Chương 63
Bích Dao vừa nghe lời này, tâm cả kinh, hồng quang khấu đầu, thay vào đó là thương xót hòa lẫn hối hận:
"Hảo Tuyết Kỳ, Tuyết Kỳ của ta, ta không nên nói như vậy, ta bây giờ cần phải làm là chữa khỏi cho ngươi! Sau đó chúng ta mãi mãi không bao giờ tách ra nữa!"
Nàng ôm xiết Lục Tuyết Kỳ, dụi vào trong ngực.
Lục Tuyết Kỳ tùy ý Bích Dao di động, khóe miệng mỉm cười ngọt ngào, hai tay tự nhiên vòng quanh vòng eo mảnh khảnh, tham lam hấp thụ hương khí tươi mát trên người Bích Dao.
Nhưng không bao lâu, thân mình lại đột nhiên bị kéo ra, tức thì nàng cảm giác một trận lúng túng:
"Dao nhi?"
"Ta còn chưa hỏi ngươi nhá, hôm nay ngươi tính gả cho ai!"
Bích Dao thở phì phì biết rõ cố hỏi, nàng hận cực Tuyết Kỳ hôm nay, cũng yêu cực đau cực Tuyết Kỳ hôm nay.
Lục Tuyết Kỳ mặt đỏ lên, phảng phất hoa đào ngày xuân, giữa xấu hổ lại thẹn thùng vô hạn:
"Tiểu Phàm một mực chiếu cố ta, bảo hộ ta, nếu suốt đời cứ như vậy không đi đâu, không cùng ngươi giao bái, cùng hắn bầu bạn, làm như vậy, cũng coi như ta không phụ lòng hắn..."
Nàng rì rì giải thích, chú ý cảm giác động tĩnh phía đối diện, bất đắc dĩ một trận im ắng, liền ngừng lời.
Trầm mặc một hồi, Bích Dao gật gật đầu:
"Tiểu Phàm thật có lòng, ta cảm tạ hắn vẫn thay ta chăm sóc ngươi, nhưng hôm nay, ta đã quay về! Như vậy ngươi phải trở lại bên cạnh ta!"
Nàng có chút bá đạo nói, bỗng nhiên ngữ khí chuyển sang mềm mỏng, len lẻn kề sát vào tai Lục Tuyết Kỳ, cánh môi cố ý cọ khẽ vào vành tai nàng ấy:
"Huống chi, Tuyết Kỳ, ngươi sớm đã là người của ta..."
Lục Tuyết Kỳ chỉ cảm thấy lỗ tai một trận tê dại, cảm giác này cư nhiên lan tràn đến toàn thể tứ chi, cả người nàng nhất thời vô lực, sắc mặt ửng hồng, biểu tình lộ ra vừa bối rối vừa xấu hổ, đôi môi ấp úng, thủy chung ngượng ngùng nói chuyện.
Bích Dao yêu thê thảm thần tình này của Lục Tuyết Kỳ, không muốn phân bua, liền ngăn chận cái miệng nhỏ mềm mại của nàng ấy, tận tình cướp đoạt.
Lục Tuyết Kỳ mất đi ánh sáng, thân thể ngược lại so với bình thường càng thêm mẫn cảm, nàng bất an vặn vẹo thân thể, lại bị Bích Dao gắt gao chế trụ:
"Đừng động, bằng không ta không biết bước tiếp theo ta sẽ làm cái gì đâu"
Bích Dao động tình nhỏ tiếng uy hiếp, tay lại không tự giác chui vào trong áo Lục Tuyết Kỳ, tỉ mẫn vuốt ve da thịt nhẵn nhụi của nàng.
Lục Tuyết Kỳ chỉ có thể níu chặt cơ thể Bích Dao, thấp giọng rên rỉ, để mặc nàng ấy muốn làm gì thì làm.
"Tuyết Kỳ..."
"Ân?"
"Đem cái ngươi gọi là giá y đó cởi ra đi, dù sao cũng đã xé rồi!"
"... Để ta mặc một hồi nữa đi... Dẫu sao đây là tâm huyết của Tiểu Phàm."
"Ngươi không cởi, ta động thủ à..."
"Vậy mặc năm phút nữa thôi..."
"..."
Tà dương phương xa sớm ngã về tây, mang theo suyễn khí xa xôi, nến đỏ trong phòng đã tàn, cùng với một người thương tâm khổ sở......
Nhìn xem hai tay của mình không biết khi nào đã lộ nét già nua, đường vân mu bàn tay từ bao giờ trở nên thô ráp?
Trương Tiểu Phàm ngơ ngác, trên bàn nến đỏ sớm đã cháy tận, vung sái một bàn hồng lệ, có chút đục ngầu, có chút buồn bả, "hỉ" tự trên cửa phòng cũng bị gió thổi tróc một góc, treo giữa không trung vô lực phất phơ.
"Quỷ Lệ, Quỷ Lệ?" U Cơ gọi liền mấy tiếng vẫn thấy hắn như trước thờ ơ, liền đưa tay hung hăng đẩy một cái.
"Ân?" Trương Tiểu Phàm giật mình, ngẩng đầu nhìn sang, liền đối U Cơ gật gật đầu:
"Trưởng trấn trở lại?" Ánh mắt hắn luân chuyển qua bên cạnh một gói vải, bên trong là cao điểm cùng bánh cưới mà hắn mua trước đó không lâu.
"Về lâu rồi, người ta lớn tuổi, tôn tử lại nhỏ, sao nhịn qua cơn đói?"
Ánh mắt U Cơ từ đầu tới cuối không rời đi Trương Tiểu Phàm, giày vải mới tinh, lam phục tinh tươm sạch sẽ, và mái đầu bạc hơi hỗn độn trên vai cẩn thận dùng một dây vải đỏ buộc tản.
Tương xứng với chúng lại là một vẻ mặt mệt mỏi, cùng với bóng lưng dày rộng khom khom.
U Cơ là ở đối diện khu rừng rậm rạp tìm được một Trương Tiểu Phàm sắp phát điên.
U Cơ khẽ thở dài, chậm rãi ngồi trên chiếc ghế con giáp mặt hắn, không nói gì hết.
"Hai người họ từ khi nào thì..." Hồi lâu, Trương Tiểu Phàm phá vỡ yên lặng, ánh mắt thẳng ngoắc nhìn phía U Cơ.
"Ta cũng không biết, có lẽ là hai năm trước, có lẽ sớm hơn, cũng có lẽ là lần đầu tiên gặp mặt hoặc là lần đầu tiên nghe nói mà bắt đầu đi..."
U Cơ đành lắc đầu, ánh mắt ôn hòa rốt cục lệch khỏi quỹ đạo Trương Tiểu Phàm, nhìn phía ngoài cửa sổ, ngoài phòng một vùng sức sống tràn trề.
Sau giờ ngọ ánh nắng trực tiếp chiếu vào trong phòng, cửa giấy dạt ra từng lát sáng đủ hình dạng.
Trương Tiểu Phàm nhếch môi muốn cười, nhưng khóe miệng vừa nhếch lên, nước mắt đã trôi xuống:
"Kỳ thật ta đã sớm biết, năm đó Tuyết Kỳ cũng đã ám chỉ qua, mà ta, chỉ có ta vẫn còn si tâm vọng tưởng."
Hắn nghẹn ngào, thanh âm mỗi lúc một run rẩy, thình lình ôm cổ U Cơ ngồi đằng trước, giống như một hài tử nức nở:
"Chung quy... Các nàng hai người đều không thuộc về ta a..."
U Cơ bất ngờ không kịp đề phòng, kinh hoảng, bất quá nghe thấy câu nói kế tiếp, không khỏi đau lòng, nàng vươn tay, giống như một tỷ tỷ, nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng Tiểu Phàm, mang theo cảm tình vô hạn ôn nhu.
"Hừ..." Đột nhiên một tiếng hừ thật mạnh từ mặt sườn truyền đến, U Cơ nghiêng đầu nhìn lại, chính là Tiểu Bạch. Xa cách đã lâu không gặp, U Cơ cũng có chút xa lạ.
Chỉ thấy tóc phía trái của Tiểu Bạch tùy ý tết bên tai, tóc phía phải lại nhu thuận ôm sau lưng.
Một thân thiếp nửa váy lụa hồng nhạt, cả người tao nhã quyến rũ, đáng tiếc nhãn thần mập mờ, thấy không rõ lắm nàng đang suy nghĩ cái gì.
"Tiểu Bạch cô nương..." U Cơ y nguyên ôm Trương Tiểu Phàm, đối nàng gật đầu.
Tiểu Bạch không nhìn, cũng không thèm liếc U Cơ một cái, thẳng hướng tiến lên, túm áo Trương Tiểu Phàm quát một phát:
"Ngươi sao luôn không có tiền đồ như vậy a, chỉ biết khóc, khóc có thể giải quyết vấn đề gì a!"
Nói xong, tay phải dùng sức, giật Trương Tiểu Phàm ra, đem hắn vất qua một bên, sau đó rất không khách khí ngồi phịch xuống ghế, nhấc chân bắt chéo:
"Ta chính là hảo tâm tới thăm ngươi a, cũng không biết ừ hử báo đáp a! Mỗi lần gặp ngươi không phải uống rượu, thì chỉ hu hu khóc lóc, ngươi còn là nam nhân sao?"
Trương Tiểu Phàm tựa vào góc tường, vẫn không nhúc nhích.
U Cơ có chút không đành lòng, muốn bước lại đỡ hắn, lại bị Tiểu Bạch giữ chặt:
"Đừng quản hắn!" Nói xong còn trừng mắt liếc U Cơ một cái.
U Cơ không sao hiểu nổi, lắc lắc đầu, rồi đứng qua một bên không lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com