Chương 16: Lời hứa bên dòng sông lặng
Sáng hôm sau, ánh nắng như dải lụa mỏng len lỏi qua kẽ lá phượng vĩ, vương nhẹ trên con phố nhỏ, nơi một quán cà phê nằm nép mình bên dòng sông tĩnh mịch. Không gian quán tựa như một bức tranh cổ điển, với những bức tường gạch đỏ sẫm nhuốm màu thời gian, điểm xuyết bằng những chùm dây leo xanh ngắt buông rủ từ ban công gỗ, tạo nên vẻ đẹp hoài niệm, đầy chất thơ. Những chiếc bàn tròn bằng gỗ mun được đặt rải rác, mỗi bàn đều e ấp một lọ cẩm tú cầu tím nhạt, hương hoa dịu dàng quyện vào mùi cà phê rang mới, đánh thức khứu giác một cách tinh tế. Ánh sáng từ khung cửa sổ lớn đổ xuống mặt sông, vẽ nên những vệt sáng lấp lánh tựa dải lụa bạc, khiến không gian vừa bình yên, vừa mang nỗi trầm tư sâu lắng.
Bảo Vy đến sớm, lòng cô nặng trĩu tựa tảng đá chìm sâu dưới đáy sông. Cô chọn một chiếc bàn khuất trong góc, gần cửa sổ, nơi có thể dõi mắt theo dòng nước lững lờ trôi. Vy khoác lên mình chiếc váy lụa xanh nhạt, kiểu dáng đơn giản nhưng toát lên vẻ thanh thoát, ôm nhẹ lấy vóc dáng mảnh mai, yếu mềm. Mái tóc nâu hạt dẻ buông lơi tự nhiên, vài lọn tóc lòa xòa trước trán, làm nổi bật đôi mắt to tròn giờ đây chất chứa nỗi lo âu không thể che giấu. Hương cà phê phin nhỏ giọt từ chiếc tách đặt trước mặt thoảng bay, nhưng Vy không màng chạm vào, ánh mắt cô cứ lơ đãng hướng ra mặt sông, nơi những con sóng nhỏ lấp lánh như đang thì thầm những lời an ủi vô hình.
Cánh cửa quán khẽ mở, và Tôn Nữ Hoàng Cầm bước vào, mang theo một luồng khí chất uy nghi khiến cả không gian như ngưng đọng. Ở tuổi ngoài năm mươi, bà vẫn giữ được vẻ đẹp sắc sảo, tựa một viên ngọc được mài giũa qua dòng chảy thời gian. Bà mặc một chiếc váy dài màu xanh ngọc bích, chất liệu lụa cao cấp ôm lấy thân hình thanh thoát. Trên thân váy, những đường thêu phượng hoàng ánh kim uốn lượn tinh xảo, bắt sáng lấp lánh như đang chuyển động. Chiếc áo khoác lửng màu ngà vắt hờ trên vai càng tôn thêm vẻ quý phái. Mái tóc đen óng được búi cao gọn gàng, cài một chiếc trâm vàng chạm khắc tinh xảo, điểm xuyết vài viên ngọc trai nhỏ lấp ló như ánh sao đêm. Đôi khuyên tai ngọc bích lấp lánh, hài hòa với chiếc nhẫn kim cương lớn trên ngón tay áp út, mỗi chi tiết đều toát lên sự quyền lực và tinh tế đến nao lòng.
Bước chân bà nhẹ nhàng nhưng đầy ý tứ, đôi giày cao gót mũi nhọn màu be nhạt gõ nhịp trên sàn gỗ, tạo nên những âm thanh nhỏ nhưng sắc nét, tựa nhịp tim của một người đang kiểm soát mọi thứ xung quanh. Đôi mắt bà, sâu thẳm và sắc lạnh, lướt qua không gian trước khi dừng lại ở Vy, kèm theo một nụ cười nhàn nhạt nhưng đầy sức nặng, khiến người đối diện không khỏi rùng mình.
Bà Hoàng Cầm ngồi xuống đối diện Vy, dáng vẻ ung dung như một nữ hoàng đang tiếp cận một vị khách lạ. Bà đặt chiếc túi xách màu đen bóng lên bàn, đôi tay đeo găng lụa trắng khẽ gõ nhẹ lên mặt bàn, như đang đánh dấu sự hiện diện đầy quyền lực của mình. “Cháu Vy, cảm ơn cháu đã dành thời gian đến đây.” bà mở lời, giọng nói mềm mại như lụa nhưng mang theo một áp lực vô hình, tựa làn gió lạnh lùa qua khe cửa, khiến lòng người se lại. “Bác nghe An nhắc nhiều về cháu, hôm nay được gặp, quả nhiên cháu đúng là một cô gái xinh đẹp và dịu dàng.”
Vy khẽ cúi đầu, đôi má ửng hồng vì lời khen bất ngờ. “Dạ, cháu cảm ơn bác. Cháu… cũng rất vui được gặp bác.” Giọng cô nhỏ nhẹ, nhưng ánh mắt không giấu được sự bất an, tựa chú chim non đứng trước cơn gió lớn, đầy lo sợ. Bà Hoàng Cầm mỉm cười, ánh mắt bà dịu đi một chút, nhưng vẫn giữ được sự sắc bén như lưỡi dao mỏng, đầy toan tính. “Bác nhìn là biết, một cô gái như cháu hẳn không thiếu người theo đuổi. Xinh xắn, thông tuệ, lại có một trái tim ấm áp; thật sự rất đáng quý!” Bà khẽ nghiêng người, đôi tay đan vào nhau trên bàn, ánh sáng từ chiếc nhẫn kim cương lóe lên như một lời nhắc nhở về sự khác biệt không thể xóa nhòa giữa hai thế giới. “Nhưng Vy này, bác muốn nói chuyện thẳng thắn với cháu, như một người mẹ nói với con gái. Cháu có nghĩ rằng, với một cô gái như cháu, tương lai nên là một nơi rộng lớn hơn, nơi cháu có thể tìm được người xứng đáng hơn không?”
Vy khựng lại, đôi tay siết chặt hơn quanh quai túi. Cô cắn nhẹ môi, cố giữ giọng nói bình tĩnh, không để lộ sự run rẩy trong lòng. “Dạ… cháu hiểu ý bác. Nhưng cháu và chị An… chúng cháu thật sự yêu nhau. Cháu biết tình yêu này có thể không dễ dàng, nhưng cháu tin là… nếu có niềm tin và lòng chân thành, tụi cháu có thể vượt qua tất cả.” Bà Hoàng Cầm gật nhẹ, nụ cười trên môi không thay đổi, nhưng ánh mắt bà như xoáy sâu vào tâm can Vy, như muốn bóc tách từng lớp cảm xúc mong manh của cô. “Bác hiểu tình cảm của cháu. Tuổi trẻ mà, ai cũng từng nghĩ rằng tình yêu có thể vượt qua mọi rào cản. Nhưng Vy à, bác muốn cháu nghĩ cho An. Con bé là niềm hy vọng của cả gia tộc, là người sẽ tiếp nối cơ nghiệp mà hai bác đã dành cả đời xây dựng. Cháu có nghĩ rằng, nếu cháu thật sự yêu An, cháu sẽ muốn con bé được hạnh phúc trong một tương lai ổn định, không bị gièm pha, không bị tổn thương bởi những định kiến khắc nghiệt ngoài kia?”
Lời nói của bà nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng mỗi câu đều như một mũi kim đâm sâu vào trái tim Vy, khiến cô đau nhói. Cô cảm thấy hơi thở mình trở nên nặng nề, ánh mắt thoáng ngấn nước nhưng vẫn cố giữ vững, không để lệ rơi. “Cháu… cháu biết xã hội này không dễ chấp nhận mối quan hệ của chúng cháu. Nhưng cháu tin rằng, chỉ cần chúng cháu yêu nhau thật lòng, chúng cháu sẽ tìm được cách. Cháu rất tôn trọng bác, và cháu hiểu nỗi lòng của một người mẹ. Cháu chỉ hy vọng… bác và bác trai có thể cho chúng cháu thời gian, để chứng minh rằng tình yêu này không làm tổn thương ai, mà sẽ mang lại hạnh phúc cho cả hai.”
Bà Hoàng Cầm im lặng một lúc, ánh mắt bà dường như dịu đi, như thể bà đang đánh giá lại cô gái trẻ trước mặt. “Cháu đúng là một cô gái ngoan, Vy à,” bà nói, giọng vẫn mềm mại nhưng giờ đây mang thêm một chút chân thành, đầy xót xa. “Bác bắt đầu hiểu tại sao An lại yêu cháu. Cháu có một trái tim thuần khiết, và điều đó thật đáng quý. Nhưng bác phải nói thật với cháu, không phải vì bác không muốn chấp nhận cháu, mà vì bác lo cho An. Cháu có biết con bé bị bệnh tim không?”
Vy sững người, đôi mắt mở to, trái tim như bị bóp nghẹt. “Bệnh tim…?” Cô lặp lại, giọng run run như thể không tin vào những gì mình vừa nghe, một nỗi sợ hãi bao trùm và bỗng chốc ký ức về vết sẹo trên ngực Minh An đêm hôm ấy chợt hiện lên. Bà Hoàng Cầm gật đầu, ánh mắt bà giờ đây trĩu nặng, như một người mẹ đang chia sẻ nỗi đau sâu kín, không thể giấu nổi. “Đúng vậy, Vy. An đã phẫu thuật từ khi còn trẻ, nhưng bác sĩ nói rằng trái tim con bé rất mong manh. Nó không thể chịu đựng được những cú sốc lớn về cảm xúc, hay những áp lực nặng nề. Hôm qua, khi con bé cãi lại ba nó vì cháu, bác đã thấy nó run lên, ánh mắt đầy căng thẳng. Bác sợ, Vy à… bác sợ một ngày nào đó, nếu mối quan hệ này đi quá xa, nếu xã hội hay gia đình gây áp lực lên con bé, trái tim nó sẽ không chịu nổi. Cháu có hiểu không, An là đứa con duy nhất của bác. Nếu con bé có chuyện gì, bác và ba nó… sẽ không thể sống nổi.” Bà đưa tay nắm lấy tay Vy, đôi tay đeo găng lụa mềm mại nhưng lạnh lẽo, như muốn truyền tải sự khẩn thiết, tuyệt vọng trong lời nói. “Cháu yêu An, bác tin điều đó. Nhưng nếu cháu thật sự yêu con bé, cháu có thể hy sinh một chút, để con bé được sống một cuộc đời bình yên không? Hai đứa quen nhau chưa quá lâu, rời xa bây giờ sẽ dễ dàng hơn khi tình cảm đã quá sâu đậm. Bác xin cháu, hãy nghĩ cho An, và cả cho chính cháu nữa.”
Vy ngồi chết lặng, bàn tay trong tay bà Hoàng Cầm run lên nhè nhẹ. Những lời nói của bà như những con sóng lớn, đánh mạnh vào bờ đá mong manh trong lòng cô, khiến trái tim tan nát. Mỗi câu, mỗi chữ đều hợp tình hợp lý, nhưng lại mang theo một sức nặng thao túng, khiến Vy cảm thấy như bị đẩy vào một ngõ cụt, không lối thoát. Nước mắt cô lặng lẽ lăn dài trên má, từng giọt rơi xuống chiếc váy lụa, thấm thành những vệt nhỏ như mưa phùn, xót xa. Cô muốn phản kháng, muốn nói rằng cô và An sẽ cùng nhau vượt qua mọi thứ, nhưng hình ảnh An gục ngã vì trái tim yếu ớt lại hiện lên, như một lưỡi dao sắc cứa vào tâm can cô, khiến cô không thể thốt nên lời.
“Cháu… cháu hiểu rồi, bác,” Vy thì thầm, giọng nghẹn ngào như vỡ ra, đầy đau đớn. “Cháu không muốn chị An phải đau khổ. Nếu… nếu rời xa chị ấy là cách để chị ấy được bình yên, cháu… cháu sẽ làm.” Lời nói của cô như bị xé ra từ lồng ngực, mỗi âm thanh đều mang theo một mảnh trái tim tan vỡ, không thể hàn gắn. Bà Hoàng Cầm khẽ thở dài, ánh mắt bà thoáng chút xót xa nhưng vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng. “Cảm ơn cháu. Bác biết quyết định này không dễ dàng, nhưng bác tin rằng cháu là một cô gái mạnh mẽ. Cháu sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình, và An cũng vậy.” Bà đứng dậy, nhẹ nhàng đặt một tấm danh thiếp lên bàn, tựa một lời an ủi vô vọng. “Nếu cháu cần gì, cứ liên lạc với bác. Bác luôn sẵn sàng giúp đỡ cháu.”
Bà Hoàng Cầm rời đi, dáng vẻ vẫn ung dung như khi bước vào, để lại Vy ngồi một mình trong góc quán, ôm trọn nỗi đau. Tiếng nước sông vỗ nhẹ vào bờ, tiếng lá xào xạc bên ngoài, tất cả như hòa vào tiếng nức nở khe khẽ của cô, đầy ai oán. Vy cúi đầu, hai tay ôm lấy mặt, nước mắt thấm đẫm lòng bàn tay, lạnh buốt. Hình ảnh An cười rạng rỡ trong thủy cung, ánh mắt ấm áp khi vuốt tóc cô, những khoảnh khắc họ nắm tay nhau dưới ánh hoàng hôn; tất cả như một cuốn phim cũ, tua đi tua lại trong tâm trí, nhưng giờ đây chỉ khiến trái tim cô đau nhói, không thể chịu đựng.
Điện thoại trên bàn rung lên, màn hình sáng lên với dòng tin nhắn từ Minh An: “Em ơi, em đang ở đâu vậy? Chị gọi mà không thấy em nghe máy, chị lo lắm.” Tin nhắn ấy như một mũi tên bắn thẳng vào lồng ngực Vy, khiến cô nghẹt thở. Cô nhìn vào tên An, ánh mắt mờ đi vì lệ, đầy xót xa. Đôi tay cô run rẩy, muốn chạm vào màn hình, muốn trả lời rằng cô vẫn ổn, rằng cô vẫn yêu nàng biết bao, nhưng ngón tay lại khựng lại, không thể nhấc lên. Tiếng chuông điện thoại vang lên, từng hồi dài như xé toạc không gian tĩnh lặng, đầy ám ảnh. Vy siết chặt tay, nước mắt rơi từng giọt xuống bàn gỗ, cô không dám bắt máy, sợ rằng chỉ cần nghe giọng An, cô sẽ không đủ sức mạnh để giữ lời hứa với bà Hoàng Cầm, và trái tim yếu ớt kia... liệu có đủ sức để yêu thương mà không tan nát?
Cô ngồi đó, trong góc quán vắng, như một bức tượng bị lãng quên, đầy cô độc. Dòng sông ngoài kia vẫn lặng lẽ trôi, nhưng trong lòng Vy, một cơn bão đang gào thét, cuộn trào. Cô nghĩ về những giấc mơ tiền kiếp, về lời hứa dưới ánh trăng, về vết sẹo trên ngực An – tất cả như những mảnh ghép của một bức tranh không thể hoàn thiện, đầy dang dở. “Nếu mình rời đi… chị ấy sẽ ổn, phải không?” Vy thì thầm với chính mình, nhưng câu hỏi ấy chỉ khiến trái tim cô thêm đau đớn, không lối thoát.
Ở một nơi khác, Minh An ngồi trong phòng làm việc tại biệt thự, ánh mắt không rời chiếc điện thoại. Nàng gọi đi gọi lại cho Vy, nhưng chỉ nhận được những hồi chuông dài vô vọng. Lòng nàng như lửa đốt, một linh cảm không lành khiến nàng không thể ngồi yên.
Cô nhắn tin cho Ngọc Thảo: “Thảo, em có biết Vy đang ở đâu không? Chị gọi mà em ấy không nghe máy, chị lo quá.”
Ngọc Thảo trả lời gần như ngay lập tức: “Chị An, em không biết nữa. Hôm qua tụi em về cùng nhau, Vy vẫn bình thường mà. Để em gọi thử xem sao.” Nhưng vài phút sau, Thảo nhắn lại: “Vy không nghe máy em luôn. Chắc nó bận gì đó, chị đừng lo quá.”
An không thể chờ thêm. Cô đứng dậy, lấy chìa khóa xe, ánh mắt kiên định nhưng đầy lo lắng, sợ hãi. “Vy… em ở đâu chứ?” Nàng thì thầm, rồi lao ra khỏi nhà, lái xe thẳng đến căn hộ của Vy, như tìm kiếm một tia hy vọng mong manh. Đường phố sáng nay nhộn nhịp, nhưng trong lòng An, mọi thứ như chìm vào một màn sương mờ, đầy u ám. Cô không thể xua đi hình ảnh Vy với ánh mắt bất an khi rời khỏi biệt thự hôm qua, và điều đó khiến trái tim nàng thắt lại, đau nhói không nguôi.
Sau một lúc lâu ngồi trong quán cà phê, Vy lau nước mắt, cố lấy lại bình tĩnh, dù lòng vẫn quặn đau. Cô đứng dậy, trả tiền, rồi bước ra ngoài, ánh nắng chiếu lên gương mặt cô nhưng không thể xua tan cái lạnh giá trong lòng. Cô quyết định đến studio làm việc, hy vọng công việc sẽ giúp cô tạm quên đi những cảm xúc đang bóp nghẹt trái tim, dù chỉ là trong chốc lát. Studio hôm nay yên tĩnh hơn thường lệ, chỉ có tiếng nhạc acoustic phát ra từ chiếc loa nhỏ trong góc, càng làm tăng thêm sự tĩnh mịch. Ngọc Thảo đang ngồi trước máy tính, chỉnh sửa một đoạn video quảng bá, chuyên tâm với công việc. Thấy Vy bước vào, Thảo ngẩng lên, ánh mắt thoáng ngạc nhiên, đầy băn khoăn. “Vy, mày đây rồi! Chị An nhắn tin hỏi tao về mày đó, mày ổn chứ?” Vy mỉm cười gượng gạo, cố che giấu đôi mắt đỏ hoe, đầy vẻ mệt mỏi. “Tao ổn mà. Chắc… chị An lo lắng hơi quá thôi. Tao bận chút chuyện sáng nay.”
Cô lảng tránh ánh mắt của Thảo, ngồi xuống bàn làm việc, mở laptop và bắt đầu chỉnh sửa ảnh, cố gắng tập trung. Những bức ảnh từ dự án chụp ở Thụy Sĩ hiện lên trên màn hình, hình ảnh An cười rạng rỡ bên khung cửa sổ tàu Golden Pass khiến ngón tay Vy khựng lại, lòng cô thắt nghẹn. Cô cắn môi, cố kìm nén dòng nước mắt đang chực trào, đau đớn đến tột cùng. Ngọc Thảo quan sát Vy, nhận ra sự bất thường nhưng không dám hỏi thêm, chỉ khẽ thở dài, đầy lo lắng. Đến chiều, Thảo rủ Vy đi ăn. “Này, đi ăn gì đó đi, cả ngày nay mày chưa ăn gì đúng không?” Vy lắc đầu, giọng nhỏ nhẹ. “Tao không đói đâu. Mày cứ đi đi, tao muốn làm nốt chỗ ảnh này.” Thảo nhíu mày, nhưng thấy Vy kiên quyết, cô đành gật đầu rồi rời đi, để lại Vy một mình trong căn phòng trống.
Studio dần chìm vào tĩnh lặng khi ánh hoàng hôn buông xuống, nhuộm đỏ cả không gian. Vy ngồi một mình, ánh sáng từ màn hình laptop chiếu lên gương mặt cô, làm nổi bật những vệt nước mắt khô, đầy bi thương. Cô nhìn vào những bức ảnh, từng khung hình như một mảnh ký ức sống động, nhưng giờ đây chỉ khiến lòng cô đau nhói, không thể kìm nén. Cô tự nhủ rằng mình đang làm điều đúng đắn, rằng rời xa An là cách để bảo vệ nàng, nhưng trái tim cô không ngừng gào thét, như muốn níu giữ những khoảnh khắc đã qua, khẩn cầu cô đừng buông tay.
Khi ánh đèn studio mờ dần, Vy đứng dậy, khóa cửa, chuẩn bị về nhà khi lòng cô nặng trĩu. Điện thoại trong túi rung lên, màn hình sáng lên với tên “Chị An”, khiến trái tim cô run rẩy. Tiếng chuông vang lên, dài và dai dẳng, như một lời van xin không lời, đầy tuyệt vọng. Vy đứng lặng, nhìn vào cái tên ấy, trái tim cô như bị bóp nghẹt, không thở nổi. Cô muốn bắt máy, muốn nghe giọng An, muốn nói rằng cô yêu nàng biết bao, nhưng bàn tay cô run rẩy, không dám chạm vào màn hình, vì nỗi đau quá lớn. Tiếng chuông kéo dài, rồi tắt lịm, để lại một khoảng lặng nặng nề như cả thế giới đang sụp đổ xung quanh cô. Vy ôm lấy ngực, nước mắt lại lăn dài, không thể ngừng. Cô bước ra khỏi studio, bóng dáng nhỏ bé hòa vào ánh hoàng hôn đỏ rực, như một cánh hoa lạc lối giữa dòng sông lặng, trôi dạt vô định.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com