Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Tuyết Văn Hi nhìn sắc mặt Mục Tiểu Mạn ửng đỏ, vội vàng đem nàng bế lên đặt trên giường, đắp chăn lên

Mặc tốt áo ngoài, đi ra Mẫu Đơn Các. Đúng lúc gặp được Tiểu Khiết chuẩn bị đi vào

“Văn công tử dậy rồi à, tỷ tỷ đâu, chưa dậy sao?”

“Cô tới thật đúng lúc, giúp ta lấy nước lạnh + một cái khăn lông. Đúng rồi, lần trước nàng sinh bệnh còn dư lại thuốc không, nếu không có ta một đi Phúc Trạch Đường mua”

“Tỷ tỷ làm sao vậy? Lần trước thuốc đều dùng hết rồi”

“Cũng không biết Tiểu Mạn tối hôm qua có phải hay không mệt tới rồi, có điểm phát sốt”

Tiểu Khiết cẩn thận nghĩ nghĩ, tựa hồ đêm qua đi ngang, nhìn thấy Mục Tiểu Mạn đứng ở đình hóng gió, lúc ấy cho rằng chính mình nhìn lầm rồi, hiện tại nghĩ đến, chỉ sợ đêm qua chính là Mục Tiểu Mạn.

“Văn công tử, tỷ tỷ đêm qua ở đình hóng gió ngoại đứng hồi lâu, nghĩ đến có thể là gió đêm lạnh đến thấu xương, hơn nữa lần trước bệnh còn không có hoàn toàn hết, cho nên mới phát sốt”

Tuyết Văn Hi mơ hồ nhớ tới nửa đêm trước cảm giác thân thể nóng lên, nhưng lại mau liền hạ nhiệt do có một người lạnh lẽo nằm kế cho mình, nghĩ đến chính là Mục Tiểu Mạn đi ra bên ngoài đứng chịu gió lạnh tới bị sốt.

“Khẳng định là nàng, đêm qua dùng thân thể của mình cho ta hạ nhiệt độ, cái đồ ngốc này, chính mình bệnh còn chưa hết không biết sao. Ta hiện tại đi Phúc Trạch Đường tìm đại phu.”

“Công tử là muốn lưu lại chiếu cố tỷ tỷ sao?”

“Trước hết làm ơn Tiểu Khiết cô nương tạm thời chiếu cố Mục cô nương một chút, ta đi mời đại phu”

Dứt lời cầm túi tiền chạy hướng Phúc Trạch Đường. Tiến vào Phúc Trạch Đường, Tuyết Văn Hi trực tiếp nhắm phía phòng khám bệnh.

“Lý đại phu, người mau cùng ta tới cứu người.”

Lý đại phu còn không có thấy rõ người đến là ai đã bị túm áo kéo đi, hắn từng tuổi này hú hồn một phen bị người khác kéo đi, không cẩn thận đã bị ngạch cửa vướng ngã.

Tuyết Văn Hi thấy hắn té ngã, lại vội vàng xoay người nâng hắn dậy, Lý đại phu lúc này mới thấy rõ người tới.

“Này không phải hôm qua phùng châm công tử sao, như vậy sinh long hoạt hổ. Tới đây cho lão phu nhìn xem miệng vết thương công tử có phải hay không nhiễm trùng”

Tuyết Văn Hi thấy Lý đại phu muốn chính mình kiểm tra, vội vàng ngăn hắn lại.

“Ta vết thương này không ngại, người theo ta đi, cùng ta đi xem bệnh”

“Ta cái gì cũng chưa lấy,sao khám được?”

Tuyết Văn Hi lúc này mới nhớ tới đại phu xem bệnh đều đem cái hòm thuốc, nàng ngẩng đầu nhìn nhìn bốn phía, ngắm tới rồi hòm thuốc, đứng dậy lấy lại đây để ở trên người.

“Hảo ta cầm, chúng ta đi mau”

“Aiya, công tử, trước tiên cùng ta nói đại khái tình huống a, ta trước tiên chuẩn bị chút dược liệu a”

“Đều là mạng người, người đi trước đi, sau đó xem bệnh người viết đơn thuốc cho ta, ta đi lấy”

“Hảo hảo, xem ngươi cứ như vậy, tương tất người bệnh tình huống rất nguy hiểm, đừng nhiều lời, chúng ta đi thôi”

Dứt lời Tuyết Văn Hi lôi kéo Lý đại phu hai lời chưa nói liền thẳng đến Mây Yía Cư.

Mây Tía Cư

Tiểu Khiết cùng Tiểu Thanh chiếu cố, Mục Tiểu Mạn tuy đã tỉnh, nhưng vẫn là sốt cao, người cũng có chút hoảng hốt.

Nàng giương mắt nhìn nhìn bốn phía, đột nhiên nhớ tới chút cái gì, liền mở miệng hỏi nói :

“Tiểu Khiết, Văn công tử đâu,huynh ấy  hạ sốt chưa?”

“Tỷ tỷ, tỷ bệnh thành như vậy còn lo lắng cho Văn công tử. Tỷ yên tâm, huynh ấy không sao,đi Phúc Trạch Đường mời đại phu rồi”

Nghe được Tuyết Văn Hi sao, Mục Tiểu Mạn mới nhẹ nhàng thở , nàng cảm giác có chút trầm trầm.

Lúc này, Tuyết Văn Hi lôi kéo Lý đại phu “hấp tấp” tiến vào Mẫu Đơn Các.

Lý đại phu đứng ở cửa, thở hồng hộc, thấy Tuyết Văn Hi thúc giục hắn liền mau chóng điều chỉnh hô hấp đi đến mép giường.

“Này không phải cô nương ngày hôm qua tới mời ta phùng châm cho ngươi  sao? Như thế nào ngày hôm qua ngươi sinh bệnh, hôm nay cô ấy sinh bệnh, tiểu phu thê các người thật đúng là trời sinh một đôi, xem bệnh cũng có thể đuổi trước sau chân.”

Dựa theo dĩ vãng, Tuyết Văn Hi nếu là nghe thấy lời này khẳng định thực vui vẻ. Nhưng hiện tại nghe Lý đại phu trêu chọc, trên mặt nàng cũng không có nửa điểm ý cười, nàng hiện tại chỉ là lo lắng Mục Tiểu Mạn nóng lợi hại như vậy có thể hay không có nguy hiểm.

“Lý đại phu, Tiểu Mạn thế nào a, nghiêm trọng sao?”

Lý đại phu khám xong mạch, thu hồi hòm thuốc, đi đến trước bàn viết phương thuốc giao cho Tuyết Văn Hi.

“Công tử yên tâm, lệnh phu nhân chỉ là ngẫu nhiên cảm phong hàn, hơn nữa hôm trước vẫn chưa hoàn toàn khang phục, cho nên bệnh đã tái phát mà thôi, uống thuốc mỗi ngày đúng hạn,sẽ mau hết bệnh thôi”

Tuyết Văn Hi nghe Lý đại phu nói như vậy, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng đứng dậy ngồi vào mép giường, nắm tay Mục Tiểu Mạn, trong mắt tràn đầy đau lòng.

Mục Tiểu Mạn suy yếu nhìn Tuyết Văn Hi gật gật đầu,như thể nói cho Tuyết Văn Hi biết mình không sao

Lý đại phu thấy hai người như thế ân ân ái ái, hắn không nghĩ đánh vỡ, nhưng hắn còn muốn nhìn miệng vết thương  Tuyết Văn Hi, chỉ có thể căng da đầu đi lên trước.

“Công tử, nếu bệnh lệnh phu nhân ta đã xem xong rồi, ta đến nhìn xem miệng vết thương của ngươi, mời công tử đem cổ tay áo vén lên”

Tuyết Văn Hi vừa mới cũng chưa chú ý tới Lý đại phu đối Mục Tiểu Mạn xưng hô, nàng có một ít ngượng ngùng, vội vàng cúi đầu.

Mà Mục Tiểu Mạn cũng chú ý tới Lý đại phu trong miệng “Lệnh phu nhân” nói giống như là chính mình, nàng cũng đỏ mặt xoay đầu không đi xem Tuyết Văn Hi. Nàng nhìn về phía Lý đại phu dò hỏi tình huống Tuyết Văn Hi

“Lý đại phu,vết thương thế nào?”

“Công tử miệng vết thương này không có nhiễm trùng,không có trở ngại, chỉ là sắp tới miệng vết thương đừng đụng nước, chú ý thức ăn thanh đạm liền tốt. Ta lại cho hắn liều thuốc, dùng xong miệng vết thương sẽ mau khép lại, bảy ngày sau tới chỗ ta cắt chỉ thì tốt rồi.”

“Vậy là tốt rồi, đa tạ Lý đại phu,sáng sớm như vậy khiến cho người bỏ ra đi khám.”

Lý đại phu nhìn trước mắt hai người cho nhau dáng vẻ lo lắng, cũng là cười lắc đầu.

“Không cần cảm tạ ta, nếu muốn cảm ơn thì phải nói với tiểu tướng công nhà cô, hắn vô cùng lo lắng chạy tới, ta còn tưởng rằng cái gì đại sự, thiếu chút nữa liền phải mang tiểu dược đồng cùng nhau tới. Bất quá thấy hắn như vậy khẩn trương, lão phu còn phải chúc mừng cô nương tìm được lương xứng rồi a”

Mục Tiểu Nạn cùng Tuyết Văn Hi nghe thấy Lý đại phu nói, đều trộm ngắm đối phương liếc mắt một cái, đối thượng ánh mắt lại xoay đầu.

“Khụ khụ, Lý đại phu, cái kia ta cùng Văn công tử không phải mối quan hệ người tưởng cái , chính là…… Chính là bằng hữu”

Tuyết Văn Hi nghe thấy Mục Tiểu Mạn nói như vậy, sâu kín nhìn về phía Mục Tiểu Mạn【Như thế nào chính là bằng hữu, liền tính hiện tại còn không phải phu thê, nhưng như thế nào cũng không thể xem như bằng hữu đi. Rõ ràng ngày hôm qua đều……】

Nàng nghĩ như thế nào như thế nào khí, thẳng tắp nhìn về phía Mục Tiểu Mạn mở miệng nói :

“Ai cùng nàng là bằng hữu, ta mới không phải, ta cùng nàng rõ ràng là……”

Tuyết Văn Hi tưởng nói nàng cùng Mục Tiểu Mạn chính là quan hệ phu thê, chính là Mục Tiểu Mạn vừa mới phản bác, chính mình lại mở miệng giống như mặt dày mày dạn quấn lấy Mục Tiểu Mạn. Có chút oán khí hướng bên cạnh nhìn lại, phát hiện Tiểu Thanh cùng Tiểu Khiết che mặt cười trộm, vội vàng đứng lên.

“Khụ khụ, hảo, Lý đại phu, ta cùng người về Phúc Trạch Đường lấy thuốc.”

Liền vội vội lôi kéo Lý đại phu ra cửa.

Tiến vào Phúc Trạch Đường, Lý đại phu phân phó dược đồng đi chuẩn bị dược liệu, Tuyết Văn Hi chạy tới Vũ Lạc Cư.

“Lạc Huyên Quân”

“Văn Bân, sao huynh lại tới đây,vừa đúng lúc chúng ta cùng nhau tới học đường đi”

“Không được không được, ta hôm nay tới là muốn nhờ huynh giúp ta xin Lệ Hổ tiên sinh xin phép nghỉ, ta có chút việc muốn xử lý”

“Chuyện gì a?”

“Là…… Việc tư”

“Vậy huynh dù sao cũng phải nói cho ta sự việc ra sao đi? Bằng không ta như thế nào giúp huynh xin nghỉ”

“Vậy huynh liền nói nhà ta có việc, người nhà sinh bệnh”

“Người nhà? Nha ~ để ta đoán xem, chắc không phải là Mục cô nương?”

“Huynh như thế nào lại biết…… Không đúng, cái gì rối loạn lung tung, tóm lại huynh giúp ta xin nghỉ thì tốt rồi”

“Liền biết là bởi vì Mục cô nương. Giúp huynh cũng đúng, bất quá huynh đến giúp ta làm một chuyện.”

“Chuyện gì? Huynh nói”

“Ta tính toán qua mấy ngày sẽ mở một hội ký tên, đến lúc đó ta muốn huynh đích thân lên sân khấu”

Tuyết Văn Hi nhưng nhớ rõ lần trước hội ký tên người tễ người bộ dáng, nàng thiếu chút nữa làm những cái đó tiểu thư cấp chia cắt. Bất quá vì bồi Mục Tiểu Mạn, nàng bất cứ giá nào.

“Hảo, ta đáp ứng huynh, bất quá ta muốn mời Tiểu Mạn cùng nhau đi”

“Có thể a,nếu huynh không nói ta cũng tính toán mời cô ấy. Bất quá, nhìn không ra hai người các người đều như hình với bóng”

“Đi đi đi,huynh lại trêu ghẹo ta, tiếp theo thoại bản ta liền không cho huynh”

“Hảo hảo hảo, đừng nóng giận, ta không nói, ta đây đi học đường trước”

Cáo biệt Vũ Lạc Huyên, Tuyết Văn Hi trở lại Phúc Trạch Đuờng,thuốc đã chuẩn bị xong, Tuyết Văn Hi cầm thuốc chuẩn bị ra cửa, đột nhiên nhớ tới cái gì lại vội vàng trở về.

“Lý đại phu, ta có một chuyện làm ơn người, có thể hay không nói chuyện một chút”

Tuyết Văn Hi kéo Lý đại phu qua đưa cho hắn một bao ngân lượng, Lý đại phu vội vàng từ chối hắn.

“Công tử chuyện này không được, không duyên cớ vô cớ lão phu nhận không nổi”

“Tiền này người cứ cầm, người yên tâm, ta sẽ không nhờ người làm chuyện cắn rứt lương tâm,người y thuật cao minh, ta chỉ sỡ tương lai ta có chuyện muốn người có thể tận lực giúp ta liền được”

“Hảo, y thuật thượng sự, công tử về sau có yêu cầu cứ việc mở miệng, lão phu sẽ tận lực trợ giúp công tử”

“Đa tạ Lý đại phu, có thể cho ta biết địa chỉ của người không, nếu ta ở Phúc Trạch Đường tìm không thấy người, có thể đi chỗ ở của người tìm”

“Nam Phố Tây khẩu hẻm thứ ba đầu Phố Đệ Nhị Gia”

“Hảo, ta sẽ nhớ kỹ. Ta đi trước đây cáo từ”

Tuyết Văn Hi đem theo thuốc đi ra Phúc Trạch Đường, nàng đi ở trên đường liền suy nghĩ, cách này trời càng ngày càng gần

Nàng nhớ rõ đêm đó, ở học đường sau đình nhìn thấy một hắc y nhân, trọng thương xuất hiện trước mắt mình Mục Tiểu Mạn. Nàng nhớ rõ nàng sau lưng có hai cái mũi tên ngân. Cũng nhớ rõ lúc ấy nàng đi Phúc Trạch Đường một đại phu cũng chưa tìm thấy, chỉ có thể cầm chút cầm máu ngăn đau thuốc ứng phó.

Cho nên sau lại mới có Mục Tiểu Mạn kiếp tù bởi vì miệng vết thương chưa hồi phục mà quả bất địch chúng, cuối cùng…… Nàng cũng nhớ rõ an tĩnh nằm ở quan cữu trung, mặt Mục Tiểu Mạn không có chút máu.

Tuyết Văn Hi trước nay đều không có quên mất đi Mục Tiểu Mạn cái loại cảm thụ này, cho nên lần này, nàng không cho phép bất luận sự tình gì  uy hiếp đến Mục Tiểu Mạn.

Trở lại quá khứ, tiền tài, con đường làm quan, nàng cái gì đều có thể không cần, nàng chỉ cần Mục Tiểu Mạn tồn tại.

Bất tri bất giác, Tuyết Văn Hi đ chạy tới cửa Mây Tía Cư. Nàng thay đổi đổi tâm tình, bước vào Mẫu Đơn Các.

Tiểu Khiết cùng Tiểu Hoàn ở trong phòng, thấy Tuyết Văn Hi trở về, tiếp nhận trên thuốc tay nàng liền lui ra ngoài.

Tuyết Văn Hi chậm rãi đi đến trước giường, nhìn Mục Tiểu Mạn hôn mê, vén cổ tay áo,nàng lấy khăn lông tẩm tẩm nước trên đầu để lên trên

Làm như nhận thấy được có người ở bên người mình, Mục Tiểu Mạn chậm rãi mở to mắt.

“Công tử,huynh như thế nào lại ở đây, Tiểu Mạn đã không sao,huyng chạy nhanh về học đường đi, bằng không lại muốn bị trừ điểm phẩm cách à”

“Không sao, ta nhờ Lạc Huyên Quân giúp ta xin nghỉ rồi,hôm nay ta ở lại chiếu cố nàng”

Nghe thấy Tuyết Văn Hi nói như vậy,Mục Tiểu Mạn cũng không nói nhiều lời, rốt cuộc nàng cũng muốn cùng Tuyết Văn Hi nhiều ở chung một đoạn thời gian. Nhìn Tuyết Văn Hi bộ dáng nghiêm túc,Mục Tiểu Mạn tưởng  liền kéo chăn ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ giường đệm.

“Huynh đêm qua hẳn là cũng không nghỉ ngơi tốt, muốn hay không vào đây nghỉ ngơi một lát”

“Hảo a”

Tuyết Văn Hi không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp chui vào chăn, thuận thế đem Mục Tiểu Mạn ôm sát trong lòng ngực.

Mục Tiểu Mạn vốn dĩ nghĩ chính mình làm như vậy, Tuyết Văn Hi khẳng định sẽ thẹn thùng, như vậy là có thể nhìn Tuyết Văn Hi mặt đỏ ửng. Chính là không nghĩ tới nàng liền trực tiếp liền chui vào chăn, còn đem chính mình ôm vào trong ngực, liền muốn tránh thoát ra ngoài.

Tuyết Văn Hi thấy Mục Tiểu Mạn muốn tránh thoát ra ngoài, liền bắt đầu giở trò

“Aiya ây yô,miệng vết thương ta ~ đau a, đau”

Mục Tiểu Mạn cho rằng chính mình đụng phải miệng vết thương Tuyết Văn Hi vội vàng đình chỉ tránh thoát động tác, lôi kéo cánh tay Tuyết Văn Hi ngó trái ngó phải.

“Thực xin lỗi, ta đây bất động, nhưng thương thế của huynh còn chưa hồi phục, ôm ta lại đụng vào miệng vết thương.”

“Yên tâm, đây không phải bị thương cánh tay.”

“Vậy huynh vừa mới……”

“Là gạt nàng, nếu không dùng lời nói lừa gạt nàng, nàng liền không cho ta ôm”

Mục Tiểu Mạn nhìn Tuyết Văn Hi trước mắt chơi xấu,bất đắc dĩ cười cười.

“Ta nghĩ tại Mây Tía Cư nhiều người như vậy, thế nhưng không nhìn thấy huynh là cái tiểu vô lại. Ta có thể đổi ý sao?”

“Đương nhiên…… Không thể, nàng muốn đổi ý đi đâu, đời này của nàng đều ném ta không xong, ngoan ngoãn cho ta ôm, nói cách khác, ta liền……”

“Huynh liền thế nào, ân?”

“Hôn nàng”

Mục Tiểu Mạn lần này nhớ kỹ kịch bản Tuyết Văn Hi,nàng vội vàng che miệng lại, còn là tính sai, Tuyết Văn Hi hôn chính là cái trán của nàng.

“Huynh…… Ta như thế nào lại bị trúng kế của huynh”

“Kỳ thật cũng không có, bất quá nàng phòng ngự sớm”

“Sớm? Ý gì……”

Sau đó Tuyết Văn Hi liền hôn lên môi Mục Tiểu Mạn

Thật lâu sau, Tuyết Văn Hi buông Mục Tiểu Mạn ra, dùng cằm đỡ đầu nàng, nhẹ giọng nói :

“Tiểu Mạn ta mệt rồi,nàng ủy khuất bồi ta nghỉ ngơi đi”

Mục Tiểu Mạn mới vừa phản ứng lại đây, muốn cự tuyệt liền phát hiện Tuyết Văn Hi đã ngủ rồi.

Nàng ngẩng đầu nhìn nhìn Tuyết Văn Hi, dùng thanh âm rất nhỏ nói :

“Văn Hi, làm sao bây giờ? Ta hiện tại giống như không muốn rời đi huynh. Mặc kệ thân phận ta là cái gì, ta hy vọng huynh đều đừng rời xa ta”

Dứt lời nàng ngửa đầu hôn hôn cằm Tuyết Văn Hi. Bởi vì thân thể suy yếu, chỉ chốc lát nàng cũng ngủ rồi.
-----------------
Drama sắp tới rồi :<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com