Chương 44
Mùi thuốc sát trùng, thứ mùi hương đặc hữu của bệnh viện xộc vào mũi khiến nàng nhăn mặt, thứ mùi hương đã ám ảnh Duyên trong hơn bảy năm qua chưa một khắc nào ngừng, nàng lẳng lặng ngắm nhìn diện mạo của người nằm trên giường, vị trí đáng lẽ phải thuộc về nàng mà lòng không nói rõ ưu thương.
Đôi mắt đóng chặt, khoé môi khép hờ, gương mặt khuynh thành ngày xưa nàng từng âu yếm bằng tất cả những gì chân thành nhất giờ đây nhợt nhạt chẳng khác gì một cái xác không hồn, cô nằm đó, im lìm, như chẳng bao giờ tỉnh lại, nếu chẳng phải điện tâm đồ vẫn đang yếu ớt đập, Duyên đã nghĩ người trước mắt đã ra đi vào bảy năm trước rồi.
Bảy năm trước, vào một cái ngày mà Duyên chẳng thể nhớ nổi là trong xanh hay u ám, nàng chỉ nhớ rằng cả ngày hôm đó, con tim nàng đập mạnh như muốn nổ tung, thứ linh cảm quái dị kia ngày một lớn dần, lan tràn vào từng ngóc ngách, thấm đẫm vào từng kẽ hở trong tâm khảm nàng, và chẳng bao lâu sau, Duyên rốt cục đã hiểu con tim đang muốn mách bảo với nàng điều gì.
Trước mắt của nàng là Vân, người mà nàng yêu bằng tất cả những gì mình có, một khắc trước còn đẩy nàng khỏi lưỡi dao của tử thần, một khắc sau đã nằm yên trong vũng máu trước mui xe của Võ Đức Nam, Duyên thường nghe người ta nói về những thứ như thế giới cơ hồ tan vỡ, nàng đã nghĩ những điều như thế viển vông và chẳng ra làm sao, nàng đã nghĩ làm gì có ai không thể sống thiếu một người đâu, nàng đã nghĩ cho dù một mai cô bỏ nàng mà đi, nàng cũng sẽ thản nhiên chấp nhận, nhưng hiện tại, nàng biết mình sai rồi.
Nàng sai rồi, nàng của bảy năm trước chẳng hề nhận ra bản thân quen với sự tồn tại của cô như thế nào, nàng quen với sự yêu chiều bảo bọc của cô, nàng quen tham lam ôm lấy làn hơi ấm của riêng cô, nàng quen được cô chiều chuộng, nàng quen được cô giận dỗi, nàng quen với mỗi bước chân nàng đi đều có tay cô giữ chặt, nàng quen với mỗi sáng thức dậy đều có môi cô trao mình hết tất cả ấm áp trên thế gian này, đến nỗi bảy năm qua đi, Duyên vẫn chẳng thể tập làm quen với một cuộc sống vắng bóng người yêu bên gối.
Bảy năm gồng gánh những dự án của cô còn dang dở, bảy năm vô tình quen thuộc với từng gương mặt ở Nguyễn gia, Duyên bất giác đã lớn hơn nhiều lắm, nàng hiểu những áp lực vô hình mà cô luôn phải chịu đựng, nàng hiểu được sống giữa một gia tộc mà người ta gọi là hiển hách chẳng dễ dàng gì, dối trá và lợi dụng, khinh rẻ và coi thường, nàng đã chứng kiến tất cả, Duyên áp tay lên má cô, nàng không hiểu bao nhiêu năm nay tại sao con người này có thể kiên cường chống chọi như vậy, mang trên mình thứ gông xiềng mang tên địa vị, cô chưa bao giờ được tự do làm theo ý mình, một người con gái hai mươi hai tuổi đã tự trói mình vào hôn nhân chỉ để mang về lợi nhuận, có lẽ cô đã quên mất mình cũng chỉ là một con người bằng xương bằng thịt, cũng có khát khao, cũng có tủi hờn chăng?
"Con gái, trở về nghỉ ngơi đi, ở đây có mẹ, ngoan." Nguyễn phu nhân ngập ngừng ở cửa một lát rốt cục cũng bước vào vỗ vai nàng, bảy năm qua đi, trông nàng đã khác hơn nhiều lắm, trên gương mặt non nớt của người con gái năm xưa từng nhìn thẳng vào mắt bà mà tuyên bố mình sẽ khiến con gái bà hạnh phúc ấy hiện tại đã trưởng thành và già dặn hơn rất nhiều, hẳn là vậy, dù sao đi nữa nàng cũng đã hai mươi chín tuổi hơn, còn Vân, con gái của bà, vẫn luôn sống ở tuổi hai bảy.
"Mẹ, con không sao." Duyên thoáng giật mình trước sự xuất hiện của bà, vì đâu óc nàng đang trôi đến tận đâu đâu, xoa mi tâm, Duyên cho bà một nụ cười mà nàng gọi là rạng rỡ. Nguyễn phu nhân trông thấy trong lòng không nói rõ xót xa, tuy giữa hai gia đình vẫn chưa một lần chính thức thưa chuyện, từ lâu bà đã xem nàng là một phần trong gia đình mình.
"Cái gì không sao? Cả đêm qua đã thức trắng vì cái dự án mới của HAVAS, hiện tại còn phải ở đây chăm sóc cho đứa con hư này, cứ tiếp tục như thế này dù có là mình đồng da sắt cũng sớm gục ngã mà thôi, mẹ không muốn một ngày nào đó con lại nằm bên cạnh nó để hai người mẹ già này phải vất vả chăm sóc cả hai đâu."
"Mẹ, con thật sự không sao, đừng lo lắng, mẹ con bên kia-"
"Bà thông gia đã đi mua thức ăn, sẽ sớm trở lại, nếu không trở về nghỉ ngơi con cũng nên chợp mắt một chút đi, dù sao... Vân nó tạm thời cũng chưa thể tỉnh lại."
Có lẽ nàng vẫn chưa thể tin được có một ngày cha mẹ nàng và cha mẹ cô lại có thể hảo hợp như vậy, đây hẳn là thành quả mà năm đó cô đánh đổi bằng tính mạng về đi, chỉ là cái giá này có chút lớn quá mức cho phép, Duyên không khỏi tự hỏi rốt cục là có đáng hay không?
Năm đó khi cái tin cả hai hẹn hò vừa bị công bố, mà nàng chắc hẳn mười phần là Võ Đức Nam đứng sau, cha mẹ nàng bên kia cơ hồ ngay lập tức muốn chạy đến để lôi nàng về nhà quỳ trước bàn thờ gia tiên mà dập đầu tạ lỗi. Vân và Duyên đã định trở về để cùng bọn họ thưa chuyện vì cả hai sớm biết chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, nhưng chân còn chưa kịp bước, bên này cái tin Võ thị phá sản bất ngờ ập tới khiến cả hai mơ hồ chẳng biết rốt cục là chuyện gì đang diễn ra.
Trước đêm giao thừa, Võ Đức Tín gặp tai nạn, mấy ngày sau liền xuất hiện tin tức Nguyễn gia tam tiểu thư có tư tình với thư ký cá nhân, và cũng chẳng bao lâu sau là tin tức Võ thị phá sản, người dân khi ấy còn đang suy luận rốt cục hai nhà Nguyễn Võ đang diễn cái trò gì thì một lần nữa, tin tức Nguyễn gia tam tiểu thư gặp tai nạn lại như một quả bom dội thẳng vào sự yên bình giả tạo giữa thành phố năm đó.
Võ Đức Nam ngồi trước song sẳt, trên người là bộ quần áo tù nhân cũ rách và hôi hám, Đổng Minh đã từng hứa sẽ có cách đưa hắn ra ngoài, nhưng đã bảy năm trôi qua, vụ án năm xưa vẫn chưa một lần được tái xử, bảy năm qua đi, hắn cũng chẳng thấy được bóng dáng Đổng Minh đến thăm. Nhiều đêm liền hắn tự khóc rồi tự cười, đến nỗi những người phòng bên cạnh cũng tự hỏi có phải tên này bị giam đến nỗi hóa điên rồi không.
Năm đó, Đổng Minh thổi gió vào tai hắn về cái kế hoạch khốn kiếp gì đó sẽ lật đổ được vị thế của Nguyễn gia tam tiểu thư, gã và hắn sẽ cùng đứng trên đỉnh danh vọng mà ép cô quỳ xuống phủ phục dưới chân mình, hắn thật sự đã tin, một tên ngu muội nhưng vẫn tưởng mình là thiên tử như hắn tin chẳng chút nghi ngờ gì. Nhưng trả thù gì đó chưa thấy đâu, chỉ thấy chuyện kinh doanh của Võ thị ngày một đi xuống.
Mặc dù Võ Đức Tín là một tay cáo già trên thương trường nhưng cũng không có cách nào xoay chuyển được thế cục, cứ như vẫn luôn có một bàn tay vô hình ở giữa ngăn chặn chuyện làm ăn của Võ thị, ban đầu chỉ là một vài lô hàng bị mất cắp, sau đó nhân viên ở Võ thị không biết vì sao cứ thưa thớt dần, tiếp theo là cả một kế hoạch lớn mà Võ Đức Tín nghĩ sẽ cứu vãn được Võ thị bên bờ vực diệt vong bị bán cho kẻ khác, Võ Đức Tín không cần suy nghĩ đã chạy đến đập cho Võ Đức Nam một trận nhừ xương vì cứ nghĩ câu chuyện của một năm về trước lại tái diễn, nhưng ông chỉ thấy hắn khóc hết nước mắt nhưng vẫn khăng khăng phủ nhận, dù sao hắn cũng không mất trí đến nỗi biết gia sản nhà mình sắp không giữ được rồi vẫn ngoan cố kiếm chút tiền riêng, Võ Đức Tín điều tra cũng không ra vì tên đó sớm đã chẳng còn là nhân viên ở Võ thị, cho đến khi các đối tác đồng loạt trở mặt, Võ Đức Tín liền biết Võ gia lại có kẻ chặn đường rồi.
Võ Đức Tín trong lúc bế tắc nhất chỉ nghĩ ra được một cái tên, Nguyễn Trần Khánh Vân, kẻ đã từng là con dâu quý của ông, nhưng giữa Võ Đức Nam và Nguyễn gia sớm đã ân đoạn nghĩa tuyệt, Nguyễn gia còn không chút lưu tình đoạt lấy Charmant, hiện tại vì lý do gì lại tìm đến ông mà gây chuyện đây?
Đang mãi nghĩ ngợi, mắt đã thấy Võ Đức Nam mang theo một bộ dạng tả tơi thê thảm trở về, cả đêm qua không thấy mặt, ông biết hắn lại lêu lổng ở quán bar, Võ Đức Tín sớm đã lo đến bạc tóc, bên người lại có một thằng nghịch tử luôn biết cách chọc cho ông giận như vậy, nhất thời ông không khỏi nghĩ rằng chuyện này lại do hắn chạy đến gây sự với Nguyễn gia.
"Nghịch tử, ngươi lại chạy tới gây chuyện với Nguyễn gia có đúng hay không?"
Cả một đêm bị bọn lưu manh ở đâu nhảy ra đánh đập, lại đi bộ một quãng đường dài mới tìm được chốt điện thoại gọi về cho quản gia, Võ Đức Nam sớm đã hận cái tên chết dẫm nào muốn gây hấn với mình đến thấu xương, về nhà lại bị Võ Đức Tín chất vấn, hắn đã định sẽ cùng ông nổi điên một trận, nhưng câu nói của ông như một lời giải cho tất cả câu đố mà hắn gặp phải nhiều ngày nay.
Nguyễn gia, Nguyễn gia tam tiểu thư, vợ cũ của hắn, Nguyễn Trần Khánh Vân, chắc chắn là ả đàn bà khốn kiếp đó đã biết được điều gì, chắc chắn là ả đã ra tay trước hòng chiếm thế thượng phong, Võ Đức Nam mặc kệ thương tích, chạy như bay lên phòng gọi điện cho Đổng Minh.
"Đổng Minh, ả đàn bà rắn rết kia-"
"Anh đừng nói nữa, tôi cũng như anh, Đổng thị gặp chuyện, đêm qua còn bị một lũ giang hồ chặn đường đánh cho một trận thương tích đầy mình, hiện tại còn đang dưỡng thương ở bệnh viện đây, chắc chắn là ả ta đã đánh hơi được điều gì mới ra tay hòng cảnh cáo chúng ta."
"Vậy, hiện tại anh ở viện nào?"
"Không cần, anh không cần đến gặp tôi, không loại trừ khả năng bên người chúng ta có gián điệp ả đã cài cắm, hiện tại gặp nhau cũng chẳng thể giúp ích gì cho kế hoạch đâu."
Võ Đức Nam nghe lời này của Đổng Minh, bất giác hạ thấp tông giọng.
"Được rồi, như vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?"
"Còn có thể là chuyện gì nữa?"
Võ Đức Nam nghe hiểu lời Đổng Minh, hắn là chờ đợi cái ngày này quá lâu rồi.
"Có anh là nhân chứng, loạt hình ảnh trong tay tôi là bằng chứng, hiện tại để tôi xem Nguyễn gia tam tiểu thư chạy đường nào."
Đổng Minh ngắm nhìn xấp hình ảnh trong tay mình mà trong lòng không khỏi tấm tắc, trong ảnh là hai người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, ngồi bên bờ biển say đắm hôn nhau, không khó để nhận ra kia là tam tiểu thư cao quý, người còn lại chính là thư ký của ả ta, Đổng Minh sờ tay lên má trái, cú đấm đêm hôm đó dường như vẫn còn phát đau, cơn đau nhắc cho gã nhớ về cái ngày nhục nhã nhất trong suốt cuộc đời mình, gã phải quỳ xuống tạ tội trước một con đàn bà thấp hèn hơn gã cả về thân phận lẫn địa vị, mà người ban cho gã tất cả những điều này, chính là ả ta.
Đổng Minh ngồi trước bàn làm việc, miệng giương lên nụ cười tự đắc, bộ dạng nào có chút gì là thê thảm như gã đã nói đâu, tuy rằng người của gã không thể moi được cái gì trong nội bộ HAVAS, nhưng có số hình ảnh này là quá đủ để gã trả thù ả đàn bà khốn kiếp kia rồi. Đổng Minh nhìn về phía tòa nhà cao chọc trời ngoài cửa sổ, con tốt thí mà gã cất công nuôi dưỡng bấy lâu nay rốt cục có thể phát huy tác dụng rồi.
====
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com