Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 154. Phiên ngoại

Hôm nay là sinh nhật Lệ Sa. Toàn bộ nhân viên "Sa Sa gia đồ ăn vặt" đều gửi lời chúc mừng, đồng loạt spam trong group chat: "Chúc bà chủ Lạp sinh nhật vui vẻ, vạn tuổi như ý! [pháo hoa]"

Toàn bộ nhân viên cũng không nhiều lắm, chỉ có sáu người. Đối với một siêu thị đồ ăn vặt quy mô trung bình ở vành đai ba Bắc Kinh như thế này, không tránh khỏi có chút lo liệu không xuể quá nhiều việc. Vì vậy khi tuyển nhân viên mới, Lệ Sa cũng thường xuyên xuống tay giúp đỡ cùng mọi người làm việc, mối quan hệ với anh chị em đều rất tốt.

Cô ấy liền gửi một cái hồng bao to trong group, cảm ơn mọi người đã chúc phúc.

Ngưu Lâm - giám đốc hành chính hậu cần, sau khi nhận xong lì xì, riêng tư nhắn tin cho cô: "Bà chủ Lạp, hôm qua Giám đốc Phác có mang cậu đi ăn mừng sinh nhật không? Tặng cậu gì? Để tớ cũng mở mắt tí."

Hai người này đều là phụ nữ giàu có, tặng quà cho nhau toàn là những món hàng nghìn, Ngưu Lâm mua không nổi nên mỗi lần cũng muốn xem cho thỏa mãn cái tính tò mò.

Bà chủ Lạp đang cầm cái tạp dề ở nhà quét dọn vệ sinh, trả lời: "Cô ấy tặng cho mình bánh kem thôi [cười]"

Ngưu Lâm: "Mình biết có bánh kem, sáng sớm cậu không mang về đây cho chúng mình ăn sao. Mình nói là quà khác cơ."

Lệ Sa: "Không có quà khác."

Ngưu Lâm hơi khó chịu mà trả lời: "Cô ấy thay đổi rồi đấy, chỉ mới một năm thôi mà cô ấy đã không còn cảm giác mới mẻ với cậu nữa rồi. Mình còn tặng cậu bình giữ nhiệt cơ, cô ấy lại chẳng có gì cả."

Thái Anh nói bậy gì chứ, cô ấy là người muốn nói gì thì nói.

Lệ Sa: "Lâm Lâm, đừng nói thế, cô ấy đối với mình rất tốt, có thể gần đây bận quá thôi. Sinh nhật mình trúng đúng sau kỳ nghỉ lễ 1/5, cô ấy đang bận nhất."

"Được được được." Ngưu Lâm nghĩ thầm, cái não yêu đương này, đã bắt đầu tự trách mình sinh không đúng lúc rồi.

Ngưu Lâm: "Thôi mình không trêu cậu nữa, Giám đốc Phác nhà cậu đương nhiên là yêu cậu nhất. Mình đi làm việc đây."

Ngưu Lâm trốn mất, Lệ Sa lại thực sự có chút buồn bực.

Cô cúi đầu nhìn bộ dạng của mình - áo thun cổ tròn màu vàng nhạt, quần jean thẳng màu xám trắng, vừa rồi lau sàn nên ống quần còn cuộn lên một chút.

Trong gương, mái tóc đen dài của cô hơi rối, tùy tiện buộc bằng một sợi dây thun đen phía sau đầu.

Nghĩ đến những đồng nghiệp, đối tác, bạn hợp tác của Thái Anh - ai cũng chỉn chu ngăn nắp, cô bỗng nhiên cảm thấy báo động vang lên trong lòng.

Cuối năm ngoái, sau khi ngừng gặp tâm lý tư vấn, cô đã cùng Thái Anh đi nước ngoài lấy giấy chứng nhận.

Cô ôm tờ giấy chứng nhận đó, đứng trên con đường xa lạ của đất nước xa xôi, ôm Thái Anh khóc mãi không thôi.

Cuối cùng cô cũng kết hôn với Thái Anh, cô đã có gia đình.

Từ khi lấy được giấy chứng nhận, cô càng ngày càng bận rộn hơn, cả người như được tiêm máu gà vậy, làm gì cũng đặc biệt hăng hái. Mỗi ngày không phải lên mạng mua sắm đủ thứ đồ dùng sinh hoạt để lấp đầy căn nhà nhỏ của hai người, chăm chỉ quét dọn vệ sinh, nấu cơm, chính là bận rộn với việc kinh doanh, chạy đôn chạy đáo giữa Bắc Kinh và Bạch Thạch trấn.

Tháng trước chuyển vào căn nhà nhỏ mà cô và Thái Anh cùng nhau mua, cô càng bận rộn hơn nữa, gần như không dành thời gian nào để quan tâm đến Thái Anh.

Nhưng bận rộn như vậy, kết quả là cô lại trở nên đen đủi hơn, mỗi ngày sờ đến quần áo nào thì mặc quần áo đó, tối về đến nhà ôm Thái Anh than phiền vài câu rồi ngã đầu ngủ luôn...

Tính ra thì tháng này, trung bình mỗi tuần hai người chỉ có một lần thân mật.

Mỗi tuần một lần, đối với hai người họ mà nói, là một tần suất cực kỳ thấp.

Vài ngày không thân cận, cô lại không trang điểm... Thái Anh có phải thực sự đã mất hứng thú với cô, nên mới quên tặng quà sinh nhật?

Cô ngồi thụp xuống trên sofa, nhìn tấm ảnh cưới treo trên tường phòng ngủ, thả trôi một lúc lâu.

Ảnh cưới chụp thực sự đẹp, được chụp ở hải đảo. Cô từng nằm mơ một giấc, tỉnh dậy kể lại cho Thái Anh nghe cảnh trong mơ. Sau đó Thái Anh đã dựa theo cảnh trong mơ của cô, cùng cô đi hải đảo chụp ảnh cưới.

Cô mặc váy cưới ren không tay, Thái Anh mặc áo dài sa mỏng, hai người chạy trên bờ biển, hôn nhau...

Lệ Sa lắc đầu - không được, cô không thể tiếp tục như vậy. Nhân hôm nay hiếm hoi có rảnh, cô cũng nên chăm sóc bản thân một chút.

Thái Anh hôm nay về thực sự muộn. Cô ôm một chiếc hộp gỗ, mặt mang vẻ mệt mỏi mở cửa, lập tức nhìn thấy Lệ Sa đang đứng ở cửa.

"Bà xã~" Lệ Sa chào đón, giúp cô cởi túi xách, lại ân cần đỡ lấy chiếc hộp gỗ trong tay cô, cẩn thận đặt xuống sàn. Bên trong không biết là gì, mà nặng quá.

Thái Anh vừa lau tay bằng khăn ướt, vừa có chút kỳ lạ nhìn cô: "Sao ở nhà mà vẫn đi giày cao gót, không nóng sao?"

Không chỉ giày cao gót, Lệ Sa còn mặc váy ngắn, áo sơ mi xanh nhạt thắt cà vạt, tóc đen được uốn tạo kiểu bằng máy, nhìn thoáng qua vừa thanh tân vừa xinh đẹp.

Lệ Sa cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, ngượng ngùng cười: "Mình không nóng. Cậu đói bụng không? Chúng ta ăn cơm đi."

"Cuối cùng có chuyện gì vậy?" Thái Anh ôm lấy cổ cô, vuốt mặt cô, nghiêm túc hỏi.

Lệ Sa và cô nhìn nhau trong chốc lát, sắc mặt buông xuống, nhỏ giọng nói: " Bà xã... Xin lỗi, gần đây mình suốt ngày chạy đôn chạy đáo, có phần lãnh đãng với cậu."

Thái Anh nhíu mày: "Sao đột nhiên nói chuyện này? Cậu chạy đôn chạy đáo cũng là vì tổ ấm của chúng ta, mình cũng sẽ không trách cậu."

"Chính là... Chính là..." Lệ Sa đáng thương vô cùng nhìn cô, còn định hỏi cô có phải đã mất cảm giác mới mẻ với mình không, thì nghe từ trong hộp gỗ truyền ra tiếng sủa nhỏ trong trẻo của chó con.

Lệ Sa mở to mắt, tưởng rằng mình nghe nhầm, lại một tiếng từ bên trong truyền ra, còn có tiếng móng vuốt cào gỗ.

Nhìn cô mở to mắt nghiêng tai lắng nghe, Thái Anh nhịn không được cười, véo véo má cô, nhẹ giọng nói: "Quà sinh nhật của cậu đến rồi. Xin lỗi, hôm qua có việc đột xuất, xe không đến kịp, hôm nay mới nhận được."

Ánh mắt Lệ Sa dần dần sáng lên với vẻ kinh hỉ - Thái Anh tặng cô một chú chó?

Thái Anh ngẩng đầu hôn khóe môi cô, mang theo nụ cười nói: "Mở ra xem nào."

Lệ Sa vẫn luôn thích chó, mỗi lần nhìn thấy chó của người khác, lúc nào cũng muốn cười híp mắt mà vuốt ve một hồi. Thái Anh đề nghị cho cô nuôi một con, cô lại không chịu.

Hỏi lý do, cô nói mình bận quá, không có thời gian chăm sóc chú chó, nếu không có cách nào chịu trách nhiệm với nó thì cô vẫn không muốn nuôi.

Hồi nhỏ nhà cô quá nghèo, ông bố hoàn toàn vô trách nhiệm Quách Bình bỏ đi rồi, Lạp Tú Anh liền thả con chó vàng trong nhà ra ngoài, cả nhà ăn còn không đủ no, đâu có gì cho nó ăn, chỉ có thể để nó tự đi tìm đường sống.

Lệ Sa cũng chưa từng nuôi thú cưng nào.

Cô cũng thực sự thích mèo, nhưng thích nhất vẫn là chó.

Mở hộp ra, bên trong nhảy ra một chú chó không có đuôi lắc lư, hướng về phía Lệ Sa lè lưỡi, tuy xấu xí nhưng vô cùng dễ thương.

"Chú chó nhỏ dễ thương quá." Lệ Sa ngồi xổm xuống, thử ôm lấy nó, dùng mặt cọ cọ trên đầu nó.

"Vốn định chọn cho cậu một con đẹp hơn." Thái Anh cũng ngồi xổm xuống, xem cô và chú chó nhỏ chơi đùa, "Nhưng nghe người phụ trách nói, chú chó này vì xấu xí nên không ai muốn, rất đáng thương, cho nên..."

"Nó thực sự dễ thương." Lệ Sa bế chú chó nhỏ, nghiêng đầu cười với Thái Anh, "Bà xã, cậu đối với mình tốt quá rồi, mình thực sự thích."

Thái Anh cũng nhịn không được cong môi: "Về sau mình sẽ giúp cậu cùng nhau chăm sóc nó."

Tuy cô thực sự ghét lông chó, nhưng nhìn thấy Lệ Sa bế chó cười mắt sáng long lanh, cô cảm thấy tất cả đều đáng giá, còn lấy điện thoại ra chụp ảnh cho một người một chó.

"Đặt tên cho nó đi?" Thái Anh nói.

Lệ Sa nghĩ hoài: "Gọi 'Phúc Bảo' thế nào? Hạnh phúc bảo bối."

Thái Anh ôm cánh tay, kéo kéo khóe môi: "Cậu thấy hay thì hay."

"Phúc Bảo? Phúc Bảo?" Lệ Sa bế chó con gọi mãi không thôi.

Lệ Sa chơi với chó suốt buổi tối, đến lúc lên giường, cô vẫn còn ở website mua sắm chọn chuồng chó và máy cho ăn tự động.

Thái Anh tuy không thích nuôi thú cưng, nhưng thú vui nuôi thú cưng cô cũng hiểu.

Ừm, cô hiểu.

Cô quay lưng lại, nhắm mắt, hoàn toàn không phản ứng gì với Lệ Sa.

"Bà xã... Muốn màu hồng nhạt hay màu xanh?" Lệ Sa thò qua, đưa điện thoại cho Thái Anh xem.

Thái Anh khẽ "hừ" một tiếng, không lý cô.

Lệ Sa nhìn bóng lưng cô, đột nhiên nhớ ra - hôm nay cô cố gắng trang điểm như vậy là vì cái gì?

Cũng không phải vì chơi với chó.

Tiếc là quần áo đã thay rồi, cũng tắm xong.

Lệ Sa nghĩ một chút, xuống giường đi lén lút thay lại áo sơ mi và váy, lại cẩn thận rửa tay, rón rén chui vào chăn, ôm lấy Thái Anh: "Thái Anh bảo bảo... Nhớ cậu lắm."

Nói xong liền tắt đèn, vùi đầu xuống, vén lên váy ngủ của Thái Anh.

Cô cắn nhẹ miếng thịt mềm mại, đến khi Thái Anh run rẩy tan chảy trong miệng cô, lúc này mới duỗi tay vào.

Thái Anh thở hổn hển, kéo cà vạt cô để đưa cô xuống, khiến cô nằm dưới, khẽ cắn nốt ruồi đỏ bên cổ cô, nhẹ giọng nói: "Đến lượt cậu."

Lệ Sa chỉ mặc váy ngắn và áo sơ mi, bên trong trống trơn, thực sự tiện lợi.

Thái Anh nhẹ giọng nói: "Vì vậy mặc bộ quần áo này, chỉ để quyến rũ mình thôi sao?"

Lệ Sa thở nặng, khàn khàn "Ừm" một tiếng: "Thái Anh bảo bảo... Thích không? Mình muốn cậu thích..."

Cô hôm nay thực sự... nóng bỏng.

Sau khi lấy giấy chứng nhận, cô thực sự càng ngày càng phóng khoáng hơn.

Thật không biết nên nói cô truyền thống hay nên nói cô khác thường.

Thái Anh nhịn không được lặp lại suy nghĩ trong lòng bên tai cô, sau đó áp lên cô, cảm nhận được sức mạnh cô nắm chặt mình vì ngượng ngùng: "Thích... Rất thích cậu như vậy..."

Ngày hôm sau Lệ Sa thì không có việc gì, Thái Anh lại đau lưng đau chân đau tay.

Đồ dùng cho chó con của Lệ Sa lục tục đều đã đến, Lệ Sa cũng bắt đầu thường xuyên khoe cuộc sống nuôi chó. Ngưu Lâm và các đồng nghiệp cũng rất thích "Phúc Bảo", đôi khi sẽ giúp cho ăn, trông chó.

Một ngày tháng 7, Lệ Sa đang ở trong cửa hàng tạp hóa thì nhận được Thái Anh gửi một file.

Mở ra vừa thấy, file có tên là "Kế hoạch hôn lễ".

Thái Anh viết đầy đủ hai trang lớn, từ việc lớn đến việc nhỏ, kể cả đồ uống bày như thế nào cũng đều lên kế hoạch rõ ràng, hỏi Lệ Sa có ý kiến gì khác và bổ sung không.

Lệ Sa với tâm trạng hồi hộp xem một hồi lâu, phát hiện mình không có gì muốn nói, đây chính là đám cưới trong mơ của cô.

Thái Anh hóa ra vẫn nhớ rõ tất cả...

Nói đến hôn lễ, hai người đã sớm muốn làm, chỉ là vẫn luôn không rảnh, hơn nữa phía Trần Tuệ không mấy vui vẻ, cảm thấy hai người không tránh khỏi quá cao điệu.

Chính là để đáp ứng Lệ Sa, Thái Anh nhất định sẽ không nuốt lời.

Tóm lại cô đã giảm danh sách khách mời chỉ còn họ hàng gần và bạn tốt, nhất định phải Trần Tuệ đồng ý cùng gia đình dì nhỏ tham dự hôn lễ.

Phía Lạp Tú Anh, là cô đồng hành cùng Lệ Sa đi nói.

Lạp Tú Anh đang ở bệnh viện bên cạnh khu nhà năm tầng đó, điều trị và giải sầu đều tương đối thuận tiện. Thái Anh thuê cô Tiểu Bạch qua chăm sóc, mỗi tuần cô và Lệ Sa đều sẽ đi thăm.

Trải qua hơn một năm khai thông tâm lý và điều trị bằng thuốc, chứng trầm cảm của Lạp Tú Anh đã được kiểm soát, cả người ổn định cảm xúc hơn không ít. Về chuyện hôn lễ, cô tuy không mấy ủng hộ nhưng cũng chưa nói gì, chỉ hỏi Lệ Sa có muốn mời bà nội ông nội và các cụ không.

Cô vẫn không mấy thích Thái Anh, nhưng cũng đã không đến mức đối chọi gay gắt, cô chỉ cảm thấy Lệ Sa thân với mình thôi, không tránh khỏi bị So sánh với Thái Anh.

Câu trả lời của Lệ Sa là: "Con không có cụ, cũng không có bà nội ông nội."

Cuối tháng 7 Thái Anh xin nghỉ phép, tính từ thứ bảy tuần trước, cô cũng đủ thời gian về làm hôn lễ.

Ngày hôn lễ thực sự nóng, Thái Anh mặc một bộ lễ phục nhỏ màu trắng thuần khiết, thanh lịch cao quý, ngực cài một bông hoa nhỏ màu hồng, tự lái xe, dẫn đoàn xe phía sau, mênh mông cuồn cuộn đi một vòng quanh thị trấn, đến nhà Lệ Sa đón dâu.

Phòng Lệ Sa dán đầy chữ "Hỉ" to, chuyên viên trang điểm bận rộn bên cạnh cô, cô mặc chiếc váy cưới ren không tay đó, ngồi trên giường chờ Thái Anh.

Ngưu Lâm và đồng nghiệp theo tục lệ giấu giày của Lệ Sa, còn chặn cửa.

Không lâu sau, ngoài cửa truyền đến giọng trong lành của Thái Anh: "Lệ Sa, anh đến đón em."

Lệ Sa theo bản năng định lên tiếng, Ngưu Lâm vội chạy đến trừng mắt cô.

Không lâu sau, kẹt trong cửa nhét vào hai cái hồng bao to, Ngưu Lâm và đồng nghiệp lúc này mới mở cửa.

Thái Anh bước vào nhìn thấy Lệ Sa trang phục lộng lẫy, không cấm cong môi, hai người ánh mắt tức khắc dây dưa vào nhau.

Lệ Sa ý tứ một chút, Thái Anh liền lập tức hiểu ý, từ đám bong bóng tìm ra giày.

Ngưu Lâm tức giận đến dậm chân: "Hai người chơi gì vậy!"

Lệ Sa ngượng ngùng nháy môi, Thái Anh bán quỳ xuống, nâng hai chân cô, giúp cô đi giày, ngẩng đầu nhìn đôi mắt được trang điểm đậm của cô, cười nói: "Sa Sa, theo anh đi nào."

Lệ Sa đưa tay vào lòng bàn tay cô, cùng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng pháo.

Tiệc cưới được tổ chức trên một bãi cỏ ở ngoại ô thị trấn, vài bóng cây to tạo thành tán che nắng tự nhiên. Trần Tuệ và Phác Chính Bình, Tiểu Gia cùng ba mẹ cô đều ăn mặc lộng lẫy tham dự, cô Tiểu Bạch cũng đưa Lạp Tú Anh đến đây.

Ngoài ra chính là bạn bè của Thái Anh và Lệ Sa - Ngưu Lâm, đồng nghiệp, Jess và Trần Huyên. Zoey không thể đến, gọi video cho Thái Anh, còn cố ý gửi quà.

Trong gió nam ấm áp tháng 7, hai cô dâu đứng trên bệ hoa được bố trí tỉ mỉ, dưới sự hướng dẫn của thầy lễ, trao nhẫn cho nhau.

"Cô Lệ Sa, cô có nguyện ý kết hôn với cô Thái Anh, từ nay về sau dù sức khỏe hay bệnh tật, nghèo khó hay giàu có, đều cùng cô ấy suốt đời không rời, bên nhau đến già không?"

Lệ Sa hít hít mũi, đôi mắt sáng lấp lánh nhìng Thái Anh: "Em nguyện ý."

Thái Anh cũng nhìn cô: "Em nguyện ý."

Hai người trao nhẫn, ôm lấy eo nhỏ của nhau, áp sát môi hôn nhau.

Trong đám đông vang lên tiếng hoan hô.

Đám cưới không Trung không Tây này, thực ra đối với Bạch Thạch trấn không có gì lạ, nhưng lần này khác, buổi lễ này là vì hai người phụ nữ.

Điều này ở Bạch Thạch trấn xưa nay chưa từng có.

Rất nhiều người đến xem náo nhiệt, khi hai người phụ nữ hôn nhau, rất nhiều người cũng nhịn không được đỏ hốc mắt.

"Hạnh phúc nha!" Ngưu Lâm cầm bó hoa, la to.

Thái Anh nắm tay Lệ Sa, mười ngón tay đan chặt, nhìn nhau cười.

Ừm, nhất định sẽ hạnh phúc.

[Hoàn]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com