Chương 8: Thỏa Thuận
Cái bóng quen ghê nha, Y Băng quắc quắc cái mỏ ra gần năm thước, tròng mắt trong suốt của nàng lăn lộn mấy vòng rồi dường như não nàng có tia sáng chợt lóe thoáng chóc mặt biến sắc tái nhợt, tấm lưng rậm rạp mồ hôi lạnh, nàng há mòm đầu từ từ chuyển dời, "Ặc" giống dự đoán Bạch Y Băng yết hầu nghẹn ứ, máu ngừng chảy, tim thắt chặt
Nàng thấy cái gì mà phản ứng thái quá như vậy? dĩ nhiên là kẻ luôn trưng bộ mặt than đáng sợ nhất, kẻ khiến nàng toàn thân như bị đóng băng, Y Băng hít vào vài ngụm khí lạnh, nàng đã cảm nhận được người phía sau bốc lên sát khí ngập trời, nuốt nước miếng nàng cẩn thận chuyển đầu
"Á......" Bạch Y Băng hét lên kinh hãi, lưng dán chặt cửa song gỗ, thần sắc trắng bệch thẳng ngoắc ngoắc ngước đầu nhìn người đứng đối diện, gần trong gan tất, gần đến mức nàng có thể ngửi được hương thơm thanh dịu tươi mát pha lẫn vị lạnh lùng từ người này. Thượng Quan Thần u tối ánh mắt giọng điệu cực nhạt "Ta phá hỏng chuyện tốt của nàng sao?"
Bạch Y Băng ngươi không thể tỏ ra sợ hãi, ngươi nên nhớ ngươi từng là nữ hoàng đánh lộn nổi tiếng khắp trường, Bạch Y Băng cố gắng suyển khí trấn an bản thân sau đó nàng đối Thượng Quan Thần ách lên cổ họng "Ngươi có ý gì?". Thượng Quan Thần dùng dư quang miết liếc mắt Thượng Quan Văn đã thấy hắn tựa tiếu phi tiếu xem kịch vui
Không nói một lời hung hăng bắt lấy cổ tay Y Băng lôi kéo nàng ly khai khỏi thiên lao. Vừa bước ra ngoài quan binh thấy sắc mặt thái tử khó coi nên không dám nhiễu nàng vội vàng quỳ xuống thi lễ, một đường Thượng Quan Thần nắm cổ tay nàng rất chặt khiến tay Y Băng sinh đau
Nàng cau mày bất mãn, giùn giằng muốn tránh thoát thế nhưng dù cho nàng có xử dụng hết khí lực cũng không ăn thua, mắt rưng rưng bao phủ tầng sương mù, nàng mếu máo mắng chửi "Ngươi hỗn đản, vô liêm sỉ, ngươi khi dễ ta". Thượng Quan Thần ở trước dùng bước thở ra một hơi nặng nhọc, xoay người đối diện Y Băng hai hàng lệ thấm ướt đôi gò má hồng
Đau lòng không thôi, tự trách bản thân trong một thoáng không kềm nén cơn giận dữ mà đối Y Băng hành động lỗ mãng, vội vàng buông lỏng tay. Y Băng nhân cơ hội nàng lơ là mạnh mẽ nâng tay Thượng Quan Thần há mồm ngoan độc cắn một ngụm, là dùng hết sức bình sinh mà cắn, cắn đến cổ tay Thượng Quan Thần thấm máu
Cắn đến khi trong lòng Y Băng dễ chịu hơn chút nàng mới nhả ra, trong lúc Thượng Quan Thần đang ngẩn người nhìn nơi nàng cắn, dấu răng sâu hút, âm thầm cảm thán nàng cắn không lưu tình thì Bạch Y Băng đã len lén theo hướng ngược lại tháo chạy, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, giờ không chạy chờ Đại Ma Vương bắt được nàng thể nào cũng dần mình một trận
Bạch Y Băng mang tâm tình hoảng loạn cấm đầu cấm cổ chạy, Thượng Quan Thần một bên cười nàng trẻ con, chẵng lẽ muốn dùng tốc độ đó bỏ trốn? không quan tâm vết thương mới Y Băng vừa tạo, nàng như ngọn gió nhẹ nhàng nhúng chân lộn một vòng đã tiếp đất an ổn trước mặt Y Băng
Y Băng miệng méo xệch, giận dữ rống "Đại Ma Vương, ngươi chơi bẩn, ỷ mình có võ công ức hiếp người khác, có giỏi đứng im tại chỗ cho ta đánh" Thượng Quan Thần nghĩ nghĩ rồi sủng nịch mỉm cười "Hảo" ngoài dự đoán Đại Ma Vương chẵng những không trách nàng cắn thương còn dễ dàng chìu theo ý nàng
Bạch Y Băng tiện cười hề hề, Đại Ma Vương ngươi tới số rồi dám coi thường nắm đấm của ta, nàng híp mắt thủ thế chuẩn bị, nhanh như chớp vụt tới giáng cho Thượng Quan Thần một đấm giữa ngực..... Thượng Quan Thần lùi lại nửa bước, đưa tay xoa xoa lòng ngực, thấp giọng nói "Hơi đau đấy"
Bạch Y Băng mặt đần ra, ngu ngơ một bộ không thể tin nổi, rõ ràng nàng dùng hết lực vào nắm đấm nha thế nhưng chỉ hơi đau thôi sao? Đại Ma Vương đúng là súp pờ man kiếp trước a~, trong lòng tính toán định chuồn đột ngột cơ thể nàng bị người nhấc bỗng sau khi phục hồi tinh thần nàng nhận ra Đại Ma Vương đang khiên nàng trên vai
Nàng không phục, không không phục, Bạch Y Băng vùng vẫy lợi hại, hai chân đạp đạp như vịt mắc cạn, tay đi theo dọng lên lưng Thượng Quan Thần "Đại Ma Vương, ngươi biến thái, mau thả ta xuống". "Nếu nàng muốn nếm huyệt định thân lần nữa, ta đây sẽ chìu" bất giác nghe Thượng Quan Thần dù họa Y Băng giận nghiến răng, nàng ủy khuất cắn cắn môi dưới
Ngoan ngoãn dừng nháo loạn, đáng thương hút hút cái mũi đỏ. Đứng đối diện bên kia nãy giờ chứng kiến hết một màn lại một màn, nữ tử mặc lam y váy dài xinh đẹp mày liễu thoáng nhíu cùng nha hoàn bên cạnh tiến tới hai người mà Thượng Quan Thần khiên Bạch Y Băng cũng đang đồng dạng đi phía nàng kia
Nữ tử đối Thượng Quan Thần kiều chân thi lễ "Tham kiến thái tử điện hạ", Thượng Quan Thần bất đắc dĩ gật đầu đáp lại "Tố Nguyên đến thỉnh an phụ hoàng và mẫu hậu sao?". Nữ tử này chính là người mà hoàng thượng muốn Thượng Quan Thần thành thân, nữ nhi sủng ái duy nhất của Định thừa tướng, Định Tố Nguyên tiểu thư
Ở trên vai Đại Ma Vương, đầu lại quay ngược đằng sau nên Y Băng không thể thấy rõ dung mạo của nữ tử vừa cất tiếng nhưng nghe thanh âm mềm nhẹ, dịu dàng nàng đoán chắc nữ tử này rất mỹ đi? Lại nghe Thượng Quan Thần đối nữ tử kia ôn nhu hỏi han khiến Y Băng trong lòng trở mình hàng ngàn cái xem thường: Đại Ma Vương giả tạo chết tiệt
Bạch Y Băng thừa dịp Thượng Quan Thần đang nói chuyện mà nhe răng cười giảo hoạt, nàng âm thầm dùng tay niết thịt mềm trên lưng Thượng Quan Thần: Cho ngươi chết, cho ngươi sứt thịt luôn. Thượng Quan Thần khẽ biến sắc, giả bộ đưa tay lên sau đó thần không biết quỷ không hay điểm huyệt Bạch Y Băng
Bạch Y Băng muốn cắn chết nàng. "Vâng, điện hạ vị này là?" Định Tố Nguyên nghi hoặc liếc Y Băng, Thượng Quan Thần thầm nghĩ bụng: giờ là thời cơ thích hợp để ta tuyên bố với nàng cùng nàng phân rõ tình cảm. "Đây là Y Băng, nàng là người mà ta tìm kiếm suốt mười năm qua"
Định Tố Nguyên sửng sốt, vẻ mặt tái nhợt ngưng trọng, nàng gắng gượng nở nụ cười "Hóa ra là Y Băng tiểu thư, chúc mừng thái tử điện hạ" nàng đau sót phun ra một câu dối lòng, gạt người gạt mình. Thượng Quan Thần tâm sinh áy náy "Tố Nguyên, nàng là một nữ tử tốt, ta chắc chắn nàng sẽ...." câu sau chưa kịp thốt hết Định Tố Nguyên đã vội chặt đứt "Thái tử canh giờ không còn sớm ta xin phép đi thỉnh an hoàng thượng, hoàng hậu" nàng không muốn nghe, nàng tuyệt đối không chấp nhận sự thật này
Thượng Quan Thần biết nàng lãng tránh, đành nói "Vậy nàng đi cẩn thận" nhìn bóng dáng Định Tố Nguyên cô đơn ly khai Thượng Quan Thần cười khổ, phía trên Bạch Y Băng giễu cợt "Ngươi đúng là cái hỗn đản" nàng không ngốc, nàng đủ thông minh nhận ra nữ tử kia mới là người chân chính cùng Thượng Quan Thần thành thân nhưng sao nơi ngực nàng có đôi chút khó thở đây?
Cả hai rơi vào trầm mặc, một đường khiên Bạch Y Băng trở về tẩm cung Thượng Quan Thần thực im lặng, phải... nàng là kẻ hỗn đản vì sự ích kỉ của mình nàng cố chấp chỉ yêu một người. Đem Bạch Y Băng đặt ngồi xuống ghế, giải khai huyệt định thân cho nàng nhưng Y Băng vẫn lầm lầm lì lì cúi đầu
Chung tổng quản bấy giờ đi vào "Thái tử, bữa đã được mang lên" Thượng Quan Thần đơn giản gật đầu, Chung tổng quản trước khi ly khai nhịn không được nhìn thoáng qua Bạch Y Băng nét mặt nặng nề, lắc đầu thở dài. Trong tẩm cung nhất thời chỉ còn tiếng hít thở của nhau, Thượng Quan Thần duy trì tư thế lúc đầu vẫn xem Bạch Y Băng
Bất đắc dĩ thỏa thuận "Ta sẽ thả Đài Văn thế tử", Bạch Y Băng lạnh nhạt ngước đầu khó hiểu dường như vẫn chưa tỉnh táo "Ngươi nói gì?". Thượng Quan Thần lập lại "Ta sẽ thả hắn nhưng với điều kiện nàng không được tùy tiện cùng hắn gặp mặt", Bạch Y Băng ảo não, nàng cũng chã suy nghĩ đến việc gặp Thượng Quan Văn, hắn được thả thì nàng cảm thấy đỡ tội lỗi rồi
Cái chính là nàng đang để tâm đến vấn đề khác cơ. Di, sao nàng lại nghĩ đến nó, Bạch Y Băng điên cuồng phe phẩy đầu, một bên Thượng Quan Thần lo lắng nàng nhịn đói đến đầu óc choáng vàng, vội vã kêu cung nữ nhanh tay hơn. Bạch Y Băng nhìn trên bàn toàn món ăn ngon hiếm có, nước miếng khó kềm nén chãy ra
Ực... ực.... vấn đề của Thượng Quan Văn đã giải quyết ổn thỏa nàng không cần hành hạ cái dạ dày đáng thương nữa, bất chấp lễ nghi, thục nữ gì gì đó, nàng tựa lang thôn hổ yết ăn hết thứ này đến thứ kia giống như bị ai bỏ đói từ hàng ngàn năm trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com