Chương 42: Chỉ cần cô mở miệng, tôi sẽ ở lại.
Buổi tối bảy giờ, Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa đúng giờ đi vào chỗ đã đặt trước.
Lúc phục vụ mở cửa ra, Phác Thái Anh đầu tiên là ngửi được hương vị của khói thuốc, sương khói lượn lờ khắp phòng, tìm được thân ảnh vị 'khách hàng lớn' kia.
Đó là một người phụ nữ phong tình vạn chủng, tay nàng kẹp một diếu thuốc, híp mắt nhìn đến hai người, mở miệng nở nụ cười. Động tác giơ tay nhấc chân của nàng đều cao quý vô cùng, chỉ là nhợt nhạt cười, dường như đều xinh đẹp động lòng người.
Tiêu Linh, một cái tên mà khi nghe đến dường như có thể nhớ đến một câu chuyện.
Muốn nói về câu chuyện của Tiêu Linh, thì không phải hai ba câu có thể nói hết. Tiêu Linh, cái tên này, khi Phác Thái Anh còn học trung học, đã thường xuyên có thể nghe đến báo chí hay tin tức nhắc đến. Thiên kim của xí nghiệp Tiêu thị nổi danh lừng lẫy, tuổi còn trẻ đã tiếp nhận công ty của cha, nhưng mà để được mọi người tấm tắc khen ngợi, chính là tác phong lớn mật cùng tính cách không e ngoại ánh mắt của người ngoài. Nàng không chỉ công khai giới tính, liên tiếp cùng nhiều người mẫu, ngôi sao truyền ra chuyện xấu, hơn nữa vài năm trước còn cùng người mẫu thế giới Anna ở nước ngoài đăng ký kết hôn, trong lúc đó khiến cho giới truyền thông nổi lên sóng to gió lớn.
Phác Thái Anh nhớ rõ khi đó, dường như cứ mở ra tin tức, đều có thể nghe thấy cái tên Tiêu Linh. Chính đoạn tình cảm oanh oanh liệt liệt khi đó, cuối cùng cũng không thể tu thành chính quả, Tiêu Linh cùng Anna chỉ ngắn ngủi ba năm, lại đột nhiên qua miệng Tiêu Linh, chứng thật hai người đã ly hôn.
Mỗi lần nhìn thấy Tiêu Linh, Phác Thái Anh đều trong nháy mắt giật giật khóe môi, nàng nhớ rõ lúc đầu vào công ty, mỗi lần nghe ba nhắc đến Tiêu Linh, nàng đều nói Tiêu Linh là lão bà ba mươi tuổi. Nay thời gian thoáng một cái trôi qua, nàng đột nhiên phát hiện chính mình không có cách nào đi trêu tức tuổi tác người khác. Thời gian thật sự sẽ trả thù con người.
Lúc Phác Thái Anh hồi phục tinh thần, nàng thanh nhã cười rộ lên, hướng tới Tiêu Linh ngồi giữa sương khói đi đến. "Tiêu tỷ, lần này cũng là chị đến trước."
Tiêu Linh nghe vậy, yên lặng cười rộ lên. Nàng thấy Phác Thái Anh đi vào một mình, không khỏi tò mò hướng ngoài cửa nhìn nhìn, vừa định nói chuyện, liền thấy Lạp Lệ Sa theo đuôi mà đến.
Hướng về phía người phục vụ ra hiệu, ngoài cửa lập tức có người phân phó bưng đồ ăn lên.
Tiêu Linh quan sát Lạp Lệ Sa đi vào đến khi ngồi xong, không nhanh không chậm đem Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa tiến vào trong mắt, cười cười, dập tắt điếu thuốc trên tay.
Bởi vì quan hệ của trưởng bối, Tiêu Linh rất sớm đã biết Phác Thái Anh, lần đầu tiên nhìn thấy Phác Thái Anh, là lúc nàng theo cha đến làm khách ở Phác gia. Tiêu Linh nhìn người luôn chuẩn, khi đó nàng nhìn Phác Thái Anh còn chưa học xong trung học, chỉ biết đây là một người nghiêm khắc với chính mình, ngoan độc với người khác. Nàng thích phụ nữ có thủ đoạn như vậy.
Chính là nàng là con gái của bạn của cha mình, nàng tuy rằng thích, nhưng cũng không định nhúng chàm. Sau này Phác Thái Anh tiếp nhận Thụy An, hai bên hằng năm đều có hợp tác, ba năm trước nàng thấy Phác Thái Anh mang theo Lạp Lệ Sa đến, cũng tinh tế thấy được trên người cả hai phảng phất quan hệ ái muội. Một khắc đó, trong lòng nàng nhớ tới năm đó thích Phác Thái Anh, không khỏi âm thầm kêu một tiếng đáng tiếc.
Nhưng dù cho tiếc, thì người ta cũng đã là thực vật trong miệng người khác, có thích, cũng sẽ không đυ.ng vào. Tiêu Linh có tính cách của Tiêu Linh.
Phác Thái Anh phát hiện ánh mắt Tiêu Linh mỉm cười quyến rũ nhìn chằm chằm mình, làm nàng cảm thấy không được tự nhiên, nhưng cũng không nói gì, mà ngồi xuống bên cạnh Tiêu Linh.
"Lệ Sa, sao đang êm đẹp lại đi cắt tóc?" Tiêu Linh nhớ rõ Lạp Lệ Sa có một mái tóc dài, đen mà thẳng, làm sao một năm không gặp liền trở nên khác trước.
"Đột nhiên nổi hứng đi cắt." Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng bâng quơ nói, cuối cùng, nàng giương mắt liếc nhìn Tiêu Linh một cái, chế nhạo nói: "Không nghĩ tới Tiêu tổng quan tâm tôi như vậy?"
"Chuyện của mỹ nhân, tôi đều quan tâm." Tiêu Linh 'ha ha' cười rộ lên, hảo tâm tình theo Lạp Lệ Sa trêu chọc cô.
Nàng từng công nhiên nói qua bản thân mình thật thưởng thức Lạp Lệ Sa, đáng tiếc Lạp Lệ Sa sớm đã lựa chọn công ty Phác Thái Anh. Còn nữa, chỉ là nhìn trên người cả hai quấn quanh không rõ quan hệ, Tiêu Linh chỉ biết, muốn lấy ra khối ngọc trong đá này, chính là chuyện không có khả năng. Trừ khi chính Lạp Lệ Sa muốn, bằng không không ai có thể thay đổi cô.
Nói đùa một hồi, phục vụ đã bưng đầy bàn thức ăn lên, quản lý khách sạn đứng một bên giới thiệu món, Tiêu Linh hưng trí, dặn dò quản lý đem một bình rượu ngon lên đây.
Vừa nghe đến rượu Phác Thái Anh liền đau đầu, Tiêu Linh này không có yêu thích gì khác, ngoại trừ thích làm đẹp, chính là thích rượu. Mỗi lần gặp mặt, đều lôi kéo Phác Thái Anh uống hai ly rượu. Bình thường thì không nói, hôm qua Phác Thái Anh vừa mới say rượu, nàng ngàn lần không thể uống nữa.
Đang ăn cơm tán gẫu, quản lí rất nhanh đem rượu đến. Phân phó phục vụ khui ra, Tiêu Linh tự mình rót rượu cho Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa, nâng ly chính mình nói: "Đây, cùng Tiêu tỷ uống vài ly."
Tiêu Linh nói xong tự mình uống trước, thả cái ly, nàng cúi đầu nhìn Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa, đã thấy Lạp Lệ Sa đứng lên trước, nói: "Tửu lượng Phác tổng của tôi, Tiêu tổng cũng biết, rượu này hay là để tôi cùng chị uống đi." Giọng điệu Lạp Lệ Sa như cười mà không cười, không nhìn ra thái độ rõ ràng, làm cho người ta không nắm bắt được.
Lạp Lệ Sa nói xong, Tiêu Linh liền hé miệng tao nhã nở nụ cười, nàng một bên đưa mắt quan sát Phác Thái Anh, một bên trêu ghẹo nói: "Cũng là Phác tổng của chúng ta phúc khí tốt, có thể tìm được nhân viên tri kỷ như vậy." Nói xong, nàng gật đầu cho phép Lạp Lệ Sa, nói, "Đi, vậy không làm khó dễ Phác tổng nhà cô."
"Ly rượu này, coi như là cám ơn Tiêu tổng cho tôi cơ hội biểu hiện trước mặt lãnh đạo." Lạp Lệ Sa nói xong, một ngụm uống hết ly rượu.
Phác Thái Anh một mực yên lặng nhìn, thẳng đến Tiêu Linh uống vài ly rồi còn không có ý dừng lại, nàng mới đè lại tay Tiêu Linh, hờn dỗi cười nói: "Tiêu tỷ, tôi đem Lạp Lệ Sa đến, cũng không phải để cùng chị uống rượu."
"Nhìn tôi xem, chính sự cũng quên." Tiêu Linh lúc này mới nhớ tới chuyện hợp tác với hai người.
"Cho nên, rượu này nên phạt, nhưng mà để bàn hợp đồng xong, miễn cho lúc đó chị say đến không nhận ra." Phác Thái Anh nũng nịu nói nhỏ, một phen cười lấy ly rượu của Tiêu Linh, để qua một bên. Nàng nói xong, lơ đãng quay đầu liếc nhìn Lạp Lệ Sa một cái.
Dùng cơm xong, hợp tác cũng không có vấn đề, Lạp Lệ Sa đứng dậy đi toilet, để lại Tiêu Linh cùng Phác Thái Anh ngồi đó.
Tiêu Linh châm một điếu thuốc, nàng chậm rãi nhả ra một làn khói, giữa sương khói nhìn khuôn mặt Phác Thái Anh, nhíu mày, nói: "Nhìn cô cùng Lạp Lệ Sa như vậy, còn chưa được?"
"..." Tiêu Linh thích cùng Phác Thái Anh bàn chuyện riêng tư, rõ ràng biết nàng rất không thích bàn luận vấn đề này, nhưng Tiêu Linh mỗi lần đều cố tình đâm vào lòng nàng. Phác Thái Anh không nói lời nào, chính là liếc nhìn Tiêu Linh một cái, sau một lúc lâu mới nói: "Tiêu tỷ còn quan tâm chuyện này?"
"Thích phải nắm chặt, Lạp Lệ Sa này, không nắm chặt sẽ có người khác nắm." Tiêu Linh không để ý tới Phác Thái Anh không được tự nhiên, đôi môi đỏ bừng nhả một làn khói, nàng dùng ngón tay mang theo điếu thuốc búng cái trán Phác Thái Anh. Nàng dù sao cũng là người từng trải, không có gì trốn được ánh mắt nàng, mà Phác Thái Anh lại là người nàng từng thích, cho nên mỗi lần đều nhịn không được sốt ruột thay nàng. "Một người ngày thường thông minh như thế, như thế nào gặp gỡ Lạp Lệ Sa lại khó xử như vậy?"
Tiêu Linh ngón tay mang theo khói thuốc thản nhiên, trộn với nước hoa trên người nàng, tạo ra một loại hương vị gợi cảm. Phác Thái Anh lườm nàng, yên lặng nhìn cửa phòng, không có người. Cuối cùng nàng mới quay đầu lại nhìn Tiêu Linh, đột nhiên nở nụ cười quỷ dị, nói: "Ừ, là nên nắm chặt."
Phác Thái Anh luôn là người phụ nữ thông minh, nói một chút là bản thân đã có thể thấu hiểu, cho nên lúc Tiêu Linh nhìn Phác Thái Anh tươi cười, trong lòng biết lời của mình đã có tác dụng, không nói thêm gì nữa.
Lạp Lệ Sa trở về, Tiêu Linh vừa lúc tiếp điện thoại phải rời khỏi. Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa đưa Tiêu Linh đến cửa khách sạn, Tiêu Linh ngồi vào trong xe, quay cửa kính xuống nhìn hai người, nói: "Lần này tôi có việc đi trước, lần sau sẽ hẹn gặp hai người."
"Ừ." Phác Thái Anh lên tiếng, đứng dậy nhìn xe Tiêu Linh chạy ra ngoài.
Tiễn bước Tiêu Linh, Phác Thái Anh ngồi vào xe Lạp Lệ Sa, lười biếng duỗi thẳng lưng, có chút mệt mỏi tựa đầu lên cửa kính xe. Chỉ chốc lát sau, nàng dường như nhớ tới gì đó, lo lắng nhìn Lạp Lệ Sa, hỏi: "Cô vừa uống rượu, hay là để tôi lái xe?"
"Tôi cũng không phải như một số người, uống có hai ly rượu liền mơ hồ tìm không ra đường." Lạp Lệ Sa vừa cúi đầu cài dây an toàn, vừa hờ hững nói.
"..." Lạp Lệ Sa trong miệng nói một số người, Phác Thái Anh chỉ dùng đầu ngón chân cũng biết cô nói ai, cho nên nàng liếc mắt nhìn Lạp Lệ Sa, tức giận nói: "Được thôi, vậy là tốt rồi."
Xe chạy đi, Phác Thái Anh mệt mỏi một câu cũng không muốn nói, ngay lúc nàng buồn ngủ, đột nhiên nghe Lạp Lệ Sa bên cạnh mở miệng: "Dì Phác hôm nay thiếu chút nữa gọi muốn banh điện thoại tôi."
"Ừ..." Phác Thái Anh hưng trí mệt mỏi ứng một câu, thuận miệng mới giật mình hoàn hồn, quay lại đầu nhìn Lạp Lệ Sa, hơn nữa ngày mới bật cười nói: "Cô đều biết rồi?"
Mẹ Phác cũng không biết quan hệ giữa Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa, vậy chắc chắn điện thoại vùa thông nhất định là muốn từ miệng Lạp Lệ Sa biết chuyện của Phác Thái Anh cùng Đỗ Việt Hàng năm đó, chỉ cần nghĩ về chuyện này, như vậy nhất định không thiếu oán giận nhắc tới chuyện sáng nay cãi nhau.
"Ừ." Lạp Lệ Sa không hỏi nhiều cũng không nhiều lời, chính là thẳng thắn lên tiếng trả lời, ánh mắt nàng như trước nhìn ngoài cửa sổ xe ngã tư đường người đến kẻ đi.
Phác Thái Anh yên lặng nhìn cô, nửa khuôn mặt Lạp Lệ Sa dưới ánh đèn đủ màu sắc, có một cảm giác yên tĩnh ôn nhu. Chỉ lẳng lặng nhìn một người như vậy, Phác Thái Anh có thể tìm được một sức mạnh im lặng. Nàng hít sâu một hơi, đột nhiên rất muốn ngay giây phút này liều lĩnh chồm người qua hôn cô.
"Tôi từng yêu anh ta." Xoay đầu nhìn khuôn mặt mình mờ ảo trong kính xe, giọng Phác Thái Anh khàn khàn, có chút khô khốc lạnh lùng. "Nhưng đó là chuyện thật lâu rồi, trên thực tế nếu anh ta không xuất hiện, tôi dường như đã sắp quên đi anh ta. Nhưng anh ta vẫn cố tình xuất hiện..."
Lạp Lệ Sa đem xe chuyển vào tiểu khu Phác Thái Anh, ánh đèn điện sáng rọi trở nên ảm đạm, chuyển hoán thành đèn đường màu da cam mềm mại.
Tâm tình Phác Thái Anh cũng bởi vì bình tĩnh kể lại mà bình tĩnh trở lại. (2 chữ bình tĩnh, tác giả lặp từ chứ hổng phải mình ^^)
"Thật ra bây giờ suy nghĩ lại, ở trong lòng tôi, thật may mắn có anh ta xuất hiện. Nếu anh ta không một lần nữa xuất hiện, tôi còn không thể khẳng định, đối mặt anh ta, tôi có thể bình tĩnh như vậy."
Trong xe thật im lặng, Phác Thái Anh nói xong, Lạp Lệ Sa vừa lúc đem xe chạy đến dưới lầu Phác Thái Anh. Nàng ngẩng đầu nương đèn đường nhìn căn phòng của mình, mới nhớ từ lúc nàng nói chuyện xong, trong xe vẫn im lặng như vậy. Nàng khẽ cười ra tiếng, tay cầm lấy cái nắm cửa xe, nàng mới dám quay đầu nhìn biểu tình trên mặt Lạp Lệ Sa.
"Dường như nói với cô nhiều như vậy thật vô dụng." Phác Thái Anh mở cửa chui xuống xe , "Tôi lên trước."
"Tôi hình như có chút say." Phác Thái Anh nói xong xoay người muốn đi, giọng Lạp Lệ Sa lại vô cùng rõ ràng truyền vào tai nàng, nàng kinh ngạc quay đầu lại quan sát tình trạng Lạp Lệ Sa, lại thấy hai tay Lạp Lệ Sa đặt trên tay lái, mắt cười nhìn nàng, căn bản là không có bộ dáng say rượu, cô rõ ràng đang nói dối! "Chẳng lẽ cô không giữ tôi lại sao?"
Phác Thái Anh cảm thấy không người nào, có khả năng thoát được thế công lúc này của Lạp Lệ Sa, nàng chỉ yên lặng nhìn khóe miệng Lạp Lệ Sa khẽ cười, cảm thấy chính mình đột nhiên bị một sức mạnh không biết tên mê hoặc.
"Cô muốn ở lại sao?" Gian nan nuốt ngụm nước miếng, Phác Thái Anh cảm thấy giọng của mình cũng không giống như của mình.
Lạp Lệ Sa nghe vậy, chính là nhíu mày, giương miệng còn chưa nói, đã 'ầm' một tiếng mở cửa xe đi tới bên người Phác Thái Anh.
Ngọn đèn vàng nhạt đem khuôn mặt trơn bóng của Lạp Lệ Sa chiếu lên thật ấm áp, khóe miệng tràn ngập ý cười dường như có thể tản ra hào quang say lòng người, cô cúi xuống kề sát vào bên tai Phác Thái Anh, âm thanh nhẹ nhàng mang theo gợi cảm trí mạng.
"Chỉ cần cô mở miệng, tôi sẽ ở lại."
-----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com