51. Khó tả
Lúc Lương Tân Hòa mơ màng tỉnh ngủ đã trôi qua hơn nửa ngày, vô thứ ngủ một giấc đến khi lần nữa tỉnh lại đã là 1 giờ chiều.
Nàng đứng dậy nấu một ít cháo, lấy một vài cái cheesecake từ trong tủ đựng đồ ăn vặt để tạm xoa dịu cơn đói, tiếp tục uống một ly nước, rồi một lần nữa nằm chết dí trên giường.
Điện thoại vẫn còn nằm trong túi xách, nàng không có ý định lấy ra.
Từ tối hôm qua đến hiện tại, không tiếp xúc với internet, toàn bộ thế giới phi thường yên tĩnh, cảm giác như đang ở trên một đảo nhỏ hoang vắng.
Bất tri bất giác nàng lại đang ngủ.
Lần này ngủ tầm một tiếng, nàng bò dậy chiên hai quả trứng, còn mở thêm một gói dưa cải muối Ô Giang, nàng ăn hết nửa nồi cháo.
Ăn xong nàng mới cảm giác mình đã tỉnh lại hoàn toàn.
"Tân Hòa, tỉnh lại đi, kiên cường chút ít."
Nàng ngồi rất lâu một hồi, thở dài một hơi, rốt cục gom lấy dũng khí mở điện thoại.
Có nhiều cuộc gọi nhỡ.
Ngày hôm qua cùng hôm nay đều có cuộc gọi nhỡ từ Ninh Hi và Lão Hàn.
Mở ra Wechat.
"Ăn cơm chưa?" Đây là hai tiếng trước, sau giờ cơm trưa.
"Hôm nay cảm giác đỡ hơn chút nào không?" Đây là 7 giờ sáng nay .
Lương Tân Hòa hít một hơi, lại trượt lên trên.
"Tân Hòa, ngươi có ở nhà không? Trả lời điện thoại của ta có được không?"
"Tân Hòa, cảm thấy thế nào?"
"Tân Hòa, ta hiện tại tại trên đường trở về , ngươi đang ở bệnh viên hả?"
Mắt Lương Tân Hòa cay cay, nàng tiếp tục lướt lên những tin nhắn cũ.
Là của tin nhắn giọng nói của mình.
Ngón tay của nàng treo lơ lửng ở trên tin nhắn, chậm chạp không dám nhấn mở, tin nhắn này đã từng mang theo rất nhiều dũng khí, chờ mong cùng với ảo tưởng của nàng.
Bây giờ thì lại cảm thấy thẹn, thất vọng, cùng với chua xót.
Dù thế, Ninh Hi lại có làm sai gì đâu?
Về tình về lý nàng đều nên đi đưa tiễn lão nhân một lần cuối cùng, cũng nên cùng bạn gái cũ vượt qua thời khắc thương tâm khổ sở như vậy.
Ninh Hi cũng không hề làm ra lựa chọn.
Giữa nàng và Chương Ny Tư cho tới bây giờ cũng không tồn tại lựa chọn tính.
Mọi việc đều có thứ tự đến trước và sau, con người cũng vậy.
Lương Tân Hòa đột nhiên cười nhẹ trào phúng chính mình, nàng cái gì cũng không phải, ở đâu xem như cái gì "đến sau" .
Là chính mình tự tiện sinh ra hy vọng với Ninh Hi, muốn chấp nhận sẽ thất vọng.
Không quan hệ gì đến nàng.
Lương Tân Hòa sờ lên khóe mắt, nàng lau những giọt nước mắt vừa chạm tới, cầm lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho Ninh Hi.
Nàng bây giờ nên đối mặt với vấn đề này như một người trưởng thành ra xã hội, Ninh Hi gửi nhiều tin nhắn quan tâm đến như vậy, nàng phải trả lời.
"Thật ngại quá, tối hôm qua quá..." Lương Tân Hòa thở ra một hơi, "Tối hôm qua có chút không thoải mái, đã quên cám ơn ngươi." .
Nàng vuốt má, chuyển qua chọn icon, muốn tăng thêm một cái để làm dịu không khí, chính là chọn tới chọn đi đều không chọn được, chỉ có thể như vậy phát ra đi.
Không đợi bao lâu, Ninh Hi trở về .
"Ăn cơm chưa?"
Lương Tân Hòa mân ra điểm vui vẻ: "Ăn ."
"Mì tôm sao?"
"Không có, ăn cháo, " Lương Tân Hòa nở nụ cười, cũng không biết làm sao khóe mắt lại chảy ra một giọt nước mắt, "Ta đã chiên một quả trứng ốp la rất hoàn hảo."
Bên Ninh Hi im lặng một lúc, thế là Lương Tân Hòa nhìn rất lâu dòng thông báo "... đang nhập nội dung tin nhắn ", kết quả nàng phát tới là: "Tối hôm qua ngươi làm sao về nhà ?"
Lương Tân Hòa hít một hơi, cơ hồ là đồng thời đánh chữ: "Lão Hàn đưa ta trở về ."
"Ân, vậy là tốt rồi."
Nhìn thấy câu trả lời từ nàng, Lương Tân Hòa toàn thân như suy sụp, cong người nằm xuống sô pha.
Điện thoại khôi phục bình tĩnh.
Nàng cùng Ninh Hi Wechat thoạt nhìn vẫn giống như bình thường, nhưng đã có gì đó khác đi so với trước đây.
Lương Tân Hòa nghĩ nàng chỉ cần thêm một chút thời gian nữa thôi, nàng có thể kiên cường hơn.
Nàng tựa ở trên ghế sô pha, không biết đã nằm đó bao lâu.
Điện thoại nằm im trên sô pha chợt vang lên
Lương Tân Hòa thoáng cái bật dậy, tim đập như sấm, nàng chụp điện thoại nhìn, thở dài ra một hơi.
Là Hàn Khai Lượng.
"Ta ở dưới lầu, mở cửa cho ta."
Nàng đi đến cửa trước, nhấn phím mở cửa, khi đó cửa dưới lầu có thể mở ra.
Nàng đứng ở cửa trước chờ cho Hàn Khai Lượng mở cửa, tầm mắt rũ xuống nhìn mặt đất, tim vẫn còn đập thình thịch , vừa rồi nàng còn tưởng rằng là...
Nàng mấp máy môi, vuốt vuốt mặt, mở cửa ra.
Thang máy "ting" một tiếng mở ra.
Hàn Khai Lượng mang theo một cái giỏ hoa quả, đeo túi xách, mang giày cao gót đi tới, nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, giơ tay ra sờ sờ đỉnh đầu của nàng: "Làm sao vẻ mặt ngây ngốc ?"
Lương Tân Hòa lấy lại tinh thần, đi theo nàng xoay người, đóng cửa lại, "Tại sao còn mang theo đồ?"
Hàn Khai Lượng cười nháy mắt: "Mua ép nước hoa quả, sao?"
Lương Tân Hòa nỗ lực cười cười.
"Tối hôm qua ta gọi điện thoại cho ngươi, ngươi một mực không có tiếp, sau đó ta liền không có quấy rầy ..." Hàn Khai Lượng mỉm cười nhìn nàng, lời nói đầy ám chỉ.
"Khục, sự kiện kia xử lý như thế nào rồi?" Lương Tân Hòa dời đi chủ đề.
"Cái đó vật? Nha..." Hàn Khai Lượng hiểu được, thần sắc đứng đắn điểm, "Tối hôm qua ta cùng lão Ngô gọi video, hắn rất là tức giận, còn nói muốn đuổi việc người kia, còn mắng một trận HR, mắng người ta sao lại thuê người như vậy."
"Rồi sao nữa?"
"Ta hôm nay tìm hắn trò chuyện, ta nghĩ thầm nếu như hắn thừa nhận mình làm được không tốt, kia đằng sau chúng ta lại đến xử lý, ai biết hắn còn nói là phụ tá của hắn chấp hành không tốt, a." Hàn Khai Lượng cười lạnh một tiếng, "Rõ ràng là chính mình có tư tâm, không hợp tác với công ty lắp đặt thiết bị chúng ta quen thuộc, muốn nhiều lợi nhuận điểm cũng có thể giải thích, nhưng là chính bản thân hắn không khéo léo xử lý mối quan hệ với khách hàng, vung tay giao cho trợ lý, cuối cùng còn muốn ngươi ra mặt, ngươi vì hắn bị thương thì một câu hỏi thăm cũng không có."
"Ta đã thỉnh hắn rời đi, ta sẽ tiếp quản hợp đồng này, giảm giá cho nghiệp chủ."
"Còn muốn trấn an thoáng một chút tiểu Lý." Người Lương Tân Hòa nhắc chính là trợ lý nhà thiết kế, toàn quá trình nàng cố hết sức không nịnh nọt còn bị dọa đến, "Là nàng mang ta đi bệnh viện , nàng xử lý rất khá trường hợp hỗn loạn lúc đó ."
"Ừ ân, tiểu hài này quả thật không tệ, có thể hảo hảo bồi dưỡng."
"Đối phương nghiệp chủ thỉnh cái kia vị giam lý cũng không đơn giản, rất không dễ nói chuyện..." Lương Tân Hòa nhắc nhở nàng.
"Không có việc gì, ta đi thảo luận với hắn." Hàn Khai Lượng quét một vòng phòng, "Trời ạ, lão Ngô cái này phòng, lắp đặt thiết bị được cũng quá ớn lạnh a."
Các thể loại màu tím đậm nhạt khác nhau.
"Ân, từ lúc ta chuyển vào ở cũng chưa thay đổi cái gì." Lương Tân Hòa có chút hoảng hốt, khi đó nàng còn ở vào giai đoạn phục hồi sau khi chia tay, chỉ cần có phòng ở một lần nữa bắt đầu, cách ly khỏi mọi thứ liên quan đến Chu Yến là được, "Ta chỉ là ở... phòng ngủ bỏ thêm hai cái tủ đồ."
Nàng còn nhớ rõ khi đó tủ đồ được gửi đến lại vừa vặn là lúc ngón chân của nàng ý muốn bị thương, vẫn là Ninh Hi giúp nàng cầm đi lên...
Không gian kí ức vừa mở ra, Lương Tân Hòa càng nghĩ thì đầu óc càng có chút không tập trung.
"Đúng rồi, đừng nói những này , nói nói ngươi..."
"Ta cảm thấy là, " nàng nhéo nhéo ngón tay, ám hít một hơi, "Ta còn là muốn mua nhà, bất quá..."
"Ta trước khi bộ kia phòng ở không phải bán sao? Nếu ta lại mua một căn nhà khác thì chính phủ sẽ tính là căn hộ gốc hay là căn hộ thứ hai?"
Sự chú ý của Hàn Khai Lượng thành công bị nàng mang đi: "Căn nhà kia của ngươi đã bán, sang tên hoàn thành a, vậy còn có thủ phòng danh ngạch."
"Chính là ta chưa lập gia đình, cũng không thuộc về gia đình không sở hữu nhà... Qua năm giá cả lên cao có vài nơi đắc địa khả năng cũng không tới lượt ta mua, hơn nữa ta cũng vậy mãn 30 tuổi, xã bảo vệ niên hạn vậy..."
(theo mình biết thì ở vài thành phố lớn của Trung Quốc sẽ có nhiều hạn chế và luật lệ khi mua và sở hữu nhà, nên đoạn này Tân Hòa mới băn khoăn không thể mua được)
"Nếu như khu vực tốt, nhà cũ cũng có thể được tính tới a..." Hàn Khai Lượng hỏi nàng, "Làm sao, năm nay có ý định mua sao?"
"... Ừa, thuê nhà của lão Ngô lâu dài giống như cũng hơi..."
"Dù sao hắn phòng ở nhiều, ở cũng không còn sự tình, nơi này cách công ty cũng gần, hoàn cảnh cũng tốt, nguyên bộ cũng tốt..." Hàn Khai Lượng đầu óc loang loáng sáng ngời, "Còn có không phải cách ngươi vị kia tương đối gần sao? Hàng xóm thật tốt a!"
Lương Tân Hòa yết hầu phát căng, phụ họa cười cười.
"Ngươi..." Hàn Khai Lượng ngưng thần nhìn sang nàng, "Hình như so với hôm qua có hơi lạ ..."
"Chờ chút, ta đi vệ sinh..." Lương Tân Hòa vuốt vuốt bụng, "Giống như có điểm..."
Hàn Khai Lượng hồ nghi theo sát nàng vội vàng rời đi thân ảnh.
Nàng đợi một hồi, Lương Tân Hòa còn không có đi ra, nàng giương giọng hô: "Lão Lương, ngươi xảy ra chuyện gì a?"
Nhất định là có chuyện xảy ra.
Khi Hàn Khai Lượng bận rộn suy đoán, chuông cửa vang lên.
"Lão Lương, có người tìm ngươi, ta giúp ngươi mở cửa cáp, " Hàn Khai Lượng vừa đi vừa nói chuyện, nàng đi tới cửa nhìn qua mắt mèo, nghiêng đầu suy tư một hai giây, mở cửa.
Đứng ở ngoài cửa là một nữ nhân lạ lẫm, thon thả, phi thường thanh tú, da thịt rất trắng, đeo một cặp kính gọng tròn, mang theo một cái cà mên bốn tầng màu trắng.
"Ngươi..." Hàn Khai Lượng đánh giá nàng, lộ ra mỉm cười, "Ngươi hảo, tìm lão Lương phải không?"
"... A, đúng vậy, " người tới sững sờ một chốc, nhìn xem nàng, thử kêu một tiếng "Hàn tiểu thư?"
Hàn Khai Lượng ngầm hiểu : "Ngươi là Ninh Hi Ninh tiểu thư?"
Ninh Hi gật đầu.
Hàn Khai Lượng dáng tươi cười dâng lên đến: "Ngươi hảo ngươi hảo, mời đến a."
"..." Ninh Hi chần chờ địa nghĩ nghĩ, lắc đầu một cái, "Phiền toái Hàn tiểu thư giúp ta đưa cho Tân Hòa."
Hàn Khai Lượng khó hiểu địa nhìn xem nàng: "Ngươi không đi vào sao?"
Ninh Hi mặt mày buồn bã, ừ một tiếng.
Hàn Khai Lượng hướng bên trong quan sát, hỏi lại: "Thật sự không vào phòng sao?"
Ninh Hi: "Không được, cám ơn ngươi, làm phiền."
Hàn Khai Lượng tường tận xem xét nàng vài lần, lấy điện thoại di động ra: "Ninh tiểu thư, thuận tiện add Wechat của ta nha, về sau lão Lương có chuyện cũng có thể thuận tiện liên lạc."
Ninh Hi đồng ý.
Hàn Khai Lượng lấy được Wechat, tiếp nhận cà-mên, cùng Ninh Hi gật đầu ý bảo một chút, đóng cửa lại.
Nàng mang cà mên đặt xuống bàn ăn, lúc này Lương Tân Hòa từ bên trong đi ra, sắc mặt càng trắng không còn chút máu, cũng càng không có tinh thần .
"Làm sao vậy?"
"Nghỉ lễ sớm đến đây." Lương Tân Hòa xoa xoa bụng, nhìn xem cà-mên: "Đây là..."
"Ninh Hi tặng tới, làm sao, chuyện của các ngươi thất bại?" Hàn Khai Lượng nhìn qua nàng.
"... Khó mà nói." Lương Tân Hòa ánh mắt tụ tại cà-mên trên, cười khổ một tiếng.
Hàn Khai Lượng muốn nói lại thôi, thở dài: "Các ngươi... Thật là quái không được tự nhiên , tính một cái , ngươi tranh thủ thời gian ăn một chút, nhân gia còn đưa cơm cho ngươi ăn, có thể thấy được cũng là quan tâm ngươi."
Lương Tân Hòa thần sắc thẫn thờ: "... Đúng vậy a."
Hàn Khai Lượng cũng xem không hiểu nàng, rõ ràng là chuyện đáng ăn mừng, vì cái gì nhìn qua lại bi thương như vậy?
"Đi a, ta về trước nha, ngươi mau ăn cơm, mấy ngày nay hảo hảo ở tại nhà nghỉ ngơi, chuyện công việc không cần quan tâm."
"Ân."
Hàn Khai Lượng cầm túi xách của mình lên, đi vài bước quay đầu lại, gặp Lương Tân Hòa thần sắc phức tạp nhìn xem kia cà-mên, nhìn ỉu xìu ủ rũ như một nhành cây chịu qua gió bão .
Trong nội tâm nàng nói thầm, vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra, phát một cái Wechat cho Ninh Hi, vào thang máy đi xuống lầu một, đến khu vực sảnh chính đợi nàng.
Chỉ chốc lát sau, Ninh Hi vội vàng chạy tới.
"Ninh tiểu thư, chúng ta đi ra ngoài đi một chút?" Hàn Khai Lượng nở nụ cười một tiếng.
Ninh Hi lặng tiếng theo sát tại bên cạnh của nàng, nàng cũng không có tư cách đối mặt với Hàn Khai Lượng mà nói cái gì cám ơn chiếu cố Lương Tân Hòa khổ cực các loại, dù sao nàng mới là người không có kịp thời trình diện lại để cho Tân Hòa thất vọng.
"Tối hôm qua ta về rồi, có phải hay không các ngươi đã xảy ra chuyện gì?" Hàn Khai Lượng thật sự chịu không được như thế buồn bực nuốt áp lực cảm xúc, đi thẳng vào vấn đề nói.
Ninh Hi giương mắt nhìn lên, chần chờ địa phân tích lời của nàng. Tối hôm qua về rồi?
Hàn Khai Lượng khép mắt lại thở dài, lập lại một lần: "Tối hôm qua ngươi không có đi bệnh viện tìm nàng sao?"
Ninh Hi mím môi, ảm đạm mà rũ mắt, gật đầu rất yếu ớt.
Hàn Khai Lượng chằm chằm vào nàng: "Nàng nói với ta ngươi nhất định sẽ đến."
Đầu Ninh Hi cúi càng ngày càng thấp.
Hàn Khai Lượng minh bạch, thở dài một tiếng: "Cho nên nàng tự mình một người đi về nhà ..."
Thân thể Ninh Hi cứng ngắc, thần sắc u tối.
Hàn Khai Lượng liếc nàng một cái, muốn nói cái gì lại nhịn được, chỉ cảm thấy tính cách của vị này so với một Chu Yến khôn khéo quả thực cách biệt một trời, căn bản không biết nàng đang suy nghĩ gì, nàng cũng không thể nói cái gì, chỉ sợ nói tầm bậy rồi cái gì khiến các nàng càng xa cách thì làm sao bây giờ?
Hơn nữa, Ninh Hi thật sự là cùng lứa với nàng sao? Trưởng thành với bộ dáng nhút nhát e lệ văn nhược lại còn ít nói.
Tổng cảm giác mình lỡ miệng nói nặng một câu, sẽ khiến nàng bật khóc.
Hàn Khai Lượng chịu không nổi các nàng cái này không được tự nhiên bộ dáng, chỉ có thể nói vài câu lời khách sáo, trước rút lui.
Ninh Hi không về nhà, mà là dưới lầu bước đi thong thả tầm vài vòng, đi đến hai chân mỏi nhừ, tựa hồ mới có thể giảm bớt đau khổ trong lòng.
Nàng trì hoãn thật lâu, mới đi đi vào thang máy, ngón tay của nàng tại phía trên con số 20 lượn lờ một hồi, vẫn là nhấn vào nút 15.
Đến cửa ra vào, ánh mắt của nàng chợt sáng lên.
Hộp cơm của nàng được trả về, còn có một cái giỏ hoa quả nằm im bên cạnh cà mên.
Ninh Hi lẳng lặng nhìn một hồi, thở dài, tháo kính xuống, dụi dụi mắt.
---
Tân Hòa hết hy vọng muốn dọn nhà bỏ chạy, Ninh Hi thì đau lòng nhưng nhút nhát không biết làm sao, tầm này chắc phải để biểu tỷ cùng lão Hàn hợp nhau trợ công thì hai vị mới có tiến triển. Đầu tuần vui vẻ mọi người, mình có chỉnh sửa lại vài chỗ cho dễ hiểu, có người đọc chung vẫn vui hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com