Chương 74: Tiểu Hàn / Đại Hàn
.
..
...
Nghỉ đông, mỗi ngày Freen đều đưa Becky đi dạy thêm. Trong lúc chờ nàng thì cô ghé một tiệm cà phê đọc sách, gửi email, đọc luận văn. Chờ hai tiếng sau khi Becky dạy xong, Freen sẽ chở Becky về trường sau đó vội đi làm việc của mình. Nếu cô không bận, hai người sẽ đi dạo phố cùng nhau, đi ăn hoặc cùng nhau xem phim.
Hai tuần dạy kèm trôi qua rất nhanh. Gần đến cuối năm, siêu thị, trung tâm thương mại và các cửa hàng nhỏ lẻ đều tấp nập nhân viên tiếp thị quảng cáo chào mời khách hàng, nơi nơi trang trí đèn hoa, rực rỡ đông vui. Becky và Freen, sau khi ăn xong bữa chiều, liền đi dạo siêu thị mua một ít đồ dùng hằng ngày. Lúc đi ra, mỗi người đều xách một bao lớn.
"Có phải mua quá nhiều rồi không?" Mua hai túi đều là đồ ăn, một ít hải sản đông lạnh, còn có trái cây, rau củ nhập khẩu.
"Không nhiều lắm." Freen nhìn nàng, "Ngày mai tết Âm Lịch chị phải về nhà... Năm mới có thể phải đi Dương Thành thăm ông bà ngoại với Auu nữ sĩ, còn phải tới ngoại ô Nam Thành thăm ông bà nội..."
"Dạ." Becky vờ như không để ý.
"Cho nên em cứ ở nhà chị đi, đừng ở kí túc xá. Như vậy chị cũng yên tâm một chút." Túi mua hàng của Freen nhẹ chạm vào túi của Becky.
Becky khẽ cười, "Không sao ạ, năm rồi em cũng toàn ở kí túc xá......"
Freen ôn nhu mà nhìn nàng, dịu dàng nói: "Hiện tại có chị, làm sao chị để em một mình trong kí túc xá được, nghe chị đi."
Becky mím môi cười, nhỏ giọng nói: "Nghỉ đông em đăng kí ở lại ký túc xá rồi, giờ nếu mà không ở thì có vẻ không tốt lắm......"
"Không sao, chị nhờ Diana lão sư nói với quản lý kí túc xá là được"
Như vậy thật sự không sao chứ?
Freen như là biết nàng đang suy nghĩ cái gì. Cô nhu hòa nhìn nàng cười: "Không sao mà."
Becky nói lời từ chối không được, chỉ có thể ừ một tiếng.
Freen đột nhiên cười thật tươi.
Hai người đã đi đến cửa trung tâm thương mại, Freen đứng nới đó, sau lưng là toà nhà cao chót vót, đèn thắp lung linh, biển người tấp nập. Bọn họ là pháo hoa nhân gian vui vẻ sung sướng, còn cô là một mảnh ấm áp nhất khi có nàng cạnh bên.
Gần đó có một quán lẩu cay, củ cải, thịt cá cuốn, viên, trứng luộc trong nước trà, hoa đậu hủ...... đều ngập chìm trong nồi nước lẩu đang sôi sùng sục.
Becky chạy tới, mua một chén nhỏ, quay đầu lại nhìn Freen. Cô đang xách hai bao đồ, mặc một chiếc áo khoác màu xanh đậm, quần dài màu tro đen, giày cao gót. Cô cũng không vội chạy xe tới đó, cứ kiên nhẫn mà đứng ở đó chờ nàng.
Thâm đông không khí lạnh buốt, Freen mặc hơi mỏng, sợi tóc bị gió thổi loạn, cô khụt khịt hít vào một hơi, hình như là bị lạnh một chút rồi.
Becky quay đầu nhìn nhìn cô rồi chạy tới quán nước nóng kế bên đó, mua một ly trà lê tuyết đường gừng. Sau đó, nàng nhanh chóng chạy đến chỗ cô đứng, "Cho chị, uống cái này đi."
Freen nhẹ nhàng mà lắc đầu cười.
Becky chợt nhận ra một điều, hai tay cô đều đang bận xách đồ. Nàng mím môi, ngượng ngùng cười, chỉnh lại ống hút, đưa tới bên môi cô, "Nè, uống một miếng đi."
Ban đầu có chút cay, một chút ngọt thanh, hậu vị ngọt, ấm cổ họng. Trong lòng vừa ấm vừa ngọt.
Freen nheo nheo mắt, nhìn thấy Becky đang cầm một cái chén nhỏ.
"Chị muốn ăn củ cải sao?" Becky đảo qua đảo lại nhìn bên trong chén, "Em có mua mực viên, còn có đậu hủ cá......"
Hai người bọn nàng mới ăn lẩu xong, hơn nữa còn ăn rất no. Dạ dày người trẻ tuổi chẳng lẽ là rộng bằng cả đại dương sao ?
Freen nhìn Becky mặc áo lông vũ mình mua cho, cổ áo hơi hơi dựng thẳng lên bọc lấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo vì lạnh mà ửng đỏ của nàng. Nàng múc một viên mực đưa lên miệng cắn xuống.
Freen cong cong môi, "Chị muốn ăn cái này."
"A?" Becky nhìn nửa viên mực trên xiên tre rồi lại nhìn qua cô.
Freen chớp chớp mắt, hơi hơi cúi đầu đem nửa viên mực còn lại đó cắn vào miệng.
Mắt Becky mở tròn xoe, nhanh chóng nhìn quanh một vòng, thấy không ai chú ý tới các nàng thì mới nhẹ nhõm..
Freen vừa cắn vừa nhìn nàng chăm chú, ý cười trong mắt không chút nào che dấu.
Becky cúi đầu nhìn giày của nàng, khóe môi vẫn luôn cong cong.
Đèn giao thông ở ngã tư gần đó chuyển màu, một chiếc Chevrolet màu đen chạy vụt qua, một lát sau, lại lui về. Cửa kính ghế sau hạ cuống, ông Prat nhìn về phía trung tâm thương mại.
Hai cô gái tươi cười rạng rỡ đứng đối diện nhau, ngoại hình nổi bật. Cô gái thấp hơn một chút đang đút cho cô gái cao hơn ăn gì đó.
Người đến người đi, tiếng động ồn ào, trước trung tâm, các cửa hàng hoa nô nức buôn bán sặc sỡ vô vàn hoa tươi. Đài phun nước theo nhịp bắn ra những cột nước tươi mát.
Ông Prat dừng lại nhìn về phía hai nàng trong chốc lát, khẽ nhíu mày suy tư, mãi đến khi tài xế nhắc ông không thể đỗ xe ở đây, phải mau đi, ông mới gật gật đầu. Xe lại lần nữa khởi động chạy về phía trước.
Trừ Tịch hôm nay, chạng vạng 5 giờ chiều trời đã tối đen, Nam Thành phủ một lớp tuyết mỏng.
Đứng ở trên lầu nhìn xuống như là cảnh tượng lãng mạn trong phim Hàn, bông tuyết như cánh anh đào, thong thả yên tĩnh mà phủ kín toàn bộ thế giới.
Freen cầm áo khoác ra tới, dặn dò Becky nhất định phải ăn cơm, sáng mai cô sẽ trở về ngay.
"Ba chị ra quy định, sau khi chị về nước, đêm giao thừa nhất định phải ngủ lại trong nhà."
Freen ngữ khí có chút bất đắc dĩ, sờ sờ đầu Becky, "Chị đi rồi em phải khoá cửa cẩn thận."
"Dạ được." Becky ngoan ngoãn gật gật đầu, "Chị mặc áo khoác vào đi. Em cảm thấy còn phải mang khăn quàng cổ, em đi lấy giúp chị nha?"
"Ừ...... Vậy em đi lấy giúp chị đi." Freen nhìn bạn gái nhỏ của cô chạy chậm về phòng, khe khẽ thở dài.
Freen mặc áo khoác màu đen, Becky chọn một chiếc khăn quàng cổ màu vàng kem, choàng lên người Freen, thắt lại giúp cô.
Nàng đánh giá, cong môi, mặt mày vui vẻ, "Rất đẹp."
Freen duỗi tay ra ôm nàng lại, ôn nhu nói: "Để chị xem tối nay có thể chuồn về không. Em ở có một mình, chị vẫn không yên tâm được."
"Không sao, đợi lát nữa em nấu gì đó ăn, xem phim xong rồi ngủ. Trước khi ngủ em sẽ gọi cho chị." Becky ngửa đầu nhìn cô cười cười, "Còn có Thu Thu ở cạnh em mà."
Thu Thu bên chân hai người lập tức "Meo meo" đáp lại.
Freen lại thở dài, mặt dựa ở bạn gái nhỏ phát đỉnh, "...... Chán Chankimha lão nhân quá đi!"
Becky cười rộ lên.
Freen bất đắc dĩ cầm lấy giỏ, đi tới cửa, Becky nhìn thân ảnh của cô, thầm thở ra một hơi.
Freen đột nhiên xoay người, khẽ nhíu mày, "Em cứ để chị đi vậy sao?"
Becky phản ứng không kịp, mặt ngẩn ra, "A?"
Không phải sắp ăn cơm tất niên sao? Nàng cản được sao?
"Lại đây!" Freen buồn cười mà nhìn bộ dáng ngốc nghếch của nàng.
Becky đứng đối diện cô. Chỉ trong vài giây kế tiếp, môi Freen liền hôn lên môi của nàng. Cô đè lại gáy cổ nàng, từng chút từng chút cắn lấy, trong nháy mắt hai đôi môi giao hoà lấy nhau, khó có thể chia tách.
Hai người ở huyền quan, dựa vào tường, gắt gao ôm chặt nhau, mềm nhẹ, thâm tình mà hôn môi.
"Lần tới hôn em chính là sang năm." Freen đè sát cánh môi nàng mà nói.
Còn có sang năm.
Becky trong lòng bởi vì hai chữ này mà cảm xúc phập phồng, ôm chặt Freen.
Thật tốt.
Freen đóng cửa lại. Ánh đèn mờ ở chỗ huyền lập tức theo tiếng đóng của mà sáng lên, Becky cứ đứng ở nơi đó, không động đậy .
Một lát sau, Thu Thu kêu một tiếng, phá vỡ yên lặng, đèn lại sáng lên.
Becky cúi thấp người xuống, bế Thu Thu lên, cọ cọ vào cái đầu lông xù của nó.
Đèn sáng ánh lên tuyết trắng bay bên ngoài cửa sổ .
Auu nữ sĩ làm một bàn tiệc thật lớn, rau nhúng hay thức ăn nóng đều có, chính giữa còn đặt một nồi lẩu.
Một nồi canh gà hầm ngập lòng heo. Mỗi người uống một chén canh nhỏ thơm ngon, trong canh bỏ không ít tiêu làm cho cả tinh thần lẫn cơ thể liền ấm áp, lười nhác. Uống canh xong lại châm thêm nước vào nồi, chuẩn bị ăn lẩu, dựa theo cách nói của Dương Thành thì đây gọi là "Tả Pín Lù" (Đả Biên Lô- Tiếng Quảng Đông nha các bạn :)) )
"Auu nữ sĩ, còn có canh không? Gói lại cho con mang về trường đi." Freen mở miệng nói với bà.
"Sao? Ha hả." Auu nữ sĩ nháy mắt với cô nàng, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, "Hôm nay lúc hầm canh mẹ cũng đoán được, múc ra để trong hộp giữ nhiệt rồi."
"Vâng, cảm ơn Auu nữ sĩ." Freen nói, tay di chuyển xuống dưới, ngón tay khẽ nhúc nhích, gửi tin nhắn cho Becky, "Ăn chưa?"
"Em ăn rồi, ăn mì." Becky rất nhanh đáp lại, còn kèm theo mặt cười.
Nhà ai cũng thắp đèn lộng lẫy, mọi người sum vầy đông đúc, Becky lại cô đơn một người ăn mì.
"Mang về cho ai?" Ông Prat nhấp một miếng rượu, vờ như vô tình hỏi
"......" Freen ngước mắt nhìn ông, trả lời, "Con ăn."
Auu nữ sĩ đang múc miếng thịt bò trong rất ngon, bà liếc qua nhìn ông Prat một cái rồi chuyển sang cười với Freen, "Tay nghề mẹ con tốt quá phải không? Ha hả ha hả a."
"Vâng, tay nghề Auu nữ sĩ thật điêu luyện," Freen tiếp tục uống một ngụm canh, "Phải đưa Tiểu Becky nếm thử."
Auu nữ sĩ khựng lại, nước trong lẩu sôi trào, mùi thịt toả ra bốn phía, bà vội vàng lên tiếng, "Mau ăn mau ăn."
Nicky ho một tiếng, "Thịt là của con nha." Chiếc đũa vươn tới, liên tục gắp vài lát, chấm nước sốt cũng không dính, trực tiếp bỏ vào trong miệng.
Ông Prat tháo cặp kính đang bị mờ đi vì hơi nóng, đôi mắt thâm thuý của ông nhìn thẳng về phía Freen, "Bé học sinh họ Armstrong không phải bạn của em con sao? Freen, làm sao con biết con bé?"
"A, này em không phải đã nói với anh rồi sao? Tiểu Becky trước đó dạy kèm Nicky học. Freen trả học phí, đúng không Nicky?" Auu nữ sĩ với lấy cải thảo màu vàng nhạt bên cạnh bàn bỏ vào trong nồi.
"Dạ dạ dạ," Nicky miệng ngốn đầy thịt không nói được gì, chỉ có thể gật đầu.
"Ai da, con đừng cứ ăn thịt không vậy, ăn chút cơm đi." Auu nữ sĩ nhắc hắn.
Nicky nghiêng nghiêng đầu, nhìn chằm chằm xuống bàn, thông thường hắn ăn lẩu, đều là ăn một vòng cho đã ghiền rồi cuối cùng mới ăn cơm.
"A, cũng phải ăn chút đồ ăn chứ." Auu nữ sĩ đứng lên, gắp cải thảo bỏ vào trong chén hắn
"Mẹ ơi, mommy......" Nicky kêu, "Con còn muốn ăn thịt, ăn lòng bò, thịt dê......"
"Bản thân con cũng không biết nóng a!" Auu nữ sĩ nhìn hắn ghét bỏ.
"......" Nicky bĩu môi, nhìn xuống phản của hắn -- một chén đầy cải thảo.
"Ông xã, anh cũng mau ăn đi," Auu nữ sĩ quay đầu lại nói với ông Prat, "Em lấy cho anh khăn lông (dạ dày bò) nha?"
Ông Prat có vẻ đã tin lời bọn họ, cười nói: "Để anh, em ngồi xuống ăn đi," ông gắp vài khối tàu hủ ky bỏ vào canh, "Món em thích nè."
Freen không để bụng bị cắt ngang giữa chừng, quên mất gửi tin nhắn cho Becky, "Ở một mình có sợ không?"
"Em không sợ, Thu Thu ở bên em." Becky sau vài giây nhắn lại.
Em ấy đang chờ mình.
Lòng Freen nôn nao, có chút khó chịu.
Đang muốn nhắn lại một câu gì đó.
Becky đã gửi một bức ảnh lại.
Nàng mặc một bộ áo ngủ tay dài hoạ tiết sóng màu xanh lá, ôm Thu Thu, khuôn mặt nhỏ đơn thuần ngoan ngoãn tràn ra một chút ý cười, nốt ruồi kia làm người ta muốn vuốt ve không thôi, mà đôi mắt xanh biếc trong xoe của Thu Thu lại trừng về phía này, biểu tình có vẻ như "Đây là thứ gì vậy"
Freen không kiềm được, cười rộ lên.
"Freen, lúc ăn cơm đừng dùng điện thoại," Ông Prat vọng lại đây, trong mắt hiện lên một tia duệ quang, "Cả đêm cũng không rời được cái điện thoại, là ai mà quan trọng vậy?"
.
..
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com