Chương 24
Chương 24: Hãy cứu đứa trẻ này!
Lộc Tri Vi không nói nên lời.
Đối mặt với hàng loạt nhiệm vụ ngày càng trở nên vô lý này, cô bắt đầu tự hỏi liệu có một ngày nào đó cô sẽ bị hệ thống đẩy đến cái chết sớm hay không.
Mời Tang Vãn Từ ở lại qua đêm......
Cô thậm chí còn không phải bạn của Tang Vãn Từ, tại sao cô ấy phải đồng ý ở lại qua đêm?
Và đột nhiên mời ai đó ở lại qua đêm còn kỳ lạ hơn!
Khách sạn của họ không cách xa nhau đến thế!!
Cô thậm chí còn không muốn thử, cô sẽ chết nếu thử.
Cô đã nỗ lực rất nhiều để xây dựng tình bạn mới chớm nở với Tang Vãn Từ, không thể để mọi thứ trở nên vô ích vì nhiệm vụ vớ vẩn này.
Nếu Lão Ngũ ở trước mặt cô, cô chắc chắn sẽ kích hoạt năng lực "chỉ tay".
【Hệ thống của anh bị gì vậy, sao nhiệm vụ lại càng ngày càng thiếu chuyên nghiệp, càng ngày càng vô lý thế!】
Lão Ngũ bình tĩnh đẩy kính lên: 【Sao lại không chuyên nghiệp, chỉ là qua đêm thôi mà. Chúng tôi cũng không yêu cầu cô làm gì khác, cô đang nghĩ đến chuyện không nên làm à?
【Hơn nữa, nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra đều là để làm sâu sắc thêm tình cảm giữa các nhân vật chính.
【Có lẽ là vì phát hiện bầu không khí giữa hai người vừa rồi rất tốt, cho nên mới đẩy ra giúp một tay.】
Lộc Tri Vi: 【?】
Lão Ngũ: 【Không ngờ tới?】
Lộc Tri Vi: 【......】
Không ngờ, cô thực sự không ngờ tới.
Thật là một "lời động viên giúp đỡ" tuyệt vời.
Nhưng các anh có thể vui lòng cân nhắc khoảng cách giữa hai khách sạn được không? Chỉ mất vài phút đi bộ là tới rồi!
Lão Ngũ thúc giục: 【Được rồi, chỉ có một phút, rất gấp, đi hoàn thành nhiệm vụ đi.】
Lộc Tri Vi cười thầm trong lòng, dùng "thẻ miễn phạt":【Không ngờ tới, đúng không!】
【......】
Lão Ngô: 【Thật sự không ngờ tới.】
Anh không ngờ cô thậm chí còn không thử.
Có vẻ như cô thực sự lo lắng về việc Tang Vãn Từ nghi ngờ trí thông minh của cô.
Nhiệm vụ đương nhiên thất bại, nhưng lần này không có hình phạt nào, chỉ đơn giản là được đưa vào danh sách các nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành.
Lộc Tri Vi cảm thấy đau lòng khi sử dụng thẻ miễn phạt.
Thẻ miễn phạt mà cô đã phải rất vất vả mới có được vào sáng nay đã biến mất vào bữa tối.
Lộc Tri Vi: Huhu, đứa nhỏ này chỉ có hai cái......
Nhưng nghĩ lại thì đó cũng là điều tốt vì nó không làm hỏng ấn tượng mà Tang Vãn Từ có về cô lúc này.
Nỗi đau trong lòng cô lập tức được an ủi.
Cô thở dài nặng nề rồi đi theo Tang Vãn Từ ra cửa và tiễn cô ấy ra ngoài.
"Tang lão sư, trên đường về cẩn thận, khi nào đến khách sạn nhớ nhắn tin cho tôi nhé ——"
Tang Vãn Từ quay lại, lặng lẽ nhìn cô.
Lộc Tri Vi ngượng ngùng mím môi, cười ngượng ngùng.
—— Trời ơi, quên mất là không có thông tin liên lạc của cô ấy.
May mà Tang Vãn Từ không biểu lộ cảm xúc gì, cũng không tiếp tục chủ đề này, cô ấy chỉ khẽ gật đầu: "Ngủ sớm đi, ngày mai gặp lại."
Sự ngượng ngùng qua đi.
Lộc Tri Vi gật đầu liên tục, tỏ vẻ đã được giải thoát.
Cô đóng cửa lại, đi tắm trước khi nằm trên giường, cô bỗng nhiên bắt đầu lo lắng.
Lão Ngũ vừa nói hệ thống sẽ kiểm tra bầu không khí trước khi "đẩy mạnh" để tăng thêm tình cảm giữa các nhân vật chính.
Vậy thì lần sau sẽ có nhiệm vụ vô lý, thậm chí còn vô lý hơn nữa......
Hãy cứu đứa trẻ này!
Đúng lúc này, Ứng Tức Trạch gửi tin nhắn tới, cắt ngang dòng suy nghĩ ưu sầu của cô.
[Ứng Tức Trạch]: Tỷ, có một điều em phải nói rõ với chị
[Ứng Tức Trạch]: Em không thích chị
[Lộc Chí Vi]: ?
Cậu ta đang nói gì vậy?
Cậu cũng đi chệch khỏi cốt truyện rồi?
Đây không phải là fanfic giữa nam chính và nam phụ!
[Ứng Tức Trạch]: Không, không phải là em không thích chị
[Ứng Tức Trạch]: Thở dài, ý em là, loại "thích" này chính là thích giữa một người đàn ông và một người phụ nữ
[Ứng Tức Trạch]: Em thích chị, là từ đệ đệ dành cho ca ca hoặc tỷ tỷ , không phải từ một nam đến một nữ, chị hiểu không?
Lộc Tri Vi nhíu mày.
[Lộc Tri Vi]: Tôi hiểu rồi, chúng ta không phải vẫn luôn có quan hệ anh em sao?
[Lộc Tri Vi]: Sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?
[Ứng Tức Trạch]: A, hôm nay Tang lão sư đến tìm en, cô ấy nói nếu em không thích chị thì đừng có mà bám lấy chị, cũng đừng quá gần gũi chị, khiến chị hiểu lầm. Em thấy cô ấy nói có lý, nên đến giải thích.
Lộc Tri Vi: "...?"
Cảm xúc của cô đột nhiên trở nên phức tạp.
Cô ngạc nhiên khi thấy Tang Vãn Từ thậm chí còn đến nói chuyện với Ứng Tức Trạch, nhưng cô cũng cảm thấy xúc động.
Dù thế nào đi nữa, Tang Vãn Từ cũng chỉ vì muốn cô không phải chịu tổn thương mà làm như vậy......
Nghĩ đến đây, cô không khỏi mỉm cười.
Ngón tay cô lướt nhẹ trên màn hình.
[Lộc Tri Vi]: Đừng lo lắng, tôi vẫn luôn đối xử với cậu như đệ đệ , tôi chưa bao giờ nghĩ đến ý định khác
Cuối cùng Ứng Tức Trạch cũng cảm thấy yên tâm.
[Ứng Tức Trạch]: Tỷ, nghe chị nói vậy, em thấy nhẹ nhõm rồi.
[Ứng Tức Trạch]: Chị không biết đâu, để Tang lão sư không hiểu lầm em, em phải nói với cô ấy chuyện em nhầm chị là đàn ông.
[Ứng Tức Trạch]: Ngại quá!【Khóc.jpg】
Ánh mắt của Lộc Tri Vi lóe lên sự kinh ngạc.
Cô không ngờ Ứng Tức Trạch sẽ thành thật nói chuyện này với Tang Vãn Từ.
Chuyện vô lý như vậy, làm sao Tang Vãn Từ có thể tin được?
[Lộc Tri Vi]: Rồi sao nữa
[Ứng Tức Trạch]: Cô ấy tin điều đó
[Lộc Tri Vi]: ?
Tin điều đó?
Tang Vãn Từ cứ thế mà tin như vậy?
Cô ấy cả tin đến vậy sao?
Thật bất thương khi có người dễ dàng tin vào chuyện như này.
Chẳng lẽ...?
Một ý nghĩa vô lý thoáng qua trong đầu Lộc Tri Vi.
Rồi cô thấy tin nhắn của Ứng Tức Trạch: [Cô ấy sợ nếu vẫn không tin, em sẽ dùng cái chết để chứng minh]
Dòng suy nghĩ của cô bị gián đoạn.
Lộc Tri Vi: "......"
Điều đó chắc chắn là không cần thiết.
......
Hầu hết các cảnh còn lại của Lộc Tri Vi đều là cảnh ở bên Tang Vãn Từ, liên tục thể hiện mối quan hệ sâu sắc giữa chủ và tớ.
Khi không quay phim, cô thích ở lại khu vực quay phim để học hỏi.
Cô cũng phải theo dõi diễn xuất của Tang Vãn Từ và tiếp tục là một fan trung thành, dành cho cô ấy sự ủng hộ nồng nhiệt và mạnh mẽ nhất.
《Phượng Hoàng》là một bộ phim về một nữ chính mạnh mẽ, nên cốt truyện tự nhiên tập trung nhiều hơn vào Tang Vãn Từ.
Hơn nữa, đây là một nhân vật thông minh, nên có rất nhiều cảnh về chiến lược của cô ấy.
Mỗi lần như vậy, Lộc Tri Vi hoặc là ở bên cạnh cô ấy, hoặc là ở ngoài hậu trường, chỉ có điều không thay đổi chính là ánh mắt của cô luôn hướng về Tang Vãn Từ.
Hôm nay cũng vậy.
Lộc Tri Vi cầm điện thoại, đứng ngoài hậu trường, lặng lẽ quan sát toàn bộ cảnh quay.
Tang Vãn Từ mặc một chiếc áo choàng trắng thêu họa tiết mây phủ trên vai, những ngón tay thanh mảnh, thon thả của cô ấy cầm một cây bút lông dài và mảnh.
Giấy Tuyên sạch được trải ra trước mặt cô ấy, trên một chiếc bàn thấp.
Giấy Tuyên (宣紙) là loại giấy nổi tiếng ở Trung Quốc, có nguồn gốc từ vùng Tuyên Thành (宣城), tỉnh An Huy. Nó có đặc điểm thấm mực tốt, rất phù hợp cho thư pháp và tranh thủy mặc.
Cô ấy nhìn tờ giấy, trầm ngâm suy nghĩ.
Mái tóc dài mềm mại lặng lẽ trượt xuống từ trên vai, nhẹ nhàng rơi xuống bàn. Cô ấy không hề di chuyển, vẫn tĩnh lặng như bầu trời và mặt đất.
Đôi lông mày thanh tú của cô ấy thỉnh thoảng nhíu nhẹ, rồi lại nhanh chóng giãn ra.
Cô ấy trông rất nghiêm túc và trầm ngâm, nên không ai dám làm phiền.
Chẳng mấy chốc, cô ấy đã nảy ra một ý tưởng khi đôi mắt khẽ mở to hơn một chút, ánh sáng trong mắt bỗng sáng lên, chói lọi và mê hoặc.
Lộc Tri Vi nhìn cô ấy vuốt phẳng tờ giấy rồi nhấc tay áo lên và hạ bút xuống.
Máy quay phóng to, bắt trọn nét chữ của cô ấy.
Rõ ràng cô ấy đã từng luyện tập thư pháp trước đó, nét bút uyển chuyển, thanh thoát. Không khó để nhận ra tài năng uyên bác của cô ấy.
Khi viết, khuôn mặt cô ấy nghiêm túc và tập trung.
Một tia sáng chiếu vào từ cửa sổ, soi rọi khóe mắt tuyệt đẹp của cô ấy.
Nhẹ nhàng và tĩnh lặng, đẹp như một bức tranh.
Lộc Tri Vi trốn sau đám đông, thở dài trong lòng, vô thức bật camera trên điện thoại.
Bản năng tự nhiên của con người là muốn gìn giữ vẻ đẹp.
Cô chỉ lén chụp ảnh chứ không hề phát tán ra.
Sẽ ổn thôi phải không? Không bị phát hiện đâu nhỉ?
"Cắt--"
Đạo diễn Lý hô lên.
Ngay khi cô nhấn nút chụp.
Ngay lúc đó, Tang Vãn Từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía Lộc Tri Vi.
—— Cô ấy thấy chiếc điện thoại đang hướng về phía mình.
Lộc Tri Vi một giây trước còn ôm hi vọng, nhìn người bên trong màn hình đang nhìn lại cô: "..."
#Nếu bị bắt quả tang đang chụp lén một nữ diễn viên nổi tiếng thì phải làm sao? Online chờ gấp!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com