Chương 14: Về nhà hay ở lại
Phác Thái Anh không thèm ngó ngàng đến hai người kia nữa, trưng ra bộ dáng một cô gái ngoan ngồi ăn.
Dùng xong bữa tối, mẹ Phác nhìn Lạp Lệ Sa nghĩ đứa nhỏ này vừa tốt với mình vừa tốt với con gái mình, trong lòng cảm kích vạn phần. Mặc dù biết Lạp Lệ Sa đang triển khai thế tấn công nhưng dù gì cũng là vì đại sự của con gái mình, bà cũng không có tính toán nhiều như thế.
Sáu năm xa xót, con gái của mình tuy không nhắc đến chuyện xưa nhưng trong lòng nàng rõ ràng vẫn vương nét đau thương. Hiện tại đã có người bên cạnh quan tâm chia sẽ, thậm chí có thể mở ra trái tim nàng, cho dù là một cô gái, bà cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận.
"Lệ Sa, ta biết có con quan tâm chăm sóc Anh Anh, ta rất an tâm." mẹ Phác cầm tay Lạp Lệ Sa, trong lòng cảm kích không thôi, giờ khắc này tất cả ôn nhu bà đều muốn truyền đến cho Lạp Lệ Sa.
"Dì, Tiểu Anh Anh thật sự rất tốt, ngài không cần lo lắng, con sẽ chăm sóc nàng." mẹ Phác đặt kỳ vọng vào mình như thế, Lạp Lệ Sa có chút ngạc nhiên.
Ngài ấy là một người mẹ, lại muốn con gái mình cùng nữ nhân khác. Trong lòng Lạp Lệ Sa nghi vấn nghìn trùng nhưng không có cách nào đi hỏi .
Phác Thái Anh nhìn mẹ mình và Lạp Lệ Sa, hai người hiện tại quan hệ nói như thế nào đây, mẹ Phác trông như đang gả con gái, mang con gái tận tay giao cho con rể, còn dặn dò con rẻ phải chăm sóc tốt cho con gái mình.
Mình bây giờ còn có quyền phát biểu đòi quyền lợi sao? Hai người này coi mình như không khí, không có nghĩ đến cảm nhận của nàng. Tuy rằng Lạp Lệ Sa không có đáng ghét nhưng cũng chưa đến mức phải gả mình cho cô ấy nha.
Mẹ Phác cùng Lạp Lệ Sa ngồi trên ghế salông nói chuyện, Phác Thái Anh một mình dọn dẹp bát đũa. Trên ghế salông hai người vừa nói vừa cười, sát bàn có một người trợn mắt liếc ngang. Phác Thái Anh lần đầu tiên bị đãi ngộ như thế này.
Nàng cực kì không hiểu lí do vì sao mẹ lại trưng ra tâm tình kiểu như mau mau nhanh chóng gả mình đi cho khuất mắt khuất mũi. Nếu mình có gả, cũng phải là một người nam nhân tướng mạo anh tuấn chứ không phải là một nữ nhân mang sắc đẹp yêu mị này.
Sau khi thu dọn bàn xong, Phác Thái Anh về nhà. Cũng may là mẹ mình đến, nếu không nàng sẽ bị Lạp Lệ Sa giữ lại đây hôm nay. Lạp Lệ Sa thủ đoạn ra sao, Phác Thái Anh hiện tại đã hiểu rõ chút ít. Thật may có mẹ, vừa vặn có thể thoát thân.
Phác Thái Anh một mặt ý cười đi tới trước mặt hai người, nụ cười này hình dung như thế nào nhỉ, nhìn tuyệt đối là biểu hiện của sự gian trá.
"Mẹ, chúng ta trở về đi thôi, không nên quấy rầy Lệ Sa nghỉ ngơi, cô ấy ngày mai còn phải làm việc." Trên mặt mang cười, trong tròng mắt lại ngó liêng.
Mẹ Phác hiểu rõ con gái của mình, bà nhìn đến ánh mắt là biết nàng ta đang nghĩ gì. Vì để giải quyết chuyện đại sự cả đời của Phác Thái Anh, bà tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện như vậy.
"Anh Anh, ngày hôm nay Lệ Sa bận bịu một buổi tối, cô bữa nay ở đây chăm sóc Lệ Sa đi, Lệ Sa cũng mệt đó. Mụ mụ có xe mà, tự ta có thể về nhà, cô không cần phải lo lắng." mẹ Phác mỉm cười nhìn con gái, hai tay còn nắm tay Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa nghe xong lời mẹ Phác lấy làm kinh hãi. Lão nhân gia đây định thật mang con gái giao cho mình sao? Vì sao như thế? Coi như biết mình thích con gái của bà, bà cũng không cần vội vã đem nàng gả đi, trong này còn có bí mật gì không thể nói.
"Đúng đấy, Tiểu Anh Anh, hai chúng ta kẻ ở lầu trên người ở lầu dưới, cô không cần vội vã trở về, hôm nay dì cũng đừng về, ở lại nhà con luôn đi." Lạp Lệ Sa nhiệt tình mời mộc. Phác Thái Anh nhất định phải truy nhưng có một số vấn đề cần phải làm sáng tỏ.
"Lệ Sa, không cần, ta có tài xế riêng đang ở dưới lầu chờ, dù gì thời gian vẫn còn sớm, có thời gian ta lại đến chơi." mẹ Phác đứng dậy trắng mắt nhìn con gái mình, bà có lòng tốt tạo cho nàng cơ hội, nàng còn không muốn.
"Mẹ, con đưa mẹ trở về." Phác Thái Anh nhanh chóng tiến lên, đi tới bên người mẹ Phác vòng tay thân mật ôm lấy cánh tay bà. Mẹ mình bây giờ là cọng cỏ cứu mạng nha, mình nhất quyết không thả bà về một cách thoải mái.
"Ta không cần cô đưa, ta lại không phải lão già bảy mươi, tám mươi, đến nỗi không tự mình vận động được. Cô cùng Lệ Sa, hai người ở đây tán gẫu đi, ta có thể đi về, hai người các con không cần đưa ta." mẹ Phác nói liền đem cánh tay nữ nhi mình lấy xuống. Nói thầm trong lòng: Con gái nhỏ, dám lấy ta làm dây đào tẩu sao, không có cửa.
"Dì, ngài ở lại chơi thêm chút nữa đi, hai chúng con cũng không có việc gì. Ngài một lần tới là một lần khó, nán lại ngồi chơi một chút có được không?" Lạp Lệ Sa kéo tay mẹ Phác muốn bà lưu lại. Nụ cười trên mặt, xán lạn như hương mùa hè.
"Không cần, Lệ Sa. Ta về sớm một chút bằng không người trong nhà lại mong." mẹ Phác biết Lạp Lệ Sa có lòng nhiệt tình, đối với bà thật tốt, nhưng bà cũng không thể làm lỡ chuyện yêu đương của hai nàng. Bà là người từng trải, biết không nên làm kỳ đà cản mũi.
"Trong nhà không có ai, ai mà mong mẹ." Phác Thái Anh nhỏ giọng bĩu môi nói thầm, người trong nhà đều đi du lịch, cha ra nước ngoài công tác, làm gì còn ai ở trong nhà.
Nghe được lời con gái nói thầm với mình, mẹ Phác mạnh mẽ cho nàng một cái khinh thường. Nàng làm sao nuôi lớn một đứa con gái như thế vậy trời. Bà có lòng tốt vì nàng, nàng còn không cảm kích, đúng là lang sói mà.
Thấy mẹ dùng ánh mắt tóe lửa nhìn mình, Phác Thái Anh cả người run lên. Nàng thật sợ mẹ mình thù dai, bằng không cuộc sống sau này nhất định rất khó vượt qua.
Lạp Lệ Sa nhìn đôi mẹ con đứng đó giao chiến bằng mắt, cảm thấy người Phác gia ai cũng thật đáng yêu.
"Dì, bằng không con đưa ngài đến dưới lầu có được không?" mẹ Phác quyết tâm phải về, Lạp Lệ Sa cũng không thể mặt dày mày dạn lưu bà lại.
"Không cần, các con đưa ta tới cửa là được, về đến nhà ta sẽ gọi điện thoại cho Anh Anh, các con đừng lo lắng." Lại nhìn Phác Thái Anh, mẹ Phác không muốn một mực ở chổ này, bà sợ mình sẽ kích động lôi tiểu Anh Anh lên sân thượng mà trừng trị nàng.
Nghiêm mặt liếc mắt nhìn con gái của mình, quay đầu hướng Lạp Lệ Sa cười cười, nhanh chân đi ra cửa.
Lạp Lệ Sa kéo cánh tay mẹ Phác đi ra ngoài, Phác Thái Anh như tiểu oán phụ theo sát phía sau, nàng cũng không dám chậm chạp, sợ mẹ lại tiếp tục lải nhải một trận.
Ra cửa lớn tiểu khu, mẹ Phác dừng lại, xoay người quay về Lạp Lệ Sa nói rằng: "Lệ Sa, con vào đi thôi, ta tự mình đi xuống là được." Lại xoay mặt nghiêm túc đối với Phác Thái Anh nói rằng: "Anh Anh, cô ở đây với Lệ Sa, cũng đừng gây phiền toái cho người ta biết không, nếu để cho ta biết cô bắt nạt người ta, ta tuyệt đối không tha thứ cho cô."
"Bắt nạt cô ấy á, con nào dám? sao mẹ không lo lắng con bị cô ấy bắt nạt." Phác Thái Anh bất mãn, mẹ mình làm cái gì mà mang cả cùi chỏ ra ngoài, dù gì mình cũng là con gái do bà sinh ra nha. Hiện tại có cảm giác như nàng là con nhặt được vậy.
Phác Thái Anh nhỏ giọng nói thầm, mẹ Phác cùng Lạp Lệ Sa lại nghe rõ rõ ràng ràng.
"Nha đầu này, cô lúc nào có thể trưởng thành hả? cô cũng nên theo học hỏi chút ít Lệ Sa người ta đi chứ, trừ ăn ra cô còn có thể biết làm cái gì?" Thấy con gái mình như thế, mẹ Phác tức giận sắp xù lông.
"Con còn có thể ngủ." Phác Thái Anh không phục, mẹ mình làm sao toàn khen Lạp Lệ Sa, vừa xụ mặt vừa lầm bầm, không thèm để ý đến hai người kia nữa.
Mẹ Phác nghe được con gái mình nói thầm, tức giận lông mày đều tái rồi.
"Lệ Sa, con sau này giúp ta quản giáo Anh Anh, con nhìn nàng xem, ương bướng như thế. Nếu như có cần gì cứ gọi ta, ta nhất định giúp con." mẹ Phác biết nữ nhi nhà mình hết cách cứu roài. Không thèm nhìn Phác Thái Anh nữa, ôn nhu nắm tay Lạp Lệ Sa.
Ngày hôm nay Phác Thái Anh biểu hiện có hơi bực tức, Lạp Lệ Sa không biết nguyên nhân vì đâu. Bất quá với phản ứng này, cô biết nàng kia đang ghen. mẹ Phác đối với mình quá tốt.
"Dì, ngài yên tâm, con tuyệt đối sẽ chăm sóc Anh Anh." Lạp Lệ Sa biết mẹ Phác rất thương yêu Phác Thái Anh, tuy rằng biểu hiện luôn với nàng luôn nghiêm khắc nhưng trong ánh nhìn thể hiện rõ lòng yêu thương Tiểu Anh Anh. Đôi mắt của bà đã thành thật nói lên điều đó.
"Có con ở đây, ta liền yên tâm. Con trở về nhà đi, Anh Anh sau này giao cho con, con thay thế ta quản thúc nàng." Nói xong, mẹ Phác liền đi tới cửa thang máy nhấn nút bấm đi vào.
Lạp Lệ Sa cùng mẹ Phác lời từ biệt, sau khi thang máy xuống, xoay mặt ý cười nhìn Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh nhìn cái người đầu trộm đuôi cướp Lạp Lệ Sa, toàn thân tóc gáy đều muốn dựng thẳng lên. Nàng hiện tại thật sự rất muốn rời khỏi đây.
Phác Thái Anh sợ Lạp Lệ Sa không biết sẽ làm ra chuyện gì, bước nhanh đi vào phòng khách, cầm túi của mình lên chuẩn bị rời đi.
Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh hoang mang muốn trốn bèn đứng dựa cửa không đi vào trong.
Phác Thái Anh vừa cầm túi vừa lưu ý Lạp Lệ Sa đi nhanh ra cửa, vì tốc độ quá nhanh hai người liền va vào nhau.
"A" Phác Thái Anh lảo đảo lùi về sau hai bước.
Lạp Lệ Sa bởi vì quán tính cũng lùi về, ngã trên mặt đất.
Phác Thái Anh thấy mình lại đụng trúng yêu nữ, nhanh chóng bò lên vọt tới trước mặt Lạp Lệ Sa, lo lắng hỏi: "Cô không có bị thương chứ?"
Nhìn Phác Thái Anh sốt sắng như vậy Lạp Lệ Sa trong lòng rất vui vẻ, người này chính là miệng cứng rắn còn tâm đậu hũ.
"Ân, mắt cá chân có chút đau." Lạp Lệ Sa giả vờ thống khổ, lông mày nhíu chặt, gương mặt lộ ra biểu cảm rất đau.
Lạp Lệ Sa nói mắt cá chân đau, Phác Thái Anh đầu tiên nghĩ cô chắc đã bị trẹo chân rồi. Lập tức đưa tay cầm bàn chân Lạp Lệ Sa lên xem, mang ống quần của cô ấy vãn lên, tự tay kiểm tra xem thương thế ra làm sao.
Sờ sờ trái phải, cũng không có thấy chổ nào sưng, Lạp Lệ Sa nói đau, xem ra là thật sự. Mà mắt cá chân trông vẫn bình thường, nàng sợ sệt Lạp Lệ Sa bị thương bên trong xương.
"Nơi này đau sao?" Phác Thái Anh nâng lên mắt cá chân của Lạp Lệ Sa, xoa xoa hai lần.
"Ân, có chút đau." Lạp Lệ Sa giả vờ thật giống nha. Còn kém khóe mắt rưng rưng nữa mà thôi.
"Có thật không, sợ tổn thương đến xương, tôi ôm cô vào nhà xem sao, nếu như nghiêm trọng, chúng ta phải đi bệnh viện." Lạp Lệ Sa bị thương đều là vì tại mình, Phác Thái Anh trong lòng đau dữ dội. Lần này người ta vì mình, nếu để cho nữ nhân này bị ủy khuất, mình thật hết cách cứu chữa rồi.
Nhìn thấy ánh mát Phác Thái Anh lo lắng, còn nói đi bệnh viện. Lạp Lệ Sa căn bản không có bị thương, đi tới bệnh viện không phải tự vạch trần sao, Lạp Lệ Sa tuyệt đối không đi bệnh viện.
"Không cần, chườm nóng một thoáng là tốt rồi." Lạp Lệ Sa đề nghị. Nàng thật sự không thể đi bệnh viện.
"Được, tôi ôm cô đi vào." Phác Thái Anh đưa tay ôm lấy Lạp Lệ Sa đi tới phòng khách, chỉ là vừa mới chuẩn bị thả xuống, cánh tay phải của nàng đột nhiên buông lỏng, cứ thế đem Lạp Lệ Sa bỏ vào trên ghế salông.
Lạp Lệ Sa dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Phác Thái Anh, mà Phác Thái Anh vẫn còn đứng đó ngây người, sau đó chuyển thành một nụ cười khổ. Nụ cười mang theo quá nhiều bi thương, thời khắc này Lạp Lệ Sa cảm thấy Phác Thái Anh đặc biệt xa lạ, xa lạ khiến người ta thương tiếc nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com