Chương 7
Lục Tuyết Kỳ trên không trung hướng xuống nhìn xung quanh, lại không thấy thân ảnh quen thuộc, nàng không khỏi một trận hoảng loạn.
Chân nàng vừa chạm đất, liền khẩn cấp hướng nhà gỗ nhỏ chạy đi. Cánh cửa của nhà gỗ nhỏ bị “chi nha” một tiếng mở toang, không có người?
Trên nền nhà vẫn còn lưu lại tro gỗ chưa tàn, làn xách trong tay rơi xuống, Lục Tuyết Kỳ chính tưởng hét lên, đột nhiên từ phía sau cửa tót ra một thân ảnh lục sắc, nghịch ngợm ôm chặt nàng:
“Tuyết Kỳ! Ngươi tới trễ!”
Đúng là Bích Dao, nàng khẽ cười, lè lè lưỡi. Tuyết Kỳ trong lòng một trận ấm áp, nàng vươn tay giữ chặt nàng kia:
“Luôn làm ta sợ a!”
Bích Dao bô bô nhếch đôi môi hồng hồng phấn, phe phẩy tay nàng:
“Là Tuyết Kỳ không tốt, sáng sớm không từ mà biệt, khiến ta lại phải chờ thật lâu!”
Đôi mắt nàng tựa hồ có chút sương mù, Tuyết Kỳ xem ở trong mắt, lòng rung động, nàng không nhịn được nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ đáng yêu, ôn nhu cười, Bích Dao cũng không tự chủ đưa tay nắm chặt bàn tay kia của Tuyết Kỳ…
“Bích Dao? Bích Dao? Nàng là Bích Dao? Là nàng sao!” Thanh âm run rẩy từ ngoài cửa truyền tới.
Hai nữ nhân kinh ngạc quay đầu lại, còn có thể là ai, không phải là người truy đuổi tới Trương Tiểu Phàm ư, hắn khó mà tin được nhìn thấy hành động vô cùng thân thiết của hai người, nhưng lúc này tâm trí của hắn chỉ hiện lên hai chữ Bích Dao.
“Ngươi…” Lục Tuyết Kỳ có chút kinh hoảng thất thố, nàng vạn lần không liệu tới Trương Tiểu Phàm sẽ cùng đến, vội vàng đem tay từ trong tay Bích Dao giãy thoát ra.
“Bích Dao, nàng là Bích Dao!”
Trương Tiểu Phàm xúc động xông đến trước mặt Bích Dao, ôm chặt cổ nàng:
“Nàng tỉnh, nàng còn sống… Thật tốt quá, ta không phải đang nằm mơ chứ!”
Bích Dao trừng lớn mắt, nàng tựa hồ có chút nhất thời không kịp phản ứng:
“Ngươi… Ngươi là ai? Khụ khụ, ngươi ôm chặt quá, ta không thở nổi, buông tay!”
Lục Tuyết Kỳ nhìn thấy cảnh này, trong lòng bỗng nhiên ảm đạm, nàng cảm thấy nhói đau, xoay người lại, đi ra khỏi nhà, ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng.
Hôm nay thời tiết tốt lắm, chính là sao nàng lại cảm thấy u ám.
Tuy rằng sớm đoán được kết cục này, nhưng không nghĩ nó lại đến nhanh như vậy, thần sắc nàng đạm nhạt, chợt nghe sau lưng truyền đến một thanh âm sững sờ:
“Bích Dao tỉnh lại, nàng sớm đã biết, nhưng mà nàng lại không nói cho ta, tại sao vậy?”
Nàng lập tức giật mình ngoảnh lại, Trương Tiểu Phàm lúc này đang một tay lôi kéo Bích Dao, đối diện nàng, biểu tình ôn nhu chất phác trước đây của hắn hoàn toàn biến mất, dường như thời điểm Quỷ Lệ lãnh khốc vô tình lại quay về.
Ngày tốt đẹp đúng là luôn luôn ngắn ngủi, Lục Tuyết Kỳ nghĩ như vậy, chính là nàng lại nghi hoặc, mới ngày nào, ở Tiểu Trúc phong yên ổn, còn cùng Trương Tiểu Phàm gặp mặt tương giao, hay là cùng Bích Dao chung một chỗ mấy ngày nay, vô số suy nghĩ trong đầu nàng chợt lóe qua, nàng đột nhiên cười, cười đến thương tâm, thư thái hòa lẫn bất đắc dĩ.
Trương Tiểu Phàm nhìn nàng phảng phất như tiên nữ, nhất thời ngơ ngác, không biết nói gì cho phải, Bích Dao lúc này đã muốn mạnh mẽ giãy ra tay Tiểu Phàm, nàng nghĩa vô phản cố (1) nhào vào lòng Tuyết Kỳ, Trương Tiểu Phàm chân mày một cụm, cảm thấy có cái gì đó không đúng. Bích Dao gắt gao ôm chặt Tuyết Kỳ nói:
“Tuyết Kỳ, ta không biết hắn, thật đáng sợ, ta bị nắm chặt rất đau!”
Nhưng mà Lục Tuyết Kỳ lại động cùng bất động, chỉ nghe nàng không cảm xúc nói:
“Bích Dao, đi đi, người kia là người ngươi dùng tính mạng đổi lấy… là người cả đời này ngươi yêu nhất.”
Bích Dao vẻ mặt kinh ngạc nhìn thần sắc thẫn thờ của Lục Tuyết Kỳ, cùng lúc nãy ôn uyển (2) như hai người khác biệt, trong lòng nàng đột nhiên sinh ra một cỗ hận ý, nàng quay phắt đầu hung hăng nhìn hướng Trương Tiểu Phàm, chính là người này!
Người này làm cho cho Tuyết Kỳ thay đổi, nàng liếc Trương Tiểu Phàm cả giận nói:
“Mời ngươi ly khai, ta không nhận thức ngươi, cho dù trước đây chúng ta từng có bất cứ quan hệ gì, đối với ngươi toàn bộ quên sạch, thỉnh ngươi đừng đến làm phiền ta!”
“Bích Dao…” Trương Tiểu Phàm giống như không nghe thấy, hắn hàm chứa thâm tình gọi một tiếng.
Thân hình Bích Dao chấn động mạnh, nàng tựa hồ loáng thoáng có thứ cảm giác nào đó quen thuộc, "Bích Dao" hai chữ này từ trong miệng nam nhân trước mặt nói ra, vì cái gì, vì cái gì có loại cảm giác giống như đã từng quen biết? Hợp Hoan Linh trên cổ tay nàng, đột nhiên đinh đinh vang dậy.
“Bích Dao, ta là Tiểu Phàm, còn nhớ tình cảnh lúc chúng ta ở Đại Trúc phong, nàng vì ta lau trúc không?”
Khóe môi Trương Tiểu Phàm lộ ra một tia hạnh phúc mỉm cười, “Đó là lần đầu tiên ta cảm thấy rung động.”
Hắn tiếp tục nói:
“Thời khắc nàng vì ta chắn kiếm, mạng của ta từ ấy về sau vì nàng mà sống… Ở Hồ Kỳ sơn, nàng nằm trên giường hàn băng nhất thụy bất tỉnh (3), ta lúc nào cũng cùng nàng nói chuyện, nhìn nụ cười khoan thai của nàng, ta sẽ cảm thấy thực an tâm…”
Trương Tiểu Phàm còn chưa nói xong, Lục Tuyết Kỳ lúc này đã muốn xoay người lệ như suối trào, nàng một đời không khóc qua mấy lần, nhưng nhiều lần cũng đều là vì Trương Tiểu Phàm mà khóc, lần này lòng nàng lại càng chấn động triệt để, nàng hiểu được tình cảm của Tiểu Phàm dành cho Bích Dao là thật lòng chân ý, nhưng khi chính tai nghe thấy, nội tâm vẫn ngăn không nổi đau đớn.
Song lúc này sắc mặt Bích Sao lại không ngừng biến hóa, càng lúc càng thống khổ, đương lúc Trương Tiểu Phàm nhắc tới Quỷ Vương tông, Bích Dao đột nhiên giống như từ trong nội tâm đại thanh hô hoán một tiếng:
“Cha!”
Toàn thân lục quang đại tác (4), Hợp Hoan Linh phát ra tiếng vang kịch liệt chói tai, thân mình nàng giống như bị cái gì đánh trúng, đột nhiên bắn lên trời, hét lớn một tiếng: “A! ! ! !”
Biến ầm rơi xuống, Lục Tuyết Kỳ cùng Trương Tiểu Phàm khiếp sợ nhìn, đồng thời muốn vươn tay ra đỡ, chính là Lục Tuyết Kỳ nhớ ra cái gì đó, rụt tay lại, để mặc Tiểu Phàm tiếp được nàng, chỉ nghe Tiểu Phàm nhẹ nhàng nói với Bích Dao đã hôn mê:
“Đừng lo lắng, Bích Dao, ta sẽ làm cho nàng khôi phục ký ức.”
Dứt lời hắn quay đầu lại nhìn Lục Tuyết Kỳ một cái, cũng không nói gì nữa, tế khởi Huyết Bổng, nhanh như chớp hướng đường về bay đi.
Lục Tuyết Kỳ bỗng nhiên cảm thấy cả người vô lực, nàng mềm rũ xuống, một trận hương gió thổi qua, mang theo lệ châu trên mặt.
Nàng lẳng lặng nhắm mắt, để mặc nước mắt không ngăn được tí tách rơi xuống trên đám hương thảo xanh xanh…
-----------------------------
Chú thích:
(1) Nghĩa vô phản cố = không hề chùn bước
(2) Ôn uyển = dịu dàng
(3) Nhất thụy bất tỉnh = ngủ một giấc không tỉnh lại
(4) Đại tác = đột ngột nổi dậy mãnh liệt
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com