Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28

Do Phi gửi thiệp mời đến, chàng trai này cuối cùng cũng kết hôn!

Tôi và Tiểu Tân nhận lời mời tới tiệc cưới của hắn, tôi trộm nhìn Tiểu Tân đang lái xe: "Tân à, sao tớ thấy hôm nay cậu trang điểm cực kỳ chói mắt thế?"

Tiểu Tân không bị lay động: "Có ngày nào tớ trang điểm không chói mắt sao? Này, cậu nhìn xem phía trước có phải Hà Lộ không?"

Tôi nhìn về phía trước, chính xác là Hà Lộ! Tôi nói với Tiểu Tân: "Hay là chúng ta cho cô ấy đi nhờ một đoạn, trời hôm nay rất nóng, một cô gái đi bộ giữa trời nắng gắt như vậy thật kỳ quái."

"Ồ, cậu thương người sao?"

"Ồ, cậu ghen rồi sao?"

"Cái đầu cậu, tớ không hẹp hòi như vậy."

Tiểu Tân dừng xe trước mắt Hà Lộ, hạ kính xuống: "Hà Lộ phải không? Cô đang đi đâu thế? Để tôi chở cô đi nhé?"

Hà Lộ tiến tới khom lưng trả lời: "Ha ha, không cần đâu, cảm ơn nhiều, tôi đi một chốc là đến nơi."

"Không sao đâu." Tôi nói: "Đừng khách sáo, mau lên xe đi."

"Cảm ơn, nhưng thật sự không cần đâu." Có lẽ tối qua Hà Lộ ngủ không ngon, sắc mặt vàng ệch như củ nghệ tươi, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: "Tôi sắp đến nơi rồi mà."

"Vậy được, chúng tôi đi trước đây nha." Tôi vẫy tay với cô ấy: "Bye bye."

"Thấy chưa." Tiểu Tân cười đùa: "Mị lực của cậu mạnh quá, doạ người ta không dám lên xe."

Cách nói của Tiểu Tân chưa từng như ý tôi, quen biết nàng đã hơn mười năm nay, nàng hoàn toàn biến tôi trở thành một con người chủ nghĩa bi quan lạc quan nhất — Nàng nói chuyện xuôi tai, tôi yên lòng hả dạ; nàng nói chuyện chói tai, tôi mừng khôn kể xiết. Kể đến tôi đã có A Q* làm tấm gương sáng, còn sợ điều gì nữa đây!

*A Q: "A Q Chính Truyện" là một tác phẩm tiểu thuyết của Lỗ Tấn, kể về một chàng trai dù thuộc tầng lớp thấp kém nhưng vẫn có thái độ lạc quan đối với đời, bằng cách thuyết phục bản thân rằng mình có tinh thần cao cả so với những kẻ áp bức mình ngay trong khi anh ta phải chịu đựng sự bạo ngược và áp bức của chúng.

Tôi nhân từ nói: "Cậu muốn dùng cách nói thế nào tùy thích, có thể vặn lại được tớ chứng tỏ cậu không phải là một đứa trẻ kém thông minh! "

Đỗ xe trước cửa khách sạn Hàn Lâm, tôi cùng Tiểu Tân xuống xe, đẩy cửa đi vào.

Không ngờ Do Phi lại có quan hệ rộng đến vậy, có rất nhiều người đến dự hôn lễ của hắn, cả đám người có nam có nữ, có già có trẻ, có quen biết có không quen biết, trước mặt tôi chập chờn đầy ắp những cái đầu đen nhánh. Vào lúc này, trong đầu tôi chỉ có hai từ để hình dung - náo nhiệt!

Tôi và Tiểu Tân chào hỏi mọi người, cùng nắm tay nhau tiến vào hôn lễ. Ngay khi chúng tôi vừa ngồi xuống, đã phát hiện Lão K đang đứng bên cửa sổ đang nhìn ngang liếc dọc. Bởi vì có quá nhiều người, tôi có gào lên chưa chắc hắn đã nghe thấy, thế là tôi lấy điện thoại ra bấm số gọi hắn: "KK, mời quay đầu sang bên phải một góc 45 độ, trên chiếc bàn chiếc bàn thứ ba ở hàng thứ ba đang có người đẹp vô song trong chiếc áo sơ mi xanh nhạt!"

"Vãi, cậu tự luyến quá rồi!"

Lão K tìm kiếm theo lời chỉ dẫn của tôi, Tiểu Tân đứng lên vẫy tay với hắn, hắn cuối cùng cũng trông thấy chỗ ngồi phong thuỷ của chúng tôi, cũng vẫy tay ra hiệu rồi tiến tới góp vui.

Hắn ngồi xuống xong xuôi, tôi hỏi: "Ban nãy cậu nhìn đông nhìn tây làm gì?"

"Tìm người quen, Do Phi quen biết rộng quá, đủ kiểu người kéo đến đây."

"Gầy rồi, gầy rồi!" Tiểu Tân bỗng túm lấy tay tôi: "Cậu xem Do Phi gầy đi rồi kìa, ha."

Lão K và tôi hướng theo ánh mắt của nàng nhìn về phía trước, Do Phi và cô dâu của hắn đều đang chào hỏi khách mời với ly rượu trên tay, vì khoảng cách khá xa nên ngoại hình cô dâu ra sao tôi cũng không rõ, nhưng chỉ riêng đánh giá qua dáng người đã có thể thấy cô ấy thật không tệ. Anh chàng Do Phi này đã giảm cân rất nhiều, tôi huých tay Lão K và nói: "Không phải hắn bị suy thận đấy chứ? Sao lại gầy đi nhiều thế?"

Lão K giật mình xoa xoa cánh tay: "Tâm linh tương thông! Tôi vừa nghĩ đến chuyện đó xong, tên này giảm cân nhanh quá, ngoài việc suy thận ra, thấy lý do nào cũng không hợp lý."

Sứ giả hoà bình Tiểu Tân lên tiếng: "Xem ý thức của các cậu kìa, đến trình độ học vấn cấp tiểu học còn chưa bằng, có lẽ người ta vận động giảm cân thì sao."

Tôi gật đầu: "Đúng vậy, cũng có khả năng này, cả ngày vận động giảm cân trên giường."

Tôi thấy có cô gái trẻ ngồi đối diện che miệng phì cười, lúc này mới chợt nhận ra bản thân mải nói chuyện mà quên mất đây là nơi công cộng. Mặt tôi đỏ bừng, ngồi ngay ngắn lại.

"Các vị là bạn học của Do Phi đúng không?" Cô gái trẻ ấy chủ động chào hỏi chúng tôi.

"Đúng vậy, còn cô?" Tiểu Tân lại trưng ra nụ cười thương hiệu đầy tính chất nghề nghiệp của nàng.

"Ha ha, tôi cũng vậy."

Lão K nghiêng đầu như đang lục lọi trí nhớ: "Ơ, có vẻ tôi chưa bao giờ gặp cô trên trường thì phải?"

Cô gái trẻ đáp: "Ha ha, tôi là bạn cấp hai của Do Phi."

"Ồ, ra là thế." Mối nghi hoặc của tôi cũng đã được gỡ bỏ: "Xin hỏi quý danh của cô?"

"Miễn quý, họ Cao."

"Ồ." Tôi gãi đầu: "Cô Cao Quý!"

Lão K và Tiểu Tân cười lúng túng.

"Ai nói tôi tên Cao Quý vậy?" Cô ấy phì cười: "Tên tôi chỉ có một chữ Nhiên."

"Hiểu nhầm, hiểu nhầm." Tôi vội vàng giải thích: "Thật xin lỗi, để cô chê cười."

"Ha ha, không sao đâu."

"Khụ." Tôi không biết nói gì nữa: "Không phải đâu, mà... cô cười lên thật xinh đẹp."

Lão K ngồi ngay ngắn huých huých Tiểu Tân: "Từ khi nào mà Quan Dương biết nịnh nọt vậy?"

Tiểu Tân ra vẻ thục nhữ, chỉ cười chứ không nói. Tôi đá xéo Lão K: "Cậu nói gì cơ, tôi đang nói thật, nhìn cô ấy có đôi mắt sáng và hàm răng trắng như vậy, thật dễ khiến người ta yêu mến!" Sau đó tôi nở nụ cười không tì vết, vừa chỉ vào Lão K vừa ngẩng đầu nói với Cao Nhiên: "Cậu ấy vừa khen cô đấy, nói cô xinh xắn và thanh tú, quả là một người đẹp thanh lệ, cậu ấy nói cô trời sinh môi đỏ, băng thanh ngọc khiết, nam nhân vừa nhìn thấy vẻ đẹp của cô liền miệng chảy nước miếng."

Đôi mắt Lão K lập tức lạnh như băng, Cao Nhiên dịu dàng hỏi: "Hehe, vậy sao?"

"Đúng vậy đúng vậy." Tôi khen người ta lên tận chín tầng mây: "Cô thấy đấy, dù không nói là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng có thể gọi là tiểu thư khuê các, động tác tay chân cô uyển chuyển khiến người ta vừa liếc nhìn đã thấy đẹp, thật xiêu lòng người! "

"Đúng vậy!" Lão K giật lấy lời tôi: "Quan Dương vừa mới nói rằng nốt ruồi chu sa chói lóa ở bên cổ phải chính là nét chấm phá cho vẻ đẹp của cô!"

Tôi nhìn Lão K chằm chằm như thể thật muốn dán cái mồm hắn lại, Lão K nhướng mày ra vẻ tự đắc.

"Ha ha, cô tên Quan Dương? Chuyên ngành sơn dầu?"

"Đúng vậy, sao cô biết?"

"He he, tôi đã từng thấy triển lãm tranh của cô." Cô ấy nói rồi nhìn sang Lão K: "Đôi các cậu thật đáng yêu."

Tôi giật mình, vội vàng nắm chặt tay Tiểu Tân, Lão K hời hợt nói cho qua chuyện: "Dễ thương thường thôi."

Tiểu Tân đứng dậy: "Thật ngại quá, tôi đi vệ sinh một chút."

Thấy nàng rời đi, tôi cũng nhanh chóng theo cùng.

Trong phòng vệ sinh, Tiểu Tân đang rửa tay thì thấy trong gương phản chiếu dáng hình tôi tiến vào, nàng không quay đầu lại mà hỏi: "Sao cậu cũng đến đây?"

Tôi tiến tới ôm eo nàng: "Nhớ cậu đó."

"Bên cạnh cậu có một anh đẹp trai cùng một cô xinh gái, còn cần nhớ tới tớ sao!"

Để bày tỏ lời khen chân thành nhất của mình, tôi đã áp dụng chiến thuật rưng rưng nước mắt: "Nào có a, bọn họ làm sao có thể sánh được với cậu, cậu có dung nhan chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, đẹp hơn Tây Thi, tức chết Điêu Thuyền cơ!"

"Cậu đó!" Tiểu Tân dùng bàn tay ướt đẫm lau mặt tôi: "Cậu lấy vẻ đẹp bay bướm của những người không có thật ngày xưa đem ra mô tả tớ đang sống sờ sờ trong thời hiện đại sao, đã có ai nhìn thấy Tây Thi với cả Điêu Thuyền bao giờ chứ?"

Đầu mũi tôi cọ cọ vào khuôn mặt nàng: "Có tớ nhìn thấy rồi, trước mặt đang có một người đây nè."

"Ha ha." Tiểu Tân véo mũi tôi: "Đi thôi."

Khi hai đứa chúng tôi quay lại, bên cạnh bàn lại có thêm vài người: Hàn Đông, Hách Ngũ, Lưu Tình, thậm chí có cả Trương Đình lặn lội từ Bắc Kinh về đây. Ồ, hôm nay thực sự quá náo nhiệt.

Từ vụ bạt tai lần trước tới giờ tôi chưa hề gặp lại Hách Ngũ, hắn vẫn luôn nói lời xin lỗi với tôi, trong lòng tôi vẫn thấy phiền phức, nhưng không còn cách nào, chỉ có thể biểu lộ sự thông cảm và thấu hiểu đối với hắn. Từ vụ đó, hắn cứ nhìn thấy Tiểu Tân là trốn như chuột trốn mèo, vậy cũng được, xa mặt cách lòng.

Hàn Đông vốn dĩ muốn Tiểu Tân đến ngồi cạnh hắn, nhưng thấy chúng tôi tay trong tay chưa có ý định muốn ngồi xuống, hắn chỉ đành hậm hực yên vị. Bên cạnh Lão K còn hai chỗ trống, hắn ra hiệu cho chúng tôi chỉ vào hai chiếc ghế, gợi ý chúng tôi ngồi đó, Tiểu Tân bật chế độ cảnh giác của một người phụ nữ, cố tình ngồi giữa tôi và Lão K, để chúng tôi nói chuyện thông qua nàng.

Mọi người bắt đầu bằng một màn hàn huyên, sau đó nói năng loạn xạ không biết trời đất là gì.

Trương Đình cảm thán: "Do Phi tổ chức hôn lễ lớn quá!"

"Đúng vậy!" Lão K tiếp lời: "Cậu không biết Do Phi là ai à!"

"Thực ra thì." Ánh mắt Lưu Tình đảo quanh: "Theo tôi thấy, tham gia hôn lễ của người ta như thế này chính là cơ hội tốt để nam nữ gặp mặt làm quen!"

"Phải." Hách Ngũ nói thêm: "Chỉ mỗi việc ăn uống không thể kiếm lại tiền được, phải thu hoạch được dãy số điện thoại của người khác giới mới không tính là làm ăn thua lỗ! "

Đang nói chuyện thì thấy Do Phi tiến đến bàn của chúng tôi: "Ồ! Bàn này toàn là bạn học cũ sao! Mọi người đừng khách sáo, thích ăn thì ăn thích uống thì uống, hôm nay nhất định phải vui vẻ!"

Hàn Đông thấy trên người Do Phi viết hai chữ "tân lang" nho nhỏ đỏ chót: "Anh em của chúng ta cuối cùng cũng lên chức thành đàn ông rồi."

Do Phi có chút gượng gạo: "Chắc là thành lão ông ấy."

"Này, Do Phi, cậu gầy đi kiểu gì thế? Nói chúng tôi biết đi, dạo này tôi mập quá, đang muốn giảm béo đây." Trương Đình khiêm tốn thỉnh giáo.

"Đúng vậy, nói mau đi." Tiểu Tân hứng khởi nói.

Hình như Do Phi có nỗi khổ riêng, cái mặt hắn nhăn nhó lại: "Cái này... cái này chúng ta nói sau đi."

"Không được." Lưu Tình túm hắn không buông: "Chúng tôi đều đang đợi nghe bí kíp giảm cân của cậu mà."

Gân xanh gân đỏ nổi lên trong đôi mắt Do Phi, hắn cắn răng cắn lợi: "Vậy các cậu nghe cho kỹ, mẹ vợ tôi vì muốn hình tượng tôi đẹp lên, nên đã đặc biệt cho tôi uống thuốc xổ cả một tuần! Các chị gái, nếu muốn giảm cân nhanh, thì phải xổ ra nhiều, chúc các chị em thành công!"

Nghe Do Phi nói vậy, tôi thất vọng: "Hoá ra là do bài tiết mới thành..."

"Sao mấy cậu phải nghiên cứu cơ thể người khác mới chịu được nhỉ! Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau." Lão K đứng dậy rót rượu cho Do Phi: "Cả bàn này đều là bạn học cũ, trong cả đám có cậu nổ phát súng đầu tiên, cậu đã thoát ra khỏi đám chúng tôi như vậy, án tử dễ tránh, án sống khó chuồn, trước sau gì cũng bị phạt ba chén! "

"Ha ha, được được được, hôm nay gặp mọi người tôi rất vui, tôi nhận phạt. Này, bàn các cậu có rượu gì thế?"

Hàn Đông cầm chai rượu lên xem: "Kiếm Nam Xuân."

"Không được, phải đổi thành rượu Mao Đài!" Do Phi kêu nhân viên phục vụ đằng xa: "Chị ơi, mang lên cho bàn em chai Mao Đài."

Đổi rượu xong, Lão K lại rót rượu: "Dô đi người anh em, đợi lâu lắm rồi đấy."

"Ha ha, các cậu định bày mưu khiến tôi say khướt sao." Do Phi nói xong, giơ tay nốc một hớp cạn sạch.

Tôi dám đảm bảo rằng khi nói đến chuyện uống rượu, người Sơn Đông tuyệt đối đứng đầu về tửu lượng, khi bàn đến chuyện ép rượu, người Sơn Đông nếu đứng thứ hai thì không ai đứng thứ nhất.

Lão K mời Do Phi ba chén rượu, cả ba chén đều đổ vào bụng, đến lượt Hách Ngũ lại rót rượu: "Được, sảng khoái chứ, anh em ta làm một chén!"

Cô dâu bên cạnh mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ tươi, trên cổ đeo một sợi dây chuyền bạch kim, trên mặt là một nụ cười hé mở, hàng lông mi giả cứ nhấp nha nhấp nháy: "Em nghĩ chúng em nên dừng chén thôi, vừa xong anh ấy đã uống nhiều lắm."

Sắc mặt Do Phi hửng giận: "Chẹp, con gái các em biết gì mà quanh co, anh ngồi ở bàn này, em cứ ra bàn bà con thân thích kia chào hỏi."

Sắc mặt cô dâu nhất thời cứng đờ: "Có mỗi em sang đó chào hỏi sao?"

"Lúc bọn họ đến anh có qua chào, giờ em tự đi là được, mệt thì cứ ngồi cùng bọn họ."

Cô dâu miễn cưỡng rũ váy và rời đi, Do Phi mang một chiếc ghế đến ngồi với chúng tôi: "Cô ấy ở ngoài thành phố, không hiểu các quy tắc ở đây, đừng chê cười nhé."

Tôi giả vờ như chưa nghe thấy gì: "Do Phi, sao lại bỗng nhiên nguyện làm chú rể vậy? Tôi nhớ cậu từng nói rằng cậu chỉ đính hôn chứ không định cưới mà."

Do Phi có chút thẹn: "Tại vì... chủ yếu là... tôi con mẹ nó không phải sắp làm bố sao! Không hiểu tại sao lại dính, một lần sảy chân để hận nghìn đời!"

"Hả!" Lưu Tình kinh ngạc: "Cậu là đứa trẻ ham hố mới mười bốn mười lăm tuổi chắc! Đến cả biện pháp phòng ngừa cũng không biết?"

Trương Đình nghĩ không thông: "Chắc không phải đâu, cái đồ ong mật suốt ngày bay ra bay vào ngoài vườn hoa như Do Phi đây chắc phải hiểu tầm quan trọng của việc dùng biện pháp an toàn chứ?"

Do Phi lúng túng: "Cái đó mà tôi còn không hiểu sao! Bao cao su của tôi lại còn được nhập khẩu từ Mỹ đấy!"

Hách Ngũ cứ như vị trinh sát: "Nhập khẩu từ Mỹ... chắc là hàng đảm bảo chất lượng! Do Phi, đứa con đó có phải của cậu không?"

Lời này của Hách Ngũ khiến chúng tôi im bặt cả lũ, tôi thầm phát hiện hắn không khác một đứa trẻ non nớt, lời nào cũng dám nói ra.

Do Phi hoá thẹn: "Sao không phải là tôi! Không phải tôi mà tôi còn cưới cô ấy ư!"

"Hàng nhái!" Tiểu Tân la lên khiến chúng tôi bật ngửa: "Áo mưa của cậu chắc chắn là hàng giả hàng nhái!"

Do Phi run cầm cập cứ như mắc tiểu, lập tức ưỡn thẳng lưng: "Hàng — giả — hàng — nhái!" Hắn quay sang lườm nguýt Hách Ngũ: "Phải! Chính là hàng — giả — hàng — nhái!"

Câu nói "hàng giả hàng nhái" gây sốc này của Tiểu Tân đã khiến Do Phi khôi phục lại bản lĩnh đàn ông, hắn niềm nở nịnh nọt khom lưng chào Tiểu Tân, vẻ xu nịnh lộ rõ trong lời nói: "Tiểu Tân, đến khi cậu kết hôn, tôi nhất định sẽ tặng cậu một món quà thật lớn!"

Hàn Đông rất nghiêm chỉnh bày ra thần thái "chồng Tiểu Tân": "Cậu định chuẩn bị quà gì lớn?"

Hách Ngũ biết mình vừa nói sai, chớp lấy lời nói như vừa tỉnh lại từ trong mơ: "Quà lớn của Do Phi chắc chắn to hơn chiếc tàu hoả!"

Do Phi bó tay với Hách Ngũ, lúc thì mắt hắn hiện nhiều lòng đen, lúc thì trợn nhiều lòng trắng, dở khóc dở cười như đang cố nhịn tiểu.

Hách Ngũ tiếp tục cố sửa sai bằng cách quay sang chúc rượu Hàn Đông: "Đợi đến khi cậu và Tiểu Tân kết hôn, tôi cũng phải tặng hai người một món quà thật dày!" Sau đó quay lại nhìn tôi và Lão K: "Đừng nóng vội, hai cậu cũng sẽ có quà! "

Tôi và Lão K nhìn nhau khó hiểu, tôi làm động tác mắng mỏ cực kỳ tiêu chuẩn với Hách Ngũ - khi đã chắc chắn hắn không nhìn thấy.

Tiểu Tân vỗ nhẹ đùi tôi, ho nhẹ một tiếng: "Chúng tôi còn chưa vội kết hôn, còn chưa có dự định gì, này, ta nên phân biệt việc nào là chính, việc nào là phụ, hôm nay là ngày vui của Do Phi, chúng ta phải chúc Do Phi vài chén! "

"Đúng vậy." Lão K thuận theo lời Tiểu Tân: "Nói không chừng cả đời này Do Phi chỉ kết hôn mỗi lần này thôi!"

Do Phi bất bình: "Sao lại nói tôi như tên buôn đám cưới vậy."

Tôi nói: "Cậu là người buôn hôn nhân cũng tốt, chỉ tội mấy cô gái vô tội bị cậu làm hại. "

"Là ai làm hại ai vậy?" Do Phi tủi thân cực độ: "Các cậu chưa nghe nói sao, đây là thời đại đàn ông bị đem ra làm chó làm lợn, làm vật nuôi, địa vị của đàn ông không bằng thời trước nữa."

"Lời này quá sức vô duyên!" Lưu Tình bày tỏ ý kiến: "Đàn ông mấy người dù có than thở thế nào đi chăng nữa cũng vẫn chiếm ưu thế hơn phụ nữ chúng tôi. Chẳng cần nói gì sâu xa, đơn cử như vấn đề 'cần xử lý nhu cầu gấp' chẳng hạn, cấu trúc sinh lý có sẵn của các ông tiện lợi hơn nhiều so với phụ nữ chúng tôi, chỉ cần kéo khóa quần ở bất kỳ chỗ nào cũng có thể giải quyết nỗi buồn, chẳng cần phải ngại ngùng ngồi xổm lộ mông. Ngay trên đường tới đây tôi gặp một người như thế, không che đậy gì luôn."

"Chính xác là vậy!" Trương Đình hăng hái khi nghe đến vấn đề sinh lý của đàn ông: "Tôi nghĩ thực ra các cậu cũng rất vĩ đại, các cậu xem, một là không ảnh hưởng giao thông, hai là có thể giải quyết nhu cầu, lại còn thuận tiện tưới tiêu cho hoa cỏ bên đường, thực hiện nghĩa vụ vì thành phố xanh tươi, đàn ông các cậu ngay cả việc đi tiểu còn đóng góp công đức cả hơn chúng tôi, thật cao cả!"

Hách Ngũ vừa nghe có người khen đàn ông cao cả, hắn được dịp phổng mũi: "Đúng vậy, thành phố này xanh đẹp là nhờ có đàn ông chúng tôi, lịch sử cũng là do đàn ông chúng tôi tạo nên, khẩu hiệu của chúng tôi là — Chỉ cần không xấu hổ, đều có thể đi tiểu khắp nơi!"

Thấy Hách Ngũ mặt mày hớn hở như vậy, sắc mặt Lão K, Do Phi và Hàn Đông đỏ chót như bị cây xương rồng đâm, bên phái nữ chúng tôi ôm bụng cười rạng rỡ, tươi tắn hơn cả những đoá hoa.

Do Phi kết hôn, vì vậy hắn chính là người bị ép rượu.

Bàn chúng tôi đều là cao thủ ép rượu, sau vài hiệp, Do Phi dù có tửu lượng có tốt đến mấy cũng say đến bảy tám phần. Hắn lờ đờ con mắt, đến nói chuyện cũng không cần nghĩ: "Mọi người ngồi ở đây, từ hôm nay tôi sẽ chính thức nhập mộ, các cậu chuẩn bị một ít tiền giấy cho tôi."

"Được!" Lưu Tình thẳng thắn: "Tôi sẽ làm tiền giấy mạ vàng cho cậu!"

Do Phi đập đũa xuống: "Cậu không thấy lãng phí sao! Tiền âm phủ bình thường là được rồi, tôi trước giờ chưa từng phân biệt chủng tộc với tiền bạc!"

Dù sao tối nay Do Phi cũng phải động phòng hoa chúc, vì vậy khi chúng tôi thấy hắn đã uống kha khá, cũng hiểu ý mà thuyết phục hắn dừng uống. Ai ngờ tên Do Phi này có lợi mà còn đòi thêm, hết mực muốn Tiểu Tân nhận ba ly rượu của hắn. Tôi biết Tiểu Tân không uống được rượu trắng, nên tôi đứng dậy uống hộ nàng, nhưng Do Phi sống chết không đồng ý, Trương Đình và những người khác lại ở bên cạnh xúm lại trêu chọc, Tiểu Tân yếu thế, chỉ đành bó tay nhận rượu.

Chén thứ nhất, Tiểu Tân nhăn mặt; chén thứ hai, Tiểu Tân đỏ mặt; chén thứ ba, chân Tiểu Tân mềm nhũn.

"Không ổn sao?" Tôi hỏi nhỏ nàng.

Tiểu Tân sờ lên mặt: "Thấy nóng lắm, rượu Mao Đài thật khó uống."

"Ha ha, có nhiều người muốn uống còn không được đó." Tôi rót trà cho nàng: "Uống chút trà đi."

Do Phi cầm lên quả hồng mềm nhũn, vẫn bắt nạt người quá đáng: "Tiểu Tân quả là một bậc anh thư! Tôi lại mời cậu một chén!"

Tiểu Tân lắc đầu từ chối: "Không được không được, tôi không uống được rượu trắng, đang ngà ngà đây."

"Cậu vừa uống mà? uống mãi có thấy say đâu! Không được, cậu nhất định phải uống rượu tôi mời, hôm nay tôi rất biết ơn cậu. Nào, chúng ta dô!"

Do Phi bày tỏ sự biết ơn một cách hết sức sống động, khiến Tiểu Tân không cảm động không được: "Nói đấy, chén cuối cùng thôi đấy!" Nói xong nàng ngửa cổ một hơi uống cạn.

Do Phi vẫn tiếp tục quấn lấy Tiểu Tân, tôi thấy hai mắt Tiểu Tân sắp đờ đẫn đến nơi, lòng hạ quyết tâm không đếm xỉa đến nữa, bèn quay sang nháy mắt ra hiệu với Lão K: chúng ta làm loạn thôi!

Lão K quả là một cộng sự hết nước chấm, từ việc tham gia lễ cưới của bạn học hay đi chúc mừng sinh nhật bạn bè, hai người chúng tôi đều có thể quẩy banh nóc nhà, sau nhiều lần dày công tôi luyện, sự hợp tác giữa chúng tôi đã đạt đến trình độ cực kỳ ăn ý. Đôi khi tôi cũng nghĩ, Lão K là một người đàn ông tốt, nếu như không có Tiểu Tân, có lẽ tôi có một chút ít khả năng sẽ cho hắn cơ hội, nhưng trên đời không có cái gì gọi là 'nếu như' cả, cho nên tôi chỉ có thể thở dài, cả đời này chỉ có thể coi hắn là anh em.

Hôn lễ có thể không náo nhiệt sao? Tay trái tôi cầm ly rượu, tay phải cầm chén trà nâng cốc với từng người một, uống cạn rượu trong ly rồi lén nhổ vào chén trà, sau đó lặng lẽ đổ nước trong chén trà xuống dưới gầm bàn. Tôi hết lần này đến lần khác nhìn Hàn Đông rồi nhìn Tiểu Tân, trong lòng sinh giận, Hàn Đông nhìn ly rượu tôi mời hắn, hắn làm sao có thể chịu được tôi cứ liên lục mời hắn như vậy, một lúc sau mặt đỏ gay như đèn giao thông bên đường.

Lão K là một lão làng trong lĩnh vực rượu, không tốn quá nhiều sức để khiến mấy người Lưu Tình Hách Ngũ say bí tỉ, trong khi đó bản thân hắn vẫn bình an vô sự. Tôi thấy Do Phi vẫn ở đó quấy rầy Tiểu Tân, tôi nhếch mép: Đến lượt ngươi! Tôi đung đưa lảng vảng bên cạnh Do Phi, cố hết sức chuốc rượu hắn, trong lòng thầm cầu nguyện đêm nay ngươi không động phòng được thì đừng có trách.

"Phi." Đây là lần thứ N tôi rót rượu cho hắn: "Để bày tỏ lời chúc chân thành lần thứ 8 của tôi, chúng ta uống thêm chén nữa!!"

Do Phi mắt đỏ mặt tái: "Quan, Quan Dương, mẹ nó chứ cậu thật, thật quá đáng! Không cho tôi động, động phòng hả!"

Tôi không thể vì vậy mà thỏa hiệp: "Anh Phi, anh còn giả vờ làm gì! Cậu động phòng với chị dâu từ lâu rồi cơ mà! Tối nay cứ thắp nến hoa chúc là được rồi, tôi hiếm khi mời rượu người ta lắm, cậu có định giữ mặt mũi cho tôi không."

Trương Đình mắt nhắm mắt mở kêu lên: "Đúng, Do Phi, tôi, tôi tha thiết mong muốn Quan Dương nâng cốc chúc mừng cậu, đồ nhóc hôi nhà cậu đừng chỉ biết cứ mời rượu mãi mà không chịu uống rượu phạt nhá, mau uống!"

Do Phi lúng túng: "Mẹ nó, còn uống nữa là tôi nôn đấy!" Hắn run lập cập cầm ly rượu lên: "Được, Quan, Quan Dương, đã nói đấy, đây là lần cuối cùng cậu chúc, chúc tôi hạnh phúc! Chúng ta cùng uống!"

Tôi chộp lấy ly rượu từ tay hắn, đổ đầy rượu vào chén trà rồi nhét vào tay hắn: "Được, chúng ta cùng uống!"

Do Phi nhìn chén rượu đầy tràn mà trán toát mồ hôi: "Cậu, cậu muốn lấy mạng tôi hả, mạng sống cả đấy!"

Tâm tình hiện giờ của tôi đang rất tốt: "Tôi làm gì có cái gan giết người, cậu là đàn ông đàn ang, tôi chỉ là một cô gái nhỏ nhắn, con trai uống rượu với con gái phải có chút khác biệt chứ. Cậu là đàn ông, vậy nên, tôi đổi cho cậu chén rượu lớn hơn để thể hiện phẩm giá và sức mạnh của cậu, ai bảo cậu là đàn ông đích thực!"

Biểu cảm của Do Phi đóng băng trên chén trà: "Cái — gì — nam nữ? Bây giờ nam — nữ — bình — đẳng! Cái — chén rượu cậu đổi — quá — lớn!"

Tôi không thèm phí lời với hắn: "Hôm nay là ngày vui của cậu, sao cậu không nể tôi một chút chứ! Hỏi cậu một câu cuối cùng, rốt — cuộc — có — uống — không?"

Tia mắt Do Phi bén lửa: "Tôi, mẹ nó tôi uống!"

Do Phi uống ừng ực một hơi hết bay chén rượu, tôi cũng tranh thủ nín thở nốc cạn ly rượu, sau đó cầm chén trà lên nhổ vào trong. Vừa đặt chén trà xuống thì bị Tiểu Tân cầm lên: "Này, Dương Dương, thật — lạ quá, chén trà này của cậu — sao trong cốc ngày càng có nhiều trà vậy?" Nói xong nàng cúi xuống ngửi : "Ặc, có vị là lạ."

Tôi vội vàng gắp thức ăn bỏ vào miệng Tiểu Tân, Tiểu Tân đúng là rất ngoan, thấy tôi gắp thức ăn là nàng liền há miệng nhận lấy.

Lưu Tình tiếp lấy chén trà từ tay Tiểu Tân, đảo nước bên trong nghiên cứu kỹ càng: "Trời ơi! Quan, Quan Dương! Cậu dám dở trò bịp bợm!"

Lão K vừa nhìn đã muốn đến giải vây, hắn đánh lạc hướng bằng cách tán dóc vài câu với Lưu Tình, may thay cả lũ đã uống say, làm tôi sợ suýt chết, nhìn sang Tiểu Tân bên cạnh đang nhóp nhép cái miệng, tôi thật muốn khiến tiếng nhai của nàng đăng xuất khỏi thế giới.

Trên đời này không có bữa tiệc nào là không tàn, cũng không có hôn lễ nào là không tan. Trời đã tờ mờ tối khi đám người chúng tôi lững thững bước lên thảm đỏ trải đầy những bông hoa giấy và vụn bóng bay ngổn ngang. Từ nơi xa bỗng gặp bóng người chần chừ do dự có nét giống Hà Lộ, tôi định qua đó xem tình hình thế nào, nhưng tôi phải để mắt đến Tiểu Tân, chỉ đành ép lòng hiếu kỳ xuống mà đối phó với đám người này.

Tôi và Lão K chỉ biết cười khổ khi nhìn cả lũ say khướt đây. Trước tiên bắt taxi cho Hách Ngũ, Hách Ngũ là một thanh niên hơi hướng suy giảm trí tuệ, đuổi hắn đi rất dễ. Hàn Đông thì không được bằng, hắn sống chết không muốn đi, nhất quyết muốn ở cùng Tiểu Tân. Tôi ra đường chặn một chiếc taxi lại, đá hắn lên xe và nói cho tài xế điểm đến, giải quyết ngon ơ.

Lão K há hốc mồm miệng: "Cậu... bạo lực quá!"

Tôi yếu ớt đáp: "Mới thế làm sao được tính là bạo lực... chỉ là hơi quá mức xíu thôi."

Thế giới này do nam và nữ cùng nhau tạo nên, và có nhiều trường hợp, chúng ta cần vận dụng triệt để những lợi thế khác nhau của mỗi giới. Ví dụ như Lão K là đàn ông, vậy nên nhiệm vụ của hắn nhiều hơn một chút, phụ trách đưa Lưu Tình và Trương Đình về nhà. Tôi là một người phụ nữ, đưa được Tiểu Tân về được nhà cũng đã giỏi lắm rồi.

Nhét Tiểu Tân vào trong xe, tôi run lẩy bẩy khởi động động cơ, tôi chưa từng lái xe lại kể từ lần đâm xe vào thùng rác đó, đã một thời gian lâu như vậy, lại còn là buổi đêm, không run mới lạ.

Tiểu Tân ở bên ngoài khá ngoan ngoãn, nhưng vừa lên xe liền vỗ ngực dậm chân không yên, làm tôi nghi ngờ không biết nàng có say hay không: "Ngoan, ngồi ngay ngắn, chúng ta về nhà thôi."

"Không muốn." Tiểu Tân lắc đầu: "Dương Dương, tớ thấy khó chịu quá, trong bụng rất khó chịu."

"Ừ ừ ừ." Hai tay tôi nắm chặt vô lăng, mắt chăm chăm nhìn về phía trước, hầu như không để ý đến lời nàng.

"Dương Dương." Tiểu Tân lắc lắc tay tôi: "Tớ khó chịu quá."

"Ngoan nào, ngồi yên." Tôi nhìn chằm chằm đuôi chiếc xe trước mặt và qua loa đáp lại nàng "Nếu cậu cảm thấy không thoải mái, thì hãy hướng về phía Bắc*."

*Khi khó chịu hãy hướng về phía Bắc: đây là một câu nói đùa, vì 难 *(nán) trong (*难受 - khó chịu) đồng âm với 南 *(nán) trong (*南方 - phía Nam), nên hay được dùng để đùa rằng hãy hướng về phía bắc để hết khó chịu.

Tiểu Tân bướng bỉnh như một con nhím xù lông: "Quan Dương! Cậu phải biết trân trọng người trước mắt chứ, tớ đang nói tớ - khó - chịu!"

Tôi khuyên nhủ nghiêm túc: "Về nhà rồi khó chịu có được không, tớ đang lái xe mà, không thì chúng ta tiêu đời đó, cậu tạm nhịn khó chịu một lát. Ngoan nha, trước hết nói ít một chút."

"Cậu không cho tớ nói, cậu là đồ khốn nạn." Tiểu Tân bĩu môi: "Tớ không cho cậu nói tớ cũng vậy!"

Tôi dở khóc dở cười, đỗ xe tạm vào một bên đường, vuốt ve tóc nàng: "Thôi được rồi, nói tớ biết cậu khó chịu chỗ nào?"

"Thật kỳ lạ." Tiểu Tân ôm lấy cổ tôi: "Bây giờ không khó chịu nữa."

Tôi thấy mắt nàng đờ đễnh, khuôn mặt ửng hồ đượm vẻ say khướt, không nhịn được mà hôn nàng: "Cậu đó, thật là, vậy chúng ta về nhà đi."

Khởi động lại xe, mới đi chưa được mười mét, Tiểu Tân lại nũng nịu: "Dương Dương, tớ khó chịu quá..."

Nghe tiếng còi xe phía sau cứ liên rục reo lên, tôi hoàn toàn sụp đổ.

Tôi phải dùng sức của ba con bò và chín con trâu mới có thể lôi Tiểu Tân lên giường, Tiểu Tân nằm bẹp trên giường cũng không quên nói sảng, cứ la ba la bô gì đó tôi nghe không hiểu, nàng vừa nhắm mắt vừa vê nặn chiếc mũi con mèo bông Garfield cao nửa mét mà chúng tôi mua về, nàng la lên: "Quan Dương, tớ khó chịu!"

Nàng tưởng tôi là con mèo béo, làm tôi hết sức tức giận: "Chị gái, đó không phải Quan Dương được không!"

Tiểu Tân dường như không nghe tôi nói gì, nàng lại xoắn vặn đôi tai mèo Garfield: "Dương Dương, hình như tai cậu mềm hơn trước, sờ thật thích, hê hê, còn nẩy hơn cả ngực cậu."

Tôi lẫn lộn cảm xúc nhìn nàng, trợn ngược mắt tự an ủi bản thân: Lòng tôi rộng lượng tựa biển đưa thuyền; Đại nhân chẳng màng tiểu nhân làm loạn; Mắt thánh nhân nào có bóng người điên; còn tôi nào có tri thức hạn hẹp như người say thất đức!

Tôi thấm ướt khăn rồi lau mặt cho nàng, lúc này Tiểu Tân mới ngoan ngoãn hơn, cứ như nàng biết tôi đang làm đẹp cho nàng, lại còn ngẩng đầu lên cho tôi lau.

Tôi đặt khăn xuống, định cởi quần áo cho nàng, không ngờ nàng khăng khăng kéo quần kéo áo không để tôi nhúng tay vào, mắt nàng trợn tròn giận giữ: "Ban ngày ban mặt ngươi định làm gì!"

Tôi lúng túng trách lại nàng: "Tớ có thể làm gì sao! Trời tối rồi! Ngoan nào, cởi quần áo xong còn đi ngủ."

Nàng ấm ức cãi cùn: "Tối sao? Trời tối mà trong phòng còn sáng như vậy sao? Ngươi là ai? Dựa vào cái gì mà dám cởi quần áo ta! Cẩn thận ta tố cáo ngươi là đồ lưu manh!"

Tôi đã biết từ sớm, Tiểu Tân không say thì thôi, một khi đã say là không cần biết mẹ mình là ai. Tôi tắt điện đi: "Đồng chí Tân Tân, hãy mở to đôi ngươi xinh đẹp của cậu ra mà xem, đây là trời tối hay trời sáng?"

Tiểu Tân la lên: "Ối! Nhật thực toàn phần!"

Bó tay, tôi lại bật đèn, mặc kệ bị nàng đám đá túi bụi, dứt khoát đóng vai tội phạm cưỡng bức, dùng hết sức lực cởi bỏ quần áo của nàng bằng được. Sau một màn lăn lộn ấy, Tiểu Tân mệt rã rời còn tôi thì hạ đường huyết. Tôi đắp chăn lên cho nàng, quay sang nhìn trên cánh tay tôi in chi chít những dấu móng tay bị nàng cấu xé, tự dưng muốn khóc.

Tiểu Tân trở người ôm chặt lấy tôi, gác chân nàng lên chân tôi, tìm kiếm tư thế thoải mái rồi đi gặp Chu Công trong mơ. Tôi đưa những ngọn lóc vương trên ngực nàng vuốt ra sau, biến những giọt nước mắt đau đớn thành nỗi uất hận, giơ nắm đấm khua khua trước mặt nàng, ôm nàng, tắt đèn, đi ngủ.

Ngày hôm sau, tóc tôi và tóc nàng lại kết thành một nhúm, Tiểu Tân không đợi tôi chỉnh lại tóc đã trèo lên thân tôi: "Dương Dương, có phải hôm qua cậu lợi dụng tớ say mà làm gì không?"

Tôi gật đầu phụ hoạ: "Cậu thật thông minh!"

Tiểu Tân có chút bối rối: "Cậu thật không thể tin được, sao lại ức hiếp kẻ yếu như vậy!"

Tôi nhìn cánh tay mình vẫn còn những vết tím xanh, hung dữ nói: "Đương nhiên, ai bảo trông cậu khi say lại xinh đẹp đến vậy! Hiếm lắm mới có lần cậu say, tớ không làm gì đó thì thật có lỗi với bản thân."

Tiểu Tân nghi ngờ: "Có thật xinh đẹp đến vậy không?"

Tôi gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, có trời chứng giám tớ không nói dối."

"Thật sao? Hê hê." Tiểu Tân màu mè cười tươi: "Vậy lần sau tớ phải say nhiều hơn mới được."

"Đừng mà!"

"Sao lại đừng mà? Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, không lẽ tớ yêu thì sai?"

"Không phải." Tôi oai oán: "Tớ không muốn thấy cậu say trong đêm tối thêm lần nào nữa, không muốn bất cứ người đàn ông nào thưởng thức vẻ diễm lệ của cậu, cậu biết tim tớ sẽ tan nát nếu cậu làm vậy không?"

"Lại bịa đặt!" Tiểu Tân véo môi tôi: "Hôm qua tớ đẹp đến thế, nhất định đã làm cậu kiềm chế chịu đựng không ít."

"Vâng." Tôi lại liếc cánh tay đáng thương: "Đúng là làm tớ chịu đựng không ít."

"Ồ, xin lỗi ha, từ sau tớ sẽ chỉ say trước mặt cậu, chỉ cho cậu ngắm nhìn vẻ đẹp này. Thật ra tớ nghĩ tớ rất có đạo đức ứng xử khi uống rượu, đúng không?"

"Đúng... vậy!" Tôi ngẩng đầu nhìn trần nhà: "Cũng là... như thế đi!"

"Tớ là ai cơ chứ! Trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng giữ vững phong độ!" Tiểu Tân quá mức tự luyến: "Ha ha, tớ cũng không ngờ bản thân say rượu lại có sức hút lớn như vậy, Dương Dương, đồng ý với tớ, làm một chuyện nữa đi."

"Làm chuyện gì?"

Ánh mắt nàng đong đầy dịu dàng: "Đi nấu cơm đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com