Chương 40: Tụi mình hẹn hò rồi
Không biết từ bao giờ, cả cơ thể của Ôn Sơ Niệm bị ép xuống giường, Hứa Ngôn đưa tay kéo nhẹ một cái, sợi dây nơ trên ngực nàng được cởi ra một cách dễ dàng, động tác như đang bóc quà. Cô cầm sợi dây nơ trên tay đong đưa trước mặt nàng:
- Em cởi ra rồi này...
Ôn Sơ Niệm ngượng ngùng ôm váy, nàng lắp bắp nói từng chữ đứt đoạn:
- Em...em học...cái này ở đâu vậy hả?
- Chỉ em mới có thể cởi cái này.
Hứa Ngôn dường như không để ý tới lời của người chị lớn hơn mình 2 tuổi kia, cô để dây nơ qua một bên sau đó cúi xuống tiếp tục muốn hôn nàng. Ôn Sơ Niệm né tránh cái hôn của người kia, nàng ôm lấy hai má của cô:
- Từ từ đã, chị có điều muốn nói.
- Ừm? - Hứa Ngôn liếm môi hỏi.
- Chúng ta không thể như vậy được đâu, người yêu của chị sẽ ghen.
Giả bộ đẩy đẩy cô, Ôn Sơ Niệm thành công chạm tới dây thần kinh cảm xúc của Hứa Ngôn. Chưa kịp thoát khỏi vòng vây của cô thì một lần nữa nàng lại bị một bàn tay mạnh mẽ kéo lại:
- Chị nói cái gì cơ? Ai ghen?
- Thì...là người yêu...
- Ai?
- Người yêu tương lai đó...
Bộ dạng của Hứa Ngôn bây giờ trông rất đáng sợ, Ôn Sơ Niệm hơi rụt người lại, âm lượng cũng giảm đi một chút.
- Ai là người yêu tương lai? Hàn Nặc? Cao Sở Tiêu?
- Không phải, ý chị là...nếu em muốn hôn chị, vậy chúng ta hẹn hò đi?
Nhìn thấy Hứa Ngôn còn do dự, Ôn Sơ Niệm chớp chớp mắt, hai tay nàng vòng qua câu lấy cổ cô, cọ cọ chóp mũi lên mũi người kia:
- Tiểu Ngôn, chị siêu siêu siêu thích em luôn đó, cho chị thêm một cơ hội được không?
Hứa Ngôn thì làm sao có thể chịu đựng được một Ôn Sơ Niệm dụ người như vậy chứ? Cô cúi xuống cắn lấy môi nàng:
- Em yêu chị.
- Ưm...tụi mình hẹn hò nha? - Ôn Sơ Niệm nói trong nụ hôn.
- Chị sẽ không lừa em chứ?
- Sẽ không...ưm...
Hai người lại cuốn vào nụ hôn sâu chưa biết kéo dài tới bao giờ.
Không biết qua bao lâu, giọng nói của Hứa Ngôn đưa Ôn Sơ Niệm đang trong cơn mê man trở về với thực tại:
- Chị, em buồn ngủ...
- A...vậy...vậy chúng ta đi ngủ thôi...
Ôn Sơ Niệm luống cuống ngồi dậy chỉnh lại chiếc váy đã xộc xệch, nhận ra bản thân không thể đi ngủ cùng với chiếc váy này nên nàng đứng dậy:
- Chị dùng nhà vệ sinh trước nhé?
- Dạ. - Hứa Ngôn cũng lúng túng, hai má cô sớm đã ửng hồng.
- Vậy...giờ chúng ta đang yêu đương phải không?
- Ừ, chúng ta đang hẹn hò.
Cánh cửa wc đóng sập lại, Ôn Sơ Niệm tựa lên đó thở ra một hơi dài, nàng đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt nóng bừng của mình.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài, Hứa Ngôn cũng hồi hộp không kém, cô tựa vào thành giường, đưa cánh tay lên che đi đôi mắt của chính mình.
"Aaa...mình đang hẹn hò với em ấy/chị ấy rồi!"
...
Kể từ sau ngày hôm ấy, Hứa Ngôn và Ôn Sơ Niệm chính thức bước vào mối quan hệ yêu đương. Thực ra nói là bước vào mối quan hệ vậy thôi chứ cũng không khác đi là bao. Mối quan hệ này của hai người các nàng vẫn phải giữ bí mật với mọi người, đặc biệt là với Ôn ba và Ôn mẹ.
Gần hết kì nghỉ đông, Hứa Ngôn cuối cùng cũng phải đưa ra sự lựa chọn giữa việc xuất ngoại và học đại học ở trong nước. Trước đó cô đã phân vân rất nhiều, nhưng từ sau khi hẹn hò với Ôn Sơ Niệm, cô rốt cuộc cũng đã có cho mình định hướng của bản thân.
- Được, nếu con đã quyết định như vậy thì chú cũng không ép con. Cô chú luôn ủng hộ mọi quyết định của con, Tiểu Ngôn. - Ôn Sở Dương nói khi nghe lời từ chối của Hứa Ngôn.
- Cảm ơn cô chú đã hiểu cho con ạ.
- Vậy con tính thi vào đại học nào?
- Con muốn thi vào Đại học tổng hợp Y khoa ở thành phố Nam Trung ạ.
- Ồ, sau này muốn làm bác sĩ sao?
- Dạ
Từ sau vụ hoả hoạn năm ấy, Hứa Ngôn đã lưu lại trong mình một bóng ma khó có thể mất đi. Cả gia đình cùng được mọi người đưa vào bệnh viện, vậy mà sau tất cả chỉ có mình cô là may mắn sống sót.
Sau này khi lớn hơn một chút, cô từng nghe thấy mọi người trong cô nhi viện trò chuyện với nhau, họ nói rằng nếu như công nghệ y học ngày đó có thể tân tiến như bây giờ thì có thể ba mẹ của cô vẫn còn cơ hội sống sót.
Cùng lúc đó, ở thành phố Nam Trung, sau phiên phát trực tiếp gần 2 tiếng đồng hồ, Ôn Sơ Niệm ngáp một cái sau đó thay đồ chuẩn bị tới cửa hàng tiện lợi để mua đồ ăn nhanh, ngồi chơi game lâu như vậy mà không ăn gì khiến nàng cảm thấy bụng mình dường như đang biểu tình dữ dội.
Cửa hàng tiện lợi cũng khá gần nơi ở của Ôn Sơ Niệm nên nàng đi bộ vài bước là tới. Chọn đại một hộp mì tôm trứng, nàng bước nhanh tới quầy thanh toán.
- Sơ Niệm?
Đang đứng chờ thanh toán thì Ôn Sơ Niệm lại đụng mặt người mà nàng không muốn đụng mặt nhất: Hàn Nặc.
Hàn Nặc học khoa đạo diễn nên thông thường Ôn Sơ Niệm phải cố gắng lắm mới có thể tránh được anh ta, nhưng nàng không nghĩ hôm nay có thể tình cờ gặp anh ta ở đây.
Nàng tránh anh ta một cách công khai và lộ liễu tới mức chính anh ta cũng có thể nhận ra chứ đừng nói là người ngoài, thế nhưng Hàn Nặc vẫn cứ mặt dày xuất hiện trước mặt nàng.
Biết Ôn Sơ Niệm còn giận mình, Hàn Nặc kéo tay nàng:
- Chúng ta nói chuyện chút đi.
- Tôi không còn gì để nói.
Tới lượt mình thanh toán, Ôn Sơ Niệm chuẩn bị lấy tiền trả thì Hàn Nặc đã quẹt thẻ thanh toán cho cả của anh ta lẫn của nàng:
- Tôi thanh toán.
Người thu ngân của cửa hàng tiện lợi có hơi bất ngờ nhưng sau cùng cũng cầm thẻ của Hàn Nặc để quẹt mặc cho sắc mặt của Ôn Sơ Niệm đang dần trở nên u ám.
Đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Ôn Sơ Niệm mới xả hết cảm xúc bực bội của mình ra:
- Anh bị thần kinh à?!
- Đúng, em muốn nói anh sao cũng được. - Hàn Nặc gãi gãi đầu.
- Tôi đã nói là tôi không muốn anh xuất hiện trước mặt tôi nữa, anh không hiểu à?
- Anh muốn theo đuổi em.
- Tôi có người yêu rồi.
Hàn Nặc kinh ngạc, như không tin vào tai mình, anh ta hỏi lại:
- Em...em có người yêu?
- Ừ, tôi có người yêu.
- Ai? Suốt mấy tháng nay anh không thấy em gần gũi với thằng đàn ông nào mà? Anh...
- Anh theo dõi tôi?
- Không, anh chỉ là...
Ôn Sơ Niệm rút tiền trả hộp mì tôm của mình ném vào người Hàn Nặc, giọng nói lộ rõ thái độ chán ghét:
- Đừng có đi theo tôi nữa.
- Không, Sơ Niệm, em đừng giận anh nữa mà, anh biết lỗi rồi. Hồi nhỏ là anh hồ đồ, anh biết em còn thích anh mà, em...em nói vậy chỉ để khiến anh ghen mà thôi, đúng không em? Sơ Niệm...
Đang tính nói lại thì điện thoại trong túi áo của Ôn Sơ Niệm rung lên, có vẻ như có ai đang gọi tới. Nàng rút điện thoại ra, khi nhìn thấy tên người gọi, khoé môi nàng hơi cong lên:
- Ồ, bảo bối của tôi gọi tới rồi, tôi phải đi, tạm biệt~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com