Chương 12
Phác Thái Anh ngồi trên ghế gỗ, giống trẻ con chờ bị khiển trách, cũng đúng, tâm lý hiện tại của cô là một học sinh trung học, vốn dĩ rất sợ người lớn trách mắng.
Nhìn đỉnh đầu Phác Thái Anh, thật lâu sau Phác Thái Anh mới nói ra câu đầu tiên sau khi họ ở riêng với nhau, "Em có cảm thấy khó chịu ở đâu không?"
Phác Thái Anh khó hiểu ngẩng đầu, bây giờ Lạp Lệ Sa không còn tức giận nữa, chị nhìn Phác Thái Anh bằng cái nhìn bình thản, trong đôi mắt đó có quan tâm, có bất đắc dĩ, có chua xót, nhưng không hề có ý trách cứ.
Cô thật thà trả lời, "Không có, không có chút nào, em cảm thấy rất tốt."
"Vậy thì cũng nên kiểm tra lại lần nữa, đột nhiên biến thành thế này, hẳn là có nguyên nhân." Lạp Lệ Sa rũ mắt, ấn vài cái trên di động, "Ngày mai chị đưa em đến bệnh viện kiểm tra tổng quát."
"Không cần......" Lời tiếp theo còn chưa ra miệng, Phác Thái Anh đột nhiên im bặt.
Lạp Lệ Sa nhướng mi, lẳng lặng nhìn Phác Thái Anh, "Tuy em không nhớ tôi, nhưng em cũng nên biết rằng tôi là vợ em, là bạn đời hợp pháp, cũng là người thân nhất của em.
Em không thể từ chối sự quan tâm của tôi."
Phác Thái Anh ngẩn người, "Nhưng mà, không phải chúng ta sắp ly hôn sao?"
Động tác của Lạp Lệ Sa sững lại một chút, chị cất di động, "Đi thôi, về nhà trước, sau khi trở về em cố gắng ngủ một giấc, ngày mai sẽ đưa em đi gặp bác sĩ."
Chủ đề đột ngột kết thúc, Phác Thái Anh cũng không tiện nhắc lại, cô đành phải đứng lên bước ra ngoài, Lạp Lệ Sa đi theo sau cô.
Nghe tiếng bước chân từ bên trong truyền ra, Lương Trữ vội vàng trở lại phòng khách với tốc độ ánh sáng, cầm máy in phiếu chuyển phát nhanh, bắt đầu bấm điên loạn.
......
Trước khi ra cửa, Phác Thái Anh vẫy tay với Lương Trữ, "Chị Lương, em về đây."
"Aizzz, đi đi, hẹn gặp lại."
Phác Thái Anh đi ra ngoài, Lạp Lệ Sa cũng định đi, Lương Trữ đột nhiên bước nhanh tới đóng sầm cửa lại, Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa đều sửng sốt, Phác Thái Anh không rõ nội tình, đứng ngoài gõ cửa, hỏi: "Chị Lương, làm sao vậy?"
Cách một cánh cửa, giọng nói của Phác Thái Anh nghe mơ mơ hồ hồ, Lương Trữ nói vọng ra: "Em xuống trước đi, chị có việc công ty cần bàn với Lạp Lệ Sa, sẽ xong nhanh thôi!"
Tiếng gõ cửa ngừng lại, tiếng bước chân lộc cộc dần rời xa, Lương Trữ nghe tiếng động biến mất mới buông lỏng bàn tay đang nắm chốt cửa, sau đó nhìn về phía Lạp Lệ Sa.
Sững sờ qua đi, Lạp Lệ Sa hỏi: "Chị muốn nói gì?"
Lương Trữ đặt máy in đơn hàng xuống, cười sảng khoái, "Tôi không giống Thẩm Tang Lạc, cô ấy trung thành với phe bảo hoàng, còn tôi thuộc trung lập."
Biểu cảm của Lạp Lệ Sa có một chút thay đổi rất nhỏ, chị không nói gì, chỉ nhìn Lương Trữ.
"Nếu Phác Thái Anh không biến thành như vậy thì cô ấy có làm gì tôi cũng ủng hộ, vì tôi là người đại diện của cô ấy, đồng thời còn là bạn bè, miễn là chuyện cô ấy thật sự muốn làm, tôi đều không phản đối.
Nhưng hiện tại, cô ấy đã quên hết tất cả những sướng vui, đau khổ, tuy không đến mức trở thành một trang giấy trắng nhưng những gì mãnh liệt và rực rỡ nhất trong cuộc đời cô ấy đã bị xóa sạch."
Lạp Lệ Sa dường như hiểu ý chị ta, chị buông thõng hai tay, dáng đứng càng thẳng hơn.
Chị nhìn vào mắt Lương Trữ, có chút bất ngờ và cảm động, có lẽ chị không lường được Lương Trữ sẽ nói những điều này với mình.
"Tôi khá lý trí, cũng không bênh người nhà.
Chuyện giữa hai người tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi biết, một cây làm chẳng nên non, để đi đến bước đường hôm nay thì hai người đều có chỗ sai.
Bây giờ là cơ hội sửa chữa lỗi lầm, cô không muốn nắm lấy sao?"
Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng vuốt ve vòng ngọc trên cổ tay, chị cụp mắt, chừng ba giây sau thì bật cười một tiếng, lần này không còn là kiểu cười khiến người ta rợn tóc gáy như vừa nãy, mà là một nụ cười thật lòng, "Cảm ơn."
Lương Trữ xua tay, "Không cần cảm ơn tôi, cũng không phải là vì cô."
Ý cười trên mặt Lạp Lệ Sa vẫn không giảm, "Tôi biết."
Nói xong, Lạp Lệ Sa liền bước tới cửa, mở cửa ra ngoài, sau khi chị đóng cửa lại, Lương Trữ mới lầm bầm: "Biết gì mà biết."
Đi tới cửa sổ, nhìn Phác Thái Anh đang nhàm chán đi tới đi lui bên dưới, Lương Trữ thở dài, Thẩm Tang Lạc không biết quá trình yêu đương của Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa, nhưng Lương Trữ thì biết, thời gian đó, ngày nào chị cũng bị nghẹn cẩu lương, khiến chị từng nảy sinh ý nghĩ đi tìm một cô bé nói chuyện yêu đương.
Nhưng nhìn một đôi tình nhân xứng đôi vừa lứa như vậy, cuối cùng lại đến bước đường thành người xa lạ, chị ta thật không đành lòng.
Đây là cơ hội cuối cùng dành cho Lạp Lệ Sa, cũng là cơ hội cuối cùng của Phác Thái Anh.
Người ngoài cuộc luôn sáng suốt hơn, có lẽ khi bước ra khỏi vòng tròn và thay đổi góc nhìn, không chừng Phác Thái Anh sẽ nhìn nhận mọi thứ rõ ràng hơn, có lẽ cô sẽ thấy được những điều chân thật mà cô đã từng bỏ lỡ.
Khi đó, cảm xúc của cô sẽ rất khác.
Đa sầu đa cảm trong chốc lát, đến khi Lạp Lệ Sa lái xe rời đi, Lương Trữ mới quay lại ghế sô pha lộn xộn như ổ chó của mình, cầm lấy chiếc bánh burger vừa gọi, tiếp tục nhấm nháp hai miếng, dù không có thời gian ăn cơm thì chị ta vẫn kiên định cầm lấy di động, bắt đầu lướt Weibo.
Lúc vừa bắt đầu lướt, chị đã cảm thấy dường như mình bỏ quên thứ gì, nhưng vừa ăn gà vừa hít hà Weibo thật sự là quá sung sướng, chờ đến mười hai giờ đêm, khi chuẩn bị đi ngủ, chị ta mới nhớ ra mình đã quên chuyện gì.
Đóng gói chuyển phát nhanh á! Nếu như ngày mai vẫn không giao hàng, chắc khách hàng sẽ chui qua đường Internet lại đây bóp cổ chị mất!!
......
Trên đường về vẫn im lặng như vậy, Phác Thái Anh không chịu được nhất là loại tình huống thế này, không gian chật chội, không khí tĩnh lặng, rõ ràng bên cạnh có người, nhưng không ai nói với ai lời nào, nếu tiếp tục thế này, cô cảm thấy mình sắp không thở được nữa.
Nhúc nhích vai, Phác Thái Anh gợi ra một chủ đề, "Không ngờ chị Lương lại cuồng mua sắm như vậy, trong nhà thế mà có nhiều gói hàng chưa mở ghê."
Lạp Lệ Sa tập trung lái xe, nhỏ giọng trả lời: "Lương Trữ còn là chủ một gian hàng trên Taobao, hợp tác với các cửa hàng nhạc cụ nước ngoài.
Lúc chị ta mới về nước đã bắt đầu làm, hiện giờ quy mô không nhỏ, lại có cô em hỗ trợ, tiếng tăm cửa hàng của chị ấy luôn rất tốt."
Nói xong, Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn, thấy Phác Thái Anh ngây ra, đang thắc mắc Lương Trữ có dây mơ rễ má thế nào với cô mình.
Lúc này chị mới nhớ tới, Phác Thái Anh quen biết Lương Trữ còn trễ hơn chị.
Chị giải thích: "Trước kia, Lương Trữ là học trò của cô, trong thời gian học thì ngã bệnh, sau đó không thể tiếp tục ca hát nên mới đổi sang làm người đại diện."
Nhưng nhìn dáng vẻ của Lương Trữ, dường như bà chủ cửa hàng mới là nghề chính của chị ta, người đại diện không chừng chỉ là nghề tay trái.
Trong tay chị ta có ba nghệ sĩ, trong đó có một người não tàn đắc tội quản lý cấp cao, đã bị đóng băng, còn một người thì học Lương Trữ làm thêm nghề tay trái, hiện tại chỉ một lòng nướng bánh bán hoa, đã sớm quên đi hùng tâm tráng chí của ngày xưa, người cuối cùng chính là Phác Thái Anh, khuất bóng đến vô định.
Lương Trữ là người đại diện trực thuộc Cam thị, nghệ sĩ trong tay không ai có năng lực.
Năm nay, quản lý cấp cao lại đưa đến cho chị ta hai người mới, không biết hiện tại quan hệ thế nào.
Phác Thái Anh hơi bất ngờ, cô thật sự nhìn không ra Lương Trữ là học trò của cô mình.
Để vào được học viện Juilliard, sự chăm chỉ và tài năng là điều không thể thiếu.
Đừng nói đến các chuyên ngành khác, chuyên ngành thanh nhạc của trường Juilliard được xếp vào top 3 thế giới, họ chỉ tuyển học viên vị thành niên, và tất cả học sinh sau khi tốt nghiệp đều trở thành nghệ thuật gia có thể biểu diễn.
Kết quả là, chỉ vì một trận ốm mà một tài năng tốt như vậy đã biến mất.
Cùng là người học Âm nhạc, tưởng tượng một chút, nếu tay cô có vấn đề, không thể tiếp tục kéo đàn violon thì cô sẽ gục ngã mất.
Nhưng Lương Trữ trông rất ổn, không hề có bộ dạng nghệ thuật gia bất đắc chí chút nào.
Ngầu quá đi.
Phác Thái Anh thầm khen ngợi Lương Trữ trong lòng, "Em thấy mấy hộp chuyển phát nhanh trong nhà chị ấy đều dẹp dẹp, bên trong là gì vậy, phụ kiện à?"
Dẹp dẹp? Lạp Lệ Sa căn bản không nhìn kỹ trong nhà Lương Trữ, ngẫm lại hai giây, "À, đó không phải là hàng bán trên Taobao, Lương Trữ còn có một nghề tay trái nữa, chị ta mua hộ hàng xa xỉ, chị ta thường xuyên ra nước ngoài nên cũng thuận tiện mua mấy thứ đó, sau đó về nước bán lại, công việc này chị ấy cũng làm rất lâu rồi, lượng khách cố định khá đông."
......!Không những không suy sụp chút nào mà hai tay còn chơi ba nghề, lợi hại lắm, chị Lương.
Một lòng không thể làm hai việc là một trong những câu nói tâm đắc nhất của mẹ Phác Thái Anh, mưa dầm thấm đất mười mấy năm, cô tin tưởng điều này không thể nghi ngờ, đối với người làm một lúc ba công việc như Lương Trữ, cô thật sự khâm phục.
Dù đã là nửa đêm nhưng lưu lượng xe trên đường vành đai 2 phía Đông vẫn khá cao, khi dừng xe ở ngã tư chờ đèn đỏ, Lạp Lệ Sa lấy ra một chiếc kính râm từ trong hộp đựng đồ và đeo lên, Phác Thái Anh lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn đỏ giảm dần từng số, Lạp Lệ Sa hỏi cô, "Em định làm thế nào với Y Y?"
Phác Thái Anh quay đầu lại, suy nghĩ hai giây, "Cứ giấu con bé trước đã, nó còn nhỏ quá."
Đèn xanh sáng, Lạp Lệ Sa đạp chân ga, giọng của chị thật bình tĩnh, nhưng cũng rất kiên định, "Con bé không nhỏ, nó đã bốn tuổi, là độ tuổi đã bắt đầu ghi nhớ ký ức.
Hơn nữa Y Y rất thông minh, hai ngày không nhận ra là vì thời gian ở chung của hai người không nhiều, ngày mai chính là cuối tuần, thử ở chung với con bé cả ngày xem, em tuyệt đối sẽ lộ thôi."
"......!Vậy, hay là nói với con bé?"
"Như vậy đi, ngày mai đưa con bé cùng đến bệnh viện, cho nó xem em làm kiểm tra.
Trước khi nói với con bé, phải làm con bé hiểu là em bị bệnh, không phải cố ý không nhớ con bé."
Y Y hiện tại trông có vẻ ngoan ngoãn, nhưng một khi khó chịu cũng rất khó dỗ dành hệt như những đứa trẻ khác, cũng may Y Y hiểu chuyện, từ từ nói với con bé, con bé sẽ hiểu.
Phác Thái Anh đáp lại một cách khô khan, "Ừm." Nếu đã quyết định, còn hỏi cô làm gì nữa = =
Sau khi nhắc đến Y Y, Phác Thái Anh càng trầm mặc hơn, cô gục đầu, chắp tay trước mặt.
Sau khi về đến nhà, hai người ra khỏi gara, bãi cỏ vắng lặng trong đêm, khi đang đi thì Phác Thái Anh đột ngột gọi chị lại.
Lạp Lệ Sa xoay người, nhìn Phác Thái Anh bằng ánh mắt dò hỏi, bị chị nhìn bằng ánh mắt quen thuộc, những câu hỏi nảy sinh trong đầu Phác Thái Anh trên đường đi chợt khó thốt ra lời, nhưng nếu không hỏi, đêm nay cô đừng mong ngủ được.
"Nhưng mà, trước đó chị nói chị đã đồng ý ly hôn......" Khi nào thì chị mới đưa việc này vào buổi nói chuyện?
Không đợi cô kịp nói hết lời, Lạp Lệ Sa đã cắt ngang, "Chờ em hồi phục rồi nói sau."
Phác Thái Anh sửng sốt, "Nếu như không hồi phục được thì sao?"
Lạp Lệ Sa yên lặng nhìn cô.
Phác Thái Anh dường như hiểu ra ý chị, cô trợn mắt há mồm, "Không hồi phục sẽ không chia tay?!?!"
Lạp Lệ Sa nhếch khoé môi, nhưng chỉ trong chớp mắt, chị đã quay lại với dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, "Nói gì đó, tôi cũng không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nếu như không hồi phục được......!cũng nói sau đi."
Ánh mắt Phác Thái Anh rất không tin tưởng, Lạp Lệ Sa đưa tay ra với cô, "Đi thôi, đã trễ thế này, em không buồn ngủ sao?"
Nhìn bàn tay trắng nõn và tao nhã duỗi ra trước mặt, Phác Thái Anh rối rắm nửa ngày, cuối cùng vẫn đặt tay mình vào đó.
Lạp Lệ Sa quay người, nắm tay Phác Thái Anh tiến về phía cửa.
Trong đêm tối lộng gió, nữ thần Lạp Lệ Sa, người được fans đặt cho biệt hiệu băng thanh ngọc khiết, lộ ra nụ cười cực chuẩn điển hình của một kẻ lòng lang dạ sói.
Sẽ không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?
Đừng có đùa..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com