Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34

Một đôi tay băng lãnh, ở sâu bên trong nội thất đột nhiên mãnh liệt xiết lại, hai mắt nhắm chặt du nhiên mở to, mang theo một tia kinh ngạc cùng hoảng loạn, nhưng tình tự phần nhiều lại hỗn tạp pha lẫn một chút vui sướng.


Lục Tuyết Kỳ tâm thần khuấy động, nhất thời không thể kiểm soát bản thân, 

"Phốc" một tiếng hộc ra một ngụm máu tươi. 

Bởi vì đang ở khúc ngoặc tu luyện cần phải thượng thanh quải niệm, trong lòng hơi không kiên định, cư nhiên thúc dục chân khí trong cơ thể, nháy mắt một cỗ khí lưu cường đại bắt đầu sung loạn.


Lục Tuyết Kỳ thu hồi không được, "A" một tiếng buông mình nhuyễn xuống thạch đài. 


Cổ họng ngòn ngọt, không kiềm được lại nôn ra mấy ngụm máu. 


Lục Tuyết Kỳ cau mày nhìn vũng máu đỏ chát, gắng gượng chống người đứng dậy. 


Kỳ thật từ lúc Bích Dao theo sau Văn Mẫn tiến vào, Lục Tuyết Kỳ đã phát giác, nhưng mà không quá xác định, thẳng đến thời điểm nghe thấy thanh âm của nàng mới chính thức khẳng định, đáy lòng thật sự là vừa buồn vừa vui, chính là... Chính là hiện tại không thể gặp Bích Dao. 


Không được phép gặp nàng ấy, cả đời nàng cũng sẽ không bao giờ gặp lại nàng ấy, trong mắt Lục Tuyết Kỳ tràn ngập hơi nước, đúng, không thể!

Ngoài động, Bích Dao tựa hồ cảm giác được người bên trong xảy ra chuyện không hay, lập tức sốt ruột, nhưng nàng vẫn giữ bình tĩnh nói:


"Tuyết Kỳ... Ngươi ra đây, hoặc là ta đi vào..."


Lục Tuyết Kỳ đã hoàn toàn không còn tâm trí nào chú ý được Bích Dao nói cái gì, nàng hiện tại đang dùng hết sức chế trụ luồng chân khí tán loạn khắp cơ thể, một tay nàng chống xuống đất, một tay ôm ngực, lúc này, thanh âm ngoài cửa lại vang lên:


"Tuyết Kỳ, nếu ngươi không ra, vậy ta liền vào đó!"


Lần này Lục Tuyết Kỳ nghe rõ ràng, nàng cực kỳ sợ hãi. 


Nơi tu luyện của các thủ tọa ở Thanh Vân sơn, gần đây không kiến tạo nhiều kết giới cho lắm, người tu chân mới có khả năng trực tiếp đi vào.


Hằng ngày đều là từ các đệ tử thông thường đưa chút thức ăn để ở bên ngoài. 


Thiết lập cánh cửa hoặc tấm bình phong là để cảnh tỉnh người khác không được tiếp cận.


Thường thì phụ thuộc vào ý thức tự giác. 


Hiện tại cánh cửa son đỏ này, bất quá chỉ là một chướng ngại nho nhỏ ngăn cách ngoại giới và bên trong mà thôi, ngay cả chốt đóng cửa cũng không có.


Nghĩ vậy, Lục Tuyết Kỳ càng cảm thấy đầu choáng mắt hoa, ánh sáng trước mắt nàng thình lình chợt lóe, tầm mắt nhất thời thanh khai. 


Nàng ngây dại, người đối diện cũng ngây dại.


Du bích hương xa bất tại phùng, hạp vân vô tích nhâm tây đông (1)


Vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại, chính là tiếng tim đập của người đối diện chân chân thực thực lại truyền vào trong tai.

Bích Dao kinh hoàng nhìn thấy thân thể nhuốm máu của Lục Tuyết Kỳ ngã phía trước thạch đài, nàng không nghĩ tới tình hình sẽ ra nông nỗi này, thân mình run lên, lập tức muốn tiến đến nâng nàng ấy dậy. Không ngờ đối phương nhanh hơn, chỉ thấy một đạo bóng trắng phi thân đến, đột nhiên ôm lấy thân thể của nàng.


Một tiếng "Bích Dao" chưa thốt xong, đôi môi run rẩy lạnh như băng liền dán vào miệng nàng.


Lục Tuyết Kỳ rơi nước mắt hôn lên môi Bích Dao, máu tươi bên khóe miệng cũng tiêm hồng sang khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Bích Dao, có chút kinh diễm, cũng có chút chật vật.


Bích Dao không dự đoán được Lục Tuyết Kỳ lại đột nhiên hành động như vầy, nhất thời không kịp phản ứng, khoang miệng truyền đến vị máu tươi nhàn nhạt, lại làm cho nàng mê say, nàng không tự chủ được nhiệt tình đáp lại, tay cũng gắt gao ôm chặt eo nhỏ của Lục Tuyết Kỳ. 


Không biết qua bao lâu, Lục Tuyết Kỳ bỗng nhiên thanh tỉnh, bị dọa vội vàng đẩy Bích Dao ra, khuôn mặt nàng đỏ bừng, ngực phập phồng kịch liệt, nhưng chân khí lại giảm bớt không ít.


"Ngươi... Ngươi tới làm cái gì?" Hơn nửa ngày, Lục Tuyết Kỳ cúi thấp đầu, mắt nhìn xuống đất hỏi.


Bích Dao tà tà cười, kề sát vào nàng, ở bên tai Tuyết Kỳ nhẹ nhàng thổi khí:


"Vậy ngươi vừa nãy đã làm gì với ta?"


"A... Đó là..." 


Lục Tuyết Kỳ nhất thời đại quẫn, nàng cũng không biết là chuyện gì xảy ra, lần đầu tiên nhìn thấy Bích Dao, giống như bị ma ám, khắc chế không được liền xông lên, nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua, chính mình sao lại có thể làm ra mấy chuyện xấu hổ như vậy chứ. 

Lúc này trang phục lục sắc của Bích Dao đã khác nhiều so với quá khứ, cư nhiên cũng có một phen lay động lòng người.


Bỗng nhiên Lục Tuyết Kỳ cảm thấy có cái gì đó khẽ lau lên môi mình, hạ mắt nhìn một cái, là một khối lụa trắng thuần khiết, có chút quen mắt, nàng kinh ngạc ngẩng đầu, đón nhận đôi ngươi ôn nhu của người đối diện, chỉ thấy Bích Dao đau lòng lau một hồi, rồi rũ tay xuống, một tay kia khẽ lướt lên da thịt vô cùng mịn màng của Lục Tuyết Kỳ, nàng ấy nhẹ nhàng nói:


"Tuyết Kỳ, ngươi bị thương..."


Nói xong, tròng mắt cũng phiếm động hơi nước.


Lục Tuyết Kỳ chợt nhớ tới khối khăn lụa này là của mình, không nghĩ tới Bích Dao vẫn còn giữ lại. 


Nàng bỗng nhiên có chút kích động, tay phải nắm lấy bàn tay của Bích Dao, dồn dập:


"Bích Dao... Ngươi.. Ngươi còn.."


Nhất thời tâm thần bất định, yết hầu phóng lên một cỗ nhiệt lưu


"A....."


"Hách... Tuyết Kỳ... Tuyết Kỳ..."


Cảnh vật trước mắt Lục Tuyết Kỳ dần dần mờ đi, nàng cảm giác mình ngã vào một vòng tay mềm mại mà ấm áp, hôn mê bất tỉnh.


"Tuyết Kỳ..."


Bích Dao cười đau khổ, nhìn khuôn mặt ngọc ngà nhỏ nhắn của nàng, nhẹ nhàng lạc hạ một nụ hôn lên trán, 


"Ngươi không ngoan nga... Ngươi vẫn không ngoan... Ta muốn trị hảo cho ngươi, sau đó trừng phạt ngươi..."


Nói đến đây, Bích Dao nhẹ nhàng xoay chuyển thân mình Lục Tuyết Kỳ, để cho nàng hoàn toàn khoác trên người, sau đó đứng lên hướng ngoài động bước ra.


Một tiếng khinh chú, Bích Dao vọt lên trời, trực hướng dưới chân núi bay đi.


Tiểu Trúc phong như trước yên tĩnh, Tiểu Thi đứng lên, duỗi đầu duỗi não nhìn dáo dác, lại vỗ vỗ mình.


"Hanh, ta lại nghĩ ngợi vớ vẩn!"


"A! Tiểu Thi! Ngươi có phải đã ăn vụng phần của ta không!"


Một đám nữ đệ tử thình lình toán ra.


"Nha... Sư tỷ, sư muội, ta không có oa!" 


Tiểu Thi bị dọa vội chụp mớ đồ ăn la toáng lên.


"Hảo oa, đưa ta xem, đưa ta xem!"


Một mảnh vui đùa ầm ĩ ngân nga thật lâu trong rừng không, mang đến nơi mật tĩnh này từng trận hỉ khoái, vài tiếng ve sầu vang vọng phía chân trời, rồi lại mang đi vài phần ngày hè xao động...


----------------------------

Chú thích:

(1) Trích trong Ngụ ý (Du bích hương xa bất tái phùng) của Yến Thù (991-1055), một đại quan của triều đình Bắc Tống

Dịch văn:
Ngồi ở du vách tường hương trong xe xinh đẹp nữ tử sẽ không còn được gặp lại, nàng tựa như hạp thượng chi vân, hành tung bất định.

Ý nghĩa:
"Du vách tường hương xe" lộc cộc mà đến, lại chợt trôi đi; một mảnh áng mây vừa mới xuất hiện mà lại bỗng nhiên tiêu tán. Tả đều là tượng vật, lại nửa ẩn nửa lộ, ngụ ý về một đoạn tình yêu trắc trở. "Du vách tường hương xe" là nữ tử cổ đại tọa trên một chiếc xe đẩy tinh mỹ, thay mặt cho cho nữ tử. Xe tinh mỹ như vậy, ắt có thể suy ra người trong xe cũng là phường ung dung nghiên lệ. Nhưng mà một vị mỹ nhân như vậy lại như như mây qua núi, đi rồi không trở lại, gặp lại nan, sao không làm người ta thẫn thờ chứ!

"Hạp vân" ám chỉ Sở Tương Vương cùng Vu Sơn thần nữ trong mộng gặp nhau, là một truyền thuyết mỹ lệ, nhuộm đẫm sắc màu tình yêu nồng đậm. Nhưng "Vân vũ vu sơn uổng đoạn trường" dù sao cũng là một hồi vô căn cứ.
Mộng ảo  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: