Chương 107 + 108
Chương 107
"Đối sách như Thái Anh nói đã là cách tốt nhất, phụ thân không còn gì để bổ sung thêm, đáng tiếc Thái Anh là nữ tử, nếu không dựa vào tài năng như Thái Anh, tất nhiên sẽ làm được việc lớn" Lạp Tấn nhìn Phác Thái Anh nghiêm túc nói.
Lệ Sa nghe phụ thân nói vậy, luôn cảm giác chỗ nào đó không phải, nhưng không biết là chỗ nào.
Lạp Thành hoàn toàn không đếm xỉa đến, nghe cha hắn nói chuyện với Phác Thái Anh, hắn hoàn toàn không chen lời vào, dứt khoát thức thời không nói lời nào, chỉ nghe là được.
Phác Thái Anh nghe Lạp Tấn khen tặng, nghĩ thầm, Lạp Tấn lấy lòng như vậy thật khiến người ta không chịu đựng nổi.
"Phụ thân quá khen, con chỉ là so với nữ tử bình thường suy nghĩ sâu hơn một chút, đối với nữ tử như vầy thì chưa chắc đã tốt". Phác Thái Anh khiêm tốn nói.
"Thái Anh quá khiêm tốn, Sa Nhi và Thành mưu trí không thể bằng, ngày sau bọn hắn còn cần Thái Anh chiếu ứng" Lạp Tấn nói, ông đối Phác Thái Anh đã toàn vẹn ưu đãi, Phác Thái Anh ngày sau hẳn là sẽ thiện đãi các con của mình. Phác Thái Anh dù sao cũng là con dâu của Lạp gia, nếu có thể vì Lạp gia sinh một đứa bé thì có thể mình đỡ lo một chút. Nhưng xem tình huống trước mắt, Phác Thái Anh hiển nhiên không thích Lạp Thành, chỉ quan tâm Sa Nhi, đáng tiếc hai nữ tử không thể sinh hài tử. Lạp Tấn nghĩ Phác Thái Anh có thể là do nội tâm có chí nam nhi, không thích các nam tử khác, cho nên mới thích nữ tử như Sa Nhi.
Lệ Sa cùng Lạp Thành nghe đều có hơi khó chịu, đặc biệt là Lệ Sa, mặc dù cũng không hài lòng lắm với bản thân mình, nhưng là nàng từ trước đến nay luôn được phụ thân nâng ở trong lòng bàn tay, làm có gì không tốt thì phụ thân đều an ủi nàng, bây giờ ngay trước mặt Phác Thái Anh, phụ thân rốt cuộc cũng cho là mình với đệ đệ đều vô dụng.
"Thái Anh may mắn, có thể giúp cho phu quân cùng Lệ Sa. Nhắc mới nhớ, Thái Anh hiện tại đã mười tám tuổi, cũng nên chuyển về hậu viện phu quân". Phác Thái Anh nói qua chuyện khác, trực tiếp nhắc tới chuyện chuyển chỗ ở làm cho cha con Lạp gia kinh ngạc nhìn Phác Thái Anh, không biết Phác Thái Anh mới nói gì, nhất là Lạp Tấn mới vừa còn đang suy nghĩ chuyện Phác Thái Anh với Lệ Sa.
Lệ Sa hiển nhiên cũng có chút giật mình, nàng biết Phác Thái Anh vừa rồi nói qua, không phải là tùy tiện, nàng cũng biết tính Phác Thái Anh chỉ cần quyết định chuyện gì, từ trước đến nay đều sẽ làm. Việc kia Lệ Sa không cách nào chập nhận, giờ phút này càng thêm khó chịu, nên nàng có chút tức giận không nhìn mặt Phác Thái Anh.
Lạp Tấn nhìn Phác Thái Anh, Phác Thái Anh mặt lạnh nhạt, không biểu hiện gì, ông lại nhìn về phía Lệ Sa, thấy thái độ nữ nhi khác thường, rõ ràng như cùng Phác Thái Anh giận dỗi nên lãnh đạm, nói là lãnh đạm, kỳ thật Lạp Tấn biết nữ nhi đây là đang bực. Ông nghĩ không ra, rõ ràng tại yến tiệc đêm qua, hai người ngồi chung một chỗ dính sát lấy nhau, ông cũng có thể cảm giác được niềm vui tiểu biệt thắng tân hôn, vậy mà làm sao mới qua một đêm lại thay đổi nhanh như vậy? Hai người lại giận dỗi, cảm giác không đúng a! Dù sao mình cũng là đàn ông, căn bản không hiểu tâm tư nữ nhi, tóm lại giờ phút này Lạp Tấn cũng là không hiểu suy nghĩ Phác Thái Anh cùng Lệ Sa đây là thế nào?
"Các ngươi không phải... (luôn ngủ chung một chỗ a?)" Lạp Thành không hề nghĩ ngợi tính đem nghi ngờ của mình ra hỏi.
"Phu quân, chờ ta dọn qua hậu viện sẽ nói với ngươi sau" Phác Thái Anh cắt ngang câu hỏi của Lạp Thành.
Lệ Sa vốn chính là người ghen tị, nàng hiện tại đã biết tâm tư chính mình đối với Phác Thái Anh đã có lòng muốn chiếm hữu, bây giờ nghe Phác Thái Anh gọi Lạp Thành là phu quân, chỉ cảm thấy từ phu quân rất chói tai, tựa như gai đâm vào lòng của mình, làm cho Lệ Sa cảm thấy cực kỳ khó chịu. Lệ Sa lại không thể phát tác, chỉ có thể ép xuống, vấn đề là gai sắc ở trong lòng làm sao có thể biến mất được, sẽ càng ngày càng khó chịu mà thôi, nhất là thái độ Phác Thái Anh lạnh nhạt, làm cho Lệ Sa cảm thấy Phác Thái Anh giống như không hề coi trọng mình, mặc dù nàng cũng biết Phác Thái Anh chỉ là giả bộ, nhưng so với tư thái trước đây cực kỳ thân mật, cảm giác chênh lệch lớn như thế làm nàng rất khó chịu.
Phác Thái Anh mặc dù ra vẻ lạnh nhạt, nhưng tầm mắt của nàng lại luôn quan sát cảm xúc Lệ Sa, hiển nhiên Lệ Sa phản ứng so với mình tưởng tượng còn muốn càng kịch liệt hơn, quả nhiên giống như mình nghĩ, tâm có chút xao động. Để ý thấy Lệ Sa như vậy, làm cho Phác Thái Anh cảm thấy dị thường vui vẻ, từ khi biết Lệ Sa đến nay, toàn là mình chủ động lấy lòng nàng, bây giờ rốt cuộc cũng thấy được tâm Lệ Sa như mình mong muốn, việc này khiến Phác Thái Anh cảm thấy vui sướng giống như nàng có thể đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng.
Nội tâm Phác Thái Anh mâu thuẫn, một mặt không muốn làm Lệ Sa khó chịu, một mặt lại rất vui khi Lệ Sa đối với mình lưu tâm.
Lệ Sa tâm tình không vui, ăn xong bữa sáng liền trở về hậu viện của mình, thật ra nàng cũng không biết phải làm sao đối mặt Phác Thái Anh, những lời muốn phủi sạch quan hệ là chính mình nói, bây giờ người khó chịu cũng là mình, cái này khiến nàng cảm thấy giống như tự mình vác đá đập chân mình, đồng thời lại có chút giận dỗi Phác Thái Anh, luôn cảm thấy Phác Thái Anh quan tâm mình không bằng trước kia. Chẳng lẽ là bởi vì đã lấy được mình, liền không đối xử như trước.
"Con với Sa Nhi làm sao vậy?" Lạp Tấn lúc đầu cảm thấy mình không nên hỏi đến những việc này, nhưng ông không muốn thấy nữ nhi mình chịu ủy khuất, sau khi dùng xong bữa sáng, Lạp Tấn liền gọi Phác Thái Anh lưu lại, cũng không màng chuyện khác, liền hỏi thẳng, dù sao cũng biết Phác Thái Anh sẽ có cách xử trí chuyện nàng cùng Lệ Sa.
"Phụ thân xin yên tâm, tâm con yêu Lệ Sa một đời cũng sẽ không thay đổi, chỉ là Lệ Sa khó chịu cực kỳ, náo một ít cảm xúc, Thái Anh nghĩ sẽ lấy lui làm tiến, sau đó dễ dỗ dành nàng". Phác Thái Anh ngữ khí bất đắc dĩ lại dung túng nói, nàng thật là bị Lệ Sa làm cho khó chịu, nên mới không thể không ra hạ sách này, nàng không muốn tính toán tâm tư trên người Lệ Sa, mặc dù từ đó đến giờ, nàng cũng đã làm không ít.
Lạp Tấn thấy Phác Thái Anh như vậy, nghĩ lại đúng là Sa Nhi tính kiêu ngạo, lại khó chịu, tâm tư nữ nhi mình không hiểu nhiều, Lạp Tấn quyết định sau này sẽ ít nhúng tay vào chuyện của đôi phu thê trẻ, chỉ là ông luôn cảm giác mình nữ nhi sẽ bị Phác Thái Anh ăn đến gắt gao.
"Tính tình nàng bị ta nuông chiều hư, làm con vất vả nhiều" Lạp Tấn mặc dù nói khách khí như vậy, thật ra là để Phác Thái Anh kiềm chế một chút, biết dừng vừa phải.
"Con cũng yêu tính tình của Lệ Sa, xin phụ thân yên tâm, con sẽ không làm cho Lệ Sa quá khó chịu, dù sao lòng con cưng chiều Lệ Sa tuyệt đối sẽ không ít hơn so với phụ thân". Phác Thái Anh nghiêm túc nói, năm đó mình còn không phát hiện mình yêu thích Lệ Sa, mà đã muốn bảo hộ Lệ Sa chu toàn, bây giờ ý nghĩ đó sẽ chỉ càng kiên định hơn mà thôi.
Lạp Tấn hơi kinh ngạc nhìn Phác Thái Anh, tư thái này của Phác Thái Anh xác thực là khí khái nam tử, cảm giác từ nội tâm bộc phát ra, ông có cảm giác Phác Thái Anh không phải là con dâu, mà là con rể, nhưng con rể này lại xinh đẹp yếu đuối.
"Sa Nhi từ nhỏ ta bảo hộ ở lòng bàn tay xem như trân bảo, nếu như có một ngày, con cảm thấy không còn trân quý, thì cũng phải thiện đãi nàng, Lạp Tấn ta ngày nào còn ở đây, Lạp gia tất nhiên sẽ luôn thiện đãi Thái Anh, nếu có năng lực, tất nhiên sẽ giúp Thái Anh ngao du cửu thiên, cho Thái Anh giương cánh bay cao" Lạp Tấn làm nhạc phụ, tư thái này đã rất hạ mình.
Phác Thái Anh không nghĩ tới Lạp Tấn sẽ nói như thế, nghe Lạp Tấn nói, nàng liền biết Lạp Tấn vừa rồi kiêng kỵ cái gì, ông không sợ mình phụ đoạt phu quyền, chỉ sợ mình ngày sau không thể thiện đãi các con ông. Phác Thái Anh có chút cảm động, đường đường là đại tướng quân, vì các con mình tính sâu xa nên hạ mình xuống, Lệ Sa có cha như vậy, là may mắn hơn người.
"Phụ thân quá lo lắng, không cần nói đến tình cảm của con đối với Lệ Sa. Từ ngày vào Lạp gia đến nay, Lạp gia đối xử không tệ với con, con há lại là người vong ân phụ nghĩa? Con gả vào Lạp gia, chính là cùng Lạp gia một đời, môi hở răng lạnh, nương tựa vào nhau, nếu không ngày sau há có thể đặt chân ở thiên hạ?" Phác Thái Anh cảm thấy Lạp Tấn không cần để tâm chuyện này, mặt khác, Lạp Tấn cũng rất không yên lòng đối với các con mình. Nói hổ phụ không sinh khuyển tử, nhưng Lạp Tấn anh minh thần võ, Lạp Thành cùng Lệ Sa so với phụ thân họ xác thực chênh lệch rất xa, Lạp Tấn vì thế rất buồn lòng.
"Ta đúng là đã quá lo lắng, dù sao ngày đó hôn sự của con cùng Lạp gia không phải do Phác gia nguyện ý lựa chọn, mà là Lạp gia ỷ thế ép người, ta sợ Thái Anh trong lòng có khúc mắc". Lạp Tấn nghĩ lại cũng xác thực không làm gì có lỗi với Phác Thái Anh, duy chỉ có việc ép gả là có chút không tử tế.
"Ngày đó gả vào Lạp gia, phụ thân của con cũng có băn khoăn không đồng ý, nhưng con lại đồng ý gả vào Lạp gia. Mặc dù bây giờ nhớ lại, Lệ Sa ngày đó nói với con những lời kia thực sự không nghĩ kỹ, nếu như đổi lại đi nói với người khác, thật sự nguy hiểm. Bất quá hôn sự này, thực ra là chính con muốn gả vào Lạp gia, con khi đó là đã yêu Lệ Sa, chỉ là lúc đó còn ngây thơ không biết rõ, chỉ dựa vào hảo cảm cùng trực giác để quyết định". Lạp gia thành thật như thế, Phác Thái Anh tự nhiên cũng lấy chân thành đáp lại.
"Sa Nhi có thể được con yêu thích, cũng là vận mệnh của nàng, các con như vậy cũng tốt" Lạp Tấn nghe nói xong an tâm rất nhiều.
"Phụ thân đại lượng như thế, thật là vượt quá mong muốn của Thái Anh, con rất cảm thấy rất mừng". Phác Thái Anh từ đáy lòng nói.
"Sa Nhi mặc dù dung mạo vô song, nhưng là tính tình quá thẳng, nam tử bình thường sẽ không thích tính như vậy, phụ thân cũng sợ nam tử không thể thiện đãi Sa Nhi, lại sợ nàng một mình cô độc, từ lúc có Thái Anh thì cũng không lo ngày sau khỏi tịch mịch". Lạp Tấn cảm thán nói, huống chi biết kiếp trước Lệ Sa bị Lý Quân Hạo phụ tình, tính cách nàng cương liệt, kiếp này chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng thích nam tử, Phác Thái Anh làm nữ tử, ngược lại làm tâm Lệ Sa không cần đề phòng, đại khái cũng may mắn.
"Người ta nói phụ thân rất yêu nữ nhi, bây giờ xem ra, phụ thân ái nữ, quả nhiên là thiên hạ đệ nhất". Phác Thái Anh cảm thấy có cha như Lạp Tấn, Lệ Sa đời này chắc sẽ đều chướng mắt các nam nhân khác, Phác Thái Anh nghĩ đến trong lòng lại có chút mừng thầm.
Lạp Tấn cười cười, lại không nói, ông cuối cùng cũng phải già đi, không bảo vệ được Lệ Sa cả một đời, mười ba tuổi ra chiến trường, hơn ba mươi năm chinh chiến, cũng thụ thương không ít. Mỗi vết thương nặng, đều lưu lại mầm bệnh, lúc tuổi còn trẻ thì chưa cảm thấy làm sao, bây giờ đã lớn tuổi rồi, thường xuyên đau đớn khó chịu. Chỉ là vì làm đại tướng quân, Lạp Tấn so bất luận kẻ nào đều là am hiểu ẩn nhẫn thương thế của mình, cho nên không người nào biết được trạng thái thân thể Lạp Tấn, đều chỉ nhìn thấy uy phong lẫm lẫm.
"Lệ Sa nhất định là còn đang rất khó chịu, phụ thân nếu không còn chuyện gì, con xin phép về Thúy Lăng Uyển dỗ dành Lệ Sa". Phác Thái Anh thấy Lạp Tấn không còn kiêng kỵ đối với mình nữa nên liền vội nói để về hậu viện.
"Ừ, đi đi" Lạp Tấn khẽ vuốt cằm.
Phác Thái Anh đâu có trở về đi dỗ dành Lệ Sa, nàng rõ ràng là thêm một bước khiêu khích Lệ Sa. Phác Thái Anh từ trước đến nay làm gì cũng quyết đoán, không làm thì thôi, đã làm liền nhất định phải đạt được mục đích.
Lệ Sa trốn ở trong phòng của mình càng thấy ngột ngạt, cơn giận này cũng không biết hướng ai, dù sao nội tâm có cảm giác ngày càng tích tụ, loại cảm giác này so với năm đó lúc Lý Quân Hạo đi sủng hạnh Phác Thái Anh càng khó chịu hơn, khi đó nàng đại khái còn có thể trực tiếp đem ghen tỵ và nguyên nhân đều đổ cho Phác Thái Anh, biểu đạt bất mãn cãi nhau cùng Lý Quân Hạo. Nhưng là bây giờ, nàng lại không biết làm sao? Nhất là bây giờ nghĩ đến tình cảnh kiếp trước Phác Thái Anh cùng với Lý Quân Hạo, hận ý đối với Lý Quân Hạo càng mạnh hơn, nghĩ tới Lý Quân Hạo giờ đang còn sống tiêu dao khoái hoạt, Lệ Sa lại càng khó chịu.
Lúc này, nàng nghe được Phác Thái Anh mới từ chủ viện trở về phòng bên, trong nháy mắt nội tâm của nàng vẫn là có chờ mong, bản năng hy vọng Phác Thái Anh như như trước tới bám cạnh mình, nhưng Lệ Sa lại nghe được Phác Thái Anh lệnh Cẩm Nhi thu thập đồ đạc, chuẩn bị dọn đi qua hậu viện Lạp Thành.
Cẩm Nhi nghe lời bắt đầu thu dọn đồ đạc, nghe tiếng động thu dọn đồ đạc sát vách, Lệ Sa đang khó chịu ngồi ở bàn sách, cả người đều ngồi không yên, nàng đứng lên, trực tiếp kéo cửa thông qua phòng Phác Thái Anh, động tác hơi quá sức làm cho cửa kéo phát ra tiếng động mạnh.
Cho nên khi Lệ Sa xuất hiện, Phác Thái Anh cùng Cẩm Nhi đều nhìn về phía Lệ Sa.
Lệ Sa nhìn thấy Phác Thái Anh đang thu dọn kệ sách, cả người đều khó chịu, trong lòng có cơn giận không biết vì sao.
"Ngươi muốn nhanh dọn đi như vậy a?" Lệ Sa ngữ khí có chút bực bội chất vấn.
Phác Thái Anh liền ra hiệu cho Cẩm Nhi đi ra ngoài, Cẩm Nhi lập tức buông xuống vật trong tay, liền rời khỏi phòng.
"Lệ Sa làm sao lại nói vậy? Ta tất nhiên là không nỡ rời Lệ Sa, chỉ là..." Phác Thái Anh ra vẻ muốn nói lại thôi, thần tình biểu lộ dáng vẻ như cũng không muốn.
"Nếu đã không nỡ thì cứ tiếp tục ở đây, ta đâu có đuổi ngươi!" Lệ Sa bộ dáng đương nhiên nói.
"Lệ Sa..." Phác Thái Anh vẻ mặt khó xử nhìn Lệ Sa.
"Ngươi ấp a ấp úng đến cùng muốn nói cái gì, cứ nói thẳng đi". Lệ Sa liền không thích Phác Thái Anh như vậy, mỗi lần như vậy, Lệ Sa đều cảm thấy Phác Thái Anh lại đang cùng mình đùa nghịch tâm tư.
"Lệ Sa lưu ta ở lại, là nhận tình ý của ta? Nếu là không thể nhận, ta cảm thấy đau dài không bằng đau ngắn, sớm dẹp ý niệm này mới tốt". Thật ra nội tâm Phác Thái Anh cũng có chút thấp thỏm, binh thoát hiểm chiêu, nếu mình quyết liệt, đến lúc đó, lỡ như Lệ Sa quyết tâm muốn trốn tránh, mình lại không có đường lui, như vậy rất khó. Mà thôi, nếu lỡ không được thì đến lúc đó tiếp tục da mặt dày đổ thừa Lệ Sa là được, Phác Thái Anh cảm thấy từ khi gặp gỡ Lệ Sa, da mặt của nàng càng ngày càng dày như tường đồng vách sắt.
Lệ Sa nghe xong, quả nhiên là do dự chần chờ, nàng chỉ có thể sững sờ nhìn Phác Thái Anh, ý tứ Phác Thái Anh rất rõ ràng, lưu lại, chính mình là cưỡng chiếm em dâu, không lưu lại, Phác Thái Anh liền trực tiếp dọn qua hậu viện Lạp Thành, nói không chắc đêm nay liền cùng đệ đệ Lạp Thành động phòng, nghĩ đến hình tượng kia, Lệ Sa đều nhanh ghen tức điên. Nội tâm Lệ Sa chưa từng xoắn xuýt như thế, cảm giác như có hai bên nắm kéo nàng, muốn đem mình xé thành hai nửa.
Phác Thái Anh nhìn Lệ Sa, thấy Lệ Sa xoắn xuýt khó chịu như thế, nàng là thực sự có chút không đành lòng, rất muốn nói cho Lệ Sa không cần như vậy, phụ thân cùng đệ đệ đều ngầm cho phép mối quan hệ của các nàng rồi. Nhưng nội tâm lại có ý niệm, nàng muốn biết Lệ Sa đối với mình rốt cuộc là có bao nhiêu để ý? Phải chăng đã có thể vượt qua sự áy náy của nàng đối với đệ đệ, con người luôn luôn muốn đi đo tình cảm nông sâu của người mình yêu, Phác Thái Anh cũng không ngoại lệ.
Nội tâm Phác Thái Anh cũng có chút thấp thỏm đang chờ đáp án của Lệ Sa, mà giờ khắc này, hai người đều do dự.
---
Chương 108
Phác Thái Anh đợi thật lâu cũng không thấy Lệ Sa trả lời. Lệ Sa lại yên lặng quay người rời đi, nếu như không trải qua kiếp trước, Lệ Sa khẳng định sẽ không chút do dự mà chọn Phác Thái Anh, nhưng mà đã trải qua kiếp trước, Lệ Sa đối với tình cảm rất bất an, lại áy náy với Lạp Thành, làm cho Lệ Sa bước đầu lựa chọn từ bỏ tình cảm trái ngược cùng Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh thấy Lệ Sa quay người rời đi, tim lập tức đau nhói, dị thường khó chịu, thử thách này vốn là sẽ có hai kết quả, nhận được kết quả thất vọng, Phác Thái Anh phát hiện nội tâm đau cùng khó chịu còn hơn mình nghĩ. Ván này, mình thua cuộc rồi, bây giờ không muốn chuyển đi cũng phải chuyển, ngẫm lại Phác Thái Anh liền yếu ớt thở dài một hơi, Phác Thái Anh bình thường mưu tính đều thành công, xem ra duy chỉ có chữ tình là khó, bây giờ đều thua, chẳng những gây cho Lệ Sa khó chịu không nói, mình bây giờ còn khó hơn. Nhưng mà giờ phút này tuy chưa dọn qua ở hậu viện Lạp Thành nhưng Phác Thái Anh đã nghĩ tới chuyện chuyển về như thế nào rồi. Phác Thái Anh ngược lại là phát hiện ra là chỉ cần da mặt dày, đến lúc đó lấy cớ chuyển về lại cũng không khó. Mặc dù nghĩ kỹ mình "mất bò mới lo làm chuồng", không đạt được đáp án mình muốn. Nàng thở dài nhìn theo hướng Lệ Sa rời đi, mình quả nhiên là quá nóng vội rồi, Phác Thái Anh cảm thấy mình đối với Lệ Sa luôn luôn rối loạn tấc lòng.
Lệ Sa trở lại phòng của mình, tâm tư rối loạn giống như đang trong chảo dầu sôi, không ngừng nổi bóng, sôi trào, khó chịu, Lệ Sa không có cách nào đành mặc cho lòng của mình ngâm trong chảo dầu từng giờ từng phút nóng đến cháy đen, vẫn còn đang sôi trào. Vừa nghĩ tới Phác Thái Anh muốn chuyển qua ở hậu viện Lạp Thành, nghĩ đến đệ đệ với Phác Thái Anh thân mật, tâm Lệ Sa liền tựa như muốn nổ tung, hình tượng kia Lệ Sa căn bản là không có cách nào chịu đựng được.
Chẳng lẽ cả hai đời, nàng không có cách nào đạt được người mình yêu thích sao? Lạp Thành cũng không phải là nhất thiết cần Phác Thái Anh, nam tử tam thê tứ thiếp là chuyện thường, đến lúc đó đệ đệ nạp thêm thiếp là được, mình một đời này có thể lại yêu thích lấy một người đã coi như là ngoài ý muốn, người này lại là Phác Thái Anh, Lệ Sa cảm thấy, ngoại trừ Phác Thái Anh, nàng tuyệt đối không thể yêu bất kỳ người nào khác. Nàng sống lại một đời, chưa báo thù Lý Quân Hạo, Lạp gia tiền đồ chưa biết, mình chưa có cách tranh giành Trung Nguyên, vậy mà trái tim còn sa vào tình tình yêu yêu? Nếu như vậy, mình cùng ở kiếp trước lại có cái gì khác nhau đâu? Nghĩ vậy nàng liền không làm sao đem những việc này dứt bỏ như không có gì, coi như sống lại một đời, nàng vẫn là giống như ở kiếp trước, không có cách nào thoát khỏi những tình cảm dây dưa, Lệ Sa cảm thấy ghét bỏ bản thân mình không có chí tiến thủ.
Hồi lâu sau, Phác Thái Anh vẫn là sai Cẩm Nhi tiếp tục về phòng thu thập đồ đạc.
Cẩm Nhi đi vào liền nhìn thấy tiểu thư nhà mình cảm xúc uể oải, hiển nhiên là không muốn dọn qua hậu viện Lạp Thành, nàng không hiểu tiểu thư nhà nàng cùng Lạp gia đại tiểu thư đến cùng là thế nào, đêm qua rõ ràng còn thân mật, thậm chí còn làm chuyện phu thê, vậy mà hôm nay lại muốn dọn qua hậu viện Lạp Thành ở, thật sự là cực kỳ đột ngột.
"Tiểu thư nếu không muốn dọn qua hậu viện của công tử thì đại tiểu thư cũng nguyện ý để tiểu thư ở lại Thúy Lăng Uyển mà, sao tiểu thư lại muốn chuyển đi?" Cẩm Nhi biết tiểu thư nhà nàng từ trước đến nay hầu như không hay tâm sự với mình, nhưng là vẫn không nhịn được hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
"Ngươi tiếp tục thu thập đi" Phác Thái Anh thản nhiên nói.
Cẩm Nhi liền ngậm miệng lại, yên lặng tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Thu thập xong, đã là một canh giờ sau, Phác Thái Anh liền đứng dậy đi qua gõ cửa phòng Lệ Sa, sau đó liền nói.
"Cùng với ngươi sớm chiều ở chung nửa năm kia là thời gian ta vui vẻ nhất, là ký ức ta trân quý nhất, ta sẽ luôn giữ kỹ trong lòng. Bây giờ ta dọn qua hậu viện phu quân ở, ta sẽ cố gắng làm cho mình đi yêu thích phu quân, hầu hạ phu quân..." Phác Thái Anh đứng ở trước cửa phòng Lệ Sa nói, nàng biết Lệ Sa bên trong chắc chắn nghe được, cho dù lúc nàng nói xong, cũng không thấy Lệ Sa đáp lại. Rõ ràng chỉ là chuyển chỗ ở thôi mà, Phác Thái Anh vẫn cảm giác mình giống như là trải qua một trận ly biệt, rất khó chịu, những lời kia trái lương tâm, thực sự nói không được nữa.
Lệ Sa cách cánh cửa nghe trong lòng liền căng thẳng, nhớ lại khoảng thời gian cùng Phác Thái Anh làm bạn, nghĩ đến kiếp trước hai năm làm quỷ hồn ở bên Phác Thái Anh, nàng phát hiện lúc nàng an bình nhất chính là ở bên cạnh Phác Thái Anh. Giờ này khắc này, Lệ Sa mới phát hiện mình như thế ỷ lại cùng luyến tiếc sự ấm áp mà Phác Thái Anh dành cho mình, nàng căn bản không nỡ đem Phác Thái Anh cho người khác, cho dù là đệ đệ ruột thịt của mình, nàng vẫn không nỡ. Lệ Sa biết, nàng thực chất bên trong vẫn là nàng của kiếp trước, sống lại một đời mà cũng không có tiến bộ bao nhiêu. Nhận rõ bản thân mình, nội tâm Lệ Sa cuối cùng đành khuất phục trước khát vọng mãnh liệt, nàng cảm giác Phác Thái Anh sắp sửa rời đi, tình thế cấp bách, liền mở cửa, bản năng muốn giữ Phác Thái Anh lại.
Phác Thái Anh không muốn lại bức ép Lệ Sa, nàng biết Lệ Sa hiện tại chắc chắn rất khó chịu, nàng rất muốn nói cho Lệ Sa không cần xoắn xuýt như thế, phụ thân cùng đệ đệ của nàng đều đã ngầm cho phép, nhưng Phác Thái Anh vẫn kiềm chế lại. Nàng muốn nhẫn thêm một ngày, sau đó sẽ nói chân tướng cho Lệ Sa biết, tốt hơn là so với hiện tại nói với Lệ Sa, bây giờ mà nói cho Lệ Sa biết sẽ chỉ chọc giận Lệ Sa mà thôi, thế là sau khi cân nhắc, sẽ để cho Lệ Sa xoắn xuýt khó chịu thêm một ngày nữa, nghĩ đến Phác Thái Anh cảm thấy mình không nên vì tư tâm của mình mà để cho Lệ Sa khổ sở, chính nàng rõ ràng so với ai khác đều hy vọng Lệ Sa có thể yên lòng.
Phác Thái Anh đâm lao phải theo lao, nội tâm có chút tự trách, lúc quay người muốn rời đi liền nghe được tiếng Lệ Sa mở cửa, nàng dừng bước, quay người nhìn về phía Lệ Sa, nội tâm có chút chấn động một cái, tâm đang chìm gần tới đáy nước lại nhảy lên, cảm giác chờ mong.
"Đêm qua rõ ràng đã phát sinh, nói là cái gì cũng chưa từng xảy ra thì lại là lừa mình dối người mà thôi, ngươi ở lại đi, ngày mai ta sẽ đi nói với Lạp Thành". Lệ Sa đã muốn lưu lại Phác Thái Anh, tính cách của nàng sẽ không muốn cùng Phác Thái Anh lén lút, nàng sẽ phải đi nói cùng đệ đệ Lạp Thành để lấy Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh nghe vậy mừng rỡ như điên, nhưng biểu hiện trên nét mặt chỉ là nhàn nhạt ấm áp ý cười, Lệ Sa chính là Lệ Sa, dám làm dám chịu, thẳng thắn cực kỳ, Phác Thái Anh yêu tính tình Lệ Sa như vậy, Phác Thái Anh đã sớm biết, Lệ Sa là dạng nữ tử nếu như thật yêu thích một người, thì sẽ là toàn tâm toàn ý.
Có lẽ là đã nói ra quyết định xong, tâm Lệ Sa vừa rồi đang giống như chảo dầu sôi lập tức lắng đọng lại, nhất là nhìn thấy nét mặt tươi cười ấm áp của Phác Thái Anh, rốt cuộc có chút hiểu được vì sao hôn quân không tiếc cả thiên hạ để nhận được một nụ cười của mỹ nhân. Giờ khắc này, nàng cũng cảm thấy đáng giá, cho dù nàng cảm thấy Phác Thái Anh giống như là họa thủy.
"Thật xin lỗi, ta không nên ép ngươi như vậy, là ta nhịn không được". Phác Thái Anh bước lại gần Lệ Sa, đưa tay ôm lấy Lệ Sa, áy náy nói.
Lệ Sa lập tức hiểu ra Phác Thái Anh là đang dụng tâm, Phác Thái Anh không phải là thật muốn rời đi, chỉ là lấy lui làm tiến ép mình nhận rõ lòng mình, mặc dù cảm thấy Phác Thái Anh luôn luôn có quá nhiều chiêu trò, nhưng Lệ Sa vẫn là nhịn không được ôm lấy Phác Thái Anh, nghe trên thân Phác Thái Anh nhàn nhạt thanh thanh hương thơm, nàng rõ ràng khắc sâu hiểu được nàng căn bản không nỡ đem Phác Thái Anh cho người khác.
"Ta biết ngươi thông minh, nhưng sau này không được làm như vậy nữa, ta không phải mỗi lần đều có thể bỏ qua đâu". Lệ Sa nói với Phác Thái Anh, nàng luận thông minh rõ ràng là không có cách nào so với Phác Thái Anh, nhưng là Phác Thái Anh đem thông tuệ tiểu tâm tư dùng để tính toán mình, làm sao để cho người ta vui sướng nổi.
"Sau này sẽ không". Phác Thái Anh hứa hẹn, nàng cũng cảm thấy đối với mình người thương làm vậy thì hơi có chút quá mức.
Lệ Sa tạm thời tin tưởng Phác Thái Anh.
Thế là Cẩm Nhi toi công bận rộn thu thập hơn một canh giờ, kỳ thật cũng không tính phí công, chí ít chủ tử của nàng đã đạt được mục đích. Ngắn ngủi không tới một khắc, chủ tử của các nàng đã sau cơn mưa trời lại sáng, thật là so trở mặt còn hơn cả hải tử.
Phác Thái Anh đem sách từ hòm gỗ lấy ra lại, dịch kinh, Xuân cung đồ, cùng tranh chân dung Lệ Sa, ba thứ này là Phác Thái Anh thường xem nhất, bình thường liền đặt ở trên giá sách, cũng không sợ bại lộ, dù sao không ai dám lục xét đồ đạc của nàng.
Mà giờ khắc này, Phác Thái Anh lại một lần nữa bày ra để lên giá sách, Lệ Sa ở bên cạnh nhìn xem, Phác Thái Anh từ trong rương sách đem ra một lần nữa bày ra để lên giá sách vài cuốn sách, tên tựa sách thật là đặc biệt, «Quốc sắc thiên hương», «Chưởng thượng minh châu», «Giang xuân lâu» này nọ, xem qua tựa sách cũng làm người ta tò mò, Lệ Sa đưa tay tùy ý rút một quyển.
Phác Thái Anh từ khi quen biết với Lục Ngưng Tuyết chính là Tử Hư Tiên Sinh, sau này nói với Lục Ngưng Tuyết đem họa lại mấy sách xuân cung đồ trước đó đã bị người khác mua cất giữ lần nữa họa cho nàng. Dù sao đã sáng tác xong, Lục Ngưng Tuyết lại một lần họa lại cũng không khó, thế là Phác Thái Anh xem như thu thập đủ tất cả xuân cung đồ mà Lục Ngưng Tuyết sáng tác.
Phác Thái Anh thật ra có chút cố ý để cho Lệ Sa nhìn thấy những sách xuân cung đồ này, quả nhiên những tựa đề sách xuân cung đồ làm cho Lệ Sa hiếu kỳ, mặc dù đều trong dự liệu của Phác Thái Anh, nhưng sau khi Lệ Sa rút đi một cuốn thì nàng vẫn có chút thẹn thùng, nhưng là vẫn ra vẻ bình tĩnh sắp xếp các thư tịch khác.
Lệ Sa rút ra một quyển là «Chưởng thượng minh châu», Lệ Sa lật ra vài trang đầu liền là cảm thấy nhân vật thiết trí bối cảnh sao lại có điểm giống mình, nhưng càng lật về sau càng không thích hợp, đằng sau vậy mà đều là hình tượng rõ ràng, Lệ Sa lật rất nhiều trang sau, mặt liền đỏ lên, sau đó nhìn về phía Phác Thái Anh.
Bây giờ nhìn lại mấy tựa sách kia đã hình dung ra các loại hương diễm, trực giác nói cho biết đều là sách xuân cung đồ. Không thể tưởng tượng được Phác Thái Anh vậy mà lưu trữ nhiều Xuân cung sách như vậy, ở kiếp trước Phác Thái Anh vắng ngắt, vậy mà kiếp này lại háo sắc như thế. Nhưng là kiếp này Phác Thái Anh háo sắc, đã sớm có dấu vết mà lần theo, dù sao nàng đã từng xem đến xuân cung đồ của Phác Thái Anh vụng trộm họa mình cùng nàng.
Lệ Sa giờ phút này bị xuân cung đồ làm cho đỏ bừng cả khuôn mặt, bản năng nhìn về phía Phác Thái Anh, chỉ thấy Phác Thái Anh còn làm như không hay biết, dáng vẻ đang sắp xếp những quyển sách khác, tư thái thanh nhã nhã nhặn, không hề giống dáng vẻ háo sắc. Tóm lại giờ phút này nhìn xem Phác Thái Anh Lệ Sa liền có cảm giác nói không nên lời. Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn qua, nàng liền giống như đem khoai lang nóng bỏng tay ném đi, đem sách lung tung nhét vào giá sách, chỉ là nhìn thấy ánh mắt Phác Thái Anh, tựa như phát hiện bí mật gì đó nên cảm thấy lúng túng.
Lệ Sa là xấu hổ cực kỳ, Phác Thái Anh lại dị thường bình tĩnh, rõ ràng Phác Thái Anh vốn nên xấu hổ lại biểu hiện bình tĩnh như vậy, Lệ Sa ngược lại thấy mình giống như chuyện bé xé ra to.
"Lệ Sa đang xem gì vậy?" Phác Thái Anh có chút mỉm cười hỏi, đây đều là sách xuân cung đồ, chính mình cũng đã xem xong, Lệ Sa cũng nên cho học một ít mới được. Nàng liền có chủ tâm muốn câu dẫn Lệ Sa, nếu không chờ Lệ Sa chủ động thì cũng không biết phải đợi bao lâu nữa.
Lệ Sa không biết phải trả lời sao, nên ra vẻ như chưa xem gì. Nàng luôn cảm thấy Phác Thái Anh không hề giống nữ tử bình thường, nàng trước đây còn tưởng rằng Phác Thái Anh là nữ tử con nhà quan văn hẳn là rất nghiêm túc, da mặt mỏng mới đúng, hiển nhiên Phác Thái Anh khác với mọi nữ tử khác.
"Nếu là chưa xem thì Lệ Sa có thể xem thử" Phác Thái Anh rút một quyển từ trên giá sách đưa tới tay cho Lệ Sa.
"Ngươi đã xem qua hết rồi?" Lệ Sa cảm giác toàn thân không được tự nhiên, giống như sách mà Phác Thái Anh đưa trên tay mình sẽ mọc ra gai nhọn.
"Ta đều đã xem qua, nếu không phải vậy thì đêm qua làm sao có thể làm cho Lệ Sa cảm thấy thoải mái dễ chịu chứ?" Phác Thái Anh cười hỏi ngược lại, nguyên bản Phác Thái Anh còn đang cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Lệ Sa đỏ bừng cả khuôn mặt, cảm giác thật thú vị, nàng liền không cảm thấy thẹn thùng nữa, lại càng muốn đùa giỡn với Lệ Sa da mặt mỏng.
Lệ Sa nghe vậy thì mặt càng đỏ lên, nghĩ đến đêm qua nàng cùng Phác Thái Anh thân mật, bây giờ lại thấy Phác Thái Anh giấu nhiều sách Xuân cung như vậy, chỉ cảm thấy một kiếp này Phác Thái Anh bề ngoài vẫn như Phác Thái Anh ở kiếp trước, nhưng bên trong Phác Thái Anh kiếp này quả thực là háo sắc, thua thiệt dung mạo của nàng nhìn thấy thế nào cũng đều làm cho người ta cảm thấy văn nhã đến cực điểm. Nhìn xem như bây giờ, Phác Thái Anh lại không biết xấu hổ nói ra những lời này, Phác Thái Anh thoạt nhìn vẫn là văn nhã nên giống như đang cùng người ta nói chuyện phong nhã.
"Phác Thái Anh, ngươi có biết đứng đắn là gì không hả?" Lệ Sa đỏ mặt chất vấn, nàng cảm thấy Phác Thái Anh kiếp này không có trưởng thành như Phác Thái Anh kiếp trước, sai lệch rất xa.
"Lệ Sa sao lại nói vậy chứ?" Phác Thái Anh giả ngu hỏi ngược lại, theo đạo lý Lệ Sa đã ở quân doanh hơn hai năm, Lệ Sa đối với chuyện này lẽ ra không xa lạ gì mới đúng, không nghĩ tới Lệ Sa thực chất bên trong lại thẹn thùng như thế, cái này coi như không giống tác phong võ tướng.
"Ngươi tại sao có thể đem những cái này đường hoàng bày ra trên giá sách?" Lệ Sa hỏi, coi như nếu muốn xem loại sách này, hẳn là nên lén lút xem một chút, cái này còn bày ra trên giá sách, hay là sợ người ta không biết nàng đọc gì a?
"Ngoại nhân làm sao dám vào khuê phòng của ta, Cẩm Nhi cũng không dám tùy ý lật xem sách của ta, chỉ có Lệ Sa là có thể xem, nhưng mà Lệ Sa không phải ngoại nhân, nên có sao đâu? Lúc ta xuất giá, mẫu thân của ta còn đưa mấy sách xuân cung đồ cho ta, nói đến, Xuân cung sách nên tính là khuê phòng chi nhạc, ta cùng Lệ Sa có phu thê chi tình, lại có phu thê chi thực, cùng Lệ Sa nghiên cứu thảo luận mấy cái khuê phòng chi nhạc này, làm sao lại không được chứ? Huống hồ chi, xuân cung đồ sách này, họa kỹ tinh xảo, chúng ta còn có thể luận bàn thêm một chút họa kỹ" Phác Thái Anh nghiêm trang nói.
Lệ Sa phát hiện Phác Thái Anh quả nhiên ngày thường nhanh mồm nhanh miệng, cái này đều có thể bị Phác Thái Anh nói thành đạo lý rõ ràng, dù đều là ngụy biện, nhưng cũng làm cho Lệ Sa không thể nào phản bác lại được.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com