52. Nắm thật chặt
Lương Tân Hòa chỉ ở nhà nghỉ ngơi ba ngày, ngày thứ tư tựu đi làm.
Băng gạc trên trán nàng đã được tháo ra, thoa một lớp kem nền mỏng, vẽ lông mi cùng tô son môi, chỗ bị trầy da trên mặt cũng không đụng đến, hiện tại đã tạo vảy.
Hàn Khai Lượng nhìn chằm chằm nàng cả nửa ngày, nói ra một câu: "Ngươi biết ngươi nghỉ ngơi một hai tuần, công ty cũng sẽ không phá sản đúng không?"
Lương Tân Hòa cười cười: "Ta biết rõ, ở nhà cũng buồn chán không có người nói chuyện, khoảng thời gian này tasẽ "đi trễ về sớm" nha."
Nàng vẻn vẹn chỉ là nói như vậy mà thôi, vậy chứ thời gian nàng ở công ty ngày qua ngày lại dài hơn, đi sớm về trễ, thật giống như nàng tại tránh mặt ai đó.
Tình hình như thế này kéo dài được chừng vài ngày, Hàn Khai Lượng đã rốt cục chịu không nổi, kéo nàng đi ra khỏi công ty, đến một phòng trà yên tĩnh, chuẩn bị sẵn sàng cùng nàng trò chuyện kĩ càng một phen.
"Nói đi." Hàn Khai Lượng đi thẳng vào vấn đề.
Lương Tân Hòa nhẹ nhàng mà cười một cái: "Không có việc gì ngươi..."
Nàng còn chưa nói xong, Hàn Khai Lượng giơ tay lên cắt ngang câu nói của nàng: "Ngươi biết bây giờ thời gian của ta quý giá lắm hay không? Nhi tử cùng công tác chiếm hai phần ba thời gian của ta, thời gian còn lại ta phải chia đều cho ngủ, việc vặt, bằng hữu, cùng với lão công."
"Ta chia phần cho ngươi nhiều hơn một chút như vậy, ngươi thật sự muốn qua loa với ta sao?"
Lương Tân Hòa trầm mặc một hồi: "Chúng ta không nên tới phòng trà, hẳn là đi quán bar."
"Oh please, giữa ban ngày ban mặt đi uống rượu?"
Lương Tân Hòa thở dài một hơi, khó khan cất lời: "Nếu như có thể lựa chọn, ngươi là sẽ chọn giữa việc người ngươi thích chỉ có một người yêu cũ, đã yêu nhau mười mấy hai mươi năm; hay là nàng đã có nhiều mối tình, với mỗi người đều kéo dài ba bốn năm..."
"Ngươi cảm thấy tình huống nào dễ xử hơn?"
Lương Tân Hòa biểu đạt được có điểm hỗn loạn, bất quá Hàn Khai Lượng nghe rõ, "Ninh Hi là loại thứ nhất?"
"Ân."
"Hai mươi năm?"
"Trường cấp 3 nhận thức, nhận thức có hai mươi năm a, chính thức yêu nhau ta đoán cũng có mười lăm mười sáu năm a..."
"Ân..." Hàn Khai Lượng vuốt qua vuốt lại trên lông mày, "Kia quả thật có hơi..."
"Vào ngày ta nằm viện, đúng lúc bà nội của người yêu cũ nàng qua đời, cho nên nàng chưa có tới... cũng có thể hiểu được."
Hàn Khai Lượng gật gật đầu: "Đạo lý là đúng là như thế này, nhưng trong tâm lý vẫn có phần khó chấp nhận, ta nghĩ ta cũng không được..."
Lương Tân Hòa trầm mặc.
"Kia ngươi bây giờ là nghĩ như thế nào ?"
"Ta cũng không biết." Lương Tân Hòa co kéo khóe môi, "Cảm thấy vẫn là kiếm tiền so với chuyện khác quan trọng hơn."
Hàn Khai Lượng a một tiếng, rõ ràng không tin: "Ngươi thật sự cam lòng bỏ qua nàng sao? Thật vất vả mới đối với một người có cảm giác, đối phương cũng có cảm giác với ngươi, lưỡng tình tương duyệt rất khó gặp a."
Lương Tân Hòa nghe nàng nói mà hai mắt đỏ lên: "... Chính là sợ cùng một chỗ sau, vô luận như thế nào cố gắng đều không thể sánh bằng vị trí của người yêu cũ trong lòng nàng."
"Vậy thôi cũng đừng có đi thụ ủy khuất..." Hàn Khai Lượng nhìn xem nàng nói, "Còn có, ta cảm thấy được Ninh Hi, ta nói thẳng a, ta cảm thấy được tính tình của nàng quá trầm, khẳng định không biết tình thú tình báo gì, thôi cho qua cho qua."
"Làm gì có? Nàng kỳ thật không quen thân với ngươi, nàng tính tình rất chậm nhiệt, nấu ăn rất ngon, viết sách rất hấp dẫn, hơn nữa..."
"Nàng kỳ thật cũng có tại cố gắng, ngươi nghĩ đi ngươi với nàng mới gặp lần đầu tiên mà nàng đã đồng ý add Wechat, nếu không phải vì ta, nàng mới không..."
Nàng nói liên tục cho đến lúc nhìn thấy ánh mắt chế nhạo của Hàn Khai Lượng, nàng mới hậu tri hậu giác mà ngừng nói, bắt đầu thả trôi dòng suy nghĩ.
Nàng nhớ tới rất nhiều Ninh Hi đáng yêu thời khắc.
Ví dụ như chính mình lần đầu tiên hỏi nghề nghiệp của nàng, nàng nói "Ta về hưu ", lại như lúc nàng đột nhiên đưa điện thoại qua cho mình xem, loại cảm giác kinh hỉ va thẳng vào tim đến mức muốn rơi lệ còn rất rõ ràng.
Khóe môi của Lương Tân Hòa vô thức cong lên vui vẻ.
Đó là loại niềm vui từ trong tim ào ạt chảy ra toàn thân, rất vui sướng.
Tiếp theo, Hàn Khai Lượng hỏi lại nàng: "Trong thâm tâm ngươi rốt cuộc nghĩ cái gì?"
"... Ta muốn bước về phía nàng." Lương Tân Hòa thì thào, "Nhưng ta lại rất sợ hãi."
Chỉ sợ còn có chút không cam tâm a.
Hàn Khai Lượng nội tâm tại đoán, thay nàng biểu đạt đi ra: "Kỳ thật nha, yêu đương cũng là muốn có mưu kế, ngươi hiểu không?"
Lương Tân Hòa nghi hoặc nhìn nàng.
"Nếu nàng quả thật thích ngươi, cần chủ động một chút, cần phải biểu hiện ra càng nhiều thành ý, ta cảm thấy rằng, cái này nhận định đối với nam nữ cũng giống như vậy, người khác vừa nghe wow ngươi cùng vợ trước đều 20 năm, kia nếu như lập gia đình với ngươi khẳng định phải thận trọng lo lắng, không để trong lòng để ý đều không được, chỉ sợ hai bên dù đã xa nhau vẫn không dứt được, trên tinh thần, trên vật chất, vân vân... Ngươi hiểu ý của ta không?"
"Trường hợp của gái cong như ngươi còn đơn giản một chút, không có hài tử, không có tranh chấp tài sản a?"
"... Ứng, hẳn là không có a." Lương Tân Hòa bị nàng nói được tỉnh tỉnh.
"Vị người cũ kia là ở Tây thành sao? Hay là đang những thành thị khác? Ở trong nước sao? Có thể nào đã xuất ngoại hay không? Các nàng còn liên lạc sao?"
"Ta..." Lương Tân Hòa xoa xoa thái dương, "Ta không biết."
"Ngươi ngay cả thông tin cơ bản cũng không biết, vậy không phải là ngồi không đau lòng vô ích sao?"
"Ta, ta cũng... Ta, " Lương Tân Hòa có vài giây mất đi năng lực biểu đạt bằng ngôn ngữ, mới vội vã nói, "Ta cùng nàng cũng chưa có gì đặc biệt, làm sao lại có thể tùy tiện lên tiếng hỏi những chuyện này chứ?"
"Các ngươi không phải trò chuyện vui vẻ thân thiết sao? Những này đều không trò chuyện qua?"
"Bình thường đều là ta nói được tương đối nhiều, nàng phần lớn thời gian đều chỉ nghe ta nói..." Dĩ vãng cảm thấy hình thức trò chuyện như vậy nàng vẫn là yêu mến, hưởng thụ, nhưng nàng giờ phút này cảm thấy giống như thiếu chút gì đó.
Nàng yêu mến Ninh Hi, đã tại trước mặt nàng biểu có vẻ rất rõ ràng, nàng đem của tất tần tật của mình đều nói cho nàng, ngược lại, Ninh Hi giống như hàm súc nhiều hơn.
Nàng cũng không phải là không thích chính mình, chỉ là thích mình tới mức nào?
Ninh Hi hình dung người cũ của nàng là —— "Nàng lấp đầy một khoảng trống lớn trong thanh xuân của ta, cũng bởi vì nàng, thanh xuân của ta mới có màu sắc."
Lương Tân Hòa lần nữa buồn bã, Ninh Hi yêu mến chính mình khẳng định không đến trình độ này.
"Ngươi có phải lại đang miên man suy nghĩ hay không?" Hàn Khai Lượng mắt sắc tâm tư tinh tế, nhìn vào ánh mắt của nàng tựu minh bạch.
"Ta chỉ là.. ta cũng không biết làm sao bây giờ rồi?" Lương Tân Hòa cầu cứu nhìn về phía nàng, "Nếu như là ngươi, nếu có như vậy một nam nhân..."
"Nếu có như vậy một nam nhân, giống như đối với ta có ý tứ, lại không có theo đuổi ta ta, ta ha ha a..." Hàn Khai Lượng cười, "Ta chắc chắn sẽ không chỉ ngồi một chỗ chờ hắn, ta sẽ đi hẹn hò gặp gỡ với những người khác, đả kích đả kích một chút sự tự tin của hắn, cho hắn biết rằng lão nương không phải không có hắn là sống không được."
Lương Tân Hòa: "Cái này..."
"Nhưng là đối đãi nữ nhân không thể như vậy, ta hiểu, nhất là Ninh tiểu thư loại tính cách này, nàng nói không chừng tựu trực tiếp ' không đánh mà lui '."
Lương Tân Hòa cười khổ.
"Ngươi đã hỏi ta ý kiến, ta liền nói tái cấp Ninh đồng chí một lần cơ hội a, bất quá phải đợi nàng tới tìm ngươi, nàng phải có điều biểu hiện mới được."
"Nếu nàng không tới?" Lương Tân Hòa nhéo nhéo ngón tay.
"Mua nhà rời đi, thiếu bao nhiêu tiền ta cho ngươi mượn!"
----
"Này mới đúng ma, đi làm kiếm tiền là để xài." Hạ Như Ý ngồi ở ghế phụ quét mắt một vòng trong xe: "Bất quá series 5 kiểu dáng hơi dừ, ngươi có thể mua series 7 hoặc 8.".
"Đủ là được." Ninh Hi hai tay nắm tay lái, chính giữa bánh lái có một logo hai màu xanh trắng (BMW), chạy cực kỳ chậm, "Biểu tỷ, có chuyện muốn ngươi hỗ trợ..."
"Chuyện gì? Giữa mùa đông giá lạnh bảo ta đi ra cùng ngươi mua xe, xe mua coi như xong, ta còn muốn cùng ngươi chạy?" Hạ Như Ý nghi hoặc địa chằm chằm vào nàng, "Ngươi gần nhất là làm sao vậy?"
"Ta cảm thấy rằng vẫn là có chiếc xe thuận tiện hơn một chút." Ninh Hi nhẹ nói, "Bất quá ta thật lâu không có lái xe ra ngoài..."
"Chí ít có tám năm đi?" Hạ Như Ý cười nàng, "Chiếc xe trước của ngươi đều là ta giúp ngươi bán đi."
"... Trong hai ngày này nếu ngươi đi đâu, ta đều chở ngươi đi, ngươi giúp ta quan sát, ta thử xem xe." Ninh Hi suy nghĩ vài giây, "sau này chính ta chạy là được."
"Tựu hai ngày, series 5 chạy rất thoải mái tiện nghi lại dễ điều khiển, ngươi chạy nhiều một chút quen thuộc tình hình giao thông là được, " nàng đánh giá Ninh Hi vài lần, ngữ khí vui mừng, "Không tệ, trưởng thành. Có bằng lái mà không chạy thì khác gì giấy vụn đồng nát đâu!"
"Không ngừng cố gắng cáp!"
Ánh mắt Ninh Hi bỗng thay đổi, không nói gì.
Màn đêm vừa phủ xuống, nhiệt độ giảm xuống không ít, cảm giác lạnh lẽo khắp nơi bủa vây.
Cả tuần này Ninh Hi cơ hồ mỗi ngày đi ra ngoài luyện xe, có khi nàng hữu ý vô tình canh vào lúc Lương Tân Hòa đi làm về, muốn cùng nàng tại trong khu cư xá ngẫu nhiên gặp, nhưng là một lần đều không có gặp được.
Wechat trong bản ghi chép trở nên rải rác vài câu, chữ vẫn là những chữ kia, nhưng ngữ khí đã chuyển về hình thức xã giao qua đường.
Nàng hỏi: "Ngươi đã đi làm sao?"
Nàng trở lại: "Là, không có việc gì."
Nàng hỏi: "Hay là đi bệnh viện phúc tra thoáng một chút?"
Một chốc, bổ sung một câu, "Ta cùng ngươi đi được không?"
Nàng trở lại: "Hầy, không có việc gì, ta đi làm trên đường thuận tiện ghé qua một chút là được rồi."
Đúng, lần trước Hàn Khai Lượng đã đem xe của nàng lái trở về.
Chính mình đã rất lâu rồi không chạy xe, cũng không dám chở người khác, vẫn là bản thân nên có một chiếc xe, cũng là tự mình biết lái xe; giống như chuyện lần trước, nếu như mình biết lái xe, cũng không cần phải bị gò bó, sớm lái xe đi, có lẽ còn có thể kịp thời đến bệnh viện.
Ninh Hi thở dài một hơi.
Chuyện là trên đời này việc gì cũng đều cần có đủ thiên thời địa lợi nhân hoà, nếu như thiếu một trong những điều đó, khả năng sẽ không viên mãn.
Nàng cùng Chương Ny Tư thiếu khuyết đúng là "nhân hòa ", đây là mệnh định, cũng là tính cách cho phép, đã thành qua lại, nàng không có gì nên tiếc nuối.
Lương Tân Hòa xuất hiện trong cuộc sống của nàng, chiếm hết "thiên thời địa lợi nhân hoà ", nhưng người không chuẩn bị tinh thần chính là nàng, tâm lý nàng cũng không sẵn sàng muốn bắt đầu một mối quan hệ yêu thương mới, thầm nghĩ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, để mặc cho dòng thủy triều của vận mệnh đẩy đưa bản thân đến quyết định cuối cùng.
Chỉ là chưa nghĩ tới bị một cơn sóng ngoài ý muốn ập tới, đánh cho nàng không biết làm sao.
Các nàng vì vậy mà muốn vuột mất nhau sao?
Người kia cũng không có lý do nhất định phải chọn nàng.
Chính mình tính tình chất phác, thực lực kinh tế cũng không quá nổi bật, đến khi công tác còn thỉnh thoảng một mình thức đêm, còn chưa kể tình cũ còn kéo dài một thời gian rất lâu, những điều này thực chất rất không được ưa thích.
Ninh Hi ngừng xe, yên lặng chậm rãi đi vào khu vực thang máy, tâm tư không yên đến nỗi đã bỏ lỡ vài lần thang máy lên xuống, nàng thở dài, rốt cục hoàn hồn ấn xuống một cái khóa.
Đột nhiên nghe được thanh âm quen thuộc: "Xin chờ một chút."
Nàng quay đầu lại xem. Lương Tân Hòa vừa vặn đi đến.
Hai người không hẹn mà cùng giật mình.
Lương Tân Hòa mặc một áo ngoài màu xanh xám, váy thẳng màu đen, mang một đôi giày cao gót mũi nhọn thấp, tóc búi lên cao, đôi khuyên tai trân châu làm dáng hình nàng càng thêm nổi bật.
Một sự xinh đẹp đánh thẳng vào thẩm mỹ của Ninh Hi.
Các nàng cách một khoảng không xa mà nhìn nhau.
Chỉ là trong một tích tắc, nhưng tựa hồ cũng dài hơn rất nhiều.
Lương Tân Hòa cong môi mỉm cười, chậm rãi đi tới.
"Vừa tan tầm?"
"Ân." Lương Tân Hòa vừa lại gần bên người Ninh Hi, đã nghe thoang thoảng mùi nước hoa.
Hẳn là Diptyque Do Son.
Chính nàng cũng có một chai này.
"Ăn cơm chưa?" Vì tránh cho chính mình tư duy phát tán, nàng hỏi.
"Ân, ngươi thì sao?"
"Cũng ăn rồi."
Thang máy đến đây, hai người đi vào.
"Làm sao ngươi..." Lương Tân Hòa ngẩng lên, thang máy dừng ở lầu 1, có bốn người đi đến, một cặp là tình nhân, ôm lấy cánh tay nói chuyện, hai người khác đều cúi đầu chơi điện thoại.
Các nàng trước sau hướng bên trong thối lui.
"Ân?" Ninh Hi nhìn xem nàng.
"Làm sao ngươi lại đi từ bãi đậu xe ở tầng hầm lên?" Lương Tân Hòa có chút tò mò.
"A, ta vừa mua xe, mấy ngày gần đây nhất đi ra ngoài đều đi ra ngoài chạy một đoạn, làm quen một chút." Ninh Hi chậm lại hô hấp.
Lương Tân Hòa trừng mắt nhìn: "Làm sao đột nhiên..."
"Chỉ là... về sau nếu cần thiết cũng thuận tiện hơn."
Lương Tân Hòa vốn không nghĩ nhiều, nàng gật đầu đồng ý, tuy nhiên ánh mắt của Ninh Hi một mực không có dời đi, nhìn đến mức mặt của nàng đều nóng lên, lại thu hồi ánh mắt.
"ting", cửa thang máy mở, có một người đi ra ngoài, lóe lên con số là 7, một đường đi lên trên.
Lương Tân Hòa trong lòng tim đập lộn xộn, lén lút ngắm liếc Ninh Hi ở bên cạnh, áo khoác dài bên ngoài màu vàng mù tạt, quần jeans ôm chân màu xanh đậm cùng với áo sơ mi cổ tròn, dưới chân mang một đôi giày đế bằng màu da bò.
Da thịt trắng nõn, đứng dưới ánh đèn trắng, lại ngoài ý muốn phủ một tầng ấm áp.
Nàng hít một hơi, vừa định nói chuyện.
"Đinh" một tiếng, có một người đi ra ngoài.
Lóe lên con số là 14.
Còn có một tầng nữa là Ninh Hi phải đi ra, Lương Tân Hòa ngừng lại tâm tư.
"Ngươi gần nhất đang bận cái gì?" Ninh Hi tiếng nói ôn nhu lại bay tới.
"..."
"Đinh" một tiếng, 15 lâu đến.
Ninh Hi chưa hề đi ra ngoài.
Lương Tân Hòa hoảng hốt nhìn nàng.
"Ai, tầng này không có người sao?" Phía trước nữ sinh hỏi, quay đầu lại xem hai người các nàng.
Các nàng đều không nói gì.
Nữ sinh nhún nhún vai, lơ đễnh, tiếp tục cùng bên cạnh nam mềm âm thanh làm nũng: "Ai, ngươi có nghe ta nói chuyện hay không a?"
"Nghe, cùng ngươi đi có được chưa."
"Làm chi không tình nguyện bộ dạng?"
"Ta đây là vui vẻ bộ dạng, ngươi không nhìn ra được sao?"
"Ta liền..." Lương Tân Hòa tâm tư thình thịch đi loạn, nhớ tới lời nói của Hàn Khai Lượng, "... đang tìm phòng ở."
Ninh Hi an tĩnh một sát na, chậm rãi mới lên tiếng, "... Ngươi muốn dọn nhà?"
"... Ân."
Nhẹ nhàng mà một cái "Ân" âm, phảng phất như một tảng đá nặng ngàn cân vừa rơi xuống, không gian của các nàng xuất hiện ầm ầm tiếng vỡ, chỉ có thế giới của đôi tình nhân phía trước là còn bảo trì hoàn mỹ đầy đủ.
"Đinh." 20 lâu đến.
Lương Tân Hòa cố sức nâng lên chân, chậm chạp đi ra ngoài.
Cửa thang máy khép lại trong nháy mắt, ánh mắt của nàng chạm phải ánh mắt của Ninh Hi, trong mắt của nữ nhân tựa hồ có những cơn sóng ửng đỏ dập dờn.
Lương Tân Hòa dừng lại chân.
Ninh Hi có chút ngửa đầu, mắt thấy thang máy ngọn đèn.
23 lâu, đôi tình lữ kia ra khỏi....
Thang máy ngừng.
Cách trong chốc lát, nàng mới đưa tay vuốt vuốt hai gò má căng cứng, hàng mi dày rung động lên xuống, tiếp theo là tiếng thở dài,
Nàng nhấn vào con số 20.
Rất nhanh, ting một tiếng, cửa từ từ mở ra.
Nàng nhìn thấy một Lương Tân Hòa đứng ở nơi cũ chờ đợi.
Kia trong nháy mắt.
Nỗi vui sướng yên lặng lan ra như một đóa hoa hồng chậm rãi nở rộ.
Nàng tựa như những dòng chú dẫn trong các tác phẩm vĩ đại đồ sộ, cho nàng một phương hướng rõ ràng sáng tỏ.
Ninh Hi bước nhanh đi tới, dưới ánh mắt vừa kinh ngạc lại chờ mong của người kia, kéo tay của nàng, nắm lấy, nắm thật chặt.
"Đừng chuyển đi, có được không?"
---
Ui chương này mình xin tặng Ninh Hi một hoa bé ngoan!!!
À, nước hoa Diptyque Đồ Sơn. Tên lấy từ một địa danh của Việt Nam. Hãng này làm nến thơm mà đắt ghê lắm, nước hoa thì mình chưa dám mua thử bao giờ vì nó cũng đắt. Xin trích dẫn một đoạn miêu tả từ kenh14:
"Do Son sử dụng nguyên liệu chính là hoa huệ trắng, loài hoa yêu thích của mẹ Yves Coueslant cùng với hoa cam và hoa hồng. Mang hương hoa huệ chủ đạo nhưng Do Son không hề bị nồng gắt mà vô cùng thanh khiết, nhẹ nhàng mà vẫn có chiều sâu. Mùi hương "nịnh mũi" này là một trong những mùi hương "hot" nhất của Diptyque"
Ngoài ra thì mình ấn tượng với quả áo khoác dài màu vàng mù tạt của Ninh Hi, màu đó da trắng mặc lên hết sẩy luôn. Đăng tả nhân vật mặc áo quần đẹp lắm, cũng hay miêu tả quần áo nữa, làm mình rất dễ dàng tưởng tượng ra nhân vật trong đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com