PHẦN 11: NGÀY THỨ NHẤT (2)
Từ sân bay đến ngọai ô thành phố, dọc theo còn đường mòn vào sâu bên trong một khu đất trống lớn là nhà mẹ Triết Lãm. Cô Tử Du bước xuống xe nhìn quanh đánh giá. Căn nhà tương đối lớn, xung quanh trồng nhiều cây cối. Đúng kiểu cây nhà lá vườn, có điều nơi này hơi hoang vắng. Cách li hoàn toàn với thế giới bên ngòai.
Cô Tử Du khi xuống máy bay có nắm sơ qua tình hình nhà mẹ Triết Lãm. Đại lọai là mẹ của cô đang bị bệnh, căn bản Cô Tử Du chỉ biết có vậy. Ngoài ra không biết gì hơn, phỏng đoán Triết Lãm về đây là để thăm mẹ. Nàng nói ra điều mà ai cũng biết?
"Tiểu thư đã về."
Một người phụ nữ trung niên đi ra mở cửa cung kính cúi chào. Ánh mắt bà không dấu nổi vẻ vui mừng khi nhìn thấy Triết Lãm. Nhưng hơi khựng lại khi nhìn thấy Cô Tử Du bên cạnh cô. Đôi mắt bà lóe lên tia kinh ngạc rồi nhanh chóng vụt tắt. Triết Lãm rất nhanh nhận ra sự bất thường
"Đây là bạn tôi, có chút chuyện nên dẫn cô ấy về cùng."
"Dì gọi tôi là Tử Du được rồi."
Cô Tử Du nhẹ giọng nói
Người phụ nữ trung niên không đáp chỉ gật đầu nhẹ. Ánh mắt hướng về phía Triết Lãm
"Phu nhân đang đợi, bà ấy rất vui mừng."
Triết Lãm nhìn xung quanh, vẫn là không nói vào chuyện chính
" Dì Phương, dì vẫn như ngày nào."
" Không, Tôi đã già đi nhiều rồi."
Triết Lãm nhìn dì Phương, trầm mặc một hồi mới cất tiếng
"Dì sắp xếp phòng cho cô ấy nghỉ ngơi giúp tôi."
Nói rồi liền quay qua Cô Tử Du
"Em lên phòng nghỉ một chút, tôi đi liền quay lại."
Triết Lãm nhìn dì Phương gật đầu rồi đi vào trong trước. Cô Tử Du đi theo dì Phương lên lầu nghỉ ngơi.
Đứng trước cánh cửa lớn, chưa lúc nào Triết Lãm cảm thấy do dự như bây giờ. Mặc dù cô đã rất nhiều lần đối mặt vớt nó, nhưng vẫn là do dự không biết đối mặt thế nào. Triết Lãm thở một hơi dài mở cửa, hiện ra trước mắt cô là khung cảnh quen thuộc, người phụ nữ ấy đang ngồi trên giường đọc báo, thấy cửa mở liền ngước mắt hướng về phía Triết Lãm. Đôi mắt ấy không dấu nổi vẻ vui mừng, nhưng Triết Lãm lại coi như không thấy. Đi đến đặt giỏ hoa quả lên bàn nhàn nhạt nói
"Xem ra không tệ."
"Lại làm con thất vọng rồi."
Người phụ nữ cười khổ, nhìn bóng dáng Triết Lãm vẫn một mực xa cách mình càng thêm đau lòng
"Là ông ấy nói con về có đúng không?"
"Đều như nhau cả thôi."
"Ta nhận ta có lỗi, nhưng chuyện đã lâu rất lâu rồi. Con tại sao lại vẫn như vậy? Không thể tha thứ cho ta?"
Hừ, Triết Lãm cười lạnh. Vẫn không quay lại nhìn người kia lấy một cái. Hời hợt như lúc đầu
"Nghỉ ngơi đi, không nói nữa."
Biết điều cô bất lực nhất là gì không? Trên đời này ta có thể giữa cái sống và cái chết. Nhưng không thể lựa chọn người sinh ra mình. Chính là vậy, đây là điều cô hận nhất.
Triết Lãm không ngóai đầu lại mở cửa đi ra ngòai. Tâm trạng nặng nề hiện tại khiến người Triết Lãm cảm thấy rất mệt mỏi, cô chỉ muốn nằm xuống và quên hết mọi chuyện trước kia. Nghĩ tới chân không tự chủ lại đi lên lầu, người cô tìm kiếm lúc này chính là Cô Tử Du. Vừa vào phòng thì đúng lúc Cô Tử Du cũng nghe điện thọai, sắc mặt nàng có vẻ không tốt lắm. Khi nhìn thấy người vào là Triết Lãm thì như trút được gánh nặng thả lỏng người nằm sấp xuống giường. Nàng không màng đến hình tượng Cô tổng, mái tóc đen dài xõa lên giường, hai tay hai chân duỗi ra thẳng tắp, miệng khẽ lầu bầu cho Triết Lãm nghe
"Chị nói coi sao lại có lắm người muốn chống đối tôi thế nhỉ? Tôi kiếm tiền cho họ, cho họ vị trí cao, nhưng lại luôn chống đối tôi?"
"Công ty lại có chuyện?"
Triết Lãm ngồi xuống mép giường, một tay vân vê tóc Cô Tử Du. Rất điềm nhiên ngồi nghe nàng lầu bầu
"Chị chắc cũng nghe qua chuyện tôi lên được vị trí này thế nào?"
"Có nghe."
Triết Lãm rất thành thật trả lời, trong kinh doanh ngầm với nhau nhiều chuyện không nói ra cũng không phơi bày, nhưng nhìn vô đều biết được người đó đang làm gì, đoán được hướng đi nước bước cũng là chuyện bình thường. Đối với chuyện Cô Tử Du một bước lên mây nhanh như vậy khiến nhiều người không phục cũng không có gì lạ. Nhưng nàng ngay từ đầu đã mạnh tay đối với những người không phục mình, càng khiến họ bất mãn không thể làm gì được. Điều này khiến cho nhiều quyết định của nàng gặp bất trắc, đây là việc Cô Tử Du luôn đau đầu. Triết Lãm trước đó vốn dĩ không quan tâm nhiều đến chuyện này. Mọi thứ cô biết về nàng cũng chỉ gói gọn trong hai từ "nghe nói"
"Vị trí của tôi hiện tại lẽ ra nên thuộc về anh tôi."
"Cô Hàn?"
"Đúng vậy. Nhưng vào ngày khi tôi trở về, mẹ tôi lại tuyên bố để tôi tiếp nhận Cô thị chứ không phải anh. Chị biết lúc đó có bao nhiêu người phản đối và cười nói tôi là không xứng đáng không? Nhưng vì bà ấy kiên quyết nên mọi người đều tiếp nhận tôi với thái độ khinh thường. Tôi ngày một nỗ lực khẳng định cho họ biết tôi xứng đáng. Ha... "
Cô Tử Du bỗng nhiên cười mỉa mai một tiếng
"Vốn dĩ tôi đã làm được, nhưng lũ ngu ngốc ấy vẫn chỉ là đợi tôi đi rồi làm náo loạn mọi thứ. Vẫn để anh ta đằng sau giật dây."
Triết Lãm trước giờ vẫn cho rằng gia đình Cô Tử Du anh em rất hòa thuận. Chỉ là lại không ngờ...
"Đám người đó làm gì rồi?"
"Khi nãy Tư Đông vừa gọi, họ không đồng tình việc Cô thị và Triết thị hợp tác. Đều là nhân lúc tôi không có ở công ty mà làm loạn."
Cô Tử Du hơi bĩu môi, người trong công ty đối với cô nể trọng thì ít mà nể mặt thì nhiều. Xem ra cô còn rất nhẹ tay với họ
" Chị nghĩ sao? "
Đây là lợi ích đôi bên, Triết Lãm đương nhiên cũng nên góp phần
" Không phải em đã có quyết đinh của mình rồi? Có gì không thể ra mặt tôi sẽ giúp em."
Đối với Triết Lãm chuyện giúp Cô Tử Du không có gì to tát, chỉ là có cần thiết hay không thôi.
"Tôi vẫn nghĩ quan hệ giữa anh trai và em rất tốt."
"Trước kia đúng là vậy."
Cô Tử Du cựa mình lật người gối đầu lên đùi Triết Lãm. Day day hai thái dương
"Ha... Cũng vì cái ghế đó. Nếu nói tôi không tham lam cái ghế đó thì là nói dối. Nhưng cũng sẽ không vì cái ghế đó mà làm ảnh hưởng tới mối quan hệ này. Thật đáng tiếc."
Chuyện gì tới rồi cũng tới, Cô Tử Du nàng đã định là ngồi lên cao thì sẽ là như vậy. Ai cũng đừng mong chiếm đoạt vị trí này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com