Part 2 (edit)
"208......208......" Kiều Nhuế cầm di động, dựa theo số bàn Minh Nam đưa, vừa đi vừa dò số.
Trải qua cả đêm giãy giụa, Kiều Nhuế vẫn là tiếp nhận đề nghị của Minh Nam, thuê một người bạn gái về nhà để tránh việc gặp mặt mai mối.
Buổi tối Kiều Nhuế mới vừa tan tầm không kịp về nhà thay quần áo liền chạy đến, áo sơ mi rộng thùng thình cùng với quần jean, còn cõng cái ba lô phía sau lưng.
Dựa theo thông tin từ Minh Nam, đối phương với cô cùng tuổi, tên gọi Hứa Nhu Gia, nghề nghiệp nàng không dám hỏi tới, sợ Minh Nam thật đem "Nàng là làm tiểu thư" rõ ràng đặt ở trên mặt bàn .
( tại hạ nghĩ "Nàng là làm tiểu thư" : có thể là nghề sugar baby)
Đến nỗi ảnh chụp gửi cho cô cũng chỉ có nữa bên sườn mặt, mũi cao thẳng, xinh đẹp cằm tuyến, không khó phỏng đoán ra là mộtmỹ nhân. Nhưng hiện tại kỹ thuật ps vô cùng tiến bộ, thực tế như thế nào chỉ có nhìn mới biết được.
Lần này gặp mặt Kiều Nhuế vẫn duy trì ý tưởng, nếu lần này không thuận lợi nàng sẽ vứt bỏ ý tưởng thuê bạn gái .
207......
Kiều Nhuế bỗng nhiên dừng lại bước chân, cô nhìn bóng dáng người phía trước ghế dài đã bắt đầu khẩn trương, vứt đi đối phương nghề nghiệp đặc thù không nói, nghĩ đến lần đầu tiên cùng nữ nhân xa lạ ăn cơm là vì giao dịch cô liền cảm thấy đau dạ dày.
Cô không biết Hứa Nhu Gia có thể ở chung được không, nếu là không hảo ở chung một bữa cơm ăn xong tới quái xấu hổ. Cùng lúc đó cô còn có điểm chờ mong đối phương như như Minh Nam nói hay không, chính là một đại mỹ nhân.
"Xin lỗi làm phiền." Người ở phía sau thấy cô dừng lại không đi liền mở miệng nhắc nhở.
"Thật ngại quá." Kiều Nhuế vội lắc mình nhường đường, lại nhìn nhìn tấm lưng kia, hít sâu một hơi, bước một bước hướng cái bàn kia đi tới.
Liền vài bước tiến lại gần, Kiều Nhuế đầu óc giống đèn kéo quân, nghĩ nên nói cái gì làm lời dạo đầu, nhưng không chờ cô suy nghĩ xong đã đi đến nơi.
"Chào......chào ~" Kiều Nhuế có chút cứng đờ mà cười.
Nữ nhân đang xem di động nghe vậy ngẩng đầu liền đụng phải tầm mắt Kiều Nhuế.
"......" Kiều Nhuế nhìn đến gương mặt Hứa Nhu Gia trong nháy mắt ngừng hô hấp.
Cô không phải chưa từng gặp qua mỹ nữ, nhưng người làm Kiều Nhuế liếc mắt một cái cảm giác kinh diễm có thể nói là cực kỳ hiếm.
Hứa nhu gia liếc mắt một cái nhìn qua, thực kinh diễm. Không phải cái loại này xinh đẹp đã qua phẩu thuật thẩm mỹ, mà là vẻ đẹp cực kỳ tự nhiên lại thoải mái, trang dung tự nhiên tinh xảo, gương mặt đẹp không một chút tỳ vết. Kiều Nhuế nhìn nàng đếm không chớp mắt.
Thực mau, Hứa Nhu Gia thu điện thoại di động , nhìn cô cười cười. Đồng dạng trả lời: "Chào."
Kiều Nhuế còn chưa từ kinh diễm hoàn hồn, ngây ngốc đứng ở lối đi nhỏ , bởi vì bản thân Kiều Nhuế rất cao, Hứa Nhu Gia đang ngồi chỉ có thể duy trì ngẩng đầu quan sát cô.
Đợi trong chốc lát thấy Kiều Nhuế vẫnkhông có động tĩnh, Hứa Nhu Gia đành phải nói: "Cô muốn đứng cùng tôi ăn cơm sao?"
"Ách, nga." Kiều Nhuế hoàn hồn, xấu hổ mà cười cười, vội vàng ở nàng đối diện ngồi xuống.
Âm thầm ở trong lòng mắng chính mình không tiền đồ, lại không phải chưa thấy qua mỹ nữ. Nhưng côlại nhịn không được đánh giá đối phương, càng cảm thấy đến tiếc hận, lớn lên như vậy xinh đẹp so với minh tinh đều không quá, vì cái gì muốn đi làm tiểu thư a a a a a!!!!
Trong lúc cô đánh giá đối phương , Hứa Nhu Gia cũng đánh giá cô, chỉ là ánh mắt nàng càng thêm không dấu vết.
Kiều Nhuế, nữ, 28 tuổi, lập trình viên, cùng đa số lập trình viên giống nhau có bệnh chung: Ăn mặc thực tùy ý. Hôm nay trên mặt cũng là đơn giản thông cần trang điểm, cho người ta ấn tượng sạch sẽ, tươi cười thực thuần túy.
"Ân...... Chúng ta gọi món ăn đi." Kiều Nhuế lấy ra di động chuẩn bị gọi món ăn, cô cũng sắp chết đói.
"Tôi đã chọn vài món thức ăn, cô nhìn xem còn muốn thêm cái gì." Hứa Nhu Gia mở miệng chính là âm giọng tiêu chuẩn ngự tỷ, thấp thấp, làm âm khống lại nhan cẩu Kiều Nhuế suýt nữa hít thở không thông.
Nàng vội cúi đầu quét mã gọi món ăn, giấu đầu lòi đuôi nói: "Tôi nhìn xem a......"
"Di?" Quét mã nhìn đến đồ ăn đã chọn Kiều Nhuế có chút kinh ngạc, tổng cộng bốn món đồ ăn, trong đó ba món là cô thích ăn thường xuyên chọn.
Hứa Nhu Gia hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì, vậy trước như vậy đi, không đủ lại thêm." Kiều Nhuế buông di động, trong lòng nghĩ đại khái đối phương khẩu vị cùng cô rất giống nhau.
Không khí lại trở nên trầm mặc ......
Đối phương tựa hồ không có ý tứ muốn nói chuyện, chỉ là lẳng lặng chăm chú nhìn cô, xem đến Kiều Nhuế tâm viên ý mã lại tách ra ánh mắt. Cô rót cho Hứa Nhu Gia thêm chút nước trà, mới nói: "Nói chuyện chính sự đi."
Hứa Nhu Gia ừ một tiếng, nói: "Đại khái sự tình Minh Nam đã nói với tôi. Cô thiếu bạn gái?"
"Phốc! Khụ khụ!" Kiều Nhuế sặc ho, trừu hạ tờ giấy khăn sát miệng, giải thích nói: "Là bạn gái không sai, nhưng không phải bạn gái thật sự! Tôi sẽ đưa cô tiền, cô cùng tôi về quê ăn tết mấy ngày, giúp tôi ứng phó với ba mẹ."
"...... Nga." Hứa Nhu Gia ánh mắt trở nên lãnh đạm .
Kiều Nhuế cũng không biết mình có nói sai cái gì hay không, cô gãi gãi đầu, "Vậy cô có làm hay không a?"
"Có thể."
Đối phương đáp ứng quá dứt khoát, thậm chí còn không hỏi nội dung cụ thể, Kiều Nhuế sửng sốt, sau một lúc lâu, cô nói: "Tôi năm nay ngày 28 hồi gia, mùng sáu trở về, tổng cộng là 9 ngày. Đến lúc đó ba mẹ tôi nếu có hỏi tới, yêu cầu cô phối hợp diễn xuất một chút bộ dáng ân ái, bất quá cô yên tâm tôi sẽ không thật làm cái gì với cô, chúng ta đều là nữ thực an toàn!"
Hứa Nhu Gia gật đầu nói: "Không thành vấn đề."
Nội dung công việc nói xong, nên nói tới thù lao.
Kiều Nhuế có chút co quắp mà chà xát lòng bàn tay, nhìn Hứa Nhu Gia hỏi: "Thời gian chín ngày, cô muốn bao nhiêu tiền a?"
Nói ra lời này Kiều Nhuế không khỏi suy nghĩ, nàng xinh đẹp như vậy giá cả tuyệt đối thực cao, vạn nhất khai ra giá cả vượt qua tâm lý mong muốn sẽ thực xấu hổ.
Hứa Nhu Gia chợt cười, hai khuỷu tay chống ở trên bàn, mắt cũng không nháy mà nhìn nàng, đôi mắt đào hoa xinh đẹp như là phóng điện.
"Ngươi có thể khai giá bao nhiêu?" Sau đó, Hứa Nhu Gia lại nói: "Hoặc là nói, cô cảm thấy tôi giá trị bao nhiêu?"
Kiều Nhuế nhấp môi dưới, cái ánh mắt vừa rồi, chính mình nếu là cong khẳng định đã bị phóng điện , nhưng thực hiển nhiên lần này chỉ là vì ứng phó trong nhà.
"Giá trị nhiều ít là một chuyện khác, trọng điểm là tôi có thể đưa ra bao nhiêu." Cô lý thẳng khí cũng tráng nói.
Hứa Nhu Gia hỏi: "Vậy cô muốn đưa ra bao nhiêu?"
Kiều Nhuế nhìn nàng, trong lòng lắc lư không chừng, nếu là mang "Bạn gái" xinh đẹp như vậy về nhà tuyệt đối nháy mắt hạ gục mọi người, nhưng lại lo lắng số tiền quá ít người ta không muốn làm, còn nói nhiều chính mình cũng không nói ra nổi.
Thật lâu sau, nàng run run rẩy rẩy nâng lên tay phải, vươn ngón trỏ "1".
Nàng nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ có nhiều như vậy......"
Hứa Nhu Gia căn mắt nhìn kia ngón trỏ, Kiều Nhuế xem biểu hiện cảm xúc của nàng có chút mất mát.
"Hảo." Nàng nói, "Một ngàn liền một ngàn."
"!!!!"Kiều Nhuế đồng tử rung động .
Cô nghe được cái gì???! Một ngàn???!! Chỉ cần một ngàn!!?
Vừa rồi vươn ngón trỏ nàng đau lòng đã lâu, một vạn đối với cô là hơn phân nửa tháng tiền lương, hiện tại nàng ấy chỉ nói một ngàn liền đồng ý, Kiều Nhuế trực tiếp gập ngón tay lại!
Kiều Nhuế muốn cười, lại không thể để đối phương phát hiện chính mình nguyên bản muốn nói một vạn, mặt biểu tình đang cười cùng không cười bên trong lặp lại hoành nhảy, có vẻ thực buồn cười.
Vừa lúc gặp người phục vụ đem đồ ăn bưng lên, đồ ăn trình bày công phu, Kiều Nhuế che miệng biểu đạt vui sướng chính mình nhặt được của hời.
"Nhị vị mời từ từ dùng, có việc cần cứ kêu chúng tôi." Người phục vụ bày xong đồ ăn còn cố ý đối với các nàng nói vài câu, cuối cùng nhìn Hứa Nhu Gia tươi cười có thể nói là cực kỳ buôn bán.
Kiều Nhuế ngón trỏ chuyển động đang chuẩn bị đi cầm chén mới phát hiện bộ đồ ăn sớm của cô đã mở ra lao chùi sạch, cô nhìn về phía Hứa Nhu Gia nói: "Cảm ơn a."
"Không cần khách khí."
Nhà hàng này Kiều Nhuế trước kia từng tới ăn qua, hương vị thực không tồi, nhưng phân lượng đồ ăn càng ngày càng ít. Cuối cùng một lần tới nhà hàng này ăn là cô cùng mấy bằng hữu tới ăn cơm, tổng cộng sáu người gọi mười một món đồ ăn cũng không thể ăn no, từ đó về sau cô không có đến ăn lại.
"Di?" Kiều Nhuế nhìn trên bàn rõ ràng phân lượng nhiều đồ ăn rất nhiều, nhỏ giọng nói thầm câu: "Đổi ông chủ sao......"
"Ân?"
"Không có việc gì." Kiều Nhuế cười cười, "Lần đó gia sự liền định ra tới, ta tự giá trở về, đến lúc đó ta đi tiếp ngươi."
"Ân."
Kiều Nhuế nghĩ nghĩ, có chút tò mò nói: "Cô ăn tết không trở về nhà sao?"
Hứa nhu gia ăn một ngụm đồ ăn trả lời: "Tôi là người địa phương, nhà cũng ở nơi này."
"Úc." Kiều Nhuế gật gật đầu, người địa phương ở đây chẳng phải người nào cũng đều là không phú cũng quý sao, vì cái gì Hứa Nhu Gia còn muốn đi làm tiểu thư...... Chẳng lẽ là vì đam mê......? Bất quá cũng có người bản địa nghèo đi.
Mà chuyện này đối với cô cuối cùng cũng không có một xu quan hệ, nghĩ nhiều như vậy làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com