Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

61. Quan trọng nhất

Hai người vào thang máy, tay Lương Tân Hòa bị Ninh Hi nắm thật chặt, cơ thể của nàng vẫn đang lạnh đến mức không ngừng run rẩy.

Ninh Hi trực tiếp nhấn nút đi đến tầng 15, giọng nói ấm áp nói với nàng: "Trước tiên đi đến nhà của ta, ngươi đã ăn cơm tối chưa?"

Lương Tân Hòa co lại hai vai, bên thái dương của nàng cảm giác thình thịch đau đớn, môi đã trắng đi mấy phần, lắc đầu.

Mắt Ninh Hi lộ vẻ đau xót, nhẹ thở dài, nàng nhéo nhéo tay của người kia, giống như an ủi, ngẩng đầu mắt nhìn con số, thần sắc vô cùng lo lắng.

Thời gian tự như vô tận đi đến tầng 15, nàng lôi kéo Tân Hòa nhanh chóng đi ra ngoài, nhập vào mật mã, rất nhanh mở cửa vào phòng.

"Đến, đem áo khoác cởi." Vừa vào bên trong, Ninh Hi không thèm quản việc mình phải đổi giày, vội vàng giúp Lương Tân Hòa bỏ đi áo khoác.

"Ta không sao ..." Lương Tân Hòa một bên chính mình đổi giày, một bên khác lại cầm giày cho nàng, "Giày dép ngươi đều ướt sũng, mau mau đổi đi."

Hai người ngươi giúp ta ta giúp ngươi, ngược lại đều tay chân rối ren, các nàng đều nở nụ cười.

Đều tự cởi áo khoác, đổi tốt giày, đi vào bên trong.

"Ngươi trước đến bên trong tắm nước nóng." Ninh Hi nhẹ nhàng đẩy thoáng một chút nàng, "Đợi lát nữa ta cho ngươi tìm quần áo."

"... Nha." Tóc dài ẩm ẩm ướt ướt, toàn thân rét run, xác thực rất khó chịu, Lương Tân Hòa cũng không còn có thể nghĩ quá nhiều, quyết đoán đi phòng tắm.

Nhà của Ninh Hi đều được thiết kế dành cho một người ở, phòng tắm cùng toilet đều ở bên ngoài phòng ngủ, rất lớn , hai gian cách biệt.

Trên giá treo nhiệt điện có khăn tắm và khăn mặt đã được hong khô sưởi ấm sạch sẽ, trong toilet có mùi thơm nhàn nhạt.

Bước chân vào tư mật độc lập không gian của người yêu mến, Lương Tân Hòa hoảng hốt mà đứng một hồi, mới lấy lại ý thức đi cởi quần áo, vào gian tắm rửa, nước ấm chảy xuôi gột rửa đi hơi lạnh trên cơ thể nàng, trên cửa thủy tinh của buồng tắm chẳng mấy chốc ngập tràn hơi nước mông lung mờ ảo.

Ninh Hi trở về phòng ngủ của mình, cầm một bộ quần áo ngủ màu lam, lại lấy một cái quần lót mới.

Đi tới cửa phòng tắm, nàng ngừng lại một chút, bên trong vang ra tiếng nước chảy.

Nàng lông mi nhảy lên, ngừng lại một cái mới gõ gõ cửa: "Tân Hòa, ta đem quần áo cho ngươi, có thể đi vào sao?"

Cách một hồi, tiếng nước nhỏ điểm, nghe được Lương Tân Hòa nhẹ nhàng mà ừ một tiếng.

Nàng đẩy cửa đi vào, hệ thống đèn và hút khí trong phòng tắm được bật lên, ngập tràn mùi thơm xà phòng quen thuộc, tầm mắt của nàng nhanh chóng quét qua thân ảnh mơ hồ sau kính, đặt quần áo xuống rồi xoay người đi ra ngoài thuận tiện đóng cửa lại.

Ở bên trong Lương Tân Hòa thở ra một hơi, vừa rồi có một khắc thái quá mức khẩn trương nàng đều cứng ngắc lại, một giây sau lại bật cười.

Gội đầu, tắm rửa đi ra, đổi lại Ninh Hi cho nàng chuẩn bị quần áo.

Quần áo ở nhà còn rất mới, mặc lên người có hơi dài một chút, cũng coi như phù hợp, mơ hồ có hương hoa nhàn nhạt mềm mại

Nàng lấy máy sấy tóc từ trong tủ phòng tắm ra định sấy tóc, Ninh Hi đã tới.

"Ta có nấu canh gừng, ngươi trước tới đây uống."

Mùi thơm của canh gừng ấm nóng thập phần nồng đậm tỏa ra khắp nơi, bên trong còn bỏ vào hai quả trứng.

Lương Tân Hòa thật là đói bụng, trứng ốp la lại được chiên vừa đúng tới trạng thái nàng thích ăn, lòng trắng chín hẳn bao quanh lòng đỏ, cắn một ngụm, lại ngọt lại hương.

Sau khi tắm nước nóng sạch sẽ, ăn gì đó, cảm giác đau đầu cũng khá hơn một chút.

Lúc nàng đang ăn, Ninh Hi cầm máy sấy tóc, cho nàng thổi tóc.

"Ta trước tiên đem ngươi đỉnh đầu tóc thổi khô, bằng không hội cảm lạnh."

"Phốc..." Lương Tân Hòa cầm thìa động tác ngừng, "Ngươi hảo giống ta mẹ nha..."

Ninh Hi im lặng, phỏng chừng không biết làm sao tiếp những lời này, đáp lại nàng chỉ có máy sấy tóc o o tiếng gió.

Nàng rất nhanh địa đem Lương Tân Hòa tóc sấy khô một nửa, liền tại Lương Tân Hòa bên người ngồi xuống, nhìn xem nàng ăn cái gì.

Bị nàng nhìn như vậy, Lương Tân Hòa có điểm không được tự nhiên, tìm chủ đề: "Làm sao ngươi biết ta dưới lầu?"

"Đoán, ta gọi điện thoại ngươi tắt máy, ta đoán điện thoại đã hết pin, ngươi không ở trong nhà, ta tại ga ra nhìn thấy xe của ngươi, ta đoán ngươi đi chưa xa, tựu ra đi tìm một vòng."

Lương Tân Hòa cười cong cong mắt: "Đây là tư duy của tác giả chuyên viết tiểu thuyết trinh thám sao?"

Ninh Hi mấp máy môi: "Đây là tư duy của người bình thường."

"Chưa kể, nhân vật chính trong sách cũng sẽ không ở thời tiết -3 độ C lại chỉ mang dép lê áo khoác cũng không ấm rồi đội mưa đi ra ngoài tìm người..." Lương Tân Hòa trong mắt mỉm cười trêu chọc nàng.

Ninh Hi tĩnh lặng, ánh mắt đọng lại tại trên người nàng: "Nếu nhân vật chính sốt ruột tìm người yêu của họ, khả năng xảy ra chuyện này cũng khá cao..."

Lương Tân Hòa cảm giác hai bên gò má của mình đều chực chờ rung động, nàng cắn cắn thìa, trong lòng nghĩ "Ngược lại rất biết tán tỉnh, chỉ là thời khắc mấu chốt luôn đem người đẩy ra."

Người khác tán tỉnh có thể là sáng loáng, có thể đoán trước , chỉ là cái này đại tác phẩm gia tán tỉnh thường thường vội vàng không kịp chuẩn bị, vẻ mặt đứng đắn nói những lời có thể khiến cả nội tâm nàng rung chuyển.

Lương Tân Hòa cố ý không tiếp lời của nàng, ăn xong rồi, cầm chén đi rửa.

"Để đó a, ta tới rửa."

"Nha..." Lương Tân Hòa đối với nàng hé miệng cười, "Kia làm phiền ngươi a ~ "

"Trong toilet có kem đánh răng, cũng có bàn chải đánh răng cùng ly súc miệng mới, ngươi có thể dùng." Ninh Hi ghé mắt đối với nàng ôn nhu nói, mang vào bao tay rửa chén.

"Nha..." Lương Tân Hòa ngoài ý muốn trừng mắt nhìn, nhìn xem thân ảnh của nàng, xoay người đi toilet, quả nhiên thấy nàng nói những vật này.

Rốt cuộc là lúc nào chuẩn bị những này a?

Lương Tân Hòa trong nội tâm được tưới qua ôn nhu ngọt ý.

Đợi đi ra sau, Ninh Hi đã vệ sinh tốt phòng bếp , uống trà nóng, tại chỉnh sửa tài liệu trên bàn sách của nàng.

Nàng vừa rồi đã thay đổi y phục, áo lông màu vàng nhạt kaki, quần dài màu trắng, mũi mang lấy một bộ kính mắt, đèn bàn chiếu ra đường cong đẹp mắt bên sườn mặt nàng, khí chất trầm tĩnh ôn nhu.

"Kia... Ta về trước đi đi, " Lương Tân Hòa nhìn xem nàng, "Ngươi tiếp tục viết a."

Ninh Hi ngẩng mặt: "Ta đêm nay không viết."

"A, kia... Tạm thời nghỉ ngơi một chút cũng tốt."

Ninh Hi nhìn xem nàng thấp giọng nói: "Chúng ta trò chuyện nha?"

Lương Tân Hòa tâm tư nhảy lên: "Tốt."

"Vừa rồi ta nói qua wechat với Dư Bối, lại để cho nàng đi giúp ta cùng nhà xuất bản xin, giao bản thảo thời gian dời lại, qua năm sau."

Lương Tân Hòa lắp bắp kinh hãi: "Năm sau? Là năm sau âm lịch sao?"

"Ân."

"A? Vì cái gì?"

Ninh Hi không trả lời thẳng, chỉ nói là: "Bất quá đó là cuối cùng nhất giao bản thảo thời gian a, nếu như ta làm được thuận lợi trong lời nói, tết âm lịch có thể giao."

Lương Tân Hòa nhìn thấy nàng, mắt tiệp đã suy tư mà có chút vỗ: "... Vì cái gì như vậy đột nhiên?"

Ninh Hi nhìn xem nàng, trước ngực có chút phập phồng: "Tân Hòa, kỳ thật... Những ngày này ta đều không biện pháp tập trung tinh thần sáng tác, câu chữ viết ra tự ta cũng nhìn không được, ta quá lo nghĩ , ngược lại không viết ra được ."

Lương Tân Hòa lo lắng hỏi: "Tại sao có thể như vậy? Vậy làm sao bây giờ?"

Ninh Hi hướng nàng tới gần gần, đi tới trước mặt của nàng: "... Tân Hòa."

Nàng ngũ quan thoáng cái rất gần, rất gần, gần gũi Lương Tân Hòa nhịn không được nín hơi.

"Ngươi biết không? Hôm nay liên lạc không được ngươi, kia ngắn ngủi hơn nửa canh giờ, tâm tình của ta thật không tốt, trạng thái rất kém cỏi, rất lo nghĩ."

"Ta... cũng vô tình quên sạc cục sạc dự phòng ."

"Ân, cho nên ta liền muốn dành nhiều thời gian với ngươi cùng một chỗ, đây là quan trọng nhất, sáng tác mới là thứ yếu."

Bên ngoài mưa tuyết vẫn đang hung mãnh, trong phòng tràn ngập trứ tình cảm ấm áp.

Trong không khí lẳng lặng , hai người dựa vào rất gần, hình như có một đôi tay, đem hai người tâm tư đồng thời nhẹ nhàng mà ngắt xuống.

"A." Lương Tân Hòa liền nháy hai cái mắt, gò má nóng hổi , "... Nhưng hạng mục của ta giờ mới bắt đầu, ta, ta sẽ rất bận rộn..."

"Đừng lo, lúc ngươi bận rộn ta cũng viết là được." Ánh mắt Ninh Hi nhìn nàng đã thanh tịnh lại thâm thúy.

Lương Tân Hòa ngơ ngác : "Kia..."

"Về sau bữa tối chúng ta cùng một chỗ ăn, cuối tuần đều không đi làm, được không?"

"Ân, thật tốt."

Lương Tân Hòa khóe môi cong lên, ngực đã ở nóng lên.

Ninh Hi nhìn qua nàng, trong mắt chứa đựng ôn hòa mềm mại vui vẻ.

Bốn mắt giao hội, lẫn nhau trong mắt đều là tương tự chính là vui vẻ.

Ánh mắt của Ninh Hi dán vào nàng dần dần sâu hơn, ngón tay của nàng xoa đến, vuốt ve lúm đồng tiền nhỏ của Lương Tân Hòa, ngón cái dần dần chuyển đến phía trước, miết môi của nàng.

Lương Tân Hòa lập tức cảm thấy tê dại chạy dọc sống lưng, nàng không cam lòng yếu thế lấy xuống mắt kính của Ninh Hi, không đợi nàng nghiêng tới, Ninh Hi đã ôm lấy mặt nàng, hôn lên đi.

Hai người trước kia khi hôn đều là nhu hòa, ôn nhu, tựa như lời thủ thỉ lãng mạn giữa hai trái tim, không giống như hiện tại, hơi thở của cả hai nhiệt liệt giao hòa cùng một chỗ, xung quanh mãnh liệt như cả vũ trụ đang bị thiêu đốt.

Các nàng gắt gao dán vào nhau, lần đầu tiên môi, lưỡi giao hòa, cảm thụ được tình ý nồng nàn của đối phương.

Đến khi dừng lại cũng không có hoàn toàn tách ra, mà là giữ khoảng cách rất gần tựa như có thể lại bắt đầu một nụ hôn mới, ôn nhu, triền miên ôm lấy người kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com