Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap37. Có phải mơ hay không?







" Hử......?"

" Thí chủ tỉnh rồi!" Lý Cao Mẫn mở mắt ra thấy mình nằm trong căn phòng ở chùa Thiếu Lâm. Bên cạnh là 1 vị sư phụ đang nhìn.
" A Di Đà Phật! Đại sư cho hỏi tôi đã bất tỉnh bao lâu vậy?"

" A Di Đà Phật! Thí chủ đã ngất được 2 ngày rồi! Trụ trì nói khi như thí chủ tỉnh lại sẽ cho thí chủ rời chùa nếu muốn."

" Làm phiền sư phụ hỏi trụ trì xem tôi có thể ở lại học võ hay không?"

" Được! Xin thí chủ chờ 1 chút để bần tăng đi hỏi!" Tiểu sư phụ nói rồi đi rời khỏi. Lý Cao Mẫn cười hết nổi nằm trên giường gác tay lên trán nghĩ:' Mình là nằm mơ hả ta? Mà nó cũng quá chân thực rồi đi. Aaaaaaaa.......! Sao lại mơ ra được cái giấc mơ nhảm nhí như vậy chứ? Không được, bật baidu tìm thử.'

Nghĩ là làm, cô mở điện thoại lên baidu tìm kiếm, quả nhiên thời Đường làm gì có công chúa nào tên giống cô, lịch sử cứ thế tiếp diễn vị vua nữ đầu tiên trong lịch sử vẫn là Võ Tắc Thiên. Nhưng mà cô không có nhìn tới 1 câu" Có 1 đoạn lịch sử bị mất do cung Đại Minh bị phá vì chiến tranh!"

" Nằm mơ thiệt hả trời? Chíu chíu chíu...có pháp thuật gì đâu! Vãi thật! Mà cũng chỉ có nằm mơ mới được ngon lành như thế chứ xuyên không sao mà có chuyện sống thoải mái vậy được? Aiya nằm mơ, nằm mơ, nằm mơ......!" Lý Cao Mẫn như bị điên nằm trên giường vừa hoa chân múa tay vừa nói, còn lăn qua lăn lại. Ai không biết cứ tưởng cô bị điên.

~~~~~ trụ trì nói Lý Cao Mẫn có thể ở đây học võ và không tính học phí bởi vậy cô quyết ở lại trao dồi võ thuật cũng như ở ké!







~ qua 2 tháng Lý Cao Mẫn học xong Thiếu Lâm quyền nên đang trên đường về nhà." Cũng may 3 tháng mình bị đá lên Thiếu Lâm tự lương vẫn chuyển khoản đầy đủ. Coi như bà có lương tâm đấy cá trình." Từ Hà Nam tới HongKong hơn 1.333km, ngồi máy bay mà cả đau lưng. Đã vậy thanh niên nhà nghèo Lý Cao Mẫn tiết kiệm tiền taxi mà quẩy balo đi bộ về nhà. Cuộc sống khó khăn quá mà.



Ting ting....Lý Cao Mẫn ấn chuông cửa, cạch... cửa mở ra." Hêy Tinh Tinh!"

" Hở! A Mẫn mày về rồi! Ở trên chùa Thiếu Lâm vui không?" Phùng Trạch Tinh mở cửa cho cô quẩy balo vào nhà. Nằm sấp xuống ghế Lý Cao Mẫn mệt mỏi nói:" Vui cái gì mà vui? Ngày ngày nghe tụng kinh, đi tới đi lui rồi ăn, chán muốn chết. Sau đó còn bị chảo rớt lên đầu rồi bất tỉnh 2 ngày trời. Vui cái nổi gì?" Phùng Trạch Tinh ngồi xuống ghế rót ly nước nghe cô than vãn. Nghe tới khúc chảo rớt lên đầu liền bật cười." Haha....! Dừa lắm, dừa lắm..!"

Tiếp nhận ly nước của nhỏ bạn thân, Lý Cao Mẫn ngồi thẳng dậy nói:" Cười cái gì? Sau đó trụ trì sợ bị tai tiếng nên đồng ý cho tao về. Nhưng mà tao muốn ở lại để học võ, vậy nên giờ mới về nè!"

" À! A Mẫn nè, tao nói chuyện này mày đừng sốc nga!" Phùng Trạch Tinh úp úp mở mở làm cô tò mò muốn chết." Mày nói đi, tâm lý tao vững vàng lắm!" Thấy Lý Cao Mẫn vỗ ngực chắc ăn nên Phùng Trạch Tinh mới nói:" Thời gian qua mày ở Thiếu Lâm tự nên tiền nhà không ai đóng. Chủ nhà đem phòng của mày cho người khác thuê rồi!"

" Cái giề? Phòng.....phòng của tao.....cho người khác thuê rồi?" Lý Cao Mẫn sốc đến nổi đứng dậy, tay run run chỉ vào phòng của mình lúc trước. Phùng Trạch Tinh cười gượng gật gật đầu. Lý Cao Mẫn suy sụp ngồi bất lực trên ghế. Phải biết giá nhà đất ở Hongkong cao nhất thế giới, giá thuê nhà cũng rất đắc nhưng quan trọng là khó tìm được chỗ thuê. Hiện tại cô đang cùng Phùng Trạch Tinh và 8 người khác cùng thuê 1 căn hộ với mô hình co-  living. Mà cái mô hình cho thuê kiểu này không ký hợp đồng thuê dài hạn hay phải đặc cọc trước 2 tháng nên tháng nào trả tháng đó. Không trả thì cho người khác thuê cũng không thể trách chủ nhà!" Rồi tôi ở ngoài đường hả trời? Phận sao phận bạc như vôi? Khăng khăng buộc mãi lấy người hồng nhan! Vì tôi đẹp gái quá nên đời nó không cho tôi cuộc sống dễ dàng mà! Aaaa......!"

" Thôi bớt ảo tưởng về sắc đẹp của mình đi! Trong thời gian mày tìm chỗ khác, tao đành chia giường cho mày vậy! Đồ của mày được dọn vào phòng của tao rồi đó haizzz!" Phùng Trạch Tinh lắc lắc đầu nói xong đi xuống bếp. Lý Cao Mẫn biết mình không phải ngủ ở ngoài đường liền vui vẻ nhìn con bạn thân." Ôi đúng là bạn tốt nhất của tao! Tao ngưỡng mộ mày như là thao thao giang thủy, liên miên bất tuyệt!"

" Thao cái con khỉ!" Phùng Trạch Tinh từ trong bếp ló đầu ra nói. Lý Cao Mẫn cười hì hì cầm balo vào phòng nhỏ bạn. Ngoài ba mẹ và vài người hàng xóm họ hàng, chỉ có Phùng Trạch Tinh biết cô là cảnh sát. À, 1 số người trong sở cảnh sát cũng biết nữa! Những người chuyên nằm vùng như Lý Cao Mẫn tốt nhất không nên để nhiều người biết mình là cảnh sát. Trong trụ sở cảnh sát rất có thể có người của mấy băng đản tội phạm cài vào. Nói chung cẩn thận tốt hơn!








~~~~ thứ 2 là ngày đầu tuần~..... Hiện tại Lý Cao Mẫn đang đến sở cảnh sát.

" Uầy Mẫn sư phụ trở về rồi đó hả! Không biết pháp hiệu là gì đây a?" Một thanh niên có vẻ quen biết cô đùa giỡn nói. Lý Cao Mẫn lấy tờ báo gõ lên đầu hắn, nói:" Pháp hiệu của tôi là chọc tới liền đánh. Có giỏi thì nói nhảm câu nữa đi!"

" Ui ui đáng sợ quá! Haha....!" Thanh niên đó giả vờ tỏ ra sợ hãi cười to. Cô thấy hắn đang cầm hồ sơ liền tò mò hỏi:" Bộ xảy ra vụ án mới hả! Có gì thú vị không?" Cái thanh niên tên Đằng Mộc Nhân này mở hồ sơ ra đưa cho Lý Cao Mẫn coi." Cũng không có gì! Chỉ là 1 vụ án mạng bình thường thôi! Nạn nhân là họa sĩ, trước khi chết vẽ rất chi tiết mặt hung thủ. Kết án xong hôm qua rồi!"

Lý Cao Mẫn nhìn nhìn chề môi." Gì mà đơn giản vậy? Chán ngắc!"

" Sếp tưởng đang đọc tiểu thuyết trinh thám ha gì mà đòi mấy vụ án li kỳ khó giải quyết? Mà nếu ngày nào cũng có án mạng, trộm cướp, bắt cóc các kiểu giống trong phim, người dân đã bỏ đi chỗ khác hết rồi! Thôi tôi đi làm việc đây." Đằng Mộc Nhân nghe cô nói đỡ trán, nói 1 lèo. Lý Cao Mẫn cười hì hì vỗ vai hắn, cười nói:" Ừ! Chút gặp tôi mời cafe!"





Bình thường cô rất rảnh, nếu không cùng đồng đội diễn tập thì đi vòng vòng sở cảnh sát giúp đồng nghiệp 1 tay. Có nhiều vụ cô nói khơi khơi thôi mà cũng giúp tìm ra manh mối phá án. Còn không  đi đường thấy đánh lộn, cãi vã thì can, gặp móc túi trộm cướp gì đó liền giúp. Nhưng mà không có để họ biết mình là cảnh sát.

Đang không biết làm gì thì có 1 nữ cảnh viên gọi:" Sếp Lý, sở trưởng gọi chị vào phòng làm việc!" " Ò, cảm ơn!" Lý Cao Mẫn đeo mắt kính thầy tu mù, tay cầm ly cafe đi vào văn phòng của sở trưởng, không thèm gõ cửa mà mở cửa vào luôn." Sếp gọi tôi có việc gì không? Ách....!" Giờ cô mới nhớ ra, sở trưởng của cô thật giống người tên Mộc Ngư trong mơ. Đáng tiết sở trưởng lại là diệt tuyệt sư thái, bà cô 30 chưa từng có 1 mối tình vắt vai.

" Không có lịch sự gì hết! Tôi gửi cô lên chùa 3 tháng cũng như không!" Tô Trình Ngư ngồi trên ghế đen mặt nhìn Lý Cao Mẫn đang cười cứng ngắt đi tới trước bàn làm việc ngồi xuống ghế.

" Không biết madam gọi tôi tới vì chuyện gì?" ' Khốn nạn, sao mình lại có thể mơ cùng với con cá trình này làm chuyện không đứng đắn chứ? Điên thật mà!' Lý Cao Mẫn cười gượng gạo không có nhìn thẳng Tô Trình Ngư.

" Lần trước cô có công rất lớn trong việc phá 1 đường dây buôn lậu ma túy."

" Tất nhiên haha....!" Lý Cao Mẫn đẩy mắt kính lên, cái bản mặt lúc này trông rất khiến đòn." Không biết khiêm tốn. Giờ cô muốn làm cái gì? Người hợp tác với cô lần trước đã chuyển qua tổ trọng án rồi!" Tô Trình Ngư lắc lắc đầu nói, Lý Cao Mẫn bất ngờ ngừng cười hỏi:" Chú Tổ chuyển qua tổ trọng án, vậy chắc tôi chuyển qua tổ giao thông quá hahahaha.....!"

Ting ting ting......vèo vèo....dù dù.....hiện tại Lý Cao Mẫn đang mặc đồ cảnh sát giao thông đứng cạnh xe chuyên dụng ở ngoài đường.

" Không phải chứ?" Tới giờ cô vẫn chưa tin mình bị điều qua tổ giao thông. Ngơ ngẫn lái xe chạy vòng vòng sau đó dừng lại trước 1 quầy bán phá lấu mực khổng lồ mua 1 phần. Chưa ăn được mấy miếng từ xa đã nghe thấy tiếng động cơ, chắc chắn tài xế lái rất nhanh. Thấy chiếc siêu xe từ xa xa, Lý Cao Mẫn đi ra đứng chặn giữa đường. Nhưng mà người lái xe đó không có ý muốn dừng lại, xe vẫn giữ tốc độ như cũ. Cho tới khi cô moi súng ra, chiếc xe mới giảm tốc độ. Két...~ chiếc Maserati GranCabrio dừng lại.

" Tắt máy, thẻ căn cước, giấy xe đâu?" Lý Cao Mẫn cất súng, cầm quyển sổ với cây bút nói. Thanh niên lái xe không thèm làm theo, quay mặt qua chỗ khác không thèm nhìn cô cười giỡn với 3 người còn lại trên xe." Có nghe tôi nói gì không?" Lý Cao Mẫn chỉa súng vào tai cậu ta nói. Thanh niên sợ hãi lấy giấy tờ ra." Dạ dạ, em nghe theo sếp!"

" Mấy người còn lại cũng vậy luôn!" Cô gõ gõ súng vào mặt thanh niên lái xe nói làm cậu ta sợ hãi. Lý Cao Mẫn cầm thẻ căn cước của 4 người trên xe, đều 22 tuổi, lái xe có bằng lái. Nhưng mà trong 2 cô gái có 1 người làm cô vừa nhìn liền giật mình. Cô gái tên Thượng Quan Nhã này quả thật y hệt Tiết Thanh Nhã, nhìn sơ qua cách cột tốc cũng biết! Trả lại thẻ căn cước, Lý Cao Mẫn cầm tờ giấy phạt đánh vào mặt thanh niên lái xe nói:" Tôi tố cáo cậu lái xe nguy hiểm, ý đồ mưu xác. Mau đi nộp tiền phạt, Set Off!"

" Chị tên gì?" Chiếc xe nổ máy nhích tới 1 chút, cô gái tên Thượng Quan Nhã ngồi ghế sau cười hỏi cô. Lý Cao Mẫn kéo mắt kính xuống 1 chút, đưa mặt gần nàng hỏi:" Biết tên tôi để làm gì!"

" Để biết thôi! Chị kết bạn wechat với em đi!" Thượng Quan Nhã nhìn rõ mặt Lý Cao Mẫn liền cười tươi, chớp chớp đôi mắt đưa điện thoại ra.' Mới nhìn mặt mình thôi mà dính rồi hả! Thật là...!'

" Ò, cũng được!" Lý Cao Mẫn lấy điện thoại ra quét mã QR, tít~ xong." Hì hì..! Nhớ không được hủy kết bạn đó!" Trước khi xe chạy Thượng Quan Nhã không quên dặn 1 câu.

" Ủa? Mình bị ngu hả ta? Tự dưng lại đồng ý kết bạn wechat với người lạ? Chỉ là trùng hợp giống người gặp trong mơ thôi mà!" Lý Cao Mẫn nhìn theo chiếc siêu xe mà nói nhăn nói cuội. Cô ngáo ngơ 1 lúc rồi tới quầy hàng mua thêm mấy phần mực phá lấu.






Sau khi ăn tối với Phùng Trạch Tinh xong Lý Cao Mẫn cầm điện thoại nằm trong phòng, còn nàng thì đi tắm. Bình thường 2 người cũng không có thân lắm với 8 người còn lại, mặc dù thuê chung nhà.

Ting~ ting~ ting~...... vừa mới mở điện thoại lên đã nhận được mấy tin nhắn liên tục.

Tiểu công chúa:
Hello~!

Ăn cơm chưa?

Đang làm gì đó?

" Hở? Tự nhiên mình mắc cười quá chừng! Hahaha....!" Lý Cao Mẫn nhìn tin nắn mà cười.

Diego:

Chào! Ăn cơm rồi. Đang thở!

Tiểu công chúa:

Haha😑!

Em đang học trường đại học Hongkong, có rảnh thì ghé qua chơi nga~

Diego:

Ai rảnh đâu mà chạy tới tận đó!

Đợi khi nào tôi có việc cần phải ra cảng victoria thì sẽ chạy ngang💁‍♀️!

Tiểu công chúa:

Vậy em sẽ thường xuyên tới cục cảnh sát gặp chị!😤

Diego:

Kiếm tôi làm gì? Lo học bài đi!

Thượng Quan Nhã đang nằm trên giường trong phòng mình. Thấy tin nhắn cọc lóc của Lý Cao Mẫn liền méo mặt. Người ta thật lòng muốn làm quen mà! Sau đó cưa cũng chưa muộn!

Tiểu công chúa:

Đừng phũ phàng vậy chứ?

Tìm chị để tìm hiểu chứ có làm gì đâu!😁

Diego:

Tìm hiểu sách vở sẽ hay hơn đó!

Lo học đi. Tôi đi ngủ!

Lý Cao Mẫn nhắn xong liền tắt thông báo vào game chơi vương giả vinh diệu.

Tiểu công chúa:

Thôi mà, ngủ sớm vậy?

Nè!

Hừm~

Hứ!

Tiết Thanh Nhã thấy tin nhắn, trề môi. Nàng nhắn thêm mấy tin nhưng không có trả lời liền buồn bực muốn ném cái điện thoại vô thùng rác. Nhưng mà nhớ tới trong điện thoại có kết bạn wechat với Lý Cao Mẫn liền thôi. Ném điện thoại qua 1 bên, Thượng Quan Nhã vuốt vuốt đầu 1 con hổ trưởng thành." Tiểu Mao, em nói xem tại sao chị lại thích người ấy khi mà chỉ vừa mới gặp vậy?"

Grào~~~~~

' Đó gọi là thiên duyên tiền định đó chủ nhân! Từ lúc thái tử chết đến nay cũng 1347 năm rồi nhỉ! Thời gian trôi mau ghê! Không biết tiểu Bạch theo Phượng Hoàng tỷ đi đâu rồi nhỉ?'

Thượng Quan Nhã vuốt lông tiểu Mao 1 chút cũng buồn ngủ. Đắp chăn qua đầu nàng thầm quyết tâm.' Sau này nhất định ngày nào cũng phải làm phiền chị ấy!'

* Hỡi những người đọc mà không ☆, bộ không cảm thấy có lỗi dí lương tâm à mấy má?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #bh#np#xk