Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

65. Tự nhiên

Ngày tuyết rơi nên đường trơn trượt, Lương Tân Hòa lái xe, cùng Ninh Hi đi đón con gái của Hạ Như Ý tan học.

Tiểu cô nương cột tóc hai chùm, áo lông màu hồng nhạt khoác bên ngoài đồng phục, trên mũ còn có một đôi lỗ tai tròn tròn, vừa thấy Ninh Hi liền nhào đến trước ôm lấy: "Biểu di! ! ! Ô ô ô!"

Đừng nói là Ninh Hi , ngay cả một người lần đầu gặp như Lương Tân Hòa cũng bị sự đáng yêu của nàng đánh trúng.

Ninh Hi kéo tay của nàng, giới thiệu Lương Tân Hòa với nàng: "Bé con, chào người lớn, đây là bằng hữu của biểu di."

"A di, chào ngài, ta tên là Hạ Thành Bích, cám ơn ngài cùng biểu di tới đón ta." Tiểu cô nương quả thực như Hạ Như Ý phiên bản đáng yêu, khuôn mặt nhỏ trắng trắng tròn vo, một đôi mắt hạnh sáng như sao đặc biệt có hồn.

Lương Tân Hòa nhướn mày, bé con theo họ của Hạ biểu tỷ, một chút cũng không kỳ lạ quý hiếm.

Nàng nắm tay còn lại của tiểu bằng hữu, cười cùng nàng chào hỏi: "Xin chào nha."

"Đã đói bụng đi? Cơm tối muốn ăn cái gì?" Ninh Hi có chút xoay người cùng nàng nói chuyện.

"Haidilao còn có trà sữa, ly lớn , muốn uống ly lớn , nhiều đường." Tiểu cô nương một giây trở mặt, khổ hề hề: "Ta sắp phải thi cuối học kỳ , ta thật là khổ."

Ngồi vào trong xe, Lương Tân Hòa nhìn xuống ghế sau, có điểm không quá yên tâm, nói với Ninh Hi đang ngồi bên ghế trước: "Ta không có ghế cho trẻ em, không có sao chứ?"

"Không có chuyện gì, a di, ta đã thắt dây an toàn ." Hạ Thành Bích tiểu bằng hữu nhu thuận nói.

Ninh Hi đối Lương Tân Hòa cười cười, xoay người nói: "Chúng ta đi ăn Haidilao, nhưng là trà sữa không thể uống a, nhiều sữa lắm, bây giờ là hơn năm giờ, ngươi uống buổi tối sẽ ngủ không được ."

Tiểu cô nương cong lên môi làm nũng nói: "Chính là ta rất muốn uống a, uống một ngụm cũng không được sao?"

Lương Tân Hòa thiếu chút nữa nhịn không được muốn nói đương nhiên có thể.

Ninh Hi đè lại tay của nàng, nhìn về phía Hạ Thành Bích, ngữ khí vẫn đang rất ôn nhu: "Hôm nào biểu di mời ngươi uống, có thể chứ? Ta đáp ứng ngươi."

Tiểu cô nương không tình nguyện gật đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ, vẻ mặt u buồn: "Được rồi..."

Lương Tân Hòa cùng Ninh Hi âm thầm trao đổi ánh mắt.

Ninh Hi: "Muốn chống đỡ."

Lương Tân Hòa: "Chính ngươi đều nhanh không kiên trì nổi ."

Hai người nhìn nhau chăm chú, xong lại nhìn về phía Hạ Thành Bích, tiểu bằng hữu còn đang xem ngoài cửa sổ, chỉ là bàn tay nhỏ bé thỉnh thoảng lau lau khóe mắt.

Ninh Hi thở dài một tiếng, đã muốn thỏa hiệp bộ dạng , Lương Tân Hòa âm thầm nở nụ cười, tìm ra hai cái hộp đồ chơi, lần lượt cho tiểu bằng hữu: "Ai ai ai, muốn hay không mở hộp đồ chơi."

"Ồ, trác đại vương!" Hạ Thành Bích mắt sáng lên, lập tức nhận lấy, dáng tươi cười cũng sáng lạn hơn, "Cám ơn a di!"

"Kia ta lái xe rồi?" Lương Tân Hòa cười cùng Ninh Hi nhìn nhau, khởi động xe.

"Đây là sổ nhật kí , ta thích!" Tiểu bằng hữu vui rạo rực nói, "Ta muốn mở một cái thỏ trà sữa!"

Ninh Hi cười quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, lại nhìn hướng về phía Tân Hòa, ôn nhu nói: "Về sau ta mua cho ngươi, tiếp tế ngươi."

Lương Tân Hòa lúm đồng tiền tràn ra: "Kia ta liền nhớ kỹ."

Tiểu bằng hữu ngồi ở phía sau dỏng tai nghe: "Di, người nghe phải có phần nha"

Ninh Hi bất đắc dĩ địa cười: "Tốt."

Đến Haidilao, ba người cùng nhau ăn lẩu .

Tiểu bằng hữu thực đói bụng, ăn được phi thường cao hứng , vẫn không quên lên án nàng mụ mụ: "Ta cảm thấy được mụ mụ là sắp mãn kinh, cho nên ta cũng đều nhịn nàng, người lớn không cần làm bài tập, căn bản không biết làm bài tập có nhiều thống khổ! Mọi người căn bản không biết cuộc thi có nhiều thống khổ!"

Ninh Hi cùng Lương Tân Hòa hai mặt nhìn nhau, muốn nói lại thôi.

Tiểu bằng hữu nuốt vào một ngụm tôm trượt, nói tiếp: "Ta có thể hay không không làm tiểu hài tử , ta muốn làm người lớn, ta cũng muốn bắt người lớn làm bài tập!"

Ninh Hi cùng Lương Tân Hòa: "..."

Đến lúc ăn no nê căng bụng, tiểu bằng hữu nói muốn đi toilet, Lương Tân Hòa liền mang theo nàng cùng đi .

Ninh Hi cùng Hạ Như Ý nói điện thoại.

"Ba ba của nàng đang trên đường đi đón nàng, " Hạ Như Ý cười ha hả nói, "Yên tâm, tinh tế biết điều ta vẫn phải có, không quấy rầy các ngươi hai người thế giới."

Ninh Hi khẽ ừ.

"Ta liền không nhiều chuyện, miễn cho tiểu Lương ngại ngùng, có rảnh ta lại thỉnh nàng ăn cơm đi."

Ninh Hi bổ sung nói: "Chúng ta trong khoảng thời gian này đều có công tác, đều rất bận ..."

Nàng còn chưa nói xong, Hạ Như Ý đã tại microphone bên kia cười lên ha hả: "Ta hiểu ta hiểu, mới vừa ở bên nhau nha, ta hiểu, ôi, ngươi cũng không cần theo ta cường điệu sao."

Ninh Hi nhất thời không có hiểu ý của nàng: "Tại sao ngươi lại cười thành như vậy?"

"Ôi lớn già đầu còn cùng ta giả vờ... Tốt, không với ngươi náo loạn." Hạ Như Ý cười cười cúp điện thoại.

Ninh Hi qua vài giây mới kịp phản ứng nàng là có ý gì.

Nàng ngồi ở trên ghế, nhìn thức ăn nằm trong nồi, chỉ cảm thấy gò má cũng bị hun đến nóng lên. Lương Tân Hòa mang theo Hạ Thành Bích tiểu bằng hữu cười cười nói nói địa đã trở lại.

Có một hồi lâu Ninh Hi đều tập trung không được tinh thần, vẫn là Lương Tân Hòa đẩy đẩy nàng: "Đang suy nghĩ gì vậy?" .

"Nha..." Ninh Hi trượt từ lúm đồng tiền lên ánh mắt nàng, vài giây mới a một tiếng.

Hạ Thành Bích hì hì cười hì hì đứng dậy: "Biểu di, bộ dáng của ngươi thật là ngốc nha."

Ninh Hi nhất thời im lặng, hai mẹ con này chính là giống nhau như đúc.

Nàng nói: "Ba ba của ngươi sắp đến , ăn xong cùng hắn trở về đi."

"A? Biểu di, ta đêm nay không thể đi trong nhà người ngủ sao?" Hạ Thành Bích giả vờ đáng thương.

"Trong nhà của ta chỉ có một giường lớn, không có chỗ cho ngươi ngủ."

"Ta có thể với ngươi ngủ ở cùng một chỗ, ta ngủ rất ngoan."

Ninh Hi ấm giọng nói: "Ta không quen ngủ chung với người khác..." Nàng dừng lại một chút, nhìn Lương Tân Hòa.

Ánh mắt Lương Tân Hòa lóe lên, ánh mắt hai người ăn ý chạm vào nhau.

Hạ Thành Bích tiểu bằng hữu dù sao vẫn còn nhỏ, không hiểu đại nhân trong mắt cơ quan, rầu rĩ không vui lên tiếng.

Đưa tiểu bằng hữu đi, trời đã tối rồi. Bông tuyết ngoài trời được ánh đèn đường rọi sáng tạo cảm giác như trong phim điện ảnh.

Cửa hàng bên ngoài quảng trường người vẫn là rất nhiều, một gốc cây cực lớn quấn quanh lấy không ít đèn màu cây thông Nô-en từ ngoài cửa sổ xẹt qua. .

Trong xe lẳng lặng .

"Thật nhanh, lại một năm nữa ." Lương Tân Hòa cảm khái địa nói một câu.

"Ân." Ninh Hi nhẹ nhàng mà lên tiếng.

Hai người đến cư xá, vừa ra xe, khí lạnh rét buốt sà vào cổ, hai người hít một hơi, cười chạy vào thang máy.

Ninh Hi nhấn số 15.

Lương Tân Hòa chớp mắt, cũng nhấn vào số 20.

Giữa hai người đột nhiên trầm mặc.

"Đinh" một tiếng, đến lầu 1, lục tục đi vào hai ba người, ngăn tại giữa các nàng.

Có người cầm bưu kiện, có người chơi điện thoại, có người tê tê âm thanh than trời lạnh.

Một cái xã hội thu nhỏ náo nhiệt đem các nàng bao vây trong đó, không khí không thích hợp nói những lời quá mức riêng tư.

Tim Lương Tân Hòa ở trong lòng nhảy tới nhảy lui, rất muốn mở miệng nói nàng trở về nhà thay đổi quần áo, tắm một cái, chờ chút, chờ chút lại...

Lúc này, Ninh Hi dựa qua một chút, phần tay áo khoác của nàng chạm vào tay áo của mình, nàng nói: "Một hồi vẫn là đến nhà của ta a."

Giọng điệu của nàng cũng không phải giống như hỏi dò ý kiến, ngữ khí ôn hòa bình tĩnh, phảng phất đang nói về một việc hiển nhiên như mặt trời mọc ở hướng đông.

Lương Tân Hòa ừ một tiếng, hai gò má đỏ lên.


---

Chỗ tôi cũng đang có tuyết rơi, tự nhiên đọc chữ "tuyết" cái sợ ớn lạnh. 

Cái hộp đồ chơi nó như này. Trác đại vương là con bé dưới này, tôi thì không biết em nó.

Này là thỏ uống chà xữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com