Chương 4
"Thư ký Duyên, Phó tổng cho mời-"
"Lại mời?!"
Hôm nay đã là lần thứ mười bảy trong ngày, có phải cứ thế này nàng sẽ chính thức luyện được cái thứ gọi là mình đồng da sắt, xuất quỷ nhập thần hay không? Vì Phó tổng đáng kính của nàng cứ mỗi một lần kêu là sẽ bắt buộc nàng phải xuất hiện trong vòng 2 phút, nữa khắc cũng không được trễ, có những khi nàng còn đang bận việc ở tầng trệt nhưng văn phòng ở tận tầng năm, nhìn hàng người xếp hàng trước thang máy là biết chỉ có thể chạy bộ lên rồi, vừa tới nơi thì lão bản đáng kính của nàng lại bảo xong việc rồi, không cần nàng nữa, có những khi Duyên tự hỏi không lẽ mình chỉ đụng trúng cô ta một lần cô ta liền đem cả đời ra báo oán? Như thế nào lại có thể độc ác đến mức này? Giờ đây, những mộng tưởng tươi đẹp về Nguyễn gia tam tiểu thư trong đầu nàng đã biến mất không còn lại tí tro tàn.
Duyên vào việc cũng đã được một tháng, hằng ngày chỉ có pha trà rót nước cũng như in giấy tờ, nghe qua rất ư là dễ dàng nhàn hạ đúng không? Nhưng đó là với ai chứ tuyệt đối không phải với kẻ độc tài tư bản họ Nguyễn kia, vì đối với cô ta, trà không được quá lạnh cũng không được quá nóng, lệch nữa độ liền bắt nàng đổ đi pha mới, giấy tờ của tất cả các phòng trong công ty đều do một mình nàng vừa in ấn vừa sắp xếp, lại có những khi tâm trạng tốt cô sẽ cho nàng thảnh thơi đánh văn bản dài ba vạn chữ, hôm nào tâm trạng cô không tốt thì xác định là nàng sẽ được đảm đương luôn phần việc của các bác lao công, kết quả là các thực tập sinh ở công ty bỗng dưng nhàn hạ không ít, các bác lao công cũng có cơ hội về sớm để đoàn tụ với gia đình, cứ như vậy trải qua một tháng, Duyên cảm thấy nàng sắp mọc thêm hai cái đầu bốn cái tay, chỉ một bước nữa là có thể đắc đạo.
"Trễ 15 giây, nếu tôi tiếp tục trừ thì lương tháng này của cô không còn đủ để đi xe đâu."
"A... Sếp, cô đừng có... tính toán... với tôi... chi li như thế... có được hay không... hộc hộc..."
Duyên vừa thở hơi lên vừa nói, nhìn nàng bây giờ không khác gì một vận động viên ba môn phối hợp vừa hoàn thành xong cuộc đua của mình.
"Rất tiếc là không được, giờ thì đổi trà cho tôi, nhớ lấy, sai lệch một chút tôi liền bắt cô đổ đi pha lại cho tới khi thật hoàn hảo mới thôi, dĩ nhiên, tiền do cô chịu."
Ác ma! Chính xác là ác ma mà! Không sai lệch đi đâu được, thiên thần gì đó đâu hết rồi, sao các người còn không mau bắt giam cái tên ác ma này lại rồi tống về địa ngục đi chứ?!
Nàng đến Võ thị này đã được một tháng, cô vẫn không biết rốt cục mục đích của nàng là gì, Vân không hiểu, làm khó nàng tới vậy cũng không thấy nàng hùng hổ xông tới xé rách mặt nạ với mình, nàng ẩn nhẫn như vậy là vì cái gì chứ, vì tình yêu với tên cầm thú kia lớn lao đến nỗi chút nhọc nhằn này không đáng là gì hay sao? Nhưng từ khi nàng vào công ty đến nay, cô không thấy nàng và hắn có bao nhiêu lần qua lại, trừ những lúc tình cờ đụng mặt, nhưng tiểu nhân họ Võ ấy nhìn nàng còn không dám thì nói gì là lén lút yêu đương.
Chỉ là Vân nghĩ nhiều rồi, chỉ có một thứ giữ chân Duyên ở lại nơi này cho cô tuỳ ý đày ải, đó là lương ở Võ thị cao, rất cao, so với mức lương của một sinh viên vừa ra trường kiếm được thì lương ở Võ thị phải gấp 7 lần như thế, chỉ vậy thôi, không hơn không kém. Về phần Võ Đức Nam, nàng đã sớm quăng hắn ra sau đầu từ lúc nào rồi, vì chỉ mỗi việc hầu hạ cô dường như cũng đã cướp đi hết tinh lực mà nàng có, nàng gần như không còn hơi sức mà nhớ đến gã bạn trai lâu ngày không gặp của mình nữa.
"À, phải rồi, ngày mai chuẩn bị một bộ lễ phục thật trang trọng đi, đi với tôi đến dự sinh nhật của Vương lão bản."
"Lễ phục?"
"Phải, có vấn đề gì sao?"
"A... thì..."
--
"Không thể tin được tôi phải đi chọn đồ cho nhân viên của mình đấy, một chiếc váy trang trọng một chút cô cũng không có hay sao?"
"Ha ha... thực ngại..."
Sợ cô ngạc nhiên, chứ tủ đồ của nàng một chiếc váy còn không có thì nói gì là lễ phục, dĩ nhiên chiếc váy công sở này là ngoại lệ. Duyên chính là dành cả thanh xuân để vùi đầu vào học tập, không có thời gian để sa vào những thú vui ngoài giờ hay thậm chí nàng còn nghĩ chưng diện là điều không cần thiết, may mắn nàng sở hữu một vẻ ngoài đủ để những thứ phấn son ấy phải cuối đầu xin hàng, và cũng nhờ đó mà nàng lọt vào mắt xanh của Võ Đức Nam, quen biết Nam chính là ngoại lệ của nàng, tuy nói là quen nhưng thực ra một tháng cả hai gặp nhau chỉ tính trên đầu ngón tay, có khi còn không gặp mặt nhau tận hai ba tháng vì Nam đi công tác và nàng thì quá bận rộn với các đồ án của mình, cả hai liên lạc nhiều nhất chính là bằng tin nhắn và những cuộc gọi vụn vặt, thứ nhanh chóng bị Nam xoá sạch không một vết tích ngay sau đó.
"Thôi được rồi, xuống tầng hai, tôi chọn cho cô."
Tầng hai của Charmant Saigon Plaza là tầng dành cho thời trang nữ, hội tụ đủ tất cả tinh tuý của các nhãn hàng thời trang cao cấp nhất thế giới cũng như có cả những thương hiệu mang tính xu hướng tạm thời. Vân chọn một thương hiệu mà cô là khách quen, nhân viên thấy Vân xuất hiện đều nhanh chóng sắp thành hai hàng thẳng tắp cuối đầu chào, Duyên bị một màn này doạ sợ không ít.
"Ách, Sếp, hay là mình qua bên kia đi, ở đây thực sự là quá cao cấp rồi."
Vân nhìn cũng không nhìn nàng một cái, bộ dạng chính là cô có quyền lên tiếng ở đây sao?
"Tuỳ ý chọn."
"Nhưng mà..."
Nhưng mà nhìn tem giá dài từ sáu số tới tám số của những món hàng xa xỉ này đầu óc nàng đã muốn quay cuồng choáng váng, những thứ này nàng dành dụm ba năm cũng không dám vung tay đâu.
"Lề mề quá! Tôi chọn cho nhanh."
Nói rồi cô tiện tay lấy xuống một chiếc váy trên kệ gần đó.
"Cầm lấy, vào trong thử đồ mau lên, 2 phút sau không trở ra liền trừ lương."
Hai tiếng "trừ lương" chính là tử huyệt của nàng, hay lắm, cô thắng rồi.
Vân đợi một lúc sau không thấy nàng trở ra, đang định vào bên trong xem thử sự tình thế nào thì bỗng dưng bức rèm được vén lên, từ bên trong nàng mang chiếc váy mà cô chọn bước ra, thay đi lớp âu phục cứng ngắc bằng chiếc váy trắng dài qua gối được cắt may tinh tế, nàng giờ đây như mang một hơi thở khác hoàn toàn làm cô cũng phải ngạc nhiên trong phút chốc.
"Ai nha xin lỗi, chiếc váy này cầu kì quá nên tôi không thể thay một cách nhanh chóng được, Sếp à cô đại nhân đại lượng đừng trừ lương tôi có được hay không?" (;'༎ຶٹ༎ຶ')
"... Ha, đúng là vịt con xấu xí mãi không thể trở thành thiên nga được, nhưng như thế này... cũng tạm ổn rồi, lấy cái này đi."
Cô tuyệt đối không thừa nhận từ trước đến nay mình chưa từng thưởng thức ai quá 5 giây nhưng lại bị nàng làm cho thất hồn lạc phách, tuyệt đối không thể nào, tuyệt đối không có chuyện đó.
"Lấy? Nhưng mà..."
"Sao? Không vừa ý bộ này à?"
"Không phải, nhưng tôi-"
"Không phải thì tốt, Tiểu Nhu, thanh toán."
"Vâng, Phó tổng."
Duyên nhìn cô đem thẻ tín dụng của mình cho cô gái gọi là Tiểu Nhu vân đạm phong khinh hô lên hai tiếng "thanh toán" mà trì độn một phen.
"Khoan đã, dừng lại, tại sao tôi lại có thể để cô thanh toán cho mình chứ?!"
"Thế cô có khả năng thanh toán thứ này à?"
Nếu cô chịu lắng nghe một tí hẳn liền có thể nghe thấy tiếng tim nàng vỡ vụn.
"Không phải lo, tôi không cho không biếu không như vậy đâu, hảo hảo mà làm việc để trả lại cho tôi đấy."
"... Dạ, sếp." 。゚(゚'Д`゚)゚。
--
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com