Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 121 + 122

Chương 121

Phác Cảnh Tịch thấy trong lòng căng thẳng, nàng không biết Thái Anh nói thật hay giả, bởi vì việc này quả thật cũng hơi giống như chuyện Thái Anh sẽ làm, Thái Anh tính tình chính là như vậy, người mà nàng không quan tâm, nàng sẽ rất bạc tình bạc nghĩa. Mặc dù muội muội làm vậy vì mình, nhưng Phác Cảnh Tịch vẫn là cảm thấy việc này Thái Anh đã làm quá đáng, bây giờ làm cho mình tiến thoái lưỡng nan.

"Thái Anh làm gì luôn có chừng mực, nhưng trong việc này, Thái Anh đã làm có chút quá đáng, bây giờ ngược lại làm cho tỷ lâm vào thế bị động, muội nói tỷ tỷ phải xử trí như thế nào đây?" Phác Cảnh Tịch nhíu mày hỏi ngược lại, nhưng giọng vẫn là rất dịu dàng, nàng bất mãn với cách làm này của Phác Thái Anh, nhưng cũng không muốn trách cứ muội muội, dù sao muội muội cũng là vì mình.

"Nếu muội là tỷ tỷ, muội đã không muốn gả, thì mặc kệ hắn có dòng dõi hay không, tỷ tỷ xoắn xuýt như thế là bởi vì có chút quan tâm tới hắn sao?" Phác Thái Anh hỏi.

"Những năm qua ở Hộ quốc công phủ hắn đối với ta cũng giúp đỡ rất nhiều, tỷ cho dù không muốn lấy hắn, cũng không muốn hắn vì tỷ mà tuyệt tự, việc này làm lương tâm tỷ phải làm như thế nào đây? Huống chi hắn còn là thân đệ đệ của phu quân, tỷ tất nhiên là cũng hy vọng hắn khỏe mạnh." Phác Cảnh Tịch nói, nếu như là đối với người xa lạ, nàng cũng không làm được như Thái Anh vậy.

"Nếu tỷ tỷ cảm thấy áy náy như vậy, thì tỷ lấy hắn đi." Phác Thái Anh nghĩ tỷ tỷ là người mềm lòng, nàng biết rõ hơn hết, chiêu này có thể nói là nhất tiễn song điêu.

"Thái Anh, muội..." Phác Cảnh Tịch giờ phút này đối với muội muội của mình thật là vừa tức vừa buồn bực, nhưng nàng lại không có cách nào nói lại.

"Tỷ tỷ đừng buồn bực, từ nhỏ tỷ tỷ đã thương yêu Thái Anh nhất, Thái Anh cũng không đành lòng để tỷ tỷ ngày sau không có người làm bạn, cũng hy vọng tỷ tỷ có thể tìm một người tốt, có thể cùng tỷ tỷ giúp đỡ lẫn nhau, chung sống tới già. Muội cảm thấy Lý Tu là người thích hợp, muội so với ai khác đều hy vọng tỷ tỷ có thể hạnh phúc, một nam tử có thể vì một nữ tử mà làm như vậy, tất nhiên là xuất phát từ nội tâm yêu thích." Phác Thái Anh nghiêm túc nói, Lý Tu nếu tính về gia thế, dung mạo, tính tình, thân thể đều là cực tốt, có thể xứng đôi cùng tỷ tỷ, Phác Thái Anh cảm thấy nếu tìm người khác thì cũng không phải dễ dàng như vậy, cho nên nàng cũng không muốn tỷ tỷ bỏ lỡ qua Lý Tu.

Phác Cảnh Tịch nghe xong, nàng biết muội muội đối với người ngoài bạc tình bạc nghĩa cỡ nào, nhưng đối với mình rất tốt, tuyệt đối là chân tình thực lòng, Thái Anh như vậy, mặc dù làm cho nàng cảm thấy xấu hổ, nhưng cũng không nỡ trách tội, chỉ có thể yếu ớt thở dài, cũng không biết phải làm như thế nào cho phải.

"Muội có biết nếu tỷ lấy Lý Tu, chẳng những thanh danh của tỷ mất sạch, mà cũng sẽ liên lụy tới thanh danh của Phác phủ, Phác gia chúng ta luôn yêu quý danh tiếng, việc này chẳng phải là tự hủy trường thành sao?" Phác Cảnh Tịch có rất rất nhiều kiêng kỵ.

"Tỷ tỷ, thanh danh đều là hư ảo, hạnh phúc của mình mới là quan trọng nhất, huống chi thế nhân chẳng lẽ thật muốn quan tâm tới thanh danh như vậy sao? Tên tuổi của Hộ quốc công phủ nếu nói ra mới chính là vinh hoa danh vọng, năm đó nếu không phải thân thể tỷ phu không tốt, muội nghĩ Hộ quốc công phủ cũng sẽ không kết thân cùng Phác gia chúng ta, có rất nhiều hoàng thân quốc thích muốn cùng Hộ quốc công phủ kết thân. Tỷ tỷ nếu tái giá Hộ quốc công phủ, ngồi vững vàng vị trí Thiếu phu nhân của Hộ quốc công phủ, ai dám trước mặt tỷ tỷ ăn nói lung tung đây?" Phác Thái Anh phân tích cho Phác Cảnh Tịch, nàng cảm thấy tỷ tỷ gả cho Lý Tu là trăm lợi mà không có một hại, đến lúc đó các nữ nhân mà năm nào đã ra vẻ đáng thương vì tỷ tỷ gả cho ấm sắc thuốc sẽ chỉ có hâm mộ và ghen ghét.

"Tỷ cùng Lý Tu chung quy vẫn là quan hệ thúc tẩu, trong lòng tỷ vẫn không qua được cửa ải này." Những điểm tốt của Lý Tu, Phác Cảnh Tịch làm sao lại không biết, trước đây khi thấy Lý Tu vẫn chưa có chính thê, đã không ít người muốn gả vào Hộ quốc công phủ, bây giờ Lý Tu lại kế thừa tước vị, chỉ sẽ càng thêm nổi tiếng, nhưng là Phác Cảnh Tịch cảm thấy quan hệ thúc tẩu giữa nàng cùng Lý Tu, tựa như một khối u trong nội tâm nàng, rào cản này làm sao cũng không biến mất được.

"Tỷ tỷ cảm thấy mối quan hệ của muội và Lệ Sa như thế nào?" Phác Thái Anh không thể không đem mình cùng Lệ Sa cũng tương tự nói ra, tựa như đồng dạng, nếu như chỉ có một người phạm sai lầm, quả quyết là không dám, nhưng nếu đã có người cũng phạm sai lầm như vậy, trong lòng tất nhiên sẽ cảm thấy dễ chịu rất nhiều. Tựa như lúc trước nàng gặp Lục Ngưng Tuyết, trong lòng vẫn rất cao hứng.

Lệ Sa đang yên lặng, nghe nhắc tới tên mình, vai bỗng có chút nhúc nhích, thủ đoạn thuyết phục người của Phác Thái Anh đúng là liên tiếp từng bước một.

"Không giống được, các muội cuối cũng không cần chiêu cáo thiên hạ, nên không phải chịu đựng thế nhân đàm tiếu". Phác Cảnh Tịch nhìn Thái Anh cùng Lệ Sa, xác thực cảm giác khá hơn một chút, nhưng nàng vẫn cảm thấy tình cảnh của nàng cùng Thái Anh là không giống nhau.

"Lý Tu đến lúc đó tất nhiên là cưới hỏi tỷ đàng hoàng, cho dù có chút không hợp lẽ thường, nhưng vẫn là danh chính ngôn thuận, nào giống muội cùng Lệ Sa, cuối cùng cũng là cảm giác yêu đương vụng trộm, muội ngược lại hận không thể cùng Lệ Sa giống như tỷ cùng Lý Tu". Phác Thái Anh cảm thán nói.

Phác Cảnh Tịch nghe, căn bản lại không thấy cảm giác được an ủi, nàng cảm thấy mình với Thái Anh trên cơ bản là không giống. Mối quan hệ như thế, Thái Anh căn bản chính là chủ động trêu chọc mình, mà mình vốn là không nghĩ tới sẽ dính vào chuyện này. Giờ phút này, Phác Cảnh Tịch không khỏi sinh ra một phỏng đoán ác ý, Thái Anh tích cực tác hợp mình cùng Lý Tu, hẳn là cũng là bởi vì nàng cùng Lệ Sa có quan hệ như thế, bây giờ thấy mình cùng Lý Tu cũng gần giống vậy nên muốn kéo mình cùng theo nàng. Ý nghĩ này Phác Cảnh Tịch cũng chợt lóe lên, dù sao nàng vẫn là nguyện ý tin tưởng Thái Anh, coi như giờ phút này để cho mình tiến thoái lưỡng nan, cũng quả thật là đang vì mình.

"Mà thôi, không nói chuyện này nữa, tỷ hơi mệt rồi, muốn về nghỉ ngơi một chút." Phác Cảnh Tịch vừa nghĩ tới Lý Tu đã cảm thấy đau đầu, hiện tại một chút đều không muốn nghe Thái Anh thuyết phục, vốn muốn để Thái Anh đi thuyết phục Lý Tu, không nghĩ tới Thái Anh lại bị Lý Tu thuyết phục, nghĩ đến thì càng nhức đầu, dứt khoát không nghĩ nữa.

"Lệ Sa để Thái Anh dẫn muội qua bên kia, khi nào rảnh, tỷ sẽ lại tìm muội nói chuyện". Phác Cảnh Tịch trước khi đi, vẫn không quên chào hỏi cùng Lệ Sa.

"Ừm, tỷ tỷ đi thong thả." Lệ Sa đứng lên, đưa Phác Cảnh Tịch.

"Tỷ tỷ giận ta, Lệ Sa, nàng nói làm sao bây giờ đây?" Phác Cảnh Tịch vừa đi, Phác Thái Anh liền ôm lấy cổ Lệ Sa hỏi.

"Đáng đời, để nàng khỏi đối với ai cũng đều giở trò thông minh vặt." Lệ Sa không có chút nào đồng tình nói, nàng cảm thấy Phác Cảnh Tịch tính tình đã là tốt rồi, nếu là mình, sẽ không chỉ như vậy thôi đâu.

"Người ta từ lần trước tới giờ cũng không dám đùa nghịch tiểu tâm tư đối với Lệ Sa, lại nói, người ta không phải là vì tỷ tỷ tìm giai tế sao, vì nghĩ tới hạnh phúc cả đời của tỷ tỷ, ta thấy Lý Tu đối với tỷ tỷ tình rất sâu, thân thể lại tốt, chỉ cần nếu không chiến tử sa trường, thì sống với tỷ cả quãng đời còn lại cũng không có vấn đề, gia thế tốt, bề ngoài cũng không tệ, tỷ ta gả cho hắn có cái gì không tốt chứ." Phác Thái Anh biện giải cho mình nói.

"Tỷ của nàng yêu thích hắn sao? Tỷ nàng đối với Lý Tu rõ ràng vẫn là như đối với tiểu thúc tử, nàng quấy nhiễu như vậy, nếu là ta, ta cũng sẽ không vui." Mặc dù Lệ Sa cũng hy vọng Phác Cảnh Tịch gả cho Lý Tu, nhưng dựa trên lập trường của Phác Cảnh Tịch thì xác thực không phải là chuyện để cao hứng.

"Năm đó, tỷ ta gả cho ta tỷ phu, cũng chưa có tình yêu, về sau, tình cảm của hai người chẳng phải khá lắm a?" Phác Thái Anh có chút chột dạ nói. Bất quá thế gian này vốn là như vậy, theo lệnh phụ mẫu hứa hôn, nào có mấy người có thể chân chính lấy được người mình yêu thích, nếu như lúc trước không phải Lệ Sa chắn ngang một bước, mình hơn phân nửa cũng muốn gả cho Lý Quân Hạo. Khi đó nàng nghĩ Lý Quân Hạo đối với mình rất yêu thích, mình có thể được ít nhiều việc tốt.

"Lại nói, tỷ ta đối với Lý Tu bây giờ coi như còn chưa có tình yêu, nhưng tóm lại vẫn là có chút tình cảm, tỷ ta tất nhiên không phải chán ghét. Tỷ ta quả quyết không nỡ rời bỏ nhi tử, thế nên tất yếu sẽ lưu lại Hộ quốc công phủ, nếu không gả cho Lý Tu, Lý Tu cưới nữ nhân khác làm vợ, tỷ ta cùng cháu ta cô nhi quả mẫu, ngày sau lại phải nhìn sắc mặt người mà sống, Lý Tu yêu tỷ ta mọi người đều biết, tân phu nhân há có thể dung hạ hai mẹ con tỷ ta? Mặc dù Lý Tu tất nhiên sẽ che chở, nhưng là đến cùng vẫn là nam nhân, có bao nhiêu thời gian có thể lưu tại nội viện, chuyện bực mình của nội viện cũng không ít, ta không muốn tỷ ta phải chịu nửa điểm ủy khuất, cho nên chuyện như vậy là không được." Phác Thái Anh nói nghiêm túc, ngoài sáng đương nhiên họ sẽ không dám làm gì đối với tỷ tỷ, nhưng nếu ngầm giở trò xấu, vậy thì khó lòng phòng bị.

"Nàng thật là vì tỷ tỷ nàng cân nhắc, tỷ nàng gả cho Lý Tu đúng là lựa chọn tốt nhất, hiện tại chỉ có chờ tỷ tỷ nàng tự suy nghĩ thông suốt đã." Lệ Sa nói, thủ đoạn của Phác Thái Anh rất nhiều, bất quá dự tính ban đầu đúng là tốt.

"Nếu không phải vậy thì trong lòng Lệ Sa, ta là người như thế nào chứ?" Phác Thái Anh hỏi ngược lại.

"Thông minh." Lúc cần hung ác tuyệt đối không nương tay, ở kiếp trước Phác Thái Anh là như thế, kiếp này Phác Thái Anh mặc dù trở nên có chút háo sắc, nhưng cách làm hôm nay cũng gần như trước.

"Còn gì nữa?" Phác Thái Anh không nghĩ tới mình ở trong lòng Lệ Sa cũng chỉ được đánh giá một cái thông minh, nàng đối đáp án này cũng không hài lòng lắm.

"Đẹp". Lệ Sa miễn cưỡng nói.

"So với Lệ Sa thì sao?" Phác Thái Anh nghe vậy cười hỏi, đáp án này, tạm thời chấp nhận.

"Không, ta đẹp nhất." Mặc dù nội tâm Lệ Sa thừa nhận, nhưng miệng thì không nguyện ý nhận thua, nếu không nàng cảm thấy Phác Thái Anh chắc chắn sẽ rất đắc ý.

"Ừm, ta cũng cảm thấy Lệ Sa là đẹp nhất." Phác Thái Anh gật đầu nói, nàng thích phần tự tin cùng kiêu ngạo này của Lệ Sa, đương nhiên đôi lúc mềm yếu cũng rất là đáng yêu.

"Đúng rồi, nàng cho Lý Tu ăn thuốc tuyệt tự là thật sao?" Lệ Sa tò mò hỏi, nếu như là thật thì đúng là quá độc ác.

"Chỉ là một chút dược hoàn bổ khí huyết mà thôi, nếu như ta thật sự có thuốc tuyệt tự, ta cũng không chắc sẽ cho Lý Tu ăn. Bất quá cũng không có gì quan trọng, dù sao Lý Tu cùng tỷ ta sinh hài tử cũng là cháu trai của ta, Lý Thao hay Lý Tu với ta mà nói cũng đều như nhau. Lại nói, ta có thể không quan tâm tới Lý Tu, nhưng vẫn vì tỷ ta cân nhắc, lỡ như sau này tỷ ta cùng Lý Tu có tình cảm, muốn vì Lý Tu sinh thêm một đứa con, đến lúc đó không sinh được, chẳng phải là sẽ oán trách ta sao, ta sẽ không làm chuyện tốn công mà không được gì như vậy đâu". Phác Thái Anh nói thật với Lệ Sa.

"Nàng đối với tỷ tỷ thật đúng là rất quan tâm". Lệ Sa nói ngữ khí liền ê ẩm, dù sao vừa rồi dư âm còn chưa có tiêu hết.

"Nàng là tỷ tỷ của ta đó nha." Phác Thái Anh đương nhiên nói, nàng lại cảm giác Lệ Sa hình như có chút ghen với tỷ tỷ? Chẳng biết có phải do ảo giác của mình không, Phác Thái Anh có chút không xác định.

"Phác Nghệ Tuyền cũng là tỷ tỷ của nàng, nhưng đâu có thấy nàng quan tâm." Lệ Sa cũng cảm thấy giọng của mình có chút ghen tỵ, nàng cũng không muốn biểu hiện ra, nhưng là nàng nhịn không được.

Nghe giọng Lệ Sa nói vậy, Phác Thái Anh là hoàn toàn chắc chắn Lệ Sa quả nhiên là ghen tỵ, chẳng lẽ vừa rồi mình khoác tay lên vai tỷ tỷ, Lệ Sa khi đó không vui cũng là bởi vì ghen, thì ra Lệ Sa là như thế, nghĩ vậy Phác Thái Anh khóe miệng không khỏi giương lên, cảm thấy dị thường vui vẻ, nàng nghĩ Lệ Sa nhất định là cực kỳ để ý mình, cho nên mình thân mật với người ngoài là nàng đều không chịu được.

Khi còn bé, đại tỷ đã lớn hơn nàng cùng nhị tỷ rất nhiều tuổi, nhị tỷ cùng nàng gần bằng tuổi nhau, từ nhỏ đã cùng mình luôn tranh dành tình cảm, cho nên không thân thiết lắm, mà nhị tỷ lại vì Lý Quân Hạo cùng mình ly tâm, mặc dù nhị tỷ vốn là người dễ bị gạt gẫm, nên cũng không thể hoàn toàn trách nàng, nhưng khuynh hướng tình cảm của mình, mình cũng khống chế không nổi, vậy dĩ nhiên cũng không thể trách mình, bất quá những suy nghĩ này, Phác Thái Anh không có nói với Lệ Sa.

"Đại tỷ lớn hơn ta rất nhiều tuổi, từ nhỏ tỷ đã bảo vệ ta, trong lòng ta tỷ giống như mẫu thân, nhị tỷ cũng chỉ là nhị tỷ mà thôi." Phác Thái Anh hồi đáp, bất quá đúng là như thế.

"Ta lại không thấy nàng dính mẫu thân nàng như thế." Lệ Sa mặc dù chấp nhận Phác Thái Anh giải thích, nhưng vẫn không nhịn được có chút ghen tuông, dù sao ở kiếp trước, Phác Thái Anh tựa hồ trôi qua cũng không mấy vui vẻ, chỉ có khi Phác Cảnh Tịch vào cung thăm nàng thì mới thấy Phác Thái Anh vui vẻ rất nhiều.

"Ta khi còn bé cũng là cực kỳ dính mẫu thân, chỉ là ta sau khi lớn lên, có không ít suy nghĩ khác thường, không thể nói với mẫu thân được, mẫu thân mà nghe được sẽ giáo huấn ta, nói với tỷ tỷ thì không sao, tỷ tỷ có đôi khi còn tán đồng những ý nghĩ của ta." Phác Thái Anh nói, mẫu thân nàng sống theo khuôn phép như phụ nhân, rất nhiều ý nghĩ đều thâm căn cố đế, nàng mà nói, liền sẽ bị mẫu thân phủ định, nhưng tỷ tỷ thì khác, tỷ tỷ còn trẻ, vẫn là rất dễ dàng bị mình thuyết phục.

"Sau này nàng có thể nói với ta." Lệ Sa muốn làm người thân nhất trong lòng Phác Thái Anh, cho nên không thích Phác Thái Anh cùng Phác Cảnh Tịch thân mật như vậy.

"Tỷ tỷ cũng lập gia đình, một năm cũng không thể gặp nhau nói mấy câu, sau này đương nhiên sẽ là nói với Lệ Sa, Lệ Sa mới là người gần gũi ta nhất, người thân mật nhất." Phác Thái Anh tranh thủ trấn an Lệ Sa, nghĩ thầm Lệ Sa quả nhiên ghen tị cực kỳ, Phác Thái Anh cảm thấy Lệ Sa ghen tị như vậy thật sự là vô cùng khả ái.

---

Chương 122

Phác Cảnh Tịch vừa từ hậu viện của Phác Thái Anh bước ra liền gặp Lý Tu, giờ phút này nàng vạn lần không muốn nhìn thấy Lý Tu, đối mặt trực diện làm Phác Cảnh Tịch muốn tránh cũng không tránh được.

Từ sau khi Cảnh Tịch trở về nhà ngoại, ở trong Phác phủ đều là tránh gặp, Lý Tu vừa mới gặp Phác Thái Anh, nên đoán là Cảnh Tịch đang ở hậu viện của Phác Thái Anh, thế là muốn đi gặp Phác Cảnh Tịch, liền cố ý tới tản bộ gần hậu viện Phác Thái Anh. Quả nhiên gặp phải Phác Cảnh Tịch, nhìn thấy nữ tử mình yêu đã nhiều ngày không gặp, nội tâm Lý Tu mười phần mừng rỡ.

"Cảnh Tịch." Lý Tu bước nhanh về phía trước, chủ động chào hỏi cùng Phác Cảnh Tịch.

"Ngươi phải gọi ta là đại tẩu, không nên gọi thẳng khuê danh." Phác Cảnh Tịch cải chính.

"Cảnh Tịch giận ta sao?" Lý Tu thấy thái độ của Phác Cảnh Tịch vẫn giống như trước, trong lòng mấy phần ảm đạm.

"Cho dù ngươi vì ta uống thuốc tuyệt tự, ta cũng sẽ không lấy ngươi, trong lòng ta, ngươi vẫn là đệ đệ của phu quân, cũng chính là đệ đệ của ta, ngươi sao lại ép ta như vậy?" Phác Cảnh Tịch hơi có vẻ lãnh khốc nói lập trường của mình.

"Ừ." Lý Tu lên tiếng, cũng không nói gì thêm.

Phác Cảnh Tịch hiển nhiên không ngờ Lý Tu phản ứng như vậy, khẽ nhíu mày.

"Cho nên, ngươi có thể bỏ đi ý nghĩ cưới ta?" Phác Cảnh Tịch lại hỏi.

"Đời này nếu không thể cưới được Cảnh Tịch, Tu quyết ý cả đời không cưới vợ, Cảnh Tịch không lấy, ta cũng không, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ở trong phủ, cũng có thể xem như cả đời gần nhau." Lý Tu đã tính tới kết quả xấu nhất.

"Ngươi đây là muốn bức ép ta, lão phu nhân cũng sẽ tuyệt đối không đồng ý." Phác Cảnh Tịch không nghĩ tới Lý Tu lại còn có ý nghĩ như vậy.

"Dù sao ta cũng đã uống thuốc tuyệt tự, đến lúc đó đối với mẹ ta sẽ nói là lúc trong quân đội đã không cẩn thận thân thể bị thương, mọi việc luôn có biện pháp ứng đối. Cảnh Tịch không muốn gả, ta cũng không ép, ta không cưới, đã coi như là lui một bước, nhưng không có khả năng trả lại nhà ngoại." Lý Tu kiên định lạ thường nói.

Phác Cảnh Tịch thấy Lý Tu biểu lộ kiên định, nam nhân đều sĩ diện a? Lý Tu sao lại vì nữ nhân mà thể diện đều không cần, đây không phải phẩm chất vốn có của quân tử. Phu quân lý tưởng trong lòng Phác Cảnh Tịch phải như chi lan ngọc thụ, có đức độ, khiêm tốn, tài trí hơn người. Lý Thao ngoại trừ thể cốt quá yếu, kỳ thật vẫn rất phù hợp với yêu cầu của Phác Cảnh Tịch. Lý Tu càng giống võ tướng hơn, Phác Cảnh Tịch thật ra không thích vũ phu, luôn cảm thấy trên người vũ phu luôn có tính ngang ngược. Sự ngang ngược của Lý Tu tựa hồ là dùng đối với mình.

"Nam nhi chí tại bốn phương, há có thể nhi nữ tình trường, vì một nữ tử mà làm hoen ố thanh danh của mình chứ?" Phác Cảnh Tịch trưng ra thân phận trưởng tẩu giáo huấn Lý Tu.

"Chỉ cần Cảnh Tịch lấy ta, ta cái gì cũng sẽ nghe theo Cảnh Tịch hết." Lý Tu hồi đáp.

Phác Cảnh Tịch nghe vậy chán nản, cảm thấy Lý Tu bây giờ nói không được, một nam tử đều nghe nữ nhân nói, thì có thể làm được chuyện gì, nhưng mặt khác, nội tâm vẫn có chút xúc động, nam nhân này đối với mình tình thâm nghĩa trọng không thể nghi ngờ, thế là nội tâm xoắn xuýt Phác Cảnh Tịch dứt khoát không để ý tới Lý Tu, trực tiếp đi về hậu viện của mình.

Chuyện Lý Tu muốn cưới chị dâu Phác Cảnh Tịch, không biết thế nào lại bị truyền ra ngoài, lần này, thiên hạ xôn xao, dù sao cái này là huynh chết đệ cưới, tập tục này chỉ có ở phiên bang, đường đường là Hộ quốc công phủ, làm cho khắp thiên hạ trà dư tửu hậu lấy làm đề tài bàn tán. Phải nói tới Hộ quốc công đời thứ nhất là Lý Cảnh Triều, năm đó nắm giữ triều chính hơn ba mươi năm, cả đời công huân hiển hách, từ An Lạc Hầu từng bước tấn phong làm Hộ quốc công, truyền từ đời này sang đời khác, con cháu được kế tục tước vị, khi đến Lý Thao, cũng là Hộ quốc công đời thứ năm. Chỉ là ba Hộ quốc công trước, mặc dù cũng có tước vị, nhưng không được quân vương trọng dụng. Đời thứ tư là Lý Kính, cũng chính là thân phụ của Lý Thao cùng Lý Tu lại được trọng dụng, vì triều đình tây chinh Cao Xương, đắc thắng trở về, chiến công ngang Lạp Tấn. Hộ quốc công phủ hiển quý lại xảy ra chuyện xấu như vậy, làm người trong thiên hạ đều chờ xem chế giễu.

– – –

Ngô Vương phủ Lý Quân Hạo nghe được tin tức, Lý Quân Hạo vốn cũng có tính toán, Phác phủ cùng Hộ quốc công phủ quan hệ thông gia, mà lại hắn cũng muốn nhân dịp tạo mối quan hệ cùng Lý Tu, để ngày sau có thể mượn thế lực của Hộ quốc công phủ, thế là liền muốn mang theo thê tử tranh thủ thời gian đi Phác gia một chuyến.

"Nghệ Tuyền, phu nhân cũng đã lâu chưa về nhà ngoại, hẳn là rất nhớ nhạc phụ nhạc mẫu, gần đây Ngô Vương phủ cũng không có chuyện gì, đang rảnh rỗi, không bằng ta theo phu nhân về nhà ngoại thăm một chuyến." Lý Quân Hạo dịu dàng hỏi Phác Nghệ Tuyền. Lý Quân Hạo ngoài mặt đối với Phác Nghệ Tuyền cũng không tệ lắm, làm cho Phác Nghệ Tuyền một mực yêu hắn.

"Phu quân thật là quan tâm, nhưng An nhi mới có năm tháng, không nên đi xa, vẫn là chờ An nhi lớn hơn chút nữa mới trở về đi." Kỳ thật Phác Nghệ Tuyền đã sớm xem Ngô Vương phủ như nhà của mình, nhất sau khi sinh nhi tử là Lý An, nàng liền không quan tâm chuyện trở về nhà mẹ hay không. Huống chi nếu nàng trở về, thì Thái Anh cũng có thể sẽ trở về, nàng không muốn phu quân của mình gặp lại Thái Anh, mặc dù Lý Quân Hạo đối với mình vô cùng tốt, nhưng nàng cảm giác trong lòng Lý Quân Hạo vẫn chưa hoàn toàn buông xuống, lại nhớ đến năm đó chuyện xảy ra lúc thành thân, Thái Anh đã trở thành một cái gai trong lòng nàng.

"Phu nhân gả vào Ngô Vương phủ đã ba năm không có về nhà ngoại, Ngô Vương phủ cùng Phác phủ cách xa nhau cũng không quá xa, phu nhân ba năm không trở về thăm nhà, tựa hồ có chút không được. Ta sợ người khác nói phu nhân bất hiếu, phu nhân vì ta sinh con dưỡng cái lo liệu gia sự, mười phần vất vả, ta tất nhiên không nên để phu nhân mang tiếng xấu, cho nên ta muốn cùng phu nhân về nhà ngoại, vì nhạc phụ nhạc mẫu tận hiếu." Lý Quân Hạo dối trá nói.

"Phu quân vì thiếp cân nhắc như thế, thiếp hết sức cảm động, để thiếp đi thu xếp một chút." Phác Nghệ Tuyền cảm động nói.

Lý Quân Hạo hơi mỉm cười, nhưng khi Phác Nghệ Tuyền quay người, nụ cười của Lý Quân Hạo liền biến mất, lộ ra một chút phiền chán. Hắn cố ý biểu hiện thật tốt đối với Phác Nghệ Tuyền, là hắn muốn làm cho Phác Thái Anh thấy, nàng đã bỏ qua một phu quân chân chính thương yêu nàng, nghĩ đến có thể sẽ nhìn thấy Phác Thái Anh đã ba năm không gặp, nội tâm Lý Quân Hạo so với nhiều năm trước lại không thể bình tĩnh. Nghĩ đến Phác Thái Anh giờ đã là thê tử của người khác, Lý Quân Hạo liền nắm chặt nắm đấm, một ngày nào đó, hắn nhất định phải đem Phác Thái Anh cướp về.

– – –

Phác Thái Anh cùng Lệ Sa ở lại Phác phủ mấy ngày, Phác Thái Anh rất là hài lòng, có Lệ Sa bên cạnh, lại có tỷ tỷ yêu thương của mình, phụ mẫu huynh trưởng đều ở bên, Phác Thái Anh cảm thấy nhân sinh vui vẻ nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, những người yêu thích, đều quay chung quanh mình.

Tin tức Lý Tu muốn cưới tỷ tỷ là do Phác Thái Anh cố ý cho người truyền ra, nàng muốn rút củi dưới đáy nồi, chỉ cần tin tức này truyền ra, trong sạch của tỷ tỷ sợ sẽ không thể thanh bạch như trước đây, đến lúc đó tỷ tỷ cũng chỉ có thể vò đã mẻ không sợ rơi, dù sao cũng sẽ không thể kém hơn nữa. Mặc dù Phác Thái Anh cảm thấy làm vậy có chút không tốt, nhưng là tỷ tỷ mình tính tình nguội lạnh, nếu không thêm lửa, căn bản sẽ không hạ nổi quyết tâm, kéo dài thêm cũng không phải biện pháp, chỉ có thể giải quyết dứt khoát. Phác Thái Anh làm việc này đã có bàn bạc cùng Lý Tu, như vậy Lý Tu mới có thể cảm kích vạn phần đối với nàng, cũng coi như là vì Lạp gia trải đường. Đương nhiên việc này nàng nhất định phải giấu không để tỷ tỷ biết, thậm chí ngay cả Lệ Sa nàng cũng không nói, miễn cho Lệ Sa lại cảm thấy mình tâm cơ thâm trầm, lãnh khốc vô tình.

---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com