Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 14 : Tiệc đêm


Nếu ngày hôm sau phải chết, thì người ta sẽ làm gì vào ngay ngày trước đó? Là tôi thì tôi sẽ đi gặp người quan trọng nhất đối với mình, nói những điều mà trước đó tôi chưa nói ra được.

Kể từ lúc sang năm mới, những ngày đi học ở trường bắt đầu trở nên nhàm chán. Tôi không biết vì lí do gì, nhưng tôi nhận thấy rõ ràng là mình bắt đầu chán ngấy việc hàng ngày đến trường, chọc tức ông bảo vệ, vào lớp chọc tức các thầy cô giáo, rồi đến trước giờ về, nếu có bị gọi lên phòng giám hiệu thì lại tiếp tục trêu chọc thầy hiệu trưởng. Những việc ấy ngày xưa thì tôi thấy vui lắm, các vị lớn tuổi đi đâu cũng ra oai, học sinh sợ co rúm cả vào thì lại chẳng dám làm gì tôi, kể cả khi tôi có những hành động thiếu tôn trọng, những lời nói hỗn láo, nhờ thế mà lớp tôi nể tôi, học sinh trường tôi nể tôi, đấy là niềm vui mà tôi tìm thấy ở trường học. Nhưng ấy là suy nghĩ ngày xưa thôi, bây giờ thì khác. Tôi nghĩ: “Tại sao mình lại có thể vui vẻ với cái điều xảy ra hàng ngày, chẳng có gì mới mẻ như thế?”, không biết cái ý nghĩ ấy đến với tôi từ bao giờ, hình như cũng chỉ trong mấy ngày gần đây thôi. Ở trường học thật sự không còn cái gì vui nữa sao?

- Michelle! Em đang nghĩ gì thế?

- Cái gì? Không, tôi chẳng nghĩ gì cả.

- Chị thấy nãy giờ em đi như người mất hồn ấy, có chuyện gì không vui à?

- Không, chẳng có gì.

- Ừ, thế thì tốt. Mà Jenny đâu? Dạo này chị không thấy cô bé đi về cùng chúng ta.

- Jenny bắt đầu có bạn bè ở lớp rồi, bây giờ nó đi cùng với bạn, không đi với chúng ta nữa.

- Vậy à?

- Ừm, thôi thế cũng tốt, dạo này Jenny có vẻ vui lắm.

- Tốt thật chứ?

- Ý chị là sao?

- Chị nhớ hồi trước có lần em bảo là nếu không có Jenny đi cùng, em sẽ chết ngay vì phải nghe chị lải nhải những câu chuyện nhạt nhẽo mà.

- Đấy… đấy là… là… Ý tôi là tốt cho Jenny chứ không phải cho tôi!

- Thật chứ?

Ginny cười tinh quái.

- Tôi… không nói chuyện với chị nữa!

Tôi lớn tiếng rồi đi lên trước Ginny, tôi biết tôi phản ứng thế này sẽ thành trò tiêu khiển của cô ta, nhưng không thể làm khác được. Khỉ thật! Cô ta nghĩ là tôi nói “tốt” vì muốn đi riêng với cô ta ư? Không bao giờ!

Đi đến ngã tư thì tôi bắt gặp xe của Claude đang đỗ ở vệ đường. Có vẻ như Claude đậu xe ở đó để đợi tôi, vừa thấy tôi, cậu ta liền với tay ra ngoài cửa sổ xe gọi í ới. 

- Đi hóng gió tí không?

- Ừ.

Chiếc xe của Claude chạy đi ngay sau khi tôi và Ginny bước lên.

- Về muộn thế? Tôi thấy Miley và bọn Gonzales về từ lúc nãy rồi.

- Ừ, tôi phải ở lại chép phạt.

- Ha ha, tôi đã đoán thế rồi, Michelle là vậy mà!

Gọi là rủ đi hóng gió, chứ Claude cũng chỉ đi loanh quanh những khu phố quen thuộc gần nhà tôi. Bản thân tôi cũng không bao giờ có chuyện tự dưng cao hứng thích đi hóng gió, chỉ vì tôi biết chắc chắn Claude đang có chuyện gì cần nói nên mới đồng ý đi vậy thôi. Sau một hồi để tôi chờ đợi, nói vài câu chuyện phiếm vớ vẩn thì Claude cũng đi vào vấn đề:

- Tối nay Michelle rảnh không?

- Có chuyện gì?

- Devil Light tối nay tổ chức tiệc đêm, muốn mời một vài nhân vật quan trọng tham gia, như Michelle chẳng hạn. – Claude cười.

- Tôi là nhân vật quan trọng sao? Thật hân hạnh quá.

- Tất nhiên rồi. Vậy Michelle có rảnh thì tối bớt chút thời gian đến chỗ chúng tôi nhé. Lúc nãy tôi có nói với Miley, Gonzales và Eddie, họ nói là phụ thuộc vào quyết định của cậu.

Tôi chấp nhận lời đề nghị của Claude, một buổi tiệc đêm, diễn ra vào lúc 10 giờ. Vì là tiệc mặn, tôi nhịn ăn tối và lăn quay ra ngủ khi vừa mới về đến nhà.

Tôi đang ở trong tâm trạng bình thường, không vui, nhưng cũng chẳng hề buồn rầu hay hoảng sợ gì cả, vậy mà không hiểu sao tôi lại bị chìm vào một cơn mộng mị hãi hùng. Trong giấc mơ, tôi thấy tôi, Gonzales, Miley và Eddie bị một bọn lạ mặt đuổi theo, rồi tôi trèo được qua tường, bạn tôi không trèo qua được, họ cầu xin tôi đừng bỏ rơi họ, nhưng rồi tôi cứ thế bỏ chạy một mình. Hồn ma họ hiện về, Eddie cắt đứt chân tay tôi, Miley bóp cổ tôi, Gonzales lấy dao đâm vào tim tôi…

- Michelle, Michelle! Tỉnh dậy đi! Em không sao chứ?

- Ginny đấy à? Cả chị cũng muốn giết tôi sao? – Tôi thều thào.

- Em nói linh tinh cái gì đấy? La hét chán rồi lại nói nhảm à?

Tôi tỉnh hẳn. Đưa mắt nhìn quanh, tôi thấy mình vẫn đang nằm trên giường, vẫn đang ở trong phòng mình, chẳng có hồn ma nào đòi giết tôi cả, chỉ có Ginny đang ngồi bên cạnh, và đầu tôi, hơi đau một chút.

- Em không sao chứ? Vừa mơ thấy cái gì à? Chị nghe tiếng em hét trong này nên phải chạy vào gọi em dậy ngay.

- Cám ơn, tôi không sao.

Tôi đưa tay xoa cái đầu đang đau nhức của mình.

- Mấy giờ rồi?

- 8 giờ hơn. – Ginny trả lời.

- Ồ, vậy sắp đến giờ rồi.

- Ừm… Michelle này, cái buổi tiệc đêm nay ấy… Em phải cẩn thận nhé, không biết sao… chị thấy cứ thế nào ấy.

Không có cảm giác gì với nội dung của những lời Ginny đang nói, tôi vẫn thản nhiên nằm đó và hỏi lại:

- Chị không cho tôi đi à?

- Không phải, chỉ là…

- Nếu chị muốn, tôi sẽ ở nhà!

Ginny ngạc nhiên nhìn tôi, tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên vì những gì mình nói, nhưng đúng là thế. Tôi nửa muốn đi, nửa muốn ở nhà, muốn đi vì muốn biết tiệc tùng của Devil Light nó ra làm sao, muốn ở nhà vì cái gì thì tôi cũng không rõ lắm, nhưng nếu không vì sợ một lần nữa bọn nó chửi tôi là bất lịch sự, thì tôi thích ở nhà hơn, và nếu Ginny không cho đi, tôi sẽ có cớ để ở nhà.

- Không, em đi đi, chị chỉ muốn em cẩn thận chút thôi.

- Ừ, cám ơn chị.

Tôi cười, hai ánh mắt chạm nhau, nhưng người phải nhìn đi hướng khác không phải là tôi mà là Ginny, một khoảng thời gian im lặng trôi qua… cô ta đang nghĩ ngợi cái gì đó, và tôi cũng đang nghĩ ngợi xem xe mới của Eddie trông nó ra sao, vì nó bảo tối nay sẽ chở bọn tôi đi bằng xe mới của nó.

Đột nhiên Ginny tiến lại gần tôi và hỏi:

- Mẫu người em thích, là có thể bảo vệ được em, và đáng tin cậy, phải không?

- Ừ.

- Nếu gặp được một người như thế, em sẽ yêu anh ta, phải không?

- Sao tự nhiên chị lại hỏi thế? – Tôi ngạc nhiên.

- Nhưng nếu người đó là một cô gái… thì sao?

- Gì… gì cơ?

- Em cũng sẽ yêu cô ấy chứ?

- Chị… chị nói linh tinh cái gì vậy? Thôi tôi… tôi đi đây!

Tôi vùng dậy, tôi sẽ thay quần áo rồi đi, và quên ngay chuyện này… nhưng Ginny không để tôi làm thế, ngay khi biết tôi có ý định ngồi dậy, cô ta đẩy tôi ngã xuống giường và giữ chặt hai tay, không cho cử động. Những lọn tóc xoăn xõa xuống, chạm vào mặt tôi. Mặt dây chuyền tuột ra khỏi cổ áo Ginny, rơi trên ngực tôi. Ginny đang cúi người xuống, trong khi vẫn giữ chặt hai tay tôi, càng lúc càng gần tôi hơn…

Tôi muốn bảo Ginny buông tôi ra, nhưng lại sợ rằng mình sẽ ngạt thở mất, nếu như nén một chút hơi để nói những lời đó. Mùi hương tỏa ra từ mái tóc, từ xống áo của Ginny khiến tôi không kiểm soát được hơi thở của mình, tôi thấy thở thật khó khăn, nhịp thở cũng gấp gáp một cách bất thường. Và dường như không chỉ có hơi thở, tôi cảm thấy cả đôi tay tôi cũng không kiểm soát được, tôi nhớ rằng tôi khỏe hơn Ginny, hơn nhiều lắm, nhưng tại sao tôi không thể xê dịch nổi bàn tay của cô ta đi, dù chỉ một vài li?

- Ginny… buông… em… ra!

Tôi cố sức nói trong hơi thở khó nhọc, nhưng Ginny phớt lờ. Tóc cô ta trượt nhẹ qua má tôi và bắt đầu chạm xuống gáy tôi. Tôi và cô ta chỉ còn cách nhau chừng một gang tay nữa, nếu cứ thế này… Một lần nữa tôi cố gắng thoát ra khỏi bàn tay đang giữ chặt hai cánh tay tôi, nhưng có vẻ như vô ích.

- Em thấy khó chịu à?

Ginny hỏi, nhưng tôi không trả lời được. Tại sao cô ta cứ nhìn chằm chằm vào mắt tôi như vậy? Đôi mắt to và đen láy, khiến tim tôi như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, khiến một cảm giác quái quỉ gì đó cứ len lỏi khắp người tôi, giống như điện giật, và hồi hộp. Không thể chịu được ánh mắt ấy lâu hơn nữa, tôi nhắm mắt lại, xấu hổ, nhưng không thể làm khác được, tất cả những cố gắng để thoát khỏi Ginny chỉ là vô vọng.

KINH COONG!!!

Tiếng chuông vang lên vừa lúc tôi cảm thấy đã chạm phải mũi của Ginny, nó khiến Ginny chợt khựng lại, còn tôi thì tỉnh lại hoàn toàn. Sức lực lại trở về với tôi, và dường như Ginny cũng cố tình buông lỏng nên tôi thoát ra dễ dàng. Tôi lấy lược cào vài nhát trên đầu rồi ra mở cửa cho bọn bạn.

- Đi! Hai đứa kia đang ở trong xe. 

Gonzales nói, có vẻ không trôi chảy lắm khi thấy tôi còn đang mặc đồ ngủ.

- Đợi tí, tao đi thay quần áo.

- Mày làm trò gì mà bây giờ mới đi thay quần áo?

- Vừa ngủ dậy! – Tôi nói dối.

- Ăn hại! 

- Im mồm đi!

- Thế Ginny có nhà không?

- Đang ở trong phòng… để tao gọi cho.

Tôi quay lại phòng mình để thay quần áo, và gọi Ginny cho Gonzales nữa. Gonzales có nghĩ gì khi tôi bảo vừa ngủ dậy mà Ginny lại đang ở trong phòng tôi không nhỉ? Mà có cái gì để nghĩ cơ chứ!

Tôi bảo với Ginny là Gonzales muốn gặp, lúc đó cô ta mới bắt đầu ung dung vuốt lại tóc, chỉnh lại cổ áo. Bước ra đến cửa phòng, cô ta quay đầu lại và mỉm cười với tôi:

- Tiệc đêm vui vẻ nhé!

Tôi không trả lời, chỉ tìm cách tránh ánh mắt của cô ta, nhưng cô ta hiểu là tôi đã trả lời “ừ” và đóng cửa phòng lại. 

Thật tình tôi không hiểu chuyện lúc đó là sao nữa, có quá nhiều thứ để thắc mắc. Tại sao tôi không thể chống cự được khi Ginny giữ chặt hai cánh tay của tôi? Sợi dây của cô ta không phát sáng, cô ta không điều khiển tôi, chỉ có thể là tôi tự nguyện, nhưng làm gì có chuyện ngu ngốc đó! Rồi nếu như Gonzales không đến kịp, chuyện gì sẽ xảy ra? Ginny định làm gì tôi, sau khi khóa chặt hai tay tôi, sau khi ghé sát vào mặt tôi như vậy? Và tại sao lại hỏi tôi câu đó, “Nếu người giống với mẫu người em thích là con gái, em cũng sẽ yêu cô ấy chứ?”? Tôi biết chẳng có ai không đoán ra điều gì khi từng ấy chuyện cùng xảy ra, nhưng tôi không muốn nghĩ thêm gì nữa, chuyện đó… làm sao lại có thể như thế được!

- Này con kia. Michelle!

- Cái gì? - Tôi giật mình vì tiếng gọi của Miley.

- Mày làm sao thế? Nãy giờ cứ nhìn ra cửa sổ như người mất hồn ấy, gọi cũng chẳng thèm trả lời. Đang tơ tưởng anh nào à?

- Mày nói cái gì thế? Làm… làm gì có chuyện đó!

- Trông mặt đỏ lên kìa! Rõ là có anh nào rồi nhé! Anh nào trị được cả mày thế?

- Michelle ghê cỡ nào người ta chẳng trị được, phải không Gonzales? – Eddie từ ghế lái cũng quay xuống góp chuyện.

Không để tôi phải đáp lại hai đứa kia, Gonzales nói:

- Thôi đi, chúng mày đừng trêu nó nữa.

- Cả mày cũng làm sao thế? Bình thường tao thấy mày thích trêu nó lắm cơ mà!

Miley bĩu môi, rồi lại đưa một tay chống cằm tỏ vẻ suy tư, khiến cả ba đứa còn lại im lặng chờ xem nó định nói cái gì.

- À! Hay “chàng” của Michelle chính là Gonzales?

- Cái gì? – Cả tôi lẫn Gonzales đồng thanh hét toáng lên.

- Cũng đúng mà, tao thấy hai đứa chúng mày thân nhau lắm mà. – Miley thản nhiên đáp lại.

- Tao mà lại cặp với cái thằng trong đầu không có tí não này à! – Tôi nói.

- Tao mà lại cặp với cái thứ con gái đanh đá, chẳng có chút nữ tính này à! – Gonzales nói.

- Chứ gì nữa, hôm nào gọi điện sang nhà mày cũng thấy mẹ mày bảo qua nhà con Michelle rồi!

- Không biết cái gì thì ngậm mồm lại, - Tôi nói – nó đến nhà tao là vì…

- Thôi trật tự đi cho tao còn tập trung lái xe!

Đã 9 rưỡi rồi nhưng bọn tôi vẫn chưa đi tới nơi, suốt từ nãy đến giờ, xe chỉ đi trên một con đường tối tăm, cây cối um tùm hai bên đường. Địa điểm mà bọn Devil Light của Claude tổ chức tiệc là một nơi cách khá xa so với thành phố, nếu như không muốn nói là kì quặc, ở trong rừng sâu. Claude nói rằng cậu ta và bọn bạn mỗi khi muốn chơi bời đập phá gì đều tụ tập ở đó, nhưng tại sao lại phải đến tận một nơi xa như thế chứ?

- Này Miley, – Tôi nói, mắt vẫn không rời những tán cây bên đường – mày có thấy lạ không? Đi chơi thì ở trong thành phố có mấy quán café với karaoke, chẳng thích hơn hay sao, tại sao lại phải đi vào tận chỗ heo hút như thế nhỉ? 

- Truyền thống của Devil Light mà, mày sợ có gấu beo gì đến ăn thịt à? Yên tâm đi, tao đến đó mấy lần rồi, ở đấy bọn nó có một cái nhà to lắm, không phải ngồi cắm trại như mày nghĩ đâu.

- Tao đâu có bảo là ngồi cắm trại, tao chỉ thắc mắc tại sao lại ở trong rừng thôi. Mà mày bảo mày đến đó nhiều lần rồi? Mày đi chơi với bọn Devil Light đấy à?

- Không, nhưng tao đi chơi với Claude, anh ấy có dẫn tao qua đó vài lần. Yên tâm đi, đến đó rồi mày sẽ thấy thích.

- Hừm…

Cái vẻ mặt chẳng có chút lo lắng hay bận tâm gì của Miley khiến tôi cũng cảm thấy an tâm hơn. Ừ, cũng chỉ là một buổi tiệc đêm ở nơi hơi xa một chút, thế thôi, Claude đâu thể làm được gì khi Miley cùng đi với bọn tôi, và cậu ta cũng không phải người như thế. Vừa nghĩ ngợi, tôi vừa thu người lại, đút tay vào trong túi áo vì hệ thống máy lạnh có hơi năng suất quá trớn của Eddie.

- Ôi, tao để quên điện thoại ở nhà rồi.

Tôi nói cái điều mình vừa phát hiện, sau một hồi ngọ nguậy bên trong túi áo. Gonzales từ hàng ghế trên ngoái xuống:

- Có cái điện thoại cũng quên, ăn hại!

- Mày bảo ai thế thằng kia? – Miley ném cho Gonzales một cái lườm.

- Ơ… cả mày cũng quên à? – Gonzales ngạc nhiên.

- Chán quá, không có điện thoại không nhắn tin được. Tao muốn biết Claude giờ này đã đến đó chưa, Claude giờ này đang làm gì.

- Hai con ăn hại!

- Mày học ở đâu cái từ đó thế? – Tôi nói.

- Từ lúc tao nhìn thấy mặt hai đứa chúng mày đấy! Điện thoại di động cũng không mang đi thì còn mang cái gì đi nữa? Xem đây này, – Gonzales lôi điện thoại từ trong túi ra - bao giờ cũng mang đi vì chắc chắn sẽ có việc cần… ối!

Chiếc điện thoại phát sáng khi Gonzales lấy ra, nhưng chỉ được vài giây rồi tắt phụt, khiến tôi và Miley cười ngặt nghẽo.

- Nó mang đi hẳn một cái điện thoại hết pin để cho bọn mình dùng cả đêm cơ đấy!

- Ha ha ha!

- Ít ra thì tao cũng còn nhớ mang đi!

- Mang đi mà không dùng được thì làm cái tích sự gì hả?

- Trật tự cho tao tập trung lái xe!

Bọn tôi đến chỗ hẹn vào đúng 10 giờ đêm, đúng là Eddie canh giờ chuẩn thật. Nơi tổ chức tiệc là một tòa nhà lớn trong rừng, cao hai tầng, có vườn trước, có sân sau, có chỗ để xe thừa thãi cho hơn năm chục người. Những bóng đèn nối tiếp nhau trên những góc cạnh của các bức tường, và nhất là bảng hiệu hình một chú quỷ cầm lưỡi hái trên nóc nhà khiến cho tòa nhà trở nên rực rỡ, chiếu sáng cả một vùng tối tăm trong rừng. Nếu từ chối lời đề nghị của Claude, có lẽ không bao giờ tôi được thấy một cảnh tượng lạ mắt như thế.

Bọn Devil Light nhìn chung là đều một kiểu đồng phục: vest đen, đeo kính râm và đầu trọc, hầu hết trông có vẻ là người lớn tuổi, chứ không phải tầm tuổi học sinh cấp 3 như bọn tôi, ngoại trừ một vài người, nhưng ít thôi. Mới đầu chúng tôi được đón tiếp khá lịch sự, bọn họ đưa chúng tôi đến một cái sảnh lớn khá đông người và để bọn tôi tự do, vì đây là tiệc đứng. Có một gã luôn đi bên cạnh bọn tôi để chỉ dẫn và giải đáp nếu như bọn tôi có thắc mắc điều gì.

- Đại ca Claude có việc đột xuất nên sẽ đến muộn một chút, các vị không phiền gì chứ? – Gã hỏi.

- Không sao – Tôi nói – tối ngày hôm nay là tất cả thành viên của Devil Light đều có mặt đầy đủ à?

- Vâng thưa chị, ngoài ra còn có 4 người ở Cannon là anh chị, và một số khách mời khác nữa.

- Ngon đấy, nhưng mà hơi nhạt! - Gonzales vừa nhai nhồm nhoàm một tảng thịt bò vừa nói.

- Chúng tôi có để các lọ gia vị ở bàn kia để mọi người sử dụng nếu cần thiết. Mong anh thông cảm nếu cách ướp gia vị chưa hợp với khẩu vị của anh.

- Ừ không sao!

Gonzales nói rồi chạy đi lấy gia vị. Anh chàng hướng dẫn viên của chúng tôi xem ra là một người lịch sự và dễ mến, nhưng cách xưng hô trịnh trọng quá mức của anh ta làm tôi liên tưởng đến một anh bồi bàn nhiều hơn là một thành viên của băng nhóm đầu gấu.

- Anh cũng là thành viên của Devil Light chứ? – Tôi hỏi.

- Vâng thưa chị!

- Tại sao anh lại phải trịnh trọng như vậy? Trong khi chúng tôi là thành viên của nhóm này, anh là thành viên của nhóm kia, dù chúng tôi là khách cũng đâu cần phải như thế chứ?

- À, tại chị chưa hiểu hệ thống cấp bậc trong Devil Light. Tôi chỉ là thành viên cấp 2, không thể ngang hàng với các vị được.

- Hệ thống cấp bậc? – Tôi ngạc nhiên.

- Vâng. Trong Devil Light thì cao nhất là đại ca Claude, rồi đến thành viên cấp 1, rồi mới đến thành viên cấp 2. Những người tài giỏi thì làm thành viên cấp 1, còn như tôi đây thì chỉ làm thành viên cấp 2 được thôi. – Anh ta cười.

- Ra là vậy.

Tôi định hỏi là tài giỏi về vấn đề gì, nhưng có lẽ không hay lắm nếu như cứ khai thác anh ta hết thứ này đến thứ khác nên lại thôi, mặc dù tôi rất muốn biết. Nhìn dáng người của anh ta thì chắc chắn nếu thước đo “tài giỏi” là về lĩnh vực đánh nhau, anh ta không thể là thành viên cấp 2 được, vậy rốt cục nó là về vấn đề gì nhỉ? 

- Không ngờ lại có một nơi thế này trong rừng.

Tôi nói với Miley, trong khi rót rượu vào ly của mình.

- Ừ!

Miley trả lời qua loa cho có, mắt vẫn dán vào cửa ra vào, chàng Claude của nó vẫn chưa đến. Cái bộ mặt sốt sắng mong chờ của nó làm tôi buồn cười quá, sau này có người yêu rồi, tôi có giống như nó không? Chắc là không, có lẽ chẳng bao giờ có nổi một chàng trai hợp với tôi, dĩ nhiên là hợp để làm bạn trai, chứ không phải hợp kiểu bạn bè như Gonzales hay Eddie. Một câu hỏi chợt hiện ra trong suy nghĩ của tôi: “Nếu người giống với mẫu người em thích là một cô gái, em cũng sẽ yêu cô ấy chứ?”, tại sao lại có người hỏi một câu kì lạ như vậy? Con trai chẳng đứa nào dám nói là có thể bảo vệ tôi được thì còn nói gì đến con gái nữa? Nhưng sự thật thì… hình như không hẳn là vậy. Tôi uống cạn ly rượu của mình, cố xua tan cái ý nghĩ đó.

- Này này, bé mà uống rượu là không hay đâu nhé!

Một gã con trai đang đến chỗ chúng tôi, là một trong số ít những người ở đây không mặc vest đen, không đeo kính râm và cũng không cạo trọc, nếu anh ta cũng là thành viên của Devil Light thì tôi đoán đây là thành viên cấp 1. 

- Cám ơn lời nhắc nhở, nhưng tôi nghĩ người lớn không bao giờ mời trẻ con đến một nơi bày toàn rượu như thế này. – Tôi đáp.

- Ồ, cô bé vừa dễ thương lại vừa cá tính, đúng mẫu con gái anh thích luôn, tiếc thật đấy!

Anh ta nháy mắt với tôi rồi bỏ đi chỗ khác.

- Nháy mắt? Cái thứ ôn dịch gì vậy? Nghĩ mình bảnh bao lắm, đá lông nheo một cái là con gái đổ hết hay sao? – Gonzales nói.

Nghe có vẻ hơi lỗ mãng, nhưng dường như Gonzales nói đúng. Dần dà về sau, bọn tôi được tiếp xúc với khá nhiều người là thành viên cấp 1, tôi nhận ra rằng Devil Light không thật sự lịch sự và dễ mến như ban đầu tôi vẫn nghĩ, cho dù Miley có vẻ khá hợp với họ. Về sau có ba anh chàng, theo như Miley nói là “Bảnh trai nhất Devil Light, chỉ thua Claude thôi”, đến chỗ bọn tôi bắt chuyện, họ tự giới thiệu họ tên là Ricardo, Davies và Brian. Sau vài câu nói lịch sự ban đầu cho có thì họ lại bắt đầu những lời lẽ chẳng khác gì những người trước.

- Bé tóc đen này dễ thương quá! Có người yêu chưa bé? Anh đang cô đơn đây! – Anh chàng tóc xù Davies mở màn.

- Mày ăn nói cẩn thận, - Brian càu nhàu – thủ lĩnh của Cannon đấy.

- Ồ, Cannon để một cô bé dễ thương thế này làm thủ lĩnh sao? – Ricardo cười châm chọc.

- Thủ lĩnh thì có sao đâu, cái chính là anh em mình hợp nhau thôi, bé nhỉ? – Davies chống một tay vào cột nhà, ghé sát vào mặt tôi.

- Davies! – Brian cau mày.

- Được rồi được rồi, ông cụ. 

- Thôi nào Brian, cho nó tận hưởng nốt ngày cuối cùng đi. 

- Ngày cuối cùng?

Tôi hỏi, nhưng Ricardo không trả lời, chỉ nhếch mép cười một cách khó hiểu. 

- Kệ thằng điên đấy đi em! Ồ giờ mới để ý, cả cô bé này cũng dễ thương không kém! – Davies chuyển cái nhìn sang Miley – Có người yêu chưa bé?

- Dễ thương đến nỗi tận bây giờ mới để ‎ý sao? – Miley cười.

- Người yêu của đại ca! – Brian xẵng giọng. 

- Người yêu của đại ca thì cũng vậy. – Ricardo cười khẩy.

Miley tỏ ra không hài lòng lắm với lời nói của Ricardo và anh chàng Brian bên kia cũng vậy. Anh ta nói nhỏ:

- Tôi xin lỗi, cậu ta quen ăn nói kiểu đấy chứ không có ý gì đâu, mong mọi người thông cảm. 

- Không sao, tôi không để bụng đâu. – Tôi đáp.

Nói với Brian xong thì tôi thấy Ricardo đang nhìn ngắm Gonzales, với ánh mắt chẳng khác khi nãy là bao.

- Cậu bạn này chắc đánh nhau hay lắm nhỉ, giá có một điều ước thì tôi ước được gặp lại cậu lần nữa để ta so tài xem sao!

- Mày lắm lời quá đấy! – Brian kéo Ricardo lùi về phía sau – Thôi bọn tôi qua đằng kia một lát, chào mọi người nhé.

- Chào các anh! – Tôi nói.

- Chào hai cô bé dễ thương! – Davies vừa đi vừa ngoảnh lại vẫy chúng tôi.

- Tên Ricardo ấy nói cái gì thế nhỉ?

Tôi nói, sau khi cả ba người kia đã đi khỏi chỗ bọn tôi.

- Ừ, - Miley tán đồng – cả cách nói chuyện lẫn điệu bộ khinh người của hắn đều không ưa nổi.

- Ý tao không phải là thế.

- Sao cơ?

- À không có gì.

Đáng lẽ tôi sẽ nói ngay cái điều tôi nghĩ với Miley và cả hai thằng kia, nhưng cái gã hướng dẫn viên của bọn tôi cứ kè kè bên cạnh nên không tiện, với lại lúc này tôi cũng không chắc là tôi nghĩ đúng. Tuy nhiên, càng lúc tôi càng phải nghi ngờ rằng điều đó rất có khả năng là sự thật, khi mà đã gần 12 giờ đêm rồi Claude vẫn chưa có mặt. Eddie và Gonzales có vẻ không bận tâm đến việc có mặt của Claude, bọn nó vui vẻ với bữa tiệc, đi các bàn lấy đồ ăn, và cả đi ngắm nghía tòa nhà nữa, chỉ có hai đứa đang mong ngóng Claude là đứng đây.

- Đại ca của các anh bận đến nỗi không thể đến được à? – Tôi sốt ruột hỏi anh chàng hướng dẫn viên.

- Tôi cũng không biết có chuyện gì, nhưng đại ca chưa bao giờ thất hẹn, chị yên tâm.

Vừa kết thúc cuộc đối thoại với anh ta thì có một thành viên khác lại đến bắt chuyện với chúng tôi, nhưng khác với những thành viên trước, người này lại là con gái. 

- Rất vui được gặp cô, tôi tên là Remon, còn cô?

- Ừm… tôi là Michelle!

Có lẽ nên sửa lại một chút, cô ta đến bắt chuyện với tôi, chứ không phải là chúng tôi. Tôi để ý người này từ đầu bữa tiệc, cô ta chỉ đứng ở một nơi khá gần so với tôi, và nếu như tôi không nhầm thì cô ta dành thời gian suốt từ lúc đó đến giờ để quan sát tôi. Cô ta có mái tóc màu bạch kim, dài quá vai một chút, khuôn mặt cân đối, làn da mịn màng không một vết tàn nhang và cặp mắt xanh biếc, một vẻ đẹp sắc sảo. Kể cả khi đứng ngay trước mặt, cô ta cũng nhìn tôi chằm chằm, không một lần chớp mắt, cử chỉ ấy khiến tôi hơi khó chịu, nhưng tôi cũng đáp lại bằng một cái nhìn trực diện vào mắt cô ta.

- Thật đáng ngạc nhiên, tôi cứ nghĩ là Devil Light không có con gái chứ.

- Sự thật đúng là Devil Light chẳng có thành viên nào là con gái, tôi không phải là thành viên của nhóm đó.

Remon nhấp một ngụm rượu, cô ta vẫn giữ cái nhìn ấy với tôi.

- Vậy cô là khách mời của bữa tiệc? – Tôi hỏi.

- Khách mời có quyền đồng ý hoặc từ chối lời mời, còn tôi thì không. Cái từ “khách mời” có lẽ xa xỉ với tôi quá.

Nhấp thêm một ngụm rượu nữa, Remon nói tiếp:

- Claude muốn tôi đến đây, à, đúng hơn là ép tôi phải đến đây. Hắn nắm thóp nên tôi không có sự lựa chọn nào khác.

- Claude ép cô?

- Phải!

Nghe câu trả lời cụt ngủn ấy, tôi hiểu là Remon không muốn nói thêm gì về chuyện đó nữa.

- Cô biết không, - Remon nói – ban đầu tôi thấy thật lạ lùng khi để con gái làm thủ lĩnh, nhưng được gặp cô rồi tôi mới hiểu. Nếu cô là thành viên của Devil Light thì thủ lĩnh chắc chắn phải là cô!

- Vậy sao?

Remon mỉm cười.

- Tôi thích cô, thật đáng tiếc, vì tôi mong được gặp cô lần nữa. Thôi chào cô nhé!

Remon đặt cái ly rỗng xuống bàn rồi đi khỏi chỗ chúng tôi, để tôi kinh hãi nhìn theo. Claude là loại người như vậy sao?

- Anh ơi, nhà vệ sinh ở đâu? – Tôi hỏi anh chàng cấp 2 vẫn đứng với bọn tôi suốt từ đầu bữa tiệc.

- Đi lối kia rồi rẽ phải, chị có vấn đề gì à?

- Không, tôi đi rửa mặt chút thôi. Miley, đi cùng với tao!

- Ừ!

Thật may là Miley đủ tinh ý để biết tôi kiếm cớ đi vệ sinh để được nói chuyện riêng với nó, nếu nó để cho tôi đứng đó giải thích tại sao tôi lại phải bảo nó vào đó thì thật là một việc nan giải.

- Có chuyện gì thế? Sao lại phải vào đây mới nói được?

Miley hỏi, sau khi chúng tôi đã yên vị ở trong phòng vệ sinh. Tôi nhìn quanh để chắc chắn không có ai ở đó rồi nói nhỏ:

- Tao nghĩ chúng nó đang giăng bẫy bọn mình. Tao phải lôi mày vào đây vì chúng nó cử một thằng lúc nào cũng đứng bên cạnh theo dõi nhất cử nhất động của bọn mình.

- Mày có nhầm không? Làm sao lại có chuyện đó được?

Nếu bảo là tôi nhầm thì có lẽ cũng không sai, không phải là chúng nó đang giăng bẫy, bọn tôi đã mắc bẫy từ lâu rồi thì đúng hơn!

- Mày có để ý những lời thằng Ricardo nói lúc đứng với bọn mình không? Cái gì mà “cho Davies tận hưởng nốt ngày cuối cùng”, rồi thì ước được gặp lại Gonzales một lần nữa. Nếu có ý nói hiếm khi được tán các em Cannon thì đáng lẽ phải nói là “tận hưởng một lần”, và nếu tỏ ý muốn gặp lại thì là hẹn gặp lại, tại sao lại phải ước, nếu như trong đầu nó không có ý nghĩ là sau lần này sẽ không bao giờ gặp bọn mình nữa? Mày để ý cả thằng Brian nữa chứ? Tại sao nó lại phải xin lỗi bọn mình và vội vàng kéo thằng Ricardo đi chỗ khác? Là bởi vì thằng Ricardo nói hớ quá nhiều, nó sợ bọn mình đoán ra ý đồ của chúng nó.

- Thôi nào Michelle, mày đừng làm tao suy đoán lung tung nữa.

- Còn suy đoán gì? Đấy là sự thật. Tao nghĩ là theo kế hoạch của chúng nó, đêm nay bọn mình sẽ chết tại đây, chỉ tội là tao không biết chúng nó định cho bọn mình chết lúc nào, tại sao không phải ngay từ lúc bọn mình vừa đến? Hay là chúng nó còn đợi Claude đến nữa.

- Mày tưởng tượng quá rồi đấy, không có chuyện đó đâu. Nếu muốn thì giết bọn mình ngay từ đầu, việc gì phải lằng nhằng thế này chứ?

- Ban đầu tao cũng nghĩ thế, cho đến khi cô gái Remon đến bắt chuyện, cô ta nói muốn gặp lại tao, nhưng rất tiếc, có cái gì để mà tiếc, nếu như không phải là cô ta biết hết đêm nay tao và bọn mày sẽ chết, và cô ta không có cơ hội để gặp lại chứ? Mày còn nhớ thằng Ricardo nói gì về mày không? “Người yêu của đại ca thì cũng vậy”, có nghĩa là cho dù mày là người yêu của đại ca Claude, thì mày cũng phải chết như tao thôi!

- Không! Claude không phải là người như thế!

Miley giận dữ nhìn tôi, chỉ còn thiếu việc quát lên thật to thôi thì đúng là tôi đang cãi nhau với nó rồi đấy! Bình thường Miley là đứa khôn ngoan và nhận thức vấn đề rất nhanh, tại sao nó lại phải lựa đúng lúc dầu sôi lửa bỏng thế này để tỏ ra ngu ngốc chứ? Chẳng lẽ lại nói thẳng vào mặt nó rằng tại sao phải kiên quyết bảo vệ một thằng đểu và hèn hạ như Claude? Không, chọc giận Miley vào lúc này thì chẳng khôn ngoan chút nào!

- Thôi được rồi, - Tôi nói – tao sẽ làm cho mày thấy một phép thử. Nếu những gì tao nói lúc nãy không đúng thì tao sẽ xin lỗi mày, còn nếu đúng, thì mày phải hứa là sẽ chấp nhận sự thật và đi báo cho hai thằng kia biết, được chứ?

- Được! – Đôi mắt của Miley có vẻ giãn ra một chút - Rồi sau đó?

- Để ý xem, nếu không có đứa nào bám theo thì bọn mình tập trung lại một chỗ, rồi chuồn khỏi đây.

- Tập trung ở đâu?

- Để tao nghĩ xem… Ở kia!

Tôi chỉ vào một bức tường trong nhà vệ sinh, ở phía trên có một ô cửa sổ nho nhỏ.

- Mày chui được qua đó chứ?

- Nó chỉ hơi bẩn, chứ không phải là quá nhỏ đâu. – Tôi mỉm cười.

Vậy là tôi và Miley đã thống nhất, hai đứa quay trở lại bàn tiệc. Thật sự là việc phải làm cho Miley tin là nằm ngoài dự đoán của tôi, Claude có thể đến đây bất cứ lúc nào, thật ngu xuẩn khi lãng phí thời giờ vào những việc không đâu, nhưng cuối cùng tôi vẫn phải làm việc đó, tôi không thể trốn khỏi đây cùng với Gonzales và Eddie, bỏ mặc nó ở đây, chết trong tay người yêu của mình được. Claude, nếu hôm nay thoát chết, ngày mai tao sẽ giết mày!

Một điều nữa mà tôi cảm thấy bực bội, là tôi lại quên mang điện thoại vào đúng ngày hôm nay. Nếu có mang đi, thì lẽ ra tôi có thể gọi điện được cho Ginny và báo cho cô ta biết tôi đang ở trong tình thế nguy hiểm như thế nào… Nhưng tại sao tôi lại nghĩ đến điều đó nhỉ? Cho dù có ý định cứu tôi đi chăng nữa, thì cô ta làm được gì? Cái cách gọi cả lớp tôi đến giống như hôm tôi gặp nạn ở nhà John không thể dùng với Claude nữa rồi.

- Này anh, bây giờ đã quá 12 giờ đêm rồi mà Claude vẫn chưa đến, bọn tôi có thể hơi thất lễ, xin phép về trước được không?

Tôi nói với gã hướng dẫn viên, thật ra là kẻ được giao trách nhiệm theo dõi bọn tôi suốt từ đầu buổi tiệc đến giờ.

- Không được đâu thưa chị, truyền thống ở đây là không về trước khi tiệc tan mà. Đại ca chắc cũng sắp đến rồi, mong chị vui lòng đợi ít phút.

- Nhưng gia đình tôi không cho phép đi đâu quá khuya cả.

- Chị yên tâm, tôi sẽ gọi điện xin phép giúp chị.

- Được vậy thì tốt quá, phiền anh cho tôi mượn điện thoại. Bọn tôi không mang điện thoại đi.

- Không, để tôi trực tiếp nói chuyện với người nhà chị cho dễ.

Vậy là điều tôi suy đoán không hề sai! Hắn không cho bọn tôi về sớm, cũng không để tôi được liên lạc trực tiếp với người khác, lí do tại sao thì đã quá rõ ràng rồi. Tôi quay ra nhìn Miley, Miley nhìn lại tôi, sự thất vọng hiện rõ trong mắt nó và ngay sau đó, nó quay bước đi, lẫn vào trong đám đông. Tên này cũng chẳng thèm để ý là Miley đi đâu, xem ra mục tiêu của bọn này chỉ có mình tôi mà thôi.

- Số điện thoại nhà chị là bao nhiêu?

- Anh nói giúp với chị gái tôi là cho phép tôi đi đến sáng mai mới về nhé.

Nói rồi tôi đọc cho hắn số điện thoại của nhà tôi. Sau khi thoát ra khỏi đây rồi, nếu cứ chạy bộ về nhà thì kiểu gì bọn Devil Light cho xe đuổi theo cũng tóm được, hoặc tệ hơn là gặp phải xe của Claude đang trên đường tới đây, nên bọn tôi sẽ phải trốn ở một chỗ và chờ tới khi nào bọn chúng đi về hết, ở đây, chỗ để trốn chỉ có trong rừng, mà chui vào trong rừng lúc đêm khuya thì còn gì điên rồ hơn! Ginny không thể làm gì để giúp bọn tôi thoát ra khỏi đây, nhưng cô ta có thể gọi một chiếc xe đến, và chúng tôi có thể gặp chiếc xe đó khi đang trên đường chạy trốn, lái về nhà một cách an toàn. Nhưng vấn đề ở đây là tên kia không cho tôi nói chuyện trực tiếp với Ginny, mà là hắn nói, liệu Ginny có nghĩ rằng thật bất thường khi tôi lại gọi điện xin phép cô ta cho đi chơi khuya – một việc mà tôi không bao giờ làm, không bao giờ có nghĩa vụ phải làm mỗi khi đi đâu? Chỉ qua một lời xin phép mà suy ra từng đấy điều thì thật không tưởng, nhưng với Ginny thì hoàn toàn có thể, cô ta rất thông minh mà!

- Không có ai trả lời, thưa chị!

Gì vậy? Cô ta cũng đi chơi giờ này sao? Có biết là tôi đang sắp chết đến nơi rồi không? Nếu gã kia để tôi cầm điện thoại mà gọi, chắc tôi đã không ngần ngại quăng thẳng xuống đất cho bõ tức. Ginny đi đâu? Tại sao lại đi vào cái giờ này chứ?

Nếu nhờ gọi thêm một cú nữa vào điện thoại di động thì có lẽ sẽ khiến cho gã kia nghi ngờ, vả lại hi vọng được giúp đỡ gì từ cú điện thoại đó cũng rất ít, vì thế nên tôi bỏ ý định nhờ cậy Ginny. Tôi phải chuẩn bị kế hoạch tẩu thoát của mình ngay bây giờ.

Tôi rót rượu đầy ly của mình, kề lên miệng và… giả vờ hắt xì một cái, khiến cho cái gã đang theo dõi tôi phải giật mình. Rượu bắn tung tóe lên tóc, lên quần áo của tôi.

- Khỉ thật! Có lẽ tôi lại phải xin phép vào nhà vệ sinh một lần nữa, quần áo tôi ướt hết rồi. – Tôi cố nặn ra nụ cười tươi nhất có thể với hắn ta.

- Vâng, chị cứ tự nhiên!

Chỉ chờ có thế, tôi bước thật nhanh về phía phòng vệ sinh nữ, không cần biết hắn có đi theo tôi đến tận cửa phòng không, nhưng chỉ cần vào được trong đó, tôi sẽ thoát.

Khóa chặt cửa buồng vệ sinh lại, tôi bắt đầu nhìn lên ô cửa sổ mà ban nãy tôi đã tính làm lối thoát cho mình. Ô cửa hình vuông, có hơi cao một chút, nhưng chỉ cần trèo lên cái toilet thì hoàn toàn có thể với tới được, và dù một lớp bụi dày bao phủ khiến ô cửa có vẻ hơi bé đi một chút, thì trông nó có vẻ vẫn đủ to để tôi có thể chui lọt qua.

Tôi đóng nắp chiếc toilet lại, đứng lên trên nó và bắt đầu đặt một tay lên ô cửa sổ. Một ít bụi rơi xuống, có cái gì đó nhột nhột ở đầu ngón tay tôi… tôi rút tay về và phát tởm khi thấy một con nhện đang bám chặt lấy đầu ngón tay mình. Vẩy mấy cái để con nhện văng đi chỗ khác, tôi tiếp tục nhìn lên ô cửa sổ, có lẽ phải còn hơn chục con nữa đang ở trên đó, nhưng so sánh giữa việc phải chết và bị một đống nhện bám vào người, thì tôi vẫn thích cái thứ hai hơn. Tôi đưa tay trở lại ô cửa sổ, bám chặt và bắt đầu đu người lên. Việc leo trèo đối với tôi vốn đã chẳng khó khăn, nay lại thêm cái động lực nếu không trèo sẽ chết, nên chỉ vài giây sau, tôi đã thoát khỏi buồng vệ sinh, lao ra không gian bên ngoài và ngã phịch xuống bãi cỏ. Thật may là con nhện mà khi nãy tôi chạm phải là con nhện duy nhất nằm ở cái ô cửa sổ đó.

- Ồ, leo trèo giỏi quá nhỉ.

Một giọng đàn ông phát ra từ phía sau lưng tôi, khi tôi còn đang ngồi trên bãi cỏ mà phủi bụi ở áo mình, tôi chưa kịp quay ra để nhìn xem ai nói câu đó, nhưng tôi chắc chắn đó không phải giọng nói của Gonzales hay Eddie. Khỉ thật, chẳng lẽ kế hoạch của tôi thất bại, chỉ vì có một thằng tình cờ đi qua đây sao? Tôi phải bịa ra lí do gì cho cái việc trèo qua cửa sổ phòng vệ sinh đây?

Kẻ vừa nói với tôi là một gã tóc đen, vuốt ngược ra đằng sau, cùng với một nụ cười nham hiểm, đặc biệt, đôi mắt to và đen của hắn tạo cho tôi một cảm giác ghê tởm, nhưng cũng quen thuộc đến khó tả.

- Bao nhiêu năm không gặp, cô em trở thành một mĩ nhân rồi đấy, có điều cái thói nghịch ngợm thích leo trèo vẫn không đổi nhỉ!

Phải, chính là hắn, kẻ mà tôi không muốn gặp lại thêm một lần nào trong đời nữa, thậm chí tôi còn muốn đánh lừa cảm giác của mình là chưa bao giờ quen biết hắn. Hắn là Nick Lavender, hơn tôi 5 tuổi, là con đẻ của cha tôi, và là anh nuôi của tôi. Đáng lẽ sau khi được nhận nuôi, tôi phải sống cùng cha con hắn đên bây giờ, nếu như không có cái hôm hắn mò vào phòng tôi định giở trò và bị cha hắn phát hiện kịp thời. Cha của hắn là người tốt, ông ấy mắng cho hắn một trận, yêu cầu hắn phải xin lỗi tôi và không bao giờ được bén mảng đến phòng tôi nữa, chẳng ngờ hắn giận dỗi rồi bỏ nhà đi biệt tăm luôn. Đã 7 năm trôi qua rồi, hắn đã đi đâu, và tại sao bây giờ hắn lại có mặt ở đây?

- Cô em định đi đâu? Sao không đi bằng cửa chính mà phải chui qua cái lỗ bé tẹo thế kia?

- Bọn tôi đợi mãi không thấy Claude đến, chán quá nên bày trò chơi thôi. – Tôi nói, mặc dù chẳng hi vọng là Nick sẽ tin vào cái lí do này cho lắm.

- Chứ không phải cô em định bỏ trốn à? Các hệ thống hiện đại ở đây cho anh biết cả rồi. Cô em thông minh lắm, chỉ nhờ mấy đứa Devil Light ngu ngốc mà đoán được ra hết, có điều đến đây là hết rồi.

- Ồ, đặt máy nghe lén trong nhà vệ sinh nữ ư? Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi mà mức độ bệnh hoạn của anh vẫn chẳng thay đổi nhỉ.

Nick cau mày nhìn tôi, nhưng đấy không phải cái đáng cho tôi chú ý trong lúc này. Từ xa, tôi nhìn thấy bọn con Miley đang chạy đến chỗ tôi, nếu cứ thế này, cả lũ sẽ chết hết. Tôi lấy cạnh bàn tay đập vào bắp tay của Nick mấy cái, hi vọng bọn nó sẽ hiểu là tôi đang ra dấu bảo bọn nó đừng tới đây.

- Làm gì thế cô em? Định đánh anh đấy à?

Có vẻ như cái tôi vừa làm cũng có hiệu quả, bọn nó dừng lại, không tiến thêm một bước nào đến chỗ tôi nữa. Mải chú ý đến bọn con Miley, tôi không để ý là Nick đã đưa tay vuốt tóc tôi từ lúc nào.

- Chân tóc của em lốm đốm vài sợi màu vàng rồi kìa. Từ lần sau đừng nhuộm đen nữa, tóc vàng hợp với em hơn. Em biết không, ngay từ lúc mới bắt đầu đi học, em đã tỏ ra xinh đẹp hơn bao nhiêu đứa xung quanh anh, anh đã yêu em say đắm ngay từ lúc ấy rồi.

- Đừng có nói những lời ngu xuẩn ấy với tôi!

- Cá tính của em cũng khó có đứa con gái nào có được.

Nick giữ một cánh tay của tôi, hắn đẩy tôi sát vào tường.

- Em đã hôn ai bao giờ chưa? À, xin lỗi, anh hỏi ngốc quá, xinh đẹp như em chắc cũng có nhiều người thích. Giờ anh chỉ hỏi, em có còn trinh tiết không?

BỐP!!!

Bị một cái đấm nện trúng mặt, Nick ngã lăn ra đất. Người vừa đấm Nick là Gonzales, mặc dù tôi đã ra hiệu là đừng đến đây, nó vẫn cứ chạy tới, cả Miley và Eddie cũng vậy.

- Thằng chó! Mày nghĩ là bốn cái chân bẩn thỉu của mày có thể đụng được vào người thủ lĩnh của bọn tao sao? – Gonzales nói.

Nick ngỡ ngàng nhìn Gonzales rồi hét toáng lên:

- Chúng mày còn nhìn cái gì nữa, gô cổ nó vào cho tao!

Ngay lập tức, tám trong mười thằng mặc vest đen đứng đằng sau lưng Nick lao đến. Eddie và Gonzales dù đánh hay cũng không thể chọi lại số đông như thế, hơn nữa bọn Devil Light này đánh cũng không xoàng chút nào, chỉ một lúc sau, hai đứa này đã bị khống chế, không cục cựa được tí nào nữa. Miley dù không bị đánh bầm dập như hai thằng kia, nhưng cũng bị tóm một cách dễ dàng.

- Cô em có bạn tốt quá nhỉ? Thật là cảm động quá, ha ha ha!

- Từng ấy người đánh ba người, trong đó có con gái nữa, chúng mày không thấy nhục sao?

- Đừng bao giờ nói chuyện nhục hay không nhục, muốn làm được việc lớn thì phải dẹp cái sĩ diện vớ vẩn đi. – Nick nói – Này cô em, ông chú của chúng ta ghét người ngoài mà cứ xen vào gia đình lắm đấy, nhưng nếu cô em lấy anh thì chúng ta lại là người một nhà rồi, lúc đó chú có thể sẽ nghĩ khác. Làm vợ anh đi!

Phụt!

- Con đĩ!

Nick trợn mắt nhìn tôi, một tay đưa lên mặt chùi vệt nước bọt mà tôi vừa nhổ vào.

- Tưởng anh ngon lành lắm chứ! Dọa bố là bỏ nhà đi không thèm về nữa, tưởng là ra đời tự kiếm sống, hóa ra là chạy đến khóc lóc, ăn vạ với lão ấy à?

- Chết đến nơi rồi còn già mồm! Mày có mang dao hay tông không, đưa đây, tao sẽ cho nó chết ngay tại đây!

Sắc mặt tôi không thay đổi nhưng trong lòng thì dao động mạnh. Nick sẽ giết tôi ngay bây giờ ư? Tôi không muốn chết, có chết cũng không thể chết dưới tay một kẻ như Nick!

- Nhưng thưa anh, ông chủ nói là phải chờ ông ấy và đại ca đến mà.

- Ông ấy có đến đây thì cũng giết con ranh này chứ làm gì, để tao kết liễu nó sớm không phải tốt hơn hay sao.

- Vâng!

Một con dao sắc bén được đưa cho Nick, và chỉ trong giây lát nữa nó sẽ ghim vào người tôi. Tôi phải làm sao bây giờ? Nick nắm tay tôi quá chặt, mà dù có giằng ra khỏi tay hắn được thì tôi cũng không thể thoát được khỏi đây, ý định bỏ trốn của tôi đã bị lộ, hơn nữa, cả ba đứa bạn tôi đều đang ở trong tay bọn nó. Bọn nó đã chẳng ngại nguy hiểm mà lao ra đây bảo vệ tôi, không có lí nào tôi lại bỏ bọn nó ở đây mà thoát thân một mình.

- Khoan đã Nick!

Một giọng con gái vang lên khiến Nick dừng tay, người vừa ngăn cản Nick chính là người ban nãy nói chuyện với tôi trong bàn tiệc.

- Chị Remon!

Mấy tên mặc vest cúi người, tỏ vẻ kính cẩn. Nick quay người lại nhìn Remon, tay cầm dao buông thõng xuống.

- Ồ, chào cô Demon, không ngờ lại được gặp cô ở đây, thật vinh hạnh cho tôi quá! – Nick nở một nụ cười xã giao lạnh nhạt.

- Anh Nick này, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tôi là Demon nữa. Và anh đang làm gì thế kia? Dí dao vào cổ khách mời là bất lịch sự lắm đấy!

- Trốn khỏi bữa tiệc người ta tổ chức mới là bất lịch sự. – Nick nói.

- Vậy là cô ta phát hiện ra rồi à? – Remon nhìn tôi và cười, tỏ vẻ khoái trá – Thế thì nhốt cô ta với bọn này vào trong nhà kho, chờ ông chủ đến.

- Khỏi cần phiền đến chú tôi, tôi sẽ kết liễu con ranh này ngay bây giờ.

- Ông chủ nói là muốn tự tay giải quyết nó, anh đừng có tự tiện hành động.

- Cô nói nhiều quá đấy, đừng quên tôi là cháu ruột của ông ấy, tôi hay ông ấy thì cũng thế thôi!

Nick giơ con dao lên, lăm lăm nhắm vào cổ tôi.

ĐOÀNG!!!

Nick và tôi trợn tròn mắt nhìn Remon, cô ta vừa rút súng bắn về phía hắn và tôi. Tim tôi tưởng như đã rơi ra khỏi lồng ngực rồi, viên đạn chỉ cách đầu tôi có vài phân.

- Cho dù có là chú cháu hay không, ông chủ cũng không bao giờ trọng dụng những kẻ vô tích sự. – Remon đưa con mắt khinh bỉ nhìn Nick.

- Cô…

Nick giận dữ nhìn Remon, bàn tay đang giữ tôi nới lỏng ra một chút.

- Nào, nhốt bọn nó vào nhà kho đi, có cần chị phải nhắc lại lần nữa không? – Remon nói với bọn thành viên cấp 2.

- Được rồi, tôi giao chúng cho cô đấy!

Nick buông tôi ra, trước khi bỏ đi, tôi còn nghe tiếng hắn làu bàu “Con đĩ!”.

Vậy là tạm thời tôi chưa chết, nhưng cũng chẳng khác là bao, thoát khỏi kẻ muốn giết tôi ngay lập tức, thì lại rơi vào tay kẻ muốn lát nữa mới giết tôi. Dù sao đi nữa, có thêm chút thời gian thì vẫn hay hơn.

Bọn tôi bị tống vào một cái nhà kho rỗng, tối mù mịt, bẩn thỉu và hôi hám, thật khó tin khi chỉ cách đây vài phút, bọn tôi còn được gọi là “khách mời” của buổi tiệc này.

- Có đau lắm không? – Tôi hỏi hai thằng con trai.

- Không sao. – Gonzales và Eddie trả lời.

- Lúc nãy tao đã bảo bọn mày đừng đến rồi cơ mà. Thằng Claude dụ bọn mình đến đây cho bố nó, mà bố nó thì chỉ cần giết mỗi mình tao thôi. Đáng lẽ bọn mày nhân lúc chúng nó đang vây quanh tao mà bỏ đi thì chúng nó cũng chẳng đuổi theo đâu.

- Mày thích hôn con chó ghẻ ấy lắm à? – Gonzales hỏi.

- Không!

- Thế tại sao phải nói ngu như thế nhỉ?

- Mày…

Dù đang ở trong hoàn cảnh chẳng vui vẻ gì, Gonzales cũng khiến cho tôi phải bật cười. Tôi thật may mắn vì có những đứa bạn tốt như Gonzales, Miley và Eddie.

- Tao xin lỗi. – Tiếng Miley phát ra từ phía bên phải tôi.

- Xin lỗi?

- Lần nào… cũng là người yêu của tao gây chuyện, phải không? Lần trước là thằng John, bây giờ… lại đến Claude. Tao xin lỗi… Tất cả những thằng người yêu của tao… đều chẳng ra gì, phải không?

Miley nói, hơi ngắt quãng vì tiếng nấc, nó đang khóc sao?

- Miley, đừng khóc nữa. – Tiếng Eddie nói dịu dàng.

- Dù Claude có phải người yêu của mày hay không thì chuyện này cũng sẽ xảy ra thôi. – Tôi nói.

Miley vẫn khóc, nhưng tôi không nói thêm gì nữa. Ở hoàn cảnh này, tôi cũng chẳng còn tâm trạng nào mà an ủi người khác nữa, tôi đang phải ngồi ở một nơi tối tăm và chờ đợi cái chết, có điều gì vui vẻ để mà hướng cho người khác nhìn thấy chứ?

- Mấy giờ rồi? – Tôi hỏi.

- Tối thế này ai mà xem đồng hồ được hả con điên?

- Tao có mang điện thoại đi đây, 1 giờ sáng rồi! – Eddie trả lời.

- Đưa đây tao mượn. – Tôi nói.

Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy một chút ánh sáng, kể từ lúc bị tống vào cái chỗ này.

- Gọi cho ai thế? – Gonzales ngạc nhiên, khi thấy tôi bấm lên cái điện thoại.

- Mày gọi cho Ginny à? – Miley hỏi.

- Ừ!

- Vô ích thôi, đã thế này rồi, chẳng ai cứu được bọn mình nữa đâu.

- Nhưng Ginny thì khác!

- Bọn mình đang bị nhốt trong này, lão chú mày thì đang đến, giờ này mày mới báo cho Ginny thì có ích gì? Kể cả mày báo lúc mày vừa phát hiện ra ý đồ của bọn nó, cũng chẳng có ích gì cả, chị ấy đâu phải là thần thánh, chuyện gì cũng giải quyết được!

- Lần tao bị kẹt ở nhà John, tưởng không thể thoát được, nhưng cuối cùng Ginny vẫn cứu được tao ra. Lần bọn mình kẹt xong cái xe bom, tưởng là không còn cách nào cứu vãn, nhưng hóa ra Ginny lại biết cách tháo bom. Cả cái lần tao bị rơi xuống hồ Mystery, tưởng là chết tới nơi rồi, nhưng cuối cùng Ginny vẫn đến kịp thời! – Tôi lớn tiếng.

- Nhưng những lần đấy vẫn còn có thể hiểu được, còn lần này mày thử nghĩ xem làm sao mà cứu được bọn mình? Chị ấy có mọc cánh bay đến đây cũng không kịp, mà kịp thì có thể làm được gì? Bọn chúng nó khóa cửa, đứng đây canh chừng, Ginny có đánh được chúng nó để mà cứu bọn mình ra không?

- Thôi cứ để cho nó gọi đi. – Eddie nói.

Cái lí của Miley nghe có vẻ đáng tin hơn nhiều so với cái lí của tôi, nhưng biết đâu được đấy, có việc gì mà Ginny không làm được? Tôi chỉ cần báo với cô ta là tôi đang gặp nguy hiểm, nhất định cô ta sẽ đến cứu tôi, nhất định là như thế!

Tuy nhiên, đáp lại niềm hi vọng của tôi là tiếng báo tín hiệu không liên lạc được, hình như là Ginny đã tắt điện thoại đi. Tôi thử lại nhiều lần, điện thoại nhà thì không ai nhấc máy, còn điện thoại di động thì đã bị tắt. Cô ta đang làm gì vậy? Có biết là tôi sắp chết đến nơi rồi không? Tôi đưa chiếc điện thoại lên cao, suýt tí nữa là ném nó vào tường nếu như không kịp nhớ rằng đó không phải là điện thoại của mình.

- Nếu mày muốn thì cứ ném đi! – Eddie nói với giọng tuyệt vọng.

RẦM!!!

Được sự cho phép của Eddie, chiếc điện thoại bay ngay vào bức tường và bật trở lại, rơi xuống đất, nhưng vẫn phát sáng, xem ra vẫn còn dùng tốt lắm.

- Cái gì thế? Bọn nó định phá nhà kho à? – Một tiếng nói từ phía bên ngoài nhà kho.

- Chúng nó sắp chết nên phát điên ấy mà, mặc kệ đi.

- Có lẽ số bọn mình đến đây là hết rồi. – Gonzales nói.

- Cái điện thoại đâu rồi nhỉ?

Tôi hỏi. Cái điện thoại sau khi rơi xuống đất và không ai đụng đến đã tự động ngắt điện.

- Lúc nãy nó rơi ở chỗ này… Đây!

Eddie mở lại chiếc điện thoại rồi đưa cho tôi.

- Cám ơn!

- Mày định làm gì nữa?

- Nhắn tin.

Một phần vỏ ở góc điện thoại đã bị nát nhờ sự dư thừa sức lực của tôi. Suy cho cùng, tôi có thể đi chơi giờ này, thì Ginny cũng có thể, vậy thôi. Nếu có muốn oán trách, chỉ có oán trách chính mình đã suy nghĩ không cẩn trọng để xảy ra chuyện như thế này.

Tôi bắt đầu nhập số và điền nội dung tin nhắn, có lẽ đây là tin nhắn đầu tiên và cũng là tin nhắn cuối cùng mà tôi gửi cho người đó.

“Chị đang làm gì giờ này, để cho tôi gọi điện bao nhiêu lần đều không được? Tôi biết là thật ngu ngốc khi cứ nghĩ rằng lúc nào chị cũng luôn ở bên cạnh để sẵn sàng cứu tôi, nhưng không biết tại sao, tôi chỉ có thể nghĩ đến chị. Có lẽ đây là tin nhắn cuối cùng mà tôi gửi cho chị, tôi không biết cụ thể là bao lâu, nhưng chỉ một lát nữa, tôi sẽ không còn sống sót trên đời này nữa.
Khoảng thời gian có chị ở bên cạnh, dù không được tự do làm những việc mình thích, dù bị bắt ép phải làm những việc mình ghét, nhưng là khoảng thời gian vui nhất đối với tôi. Tôi đã từng nói rằng tôi muốn chị đi khỏi nhà tôi, rằng tôi không muốn nhìn thấy bộ mặt của chị, rằng tôi ghét chị, nhưng không phải, tôi nói dối, tất cả đều chỉ là nói dối.
Chị nói đúng, suốt ngày đi gây gổ, đánh nhau như tôi thật lãng phí thời gian và sai trái. Tôi hối hận, tôi muốn thôi không đánh nhau, thôi không vi phạm nội quy ở trường, thôi không chọc giận các thầy cô nữa, tôi cũng muốn hàng ngày ngồi học bài chăm chỉ như chị, nhưng có lẽ là không thể nữa rồi.
Tôi muốn nói với chị một lời cuối cùng.
Vĩnh biệt.
Còn nữa,
Em yêu chị.”

- Mấy giờ rồi?

Tôi hỏi, sau một khoảng thời gian im lặng khá dài trôi qua.

- 3 giờ rồi! – Eddie trả lời.

- Tại sao giờ này lão ta vẫn chưa đến mà giết bọn mình đi?

Tôi hỏi, nhưng tôi có câu trả lời ngay sau đó, từ phía bên ngoài nhà kho:

- Ông chủ có lệnh là có việc không thể đến được, cứ ra tay luôn, không phải chờ ông ấy đến nữa.

- Vậy để tao mở cửa rồi thanh toán chúng nó.

- Khoan đã, chúng nó ở trong đó có bốn người đấy, bọn mình chỉ có hai người, lỡ bọn nó…

- Mày sợ cái gì, bốn đứa thì hết hai đứa là con gái, hai thằng kia vừa bị đánh tơi tả, bọn mình lại có dao nữa, chúng nó có là thánh cũng chẳng thoát nổi.

Tôi nghe tiếng lách cách ở cửa, nhưng khóa chưa kịp mở thì đã bị ngăn lại bởi tiếng xe ô tô, sau đó một giọng nữ quen thuộc vang lên ở phía ngoài nhà kho:

- Chúng mày làm gì trò gì đấy? Định làm phản, giải thoát cho cho bọn chúng nó à?

- Chị Remon! Không phải, bọn em được báo tin là ông chủ không đến, cứ thế giải quyết bọn này.

- Ồ, ông chủ không đến sao?

- Dạ vâng, nên bây giờ bọn em sẽ mở cửa, còn chị…

- Chị Remon, chị…

Bịch!

Những tiếng động khó hiểu phía bên ngoài làm tôi không khỏi thắc mắc. Cánh cửa nhà kho mở ra, ánh sáng lọt vào hiện rõ hình ảnh một đứa con gái đang chĩa khẩu súng giảm thanh về phía bọn tôi.

- Giơ tay lên và đi theo ta! – Remon ra lệnh.

Bọn tôi làm theo lời Remon và bước ra khỏi nhà kho. Hai tên canh chừng bọn tôi giờ đang nằm sóng soài ở ngoài cửa, nói đúng hơn là đã trở thành hai cái xác chết. Theo những tiếng động ban nãy, thì kẻ bắn chết chúng chỉ có thể là Remon, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

Remon dẫn bọn tôi đến chỗ chiếc ô tô mà cô ta vừa lái đến, không khó để nhận ra đó là xe của Eddie. Đến đó, Remon hạ tay cầm súng xuống và nói:

- Đường này bây giờ gần như không có ai cả nên rất dễ đi. Nếu các người muốn thoát thì phải đi trên 100km/h.

Lời nói của Remon làm tất cả bọn tôi sửng sốt, cô ta vừa cứu bọn tôi đấy ư? Không để Remon phải nói lại lần nữa, cả ba đứa kia đều nhanh chóng ngồi vào trong xe, chỉ có tôi vẫn còn đứng lại.

- Tại sao cô lại cứu bọn tôi? Không phải ông chủ cô có lệnh phải giết bọn tôi sao?

- Công việc làm ăn của tôi thôi, cô không phải bận tâm, vả lại, tôi thấy thích cô.

Giờ thì đến lượt tôi, nhìn chằm chằm, không rời mắt khỏi cô ấy.

- Đi nhanh lên, nếu như cô còn muốn sống.

- Cám ơn cô, Remon!

Tôi nói rồi nhanh chóng lên xe. Chiếc xe của bọn tôi phóng đi, có lẽ còn nhanh hơn cả cái lần bị gài bom nữa.

- Kinh khủng thật! Tao tưởng là bọn mình đã chết chắc rồi! – Gonzales nói.

- Ừ, không biết tại sao cô ấy lại cứu chúng ta, Michelle nhỉ? – Miley nói.

- Ừ, tao không biết. – Tôi trả lời.

- Sau lần này, tao phải đem xe đi sửa thôi! – Eddie nói.

- Sao thế?

Eddie chỉ vào ổ khóa, cắm sâu vào trong đó không phải một chiếc chìa khóa như bình thường, mà là một sợi dây thép.

- Tao hiểu rồi! – Tôi nói – Và mày còn phải đi sửa cả điện thoại nữa.

- Sau những gì đã xảy ra hôm nay, tao chấp nhận tất cả. – Eddie cười.

Trong cả 4 đứa, tôi là đứa được về nhà đầu tiên, sau khi thả tôi ở trước cổng nhà, bọn bạn tạm biệt rồi lại lên đường trở về nhà chúng nó. Tôi cảm thấy người mình mỏi nhừ và bám mùi hôi hám của cả cái nhà kho lẫn cái cửa sổ nhà vệ sinh đó, nhưng điều đó chẳng là gì, tôi vẫn còn sống sót, thế là đủ để mãn nguyện rồi!

- Ginny! Tôi về rồi đây!

Gọi mấy lần tôi mới nhận ra rằng cửa đang bị khóa ngoài, Ginny vẫn chưa về ư?

Mở khóa vào trong nhà, tôi cởi giày, ném chiếc túi xách lên ghế sofa và làm một vài động tác cho đỡ mỏi người. Chiếc điện thoại của tôi đang nằm ở trên bàn phòng khách, tại sao nó lại ở đây? Khi đi học về tôi còn mang theo vào phòng ngủ, và nó phải ở đó chứ?

Nhìn lên màn hình điện thoại, tôi thấy đến hơn 300 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Claude, hắn gọi điện cho tôi để làm gì nhỉ? Không phải thắc mắc nhiều, ngay khi tôi vừa có ý định đặt xuống bàn thì điện thoại lại reo, người gọi vẫn là Claude.

- Mày vẫn còn dám gọi đến đây cơ à? Tao phục mày, mặt dày quá đấy, Claude! – Tôi nói.

- Nghe đây Michelle, có chuyện rất khẩn cấp…

- Mày còn muốn gì nữa hả Claude? Lại thêm một bữa tiệc đêm nào?

- Bình tĩnh đi Michelle! Nếu cậu muốn chửi tôi thì cứ việc, nhưng để lúc khác, bây giờ không phải lúc cho việc ấy!

Thấy tôi không nói gì, Claude nói tiếp những điều mà hắn định nói lúc đầu, càng nghe, tôi càng không tin nổi vào tai mình nữa.

- Claude, cậu nói thật đấy chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com