Chương 12
“Chậm thôi, chậm thôi, đừng gấp!”
Trương Tiểu Phàm hết thảy vui sướng uy Bích Dao uống cháo. Hôm nay tống tiễn Chu Nhất Tiên, Bích Dao đã tỉnh lại, đương lần đầu tiên mắt nhìn thấy Trương Tiểu Phàm, vạn phần kích động, hai người kìm lòng không đậu cùng ôm nhau một chỗ, Trương Tiểu Phàm liền chậm rãi đem tình hình đại khái nói một lần, chính là sau cùng chuyện Quỷ Vương tông với Thanh Vân đại chiến còn chưa nói, bởi vì Bích Dao chực la đói bụng. Thế là Trương Tiểu Phàm vui vẻ đi làm bát cháo thịt cho nàng ăn.
“Tiểu tử thúi, ngươi còn sống là tốt rồi! Ngươi nếu như ở Thanh Vân sơn quải điệu (1), ta… ta đã có thể…”
Bích Dao si si nhìn Trương Tiểu Phàm, cửu biệt trùng trùng, nói không hết vui sướng.
“Ta biết… Bích Dao, là ta có lỗi với nàng… Nàng vì ta hy sinh quá nhiều.”
Trương Tiểu Phàm áy náy nói, tay kích động đến phát run, bao nhiêu năm tháng, đợi bao lâu, cuối cùng hắn chờ được đến giờ phút này.
Bích Dao “xì” cười:
“Ngươi ngốc tử!” Sau đó liền ôn nhu nói:
“Ngươi sau này lại gia nhập Quỷ Vương tông, ngươi cùng ta một nơi, chúng ta không bao giờ rời xa nữa, được không?”
Nàng dịu dàng nhìn Trương Tiểu Phàm.
Trương Tiểu Phàm vốn định lập tức đáp ứng, chính là trong đầu hắn lại lóe qua một đạo bóng trắng, hắn nhất thời tắc nghẹn.
Bích Dao thấy hắn do dự, liền vội hỏi:
“Tiểu Phàm? Không tốt sao?”
“Được… Đương nhiên được, nàng đi đâu, ta sẽ đi đó,”
Trương Tiểu Phàm hấp tấp nói:
“Mạng của ta là nàng cho ta, cho dù nàng muốn lấy mạng ta, ta cũng đều cam tâm tình nguyện.”
“Khanh khách,”
Bích Dao nhếch miệng cười rộ lên:
“Ai thèm cái mạng của ngươi a, nhìn bộ dáng sỏa đầu sỏa não (2) của ngươi, một điểm cũng không thay đổi!”
Nàng không hề biết rằng mấy năm nay từng có Quỷ Lệ này một hào nhân (3), vẫn còn là lúc Tiểu Phàm thuở ban đầu thanh thiếu!
Trong nhà một đoàn cười, bên ngoài gió lạnh thê buốt, Lục Tuyết Kỳ mặt không biểu tình đứng ở ngoài cửa, nghe bên trong hoan thanh tiếu ngữ (4), một lọn tóc theo gió vũ động, mấy sợi khẽ khàng ngậm vào trong miệng.
Nàng quay lưng, không nhúc nhích, nàng thậm chí cảm thấy trái tim mình ngừng đập, ngay cả hô hấp cũng biến mất, đôi tay nàng băng lạnh, hơi hơi xiết chặt nắm tay, rồi suy sụp buông ra, nàng chậm rãi cúi thấp đầu, chuẩn bị rời đi.
“Ai? Ai ở bên ngoài?”
Trong nhà truyền tới thanh âm có chút chần chừ cùng không xác định của Trương Tiểu Phàm, ngay sau đó cửa mở ra.
“Tuyết Kỳ…?”
“Ta đến xem xem Bích Dao cô nương tỉnh lại chưa, nếu nàng đã khỏe lại, vậy ta cũng yên tâm, ta đi.”
Lục Tuyết Kỳ không nhìn thần sắc lúng túng của Trương Tiểu Phàm, liền cất bước muốn đi.
“Vị tỷ tỷ này, ha ha, chúng ta cũng tính là quen biết đã lâu, không vào nhà ngồi sao?”
Phía sau truyền tới thanh âm của Bích Dao.
Lục Tuyết Kỳ quay đầu, hướng nơi thanh âm truyền tới nhìn lại.
Bích Dao sắc mặt hồng hào, có vẻ rất là tráng kiện, nhìn dáng vẻ khôi phục rất tốt, nàng đang tựa tiếu phi tiếu nhìn mình.
Bất quá Lục Tuyết Kỳ cũng không chú ý tới trong mắt Bích Dao chợt lóe lên rồi biến mất nỗi ưu tư nào đó, nàng biết rằng Bích Dao đã nhớ hết chuyện quá khứ, mà quên mất những chuyện lặt vặt, đương hạ nhàn nhạt nói:
“Không cần, chính tà đối lập, ta vẫn phải đi.”
“Ha ha, tỷ tỷ xinh đẹp, ngày đó ở Thanh Vân, nếu không phải ngươi giữ chặt Tiểu Phàm, thì sẽ không có nhiều chuyện xảy ra như thế kia nhỉ!”
Bích Dao nhận thấy cảm giác của Trương Tiểu Phàm đối với nàng không đồng nhất, có chút khiêu khích nói.
“Có ý gì!” Lục Tuyết Kỳ đột nhiên ngừng bước.
“Không có gì, tùy tiện nói vài câu mà thôi, ha ha.”
Bích Dao bình tĩnh nói, trong mắt lại có cỗ nóng rực vụt sáng chợt hiện lên.
Nàng tựa hồ đắc ý nhìn hướng Lục Tuyết Kỳ.
Lục Tuyết Kỳ sắc mặt tái nhợt, khớp răng cắn chặt môi dưới, dường như muốn cắn đến xuất huyết, nàng cẩn thận nhìn Bích Dao một chút, phảng phất không nhận thức người ấy một kiểu, rồi sau đó buông lỏng xuống:
“Ta đi.”
“Tuyết Kỳ…” Tiểu Phàm không biết nói cái gì.
Tuyết Kỳ đi qua bên người Tiểu Phàm, thâm thâm nhìn hắn một cái, thần sắc bỗng nhiên đau thương, nàng không nói chuyện, tế ra Thiên Gia, hướng Thanh Vân sơn bay đi.
Trên bầu trời lưu lại một đạo u u lam quang, cũng khắc ấn ở trong lòng Tiểu Phàm, đến nỗi Bích Dao sau lưng quát gọi hắn cũng không quá chú ý.
“Tiểu tử thúi, ánh mắt ngươi trực thẳng quá đó!” Bích Dao đô đô cái miệng nhỏ.
“ Không có, ha ha, ăn thêm chút cháo!” Trương Tiểu Phàm sủng nịch nói.
“No rồi, không ăn nữa…!” Giọng hờn dỗi.
“Ăn thêm ngụm nữa! Ăn nhiều là tốt rồi…” Hống liên tục.
Đêm đến, đã gần cuối thu.
Lục Tuyết Kỳ một mình đứng tại Vọng Nguyệt đài, gió mát thổi lên, nàng cảm giác bản thân từ đầu đến chân không có một chỗ ấm áp.
Cũng không biết qua bao lâu, nàng cuối cùng mệt mỏi, khe khẽ thở dài, về đến Tĩnh Trúc hiên, tựa vào giường, cái gì cũng không đắp, mê man thiếp đi.
Đến nửa đêm, nàng bỗng cảm giác thân thể của mình dần có chút ấm áp, tựa hồ có cái gì đó bao bọc lấy nàng, nàng thoải mái không muốn mở mắt ra, đồng thời lại cảm thấy đôi mắt của mình, gò má, thậm chí đôi môi bị vật gì đó nhẹ nhàng trảo lộng (5), ôn nhuyễn lại ngưa ngứa, nàng không khỏi thốt ra mê thanh:
“Thật là ấm áp.”
Đầu bên cạnh truyền tới tiếng cười dịu dàng, thâm thấp, chú mục, thổi vây xuống một cỗ hương khí nhàn nhạt, Lục Tuyết Kỳ càng ngủ càng trầm, cảm giác khẩn trương căng thẳng trước đó dần dần tan biết, nàng từ từ buông lỏng chính mình, tiến vào giấc ngủ thật sâu…
----------------------------
Chú thích:
(1) Quải điệu = vướng mắc, vấn vương
(2) Sỏa đầu sỏa não = ngốc nghếch
(3) Hào nhân = người số 1
(4) Hoan thanh tiếu ngữ = cười nói vui vẻ
(5) Trảo lộng = mân mê, sờ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com