Chương 13: Hai người là quan hệ gì?
Cố Thanh Hàn bước từng bước nặng nề trên đường. Tối hôm qua nàng về rất muộn, gần 11 giờ khuya mới đến nhà. Vì sợ sẽ làm Cố Tiểu Mạc thức giấc nên nàng đã không bật đèn, nào ngờ lại không cẩn thận ngã cầu thang, chân phải hiện giờ nhức không chịu nổi, cũng may là chưa bị bong gân. Cố Thanh Hàn dự định rằng hôm nay sẽ nghỉ một ngày, nhưng nghĩ đến sắp phải đóng học phí và viện phí cho Cố Tiểu Mạc, nàng đành phải cắn răng lết cái thân tàn ma dại này đến chỗ làm.
Ngày thường Cố Thanh Hàn đều bắt xe buýt để đến quán, từ nhà đến trạm xe đi bộ mất khoảng 15 phút, vừa có thể tiết kiệm một khoản tiền lại còn thuận tiện cho việc tập thể dục. Đáng ra đối với người thường xuyên lao động như nàng thì đoạn đường này không tính là dài và cũng không quá mất sức. Nhưng hôm nay, Cố Thanh Hàn mới thật sự nếm được cảm giác xa hàng cây số, lâu bằng cả thế ký và sức lực thì gần như bị rút sạch toàn bộ là như thế nào.
Không ổn rồi, không thể đi thêm được nữa, có lết cũng lết không nổi.
Cố Thanh Hàn đành ngồi xổm xuống bên vệ đường. Một cảm giác tim đập vừa nhanh vừa mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực khiến nàng có chút hoảng sợ, vội lấy tay vuốt ngực vài cái, cố gắng điều tiết lại hơi thở mới khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.
Nàng ngước nhìn lên bầu trời. Hôm nay trời đặc biệt nóng, cái nắng như cháy da cháy thịt đang rọi xuống đỉnh đầu không có gì che đậy khiến Cố Thanh Hàn muốn hoa mắt chóng mặt, mồ hôi thì tuôn ra nhễ nhại ướt gần nửa lưng áo.
Quái lạ, hôm nay trời rõ ràng đã dần chuyển sang thu rồi nhưng thời tiết vẫn nóng chảy mỡ thế này. Đúng là muốn ức hiếp một con đỗ nghèo khỉ không có xe như nàng đây mà.
Cố Thanh Hàn loay hoay dùng tay quạt quạt vào mặt cho bớt nóng, chợt nhìn thấy một chiếc xe hơi đang dần đi tới, nàng liền nảy ra một ý định: hay là đi nhờ xe người ta vậy. Dù sao nàng cũng chỉ định đến trạm xe buýt mà thôi, không xa lắm, hơn nữa nàng đi cà nhắc như vậy chắc người ta cũng sẽ rũ lòng thương mà cho nàng quá giang thôi.
Nghĩ là làm, Cố Thanh Hàn mặc kệ cơn đau từ chân phải, cố gắng đứng lên, hướng về phía chiếc xe kia ra sức vẫy vẫy. Chủ nhân của chiếc xe dường như đã nhận được tín hiệu cầu cứu từ nàng, liền tấp xe đậu vào ven đường.
Thấy mình sắp nhận được sự trợ giúp, Cố Thanh Hàn mừng rỡ tiến lên vài bước để nói xin đi nhờ, nào ngờ kính xe vừa hạ xuống, một khuôn mặt quen thuộc lập tức xuất hiện ngay trước mắt nàng.
Cố Thanh Hàn lập tức hóa đá.
Nụ cười trên môi trong phút chốc cũng đông cứng.
"Triệu... Triệu Lam?"
Trời ơi, hôm nay là ngày quái quỷ gì vậy? Sao lại cho nàng gặp lại cô ta? Hơn nữa còn trong bộ dạng thê thảm như này, đúng là xui tận mạng mà.
Cố Thanh Hàn khóc thét.
Triệu Lam chờ mãi mà không thấy nàng lên tiếng, đành mở miệng trước: "Cần tôi giúp gì sao?"
"Cô mệnh gì?"
"Hả?" Triệu Lam nghi hoặc nhìn Cố Thanh Hàn.
Sao tự dưng lại hỏi cái này?
Cố Thanh Hàn cho rằng cô không hiểu nghĩa câu hỏi, bèn giải thích: "Mệnh trong ngũ hành đó, mệnh Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ. Tôi hỏi cô mệnh gì?"
"Tôi mệnh Kim."
Hể, hợp mệnh với mình sao?
Không, không đúng, riêng Triệu Lam chắc chắn chính là khắc tinh của mình. Cố Thanh Hàn khẳng định như đinh đóng cột.
Nàng không muốn chung đụng quá nhiều với Triệu Lam, mỗi lần nhìn thấy mặt người phụ nữ này thì y như rằng tâm trạng phút chốc trở nên tồi tệ. Được rồi, coi như hôm nay ra đường không xem ngày, vẫn là nên đi bộ thì hơn.
Triệu Lam ban đầu cảm thấy phản ứng kì quặc của Cố Thanh Hàn vô cùng khó hiểu, nhưng nghĩ lại cô và nàng vốn không thân thiết, hơn nữa tính cách của người này dường như có gì đó rất quái gở, vậy nên cô cũng không muốn hỏi nhiều.
Âm thầm đánh giá đối phương một lượt, Triệu Lam dự định nổ máy cho xe chạy, dù sao nàng không cần cô giúp thì cô cũng chẳng có lí do gì ở lại. Và điều quan trọng nhất, Cố Thanh Hàn không phải nữ nhân bình thường, nàng là nữ nhân của Thẩm Tư Đằng.
Hảo cảm của cô đối với nàng giảm đi không ít.
Đối với Triệu Lam, một kẻ ngang nhiên chen chân vào gia đình người khác như vậy chẳng đáng nhận được sự thương cảm. Chỉ là trong khoảnh khắc nổ máy vô tình liếc nhìn qua cửa sổ, cô bỗng dưng nhận thấy dáng đi của Cố Thanh Hàn không đúng lắm. Rõ ràng nàng đang mang giày bệt nhưng cảm giác lại trông khá khó chịu, có vẻ như chân đang bị đau.
Chẳng hiểu sao lúc này Triệu Lam lại dâng lên lòng trắc ẩn, không nỡ bỏ mặc người này. Nói thế nào nàng cũng là phụ nữ, bây giờ mà bỏ đi cũng không hay cho lắm. Triệu Lam đành mở cửa xuống xe đi về hướng Cố Thanh Hàn đang chật vật lê từng bước.
"Cố tiểu thư, chờ một chút."
Cố Thanh Hàn ngạc nhiên quay đầu lại: "Có chuyện gì?"
Triệu Lam nhìn xuống chân phải của nàng, lấp ló thấy được vết bầm tím, trực tiếp hỏi thẳng: "Chân cô bị làm sao vậy?"
Đột nhiên được quan tâm khiến Cố Thanh Hàn có hơi bất ngờ, nhưng vẫn nở nụ cười xã giao: "Hôm qua tôi không cẩn thận nên ngã cầu thang, cảm ơn Triệu tiểu thư đã quan tâm."
Còn không phải nhờ ông chồng quý hoá của cô gọi tôi ra ngoài nên tôi mới về trễ như vậy? Hừ, hai vợ chồng này đúng là đáng ghét cả đôi.
Tối qua sau khi trở về từ rạp phim không lâu thì Thẩm Tư Đằng lại gọi đến nói muốn gặp nàng. Cố Thanh Hàn vốn định từ chối nhưng phát hiện hắn đã đậu xe ở dưới nhà nàng, nếu hắn cứ lì lợm đứng đó thì rất dễ bị người ngoài hoặc Cố Tiểu Mạc nhìn thấy, vì vậy nàng không còn cách nào khác là đồng ý đi với hắn. Sắc mặt Thẩm Tư Đằng lúc đó không tốt, Cố Thanh Hàn ngầm đoán là vừa mới cãi nhau với Triệu Lam. Lí do thì nàng không có hỏi nhưng đoán rằng khả năng rất cao là có liên quan đến mình.
Triệu Lam lại quan sát vết bầm của cố Thanh Hàn lần nữa. Tuy không đến mức bong gân nhưng nhìn nàng đi đứng khó khăn như vậy xem ra là không nhẹ.
"Cô định đi đâu?"
"Tôi đi làm."
Triệu Lam nhíu mày: "Chân cô như vậy mà còn muốn đi làm?"
Cố Thanh Hàn nhún vai, thành thật đáp: "Hết cách rồi, ai bảo tôi nghèo."
"..." Triệu Lam hiếm khi bị á khẩu không nói được lời nào.
"Vậy cô đi làm ở đâu? Tôi đưa cô đi."
"???"
Người phụ nữ này vừa nói... muốn đưa nàng đi làm?
Thật sự có chuyện tốt như vậy sao?
Hừ, bà đây cóc tin!
Cố Thanh Hàn còn tưởng mình vừa nghe nhầm.
Nàng giả đò cười cười: "Cảm ơn lòng tốt của Triệu tiểu thư, tôi sợ là không tiện đường, không dám phiền cô."
Đây hẳn là cách từ chối khéo nhất rồi nhỉ?
Nào ngờ Triệu Lam vẫn chưa chịu từ bỏ ý định đó.
"Cô thử nói địa chỉ cho tôi xem."
"Ừm..." Cố Thanh Hàn đắn đo suy nghĩ một lúc.
Thiệt tình, không có ai mượn nhiệt tình như vậy luôn.
Nàng đảo mắt suy nghĩ, quyết định nói thật: "Đối diện công ty Hoan Diệu đó, cô có biết không?"
Triệu Lam gật đầu: "Vậy là tiện đường rồi, cô mau lên xe đi."
Hở, tiện đường? Thật sự là có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Cố Thanh Hàn liếc nhìn chiếc Ferrari đậu ở phía sau, nàng cũng từng nhìn thấy Thẩm Tư Đằng đi chiếc xe này. Hắn rất thích sưu tập xe, gần như hãng nào cũng đều có. Triệu Lam là vợ hắn, đương nhiên có thể dùng thoải mái.
Cố Thanh Hàn cảm thấy vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ. Bao giờ mới có một soái ca xuất hiện vớt vát cuộc đời nghèo khổ của nàng đây? Thẩm Tư Đằng cũng nhiều lần nói muốn mua xe cho nàng, nhưng Cố Thanh Hàn thừa biết không ai cho không ai cái gì, đến lúc đó nàng có muốn từ chối yêu cầu của hắn cũng ngượng miệng, đành nuốt sự thèm thuồng vào trong bụng.
"Không cần đâu, tôi sợ làm dơ xe của cô."
Nhìn tình trạng ma chê quỷ hờn hiện giờ của mình, ngay cả bản thân Cố Thanh Hàn cũng cảm thấy ghét bỏ, huống chi là người luôn coi trọng hình thức bên ngoài như Triệu Lam.
Vậy nhưng trái ngược với suy đoán trong đầu nàng, đối phương híp mắt quét một lượt từ đầu cho đến chân mình, lạnh nhạt hỏi: "Một tháng rồi cô không tắm hả?"
Cố Thanh Hàn lập tức nhảy dựng: "Nè, tôi sạch sẽ lắm nha, một ngày tôi tắm hai cử lận đó."
Triệu Lam "a" một tiếng: "Vậy cô còn ngại dơ cái gì?"
"..." Cố Thanh Hàn nhất thời cứng họng, không còn lời nào phản bác.
Triệu Lam nhìn đồng hồ đeo tay, thúc giục nàng: "Cô mau lên xe đi, tôi sắp trễ giờ rồi."
Sau đó không đợi nàng trả lời đã xoay người đi trước.
"Nè, tôi còn chưa có đồng ý cơ mà?!"
Cố Thanh Hàn ra sức hét lớn, nhưng tốc độ nhả chữ của nàng vẫn không nhanh bằng tốc độ đóng cửa xe của Triệu Lam. Lời còn chưa nói hết mà người đã ngồi yên vào trong ghế lái rồi, rốt cuộc chỉ có tự mình nàng nghe thấy.
Cố Thanh Hàn tức muốn bể phổi.
Đúng là đồ phụ nữ gia trưởng!
Đồ chuyên quyền!
Đồ độc đoán!
Ngoài miệng Cố Thanh Hàn lầm bầm mắng nhiếc cái gì đó nhưng chân cũng lẽo đẽo đi theo sau. Nàng bước rất chậm, có lẽ nãy giờ đứng quá lâu nên chân đã tê cứng.
Triệu Lam hạ cửa sổ xuống nhìn một lúc, nhịn không được lắc đầu ngao ngán. Đợi người kia lết tới nơi chắc cô cũng đẻ được tám lứa rồi, liền thở dài bước xuống xe, đi tới cầm lấy tay trái Cố Thanh Hàn choàng qua cổ mình, cúi người chuẩn bị bế lên thì bị nàng hốt hoảng ngăn lại.
"Ấy, cô định làm gì?"
"Đưa cô lên xe."
Lúc Triệu Lam nói câu này nét mặt vô cùng bình tĩnh, chỉ có Cố Thanh Hàn là cuống quýt lên, "Không...không cần, tôi tự đi được, hơn nữa nhìn cô mảnh mai như vậy, không bế được tôi đâu."
"Cô nặng bao nhiêu cân?" Nhìn nhỏ nhắn như vậy hẳn là không quá 90 cân đi.
Cố Thanh Hàn như bị gãi trúng chỗ ngứa, dù đã giảm cân thành công nhưng nàng ghét nhất là ai đụng đến cân nặng của mình.
"Nè Triệu tiểu thư, cô có biết phụ nữ ghét nhất là bị hỏi tuổi, thứ hai là cân nặng và thứ ba là khi nào lấy chồng hay không?"
Triệu Lam: "..."
"Vậy để tôi dìu cô."
Triệu Lam vòng một tay ra sau ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Cố Thanh Hàn kéo mạnh vào lòng, mục đích để nàng tựa hẳn vào người mình.
Hiện tại hai người dựa vào nhau rất sát, Cố Thanh Hàn thậm chí có thể ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Triệu Lam.
"Thật không ngờ..." Cô đột nhiên lên tiếng.
Cố Thanh Hàn bỗng dưng có dự cảm không lành.
"Sao vậy?"
"Cô lại dùng loại nước hoa giống tôi."
Thẩm! Tư! Đằng!
Tên đầu heo này dám tặng cho nàng và Triệu Lam cùng một loại nước hoa sao?!
Rốt cuộc là mua sỉ được giảm giá hay mua một tặng một đây???
Tên khốn chết tiệt!!!
Quả nhiên đoán đâu trúng đó, Cố Thanh Hàn nuối tiếc lúc trước bản thân không đi làm thầy bói, nếu không có lẽ bây giờ nàng đã giàu to rồi.
Nàng lúng túng cười gượng: "A ha ha ha, chắc là có duyên...à à không, trùng hợp đó, trùng hợp thôi..."
Làm ơn chuyển đề tài giùm tôi cái!
Có lẽ Cố Thanh Hàn không biết, biểu cảm của nàng lúc này thật sự rất buồn cười, ngay cả người lãnh cảm và luôn điềm tĩnh như Triệu Lam cũng không nén được mà buộc phải nhếch miệng một cái.
Cô dìu Cố Thanh Hàn đến xe, một tay mở cửa, một tay vẫn bám tại eo Cố Thanh Hàn sợ nàng ngã. Đợi Cố Thanh Hàn ngồi ngay ngắn vào trong xe, cô lại cẩn thận nhấc cái chân đang bị thương của nàng vào, giúp nàng thắt dây an toàn, sau đó trở về ghế lái, khởi động máy, nhưng vẫn không có ý định buông tha cho nàng.
"Loại nước hoa này đắt tiền lắm."
"Vậy sao?" Cố Thanh Hàn cố trấn tĩnh trả lời: "Đây là tôi được người khác tặng, cũng không rõ giá."
Kỳ thực Triệu Lam không cần hỏi cũng đoán được người tặng là ai. Chai nước hoa của cô là do tháng trước Thẩm Tư Đằng mang về sau chuyến công tác ở Pháp, nói là loại đắt đỏ, xa xỉ nhất gì gì đó, xem ra vẫn không quên phần cho tiểu tình nhân.
Liền cố ý hỏi bâng quơ: "Bạn trai à?"
Đắt tiền như vậy bạn bè bình thường không có khả năng tặng.
Cố Thanh Hàn không khỏi chột dạ: "Ừ...ừm."
Nàng cẩn thận quan sát vẻ mặt của Triệu Lam. Cô vẫn như cũ bình thản, không bày ra bất cứ cảm xúc gì. Điều này khiến Cố Thanh Hàn cảm thấy sợ hơn là mừng. Rõ ràng từ tối qua nàng đã có thể khẳng định Triệu Lam đã biết nàng là tiểu tam của Thẩm Tư Đằng, vậy tại sao hôm nay cô lại không làm gì nàng? Thậm chí còn có lòng hảo tâm giúp nàng nữa? Thật ra vừa rồi Triệu Lam hoàn toàn có thể vứt nàng ở đó rồi rời đi, dù sao hai người không thân không thích, cô không có nghĩa vụ phải làm vậy, đừng nói tới nàng là kẻ đã xen vào hạnh phúc gia đình cô.
Ờ, mà chắc cũng không hạnh phúc lắm đâu.
"Nhìn đủ chưa?"
Dù đang lái xe nhưng Triệu Lam vẫn cảm giác được có người đang nhìn chằm chằm mình, cái cảm giác bị người khác quan sát, đánh giá luôn khiến cô cảm thấy khó chịu. Từ nhỏ đã phải sống dưới sự quản thúc của ba mẹ và ông nội, lớn lên lại vớ phải tên chồng hay ghen tuông như Thẩm Tư Đằng, Triệu Lam cảm thấy bản thân cứ như một chú chim bị vây hãm trong lồng, thật bí bách, thật tù túng, khiến bản thân luôn khao khát có được tự do, được làm những gì mình muốn.
"Xin lỗi." Cố Thanh Hàn ngượng ngùng cúi đầu, dời ánh mắt sang hướng khác, đổi chủ đề, "Xe của cô thơm thật đó."
"Cô xịt nước hoa nồng nặc vậy mà."
Sao tự dưng lại quay về nói cái này? Cố Thanh Hàn cảm thấy bản thân như đang lấy đá đập vào chân mình.
"Không phải mùi nước hoa, mùi này thơm hơn."
"Mùi gì?"
"Mùi tiền."
"..."
Triệu Lam thở dài: "Thích không?"
"Thích, thích chứ." Cố Thanh Hàn nghĩ sao nói vậy, gật đầu lia lịa.
"Vậy nên cô mới bán mạng đi làm như thế sao?"
Tiện thể đào luôn tiền của chồng tôi?
"Tôi cũng đã nói rồi đó, tôi thật sự rất nghèo, còn phải nuôi em gái nữa." Giọng Cố Thanh Hàn dần trầm xuống.
Triệu Lam đến giờ mới nhớ ra chuyện này, không thể phủ nhận, Cố Thanh Hàn thật sự rất yêu thương em gái của mình. Xem ra cũng không hẳn là người xấu.
"Cố Tiểu Mạc là em gái cô có đúng không?"
Cố Thanh Hàn giật mình lên giọng: "Làm sao cô biết được?"
Triệu Lam quay đầu nhìn nàng kéo khóe miệng một cái, mấp máy hai chữ "Bí mật.", rồi lại tiếp tục nhìn đường.
Cố Thanh Hàn: ???
Trong xe thoắt cái yên tĩnh trở lại, chỉ còn âm thanh của bài hát đang phát, Cố Thanh Hàn dựa người vào lưng ghế, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đây là bài "Dạ Khúc" mà nàng vô cùng yêu thích, có điều tiếng nhạc có vẻ hơi lớn, Cố Thanh Hàn sợ ảnh hưởng đến Triệu Lam đang lái xe, liền vươn tay muốn vặn nhỏ lại, không ngờ Triệu Lam cũng đang làm hành động tương tự, tay hai người cứ thế vô tình chạm vào nhau.
Cố Thanh Hàn là người phản ứng trước, vội rụt tay lại.
"Ách, xin lỗi."
"Không sao, tôi chỉ định chuyển kênh."
Cố Thanh Hàn khẩn thiết hỏi ý: "Có...có thể không chuyển không?"
"Sao vậy? Cô thích Châu Kiệt Luân?"
Nàng nhẹ lắc đầu: "Cũng không hẳn, tôi chỉ là thích nghe các bài hát của anh ấy."
Triệu Lam gật gật đầu, lại nhân cơ hội thả bom: "Châu Kiệt Luân là ca sĩ yêu thích của chồng tôi."
Cố Thanh Hàn: "..."
"Trong công viên, tiếng vọng của lễ tang đang lan khắp bầu trời.
Đóa hoa hồng trắng tiễn đưa em cũng héo tàn..."
Cạch.
Nàng thẳng thừng nhấn nút chuyển sang kênh thời sự.
Phản ứng của Cố Thanh Hàn quả nhiên khiến Triệu Lam trở tay không kịp.
"Không phải mới nói thích nhạc của Châu Kiệt Luân sao?"
Cố Thanh Hàn khoanh tay, tựa đầu vào ghế, dửng dưng nói: "Bây giờ thì hết thích rồi, gu âm nhạc mà, thay đổi theo thời gian thôi."
Triệu Lam khó hiểu nhìn nàng, thời gian này có phải là hơi nhanh rồi không?
Đến nơi, Triệu Lam lại giúp Cố Thanh Hàn tháo dây an toàn, tiện thể nhìn xuống chân phải nàng một chút, quan tâm hỏi: "Đã đi khám chưa?"
"Bạn tôi có giúp tôi xem rồi."
"Kết quả thế nào?"
"Nó nói không biết."
Triệu Lam lộ vẻ không hiểu: "Tại sao?"
"Nó là bác sĩ tâm lý."
"..."
Triệu Lam hoàn toàn nhận thua.
"Cô cũng lạc quan đấy."
Cố Thanh Hàn cười cười: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, chắc là không sao đâu, tôi có mua thuốc giảm đau ở ngoài rồi."
Vẻ mặt Triệu Lam so với nàng lại khá nghiêm trọng: "Vết thương dù nhỏ cũng không được coi thường."
Cô nói cũng không sai, đã có không ít người vì chủ quan với mấy vết thương trông có vẻ vô hại nên phải trả giá đắt. Cố Thanh Hàn nghe xong cũng thấy hơi sợ.
"Vậy khi nào uống hết thuốc mà vẫn không khỏi tôi sẽ đi khám, cảm ơn Triệu tiểu thư đã nhắc nhở."
Triệu Lam không nói gì chỉ gật đầu.
Cộc, cộc, cộc.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Cố Thanh Hàn kéo cửa kính xuống liền bị gương mặt phóng đại của Tiêu Vũ Huyên đang thò vào doạ sợ chết khiếp.
"E he he, Tiểu Cố hôm nay đi làm bằng xe hơi nha, là bạn trai chở đúng không? Nãy giờ còn không chịu xuống xe, hai người đang làm gì mờ ám trong này hả?"
Bên trong xe bỗng chốc im bặt, không hề phát ra bất cứ âm thanh gì. Tiêu Vũ Huyên ngờ nghệch nhìn nét mặt vặn vẹo của Cố Thanh Hàn mới cảm giác có chút không đúng, từ từ ngước mặt lên nhìn sang ghế lái bên cạnh...
"Á Tr...Tr...Tr...Triệu....Triệu..."
Cố Thanh Hàn vội bịt miệng Tiêu Vũ Huyên lại: "Suỵt, đừng có la."
Người ngồi ở ghế lái lịch sự gật đầu với nàng một cái: "Xin chào, tôi là Triệu Lam."
Tiêu Vũ Huyên hoàn toàn hoá đá.
Nàng có cảm xúc muốn hét lên lần nữa.
Bây giờ đào lỗ chui xuống còn kịp không?
Chuyện này sao có thể?!
Cái quỷ gì đang xảy ra vậy?
Cố Thanh Hàn đi cùng với Triệu Lam?
Không đúng, phải là Triệu ảnh hậu vậy mà lại đưa Cố Thanh Hàn đi làm. Chuyện này là sao đây? Hai người này có quan hệ gì?
Cố Thanh Hàn mặc kệ vẻ mặt thảng thốt của Tiêu Vũ Huyên, đẩy cửa ra bước xuống, dáng đi khập khiễng của nàng lập tức kéo Tiêu Vũ Huyên quay về với thực tại.
"Chân cậu làm sao vậy?"
"Tối qua mình bị ngã cầu thang."
"Chậc, cậu phải cẩn thận chứ, lớn bằng này còn để ngã" Tiêu Vũ Huyên giở giọng cằn nhằn, dù vậy vẫn cẩn thận đỡ lấy Cố Thanh Hàn, "Hầy, sao cậu không nghỉ ở nhà cho rồi, lỡ như nó sưng nặng hơn thì sao?"
"Không sao mà, mình còn đi được. Với lại hôm nay Y Y lên trường, quán còn có mình cậu, mình đương nhiên phải ra phụ chứ."
Cậu như này còn đòi phụ được ai đây.
Nhìn Cố Thanh Hàn kiên quyết như vậy Tiêu Vũ Huyên cũng biết không ngăn nổi nàng.
"Được rồi, hôm nay cậu cứ đứng ở quầy thu ngân là được, việc khác cứ để mình làm."
"Ừm." Cố Thanh Hàn gật đầu, sau đó quay lại nói với Triệu Lam: "Cảm ơn Triệu tiểu thư đã cho tôi quá giang."
Triệu Lam lịch sự gật đầu một cái rồi vòng xe qua phía đối diện.
Tiêu Vũ Huyên nghe đoạn hội thoại ngắn ngủi này cũng lờ mờ đoán ra chuyện gì, "Vậy là lúc nãy cậu đi nhờ xe của Triệu Lam hả?"
"Ừ, chứ cậu nghĩ gì?"
"Mình cứ nghĩ cậu và chị ấy rất thân, kiểu như... bạn bè chẳng hạn."
Cố Thanh Hàn vội xù lông: "Hừ, bạn cái gì mà bạn." Đừng có gán cái mác bạn bè lên người nàng và người phụ nữ đó.
Đi được hai bước Cố Thanh Hàn lại như nhớ ra điều gì, nàng quay đầu nhìn sang công ty giải trí Hoan Diệu ở phía đối diện.
"Hình như Triệu Lam vừa đi vào đó đúng không?"
"Ừ, Hoan Diệu là công ty quản lý của chị ấy mà."
"Hả?"
Cố Thanh Hàn há hốc mồm. Nàng ngửa cổ nhìn toà nhà khổng lồ cao chọc trời bên đó rồi lại nhìn quán cà phê ba tầng lầu bên mình, một cảm giác khó tả lại dâng lên.
Cùng là chỗ làm mà sao nó lạ lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com