Chương 200 + 201
Chương 200
Sau khi Phác Cảnh Tịch đi về, Phác Thái Anh rơi vào trầm tư, nàng biết mình nhất định phải giải quyết vấn đề không có con trai nối dõi của Lạp gia, cùng với các thế lực trước mắt đang bắt đầu gây sóng gió, hai chuyện này đối với triều đình mà nói đều là không phải chuyện tốt. Nàng không phải không nghĩ tới chuyện lập một công chúa làm kế vị, nhưng Lạp Thành sinh mấy đứa con gái đều tư chất tầm thường, lại thêm Lạp gia vừa đoạt được giang sơn không lâu, lập nữ kế vị đối với triều cục mười phần bất lợi.
Chẳng lẽ nhi tử của Lạp gia phải nhất định là mình thì mới có thể sinh ra được sao? Phác Thái Anh càng nghĩ càng nhíu mày.
Mười lăm tuổi Phác Thái Anh gả vào Lạp gia, đã được mười một năm, từng là Lạp gia Thiếu phu nhân, hiện tại là Hoàng hậu nương nương, ở trong lòng Đình Nhi tôn sùng nàng như thần, ngoại trừ giờ đang chưa tìm được tiểu thư ra thì Phác Thái Anh cơ hồ không gì mà không làm được. Nàng chưa từng thấy Phác Thái Anh ưu sầu như bây giờ, nếu Vinh phi xác thực là mối uy hiếp lớn cho Phác Thái Anh, Phác Thái Anh khó xử, Đình Nhi cũng hiểu, nương nương yêu tiểu thư nhà mình biết bao nhiêu, cho nên không nguyện ý cùng Hoàng Thượng phát sinh quan hệ. Chính Đình Nhi cũng không nguyện ý nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra, mà nếu như nương nương nguyện ý, cũng chưa chắc liền có thể sinh ra hoàng tử, các quý nhân trong cung đã sinh toàn là công chúa, nghĩ tới chuyện này, Đình Nhi cũng tràn đầy ưu sầu.
"Nếu như tiểu thư có ở đây, Hoàng Thượng nhất định sẽ nghe theo tiểu thư, sẽ không bị tiện nhân kia mê hoặc." Đình Nhi nhịn không được giận dữ nói. Nương nương vì Lạp gia đoạt được thiên hạ, lập công lao hãn mã, là người trong lòng của tiểu thư. Lão gia, cũng chính là Tiên Hoàng đều vô cùng coi trọng con dâu, tiện nhân kia há lại có thể so sánh. Ở trong lòng Đình Nhi, Phác Thái Anh cũng gần bằng với Lệ Sa, là chủ tử thứ hai, nàng một lòng vì Lệ Sa mà hầu hạ Phác Thái Anh chu đáo.
Phác Thái Anh nhìn Đình Nhi, đột nhiên nảy ra một ý định, nàng có thể không cần tự mình sinh con, mượn bụng sinh con là được rồi, Đình Nhi trước mắt chính là lựa chọn tốt nhất.
"Đình Nhi, ta có một chuyện muốn thương lượng với ngươi." Phác Thái Anh mười phần nghiêm túc nói với Đình Nhi.
"Nương nương, người cứ việc phân phó, nếu phải xông pha khói lửa Đình Nhi cũng không chối từ." Đình Nhi thấy thái độ Phác Thái Anh thận trọng như thế, liền biết chuyện Phác Thái Anh sắp nói có lẽ cực kỳ quan trọng.
"Tỷ tỷ của ta nói cũng không sai, bây giờ triều cục bất ổn, đều bởi vì bệ hạ không có hoàng tử nối dõi. Ta là hoàng hậu, nếu có thể sinh ra hoàng tử, chính là dòng chính, liền có thể ổn định triều cục. Nhưng mà ta là thê tử của Lệ Sa, bất luận Lệ Sa sống hay chết, ta đều quyết định thủ trinh một đời vì nàng, không muốn lấy thân hầu hạ người khác. Ta nghĩ tới một cách có thể thực hành được, đó là tìm một nữ tử thân tín để mượn bụng sinh con." Phác Thái Anh đem ý nghĩ của mình nói cho Đình Nhi nghe.
"Đình Nhi nguyện ý sinh con thay cho nương nương." Đình Nhi nghe xong cơ hồ không chút do dự liền chủ động tự đề cử mình, giờ phút này nếu có thể giúp Phác Thái Anh giải nạn, nếu muốn mạng của nàng cũng được, huống chi chỉ là mượn bụng sinh con. Nàng sinh ra là người của Lạp gia, có thể vì tiểu thư bảo vệ Phác Thái Anh cũng là việc mà nàng có thể làm vì tiểu thư.
"Nếu là hoàng tử, liền trở thành con của ta sinh, sẽ thành Thái tử, đời này ngươi không được nhận nhau, nhiều nhất chỉ có thể trở thành nhũ mẫu của Thái tử. Nhưng ngươi nên biết, nếu ngươi có chút không muốn, ta sẽ giao cho người khác làm. Dù sao Lệ Sa cũng chưa từng xem ngươi là ngoại nhân. Lệ Sa đối với ngươi như thế nào thì ta cũng sẽ như vậy." Phác Thái Anh mười phần thành khẩn nói với Đình Nhi.
"Đình Nhi biết rõ, Đình Nhi sinh ra là gia nô của Lạp gia, chỉ là một mệnh nhỏ bé, tiểu thư từ nhỏ đã đối xử tốt với Đình Nhi, Đình Nhi một lòng muốn báo đáp tiểu thư và Lạp gia. Ngày đó tiểu thư bị kẻ gian hãm hại, Đình Nhi đã sơ sẩy bảo hộ, đến giờ nghĩ lại đều cảm thấy áy náy không thôi, ơn của tiểu thư, bây giờ chính là cơ hội mà Đình Nhi báo đáp cho Lạp gia, Đình Nhi sẽ không hối tiếc." Đình Nhi ngữ khí có chút kích động nói, lúc nhắc tới Lệ Sa, hốc mắt đỏ lên.
"Việc này lớn, ngươi vẫn nên thận trọng cân nhắc mấy ngày mới quyết định cũng không muộn." Phác Thái Anh nói với Đình Nhi. Lệ Sa đã từng nói chỉ có Đình Nhi đối với nàng không rời không bỏ, cho nên nàng cũng sẽ thay Lệ Sa thiện đãi Đình Nhi, việc này nếu Đình Nhi không nguyện ý, nàng cũng sẽ không ép Đình Nhi.
"Không cần cân nhắc, Đình Nhi nguyện ý sinh con thay cho nương nương." Đình Nhi quỳ xuống trước Phác Thái Anh, ngữ khí mười phần kiên định.
"Ta sợ ủy khuất ngươi, Lệ Sa sẽ trách ta." Phác Thái Anh thở dài nói, đương nhiên là Đình Nhi thì làm cho nàng yên tâm nhất.
"Không ủy khuất, cầu nương nương thành toàn." Đình Nhi vẫn kiên định nói.
"Vậy thì thiệt thòi cho ngươi." Phác Thái Anh thấy Đình Nhi kiên định như vậy liền đồng ý.
Phác Thái Anh tính toán mưu đồ xong xuôi liền đi tìm Lạp Thành.
—
"Ngươi tới đây làm gì?" Lạp Thành thái độ có chút lãnh đạm hỏi Phác Thái Anh.
"Ta có một chuyện muốn nhờ Hoàng Thượng." Phác Thái Anh ngữ khí kính cẩn nói với Lạp Thành.
"Triều chính, nội cung, cơ bản đều do ngươi nắm giữ, còn chuyện gì mà cần trẫm sao?" Lạp Thành có chút bất mãn nói.
"Thái Anh chỉ là muốn giúp Hoàng Thượng phân ưu giải nạn, nếu như Hoàng Thượng cảm thấy Thái Anh xử lý không tốt, đợi một thời gian nữa, Thái Anh sẽ đem Hậu ấn nhường lại, vì lúc đầu Thái Anh cũng không phải là thê tử của hoàng thượng, vẫn luôn chỉ là hoàng hậu hữu danh vô thực a." Phác Thái Anh lấy lui làm tiến nói.
"Ngươi chịu nhường thật sao?" Lạp Thành ngoài chuyện của tỷ tỷ mà đối với Phác Thái Anh có chút giận chó đánh mèo ra thì cũng không có thành kiến. Nhưng Vinh phi một mực nói xấu Phác Thái Anh, một mực đòi muốn làm hoàng hậu, Lạp Thành bị phiền đến mức không chịu được, nghĩ đến Phác Thái Anh đúng là không phải nữ nhân của mình mà chiếm vị trí hoàng hậu xác thực không tốt lắm. Nếu như mình và Vinh phi sinh ra nhi tử, cũng chỉ là con thứ. Nhưng hôm nay thấy Phác Thái Anh nói chuyện như vậy thì cảm thấy Phác Thái Anh kỳ thật không có đáng ghét lắm, dù sao chuyện của tỷ tỷ, Phác Thái Anh cũng không muốn, nàng cũng rất đau khổ.
"Đương nhiên." Phác Thái Anh sảng khoái nói.
"Vậy thì tốt rồi, cũng miễn cho ta ép ngươi làm tổn thương hòa khí, nữ nhân kia cứ ầm ĩ làm cho ta cũng đau đầu... Mà đúng rồi, ngươi mới vừa nói là chuyện gì cần ta chứ?" Lạp Thành hỏi.
"Thái Anh muốn cầu Hoàng Thượng sủng hạnh Thái Anh." Phác Thái Anh nói thẳng vào chủ đề.
"Cái gì?" Lạp Thành kinh hoảng, hắn cảm thấy Phác Thái Anh điên rồi sao, mình có thiếu nữ nhân cũng sẽ không động vào nữ nhân của tỷ tỷ, huống chi hắn không thiếu nữ nhân. Lại thêm Vinh phi cực kỳ ghen tị, những nữ nhân khác nàng đều không cho mình đụng vào, nhưng mình vì mê nàng cho nên cũng thuận theo nàng.
"Phụ hoàng năm đó cũng đã từng nói là muốn Hoàng Thượng đưa qua một nhi tử để làm con thừa tự cho Lệ Sa, để nàng trăm năm về sau có hương hỏa kế tục, bây giờ Lệ Sa sinh tử còn chưa biết, nếu lỡ như..." Phác Thái Anh lúc nói tới đây, ngữ khí liền nghẹn ngào.
"Ai..." Lạp Thành nhớ tới Lệ Sa cũng không khỏi có chút khổ sở theo, đúng là năm đó chính mình đã hứa với phụ thân, đưa một đứa để làm con thừa tự cho tỷ tỷ, nhưng hôm nay mình một đứa con trai đều không có, tất cả đều là nữ nhi, ngẫm lại Lạp Thành cảm thấy mất mặt.
"Thái Anh muốn vì Lệ Sa sinh con nối dõi, muốn vì Lệ Sa sinh ra huyết mạch Lạp gia, mặc kệ là nam hay nữ đều được, đó chính là hài tử của ta cùng Lệ Sa, ta ngày sau cũng có chỗ dựa, mong Hoàng Thượng thành toàn!" Phác Thái Anh nói rất chân thành tha thiết.
Lạp Thành nghe cũng cảm thấy mười phần hợp tình hợp lý, tựa hồ không có lý do để cự tuyệt.
"Vậy được, việc này ta đáp ứng với ngươi, bất quá ngươi đừng cho Vinh phi biết, để nữ nhân kia khỏi làm ầm ĩ." Lạp Thành sợ phiền phức nói, nữ nhân kia rất hay làm náo loạn, bất quá hắn lại thích ngựa hoang hung hãn.
---
Chương 201
Phác Thái Anh cho Đình Nhi giả trang thành mình thay thế thị tẩm năm ba lần. Hai tháng sau Đình Nhi quả nhiên có thai, ngự y bắt mạch nói có thể là song thai.
"Ngươi có thể mang song thai, cũng coi là trời cao thương ngươi. Sau khi sinh ra, ta chỉ chọn một đứa, còn lại một đứa thì ngươi giữ lại bên cạnh, sau này có chỗ dựa." Phác Thái Anh sau khi biết liền nói với Đình Nhi.
Đình Nhi hiển nhiên cũng không ngờ vậy mà mình lại mang thai song thai, nghĩ đến ngày sau mình cũng sẽ có con của mình liền hết sức kích động.
"Cảm tạ nương nương ban ân!" Đình Nhi cảm kích nói với Phác Thái Anh.
"Đình Nhi ngốc, là ta mắc nợ ngươi mới đúng." Phác Thái Anh nhìn Đình Nhi cảm động đến rơi nước mắt, trong lòng cảm thán, Đình Nhi trung thành tuyệt đối như vậy cũng coi là ông trời hậu ái với nàng.
Thế là Phác Thái Anh liền tính kế bẫy Lạp Thành, làm cho hắn trong lúc say rượu vô tình sủng hạnh Đình Nhi một lần nữa. Ngày hôm sau liền phong Đình Nhi làm mỹ nhân. Bởi vì Đình Nhi là người cũ của Lạp gia, cùng Lệ Sa từ nhỏ lớn lên, Lạp Thành cũng rất quen thuộc Đình Nhi, cho nên sau chuyện này lại nảy sinh tình cảm. Sau khi Đình Nhi được phong mỹ nhân, Lạp Thành thường xuyên lén lút trốn Vinh phi đến chỗ của Đình Nhi, coi như ngoài Vinh phi ra, Lạp Thành sủng hạnh Đình Nhi nhiều nhất.
Theo ước định của Phác Thái Anh và Lạp Thành, ngày Phác Thái Anh có thai sẽ giao ra Hậu ấn.
Lạp Thành liền muốn Phác Thái Anh thực hiện lời hứa. Phác Thái Anh mặt ngoài đương nhiên sẽ không vi phạm giao ước nên ngoan ngoãn đem Hậu ấn giao cho Lạp Thành.
Lạp Thành viết chiếu thư phế hậu. Nhưng khi chiếu thư vừa đưa ra, triều đình trên dưới liền xôn xao, các đại thần lập tức bác bỏ chiếu thư của Hoàng đế. Nếu Phác hoàng hậu không có con, có thể phế hậu hay không còn khó nói, dù sao Phác hoàng hậu có công lớn giúp Lạp gia đoạt được giang sơn, Phác hoàng hậu uy vọng cùng thế lực tại triều đình vượt xa so với Hoàng đế hữu danh vô thực hữu dũng vô mưu. Lại thêm phía sau Phác hoàng hậu là Trấn Quốc Công phủ, cùng đại tướng quân Dương Đằng và một đám tâm phúc, đâu có cái nào ăn chay, nếu phế hậu, triều đình sẽ lộn xộn. Các đại thần thông minh đều biết, nếu có thể thì phế đi Hoàng đế, chứ không thể phế Hoàng hậu. Huống chi bây giờ Phác hoàng hậu lại đang mang long chủng. Khâm Thiên Giám xem sao trời, khẳng định thai này nhất định là nam hài, ngày sau có thể kế thừa đại thống. Tình huống này làm cho triều đình trên dưới, ngay cả các thế lực trước đây ngã qua Vinh phi cũng đều biết Phác Hậu không thể rung chuyển.
Triều đình không ai thừa nhận chiếu thư phế hậu. Lạp Thành cảm thấy mình giống như trúng kế của Phác Thái Anh, nhất là Vinh phi cầm hậu ấn lại không ai xem nàng như hoàng hậu nên làm ầm ĩ khóc lóc với Lạp Thành. Lạp Thành cũng tức giận chạy tới Trường Lạc cung tìm Phác Thái Anh vấn tội.
"Có phải ngươi cố ý hay không, biết trẫm muốn phế ngươi, cho nên sớm không có, muộn không có, hết lần này tới lần khác lại chọn trong lúc mấu chốt mang thai?" Lạp Thành chất vấn.
"Ta sinh con cho Lệ Sa, chứ không phải sinh con cho Hoàng Thượng. Mà nói, trong bụng ta chưa chắc đã là hoàng tử, biết đâu là công chúa thì sao? Bệ hạ đợi thêm một thời gian xem, bây giờ Vinh phi đã mang thai năm tháng, tất nhiên sẽ sinh trước ta, nếu như Vinh phi sinh hạ hoàng tử, mẫu bằng tử quý, đến lúc đó lập Vinh phi làm Hoàng hậu, thuận lý thành chương. Nếu như Vinh phi sinh ra công chúa, Thái Anh sinh hoàng tử, nàng ngồi lên hậu vị, sợ cũng khó ngồi ổn. Hoàng Thượng nếu sủng ái nàng thì không nên để nàng đứng trên nước sôi lửa bỏng mới đúng." Phác Thái Anh nói với Lạp Thành.
Lạp Thành nghe xong thấy có lý, đúng a, hiện tại Phác Thái Anh mang thai nhưng là hài tử của tỷ tỷ. Nếu như hắn không thích Phác Thái Anh thì cũng phải nhìn mặt tỷ tỷ. Hôm nay đi Khâm Thiên Giám đem đám lão bất tử kia mắng cho một trận, hỏi bọn hắn hài tử Vinh phi sắp sinh chẳng lẽ không thể kế thừa đại thống sao? Bọn họ đều không lên tiếng, bây giờ nghĩ lại, mỗi lần phi tử mang thai, lúc hỏi bọn họ sinh nam hay nữ, những người kia đều im lặng, chẳng lẽ Vinh phi mang thai lại là nữ nhi? Nếu như Vinh phi sinh ra nhi tử, đó chính là con trai trưởng của mình, đến lúc đó không ai có thể ngăn cản mình lập Vinh phi làm Hoàng hậu. Nếu như sinh ra là nữ nhi, Vinh phi muốn làm Hoàng hậu thì Lạp Thành cảm thấy đúng là cũng không dễ dàng. Bất quá, nếu như Phác Thái Anh sinh ra nhi tử, nói thế nào cũng là huyết mạch của Lạp gia. Phác Thái Anh lại là nữ nhân của tỷ tỷ, nhi tử của tỷ tỷ làm Thái tử, Lạp Thành cảm thấy vẫn là có thể được. Lạp Thành giống như Lạp Tấn, từ nhỏ đến lớn đều đem những gì tốt nhất để dành cho Lệ Sa, hắn thấy cái này là chuyện đương nhiên. Nghĩ như vậy, Lạp Thành càng cảm thấy nếu như Phác Thái Anh sinh ra nhi tử, nhất định phải để cho nhi tử của Phác Thái Anh lên làm Hoàng đế, Vinh phi kia làm sao có thể so với tỷ tỷ của hắn chứ?"Việc phế hậu này không vội, đợi xem ngươi sinh ra là nam hay là nữ, nếu như công chúa, đến lúc đó phế hậu cũng không muộn, nếu như là nhi tử, ai dám nói phế hậu, ta sẽ một chưởng đánh hắn, nhi tử của tỷ tỷ ta đương nhiên phải được ưu tiên kế thừa hoàng vị." Lạp Thành nói với Phác Thái Anh.Phác Thái Anh nghe Lạp Thành nói như thế hiển nhiên cũng kinh ngạc một phen. Lạp Thành thật đúng là khác với người bình thường, mặc dù hữu dũng vô mưu, nhưng tính tình thật thà, trọng tình trọng nghĩa, thật đúng là đang nghĩ con "trong bụng" mình là hài tử của Lệ Sa.Lạp Thành sau khi trở về cung liền gọi Vinh phi đem Hậu ấn đưa trả lại cho Phác Thái Anh.
Miệng thịt mỡ sắp tới miệng vậy mà bay mất, Vinh phi đương nhiên không chịu, sau đó lại làm ầm ĩ, Lạp Thành thực sự cảm thấy phiền không chịu nổi nữa, trực tiếp quăng tới một cái tát.
"Ngươi có phiền quá hay không, nói ngươi đưa Hậu ấn trả lại thì liền trả lại đi. Phác Thái Anh mang thai là hài tử của tỷ tỷ ta, ta không nhìn mặt tăng thì cũng phải nhìn mặt Phật. Ngươi muốn làm Hoàng hậu thì xem ngươi có thể sinh nhi tử không đã lại nói, nếu sinh không ra nhi tử, náo loạn thì làm được cái gì!" Nói xong, Lạp Thành liền đi khỏi tẩm cung Vinh phi không chút lưu luyến nào. Vinh phi đã mang thai hơn năm tháng, bụng đều đã lớn, hắn đối với phụ nữ mang thai không có hứng thú. Vinh phi không thể thị tẩm, mà còn không cho mình đụng tới những nữ nhân khác, hắn thì lại đang tráng niên. Cuối cùng đi qua chỗ tẩm cung của Đình Nhi, mới mang thai hai tháng, bụng còn chưa thấy rõ. Đình Nhi bởi vì có thai nên cũng không cho Lạp Thành đụng vào, nhưng chí ít Đình Nhi không làm ầm ĩ, Lạp Thành ngại đi tẩm cung khác nên liền dứt khoát ngủ lại chỗ Đình Nhi cho xong.
—
Tám tháng sau, Đình Nhi sinh hạ một trai một gái, đứa con trai lập tức được ôm qua Trường Lạc cung, việc này trở thành bí mật cung đình. Đình Nhi sinh hạ công chúa được tấn thăng làm phi.
Hoàng hậu sinh hạ long tử, Hoàng đế rất vui mừng, tự mình đặt tên cho hoàng tử là Lạp Thừa Tuấn. Ngày thứ hai sau khi sinh ra liền được phong làm Thái tử, đại xá thiên hạ, khắp chốn mừng vui.
Đây là chuyện vui lớn nhất của triều đình từ khi lập triều đến nay, rất nhanh liền truyền đi khắp thiên hạ, mọi người khắp nơi đều biết.
—
Một hôm, ở ven một trấn nhỏ có một thợ săn vác một con sói và một đầu heo rừng đi vào phiên chợ để đổi lương thực.
Bộ pháp của thợ săn nhẹ nhàng, nhưng nếu người nhìn thật kỹ sẽ phát hiện thợ săn đi đứng có chút hơi khập khiễng, nhưng không rõ lắm nên tất cả mọi người đều không để ý đến.
Thợ săn đem sói cùng heo rừng bán lấy tiền, mua một ít thóc gạo và một số vật dụng hàng ngày. Sau đó ghé vào quán trà quen thuộc ở ven đường uống trà.
"Ngươi có nghe nói không? Hoàng Thượng sau khi sinh bảy tám công chúa, rốt cuộc đã sinh ra Thái tử, Hoàng Thượng rất vui nên đại xá thiên hạ, đại cữu nhà biểu đệ ta vì trộm cắp nên bị bắt, hôm qua đã được thả về..." Câu chuyện của một người truyền đến tai thợ săn.
Chỉ cần tin tức liên quan tới Hoàng gia, người thợ săn này liền bất giác lắng tai nghe, nghe được tin Hoàng đế sinh hạ Thái tử, liền cảm thấy rất vui.
"Thái tử là do Phác hoàng hậu sinh ra, đây là trưởng tử hoàng gia, huyết mạch chính thống..." Một người khác lại nói.
Chén trà trong tay thợ săn đột nhiên rơi xuống trên mặt bàn vỡ vụn, nước trà và mảnh vỡ văng tung tóe.
"Nghe nói cùng ngày còn có một phi tử khác sinh ra công chúa, nghe nói phi tử kia vốn là tỳ nữ bên cạnh Trưởng công chúa lúc trước..."
"Ta còn nghe nói, Hoàng Thượng còn muốn đem Thái tử đưa làm con thừa tự cho Trưởng công chúa, nhưng bởi vì các đại thần phản đối nên mới thôi a..."
"Thái tử là Phác... Hoàng hậu tự mình sinh ra sao?" Thợ săn đứng dậy hỏi người đang nói chuyện ở bàn kế bên.
"Đúng vậy, Khâm Thiên Giám nói, những phi tử khác không thể sinh hạ long tử cho Hoàng Thượng, duy chỉ có Phác hoàng hậu mới được, mới có thể sinh ra thiên tử tương lai..."
"Làm sao có thể như vậy?" Thợ săn không tin.
"Làm sao lại không thể chứ?" Có người cảm thấy thợ săn này có chút khó hiểu.
"A Sửu, hoàng hậu sinh hạ long tử việc này khắp thiên hạ đều biết a, ngươi ở trong núi lâu cho nên không biết, việc này hai ngày trước đã được thông cáo báo tin vui dán lên." Lão chủ quán trà gọi người thợ săn là A Sửu nói.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com