Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 : Lời Thì Thầm Trong Bóng Tối

Căn phòng thẩm vấn tại Cục điều tra Moskva chìm trong ánh đèn vàng lạnh lẽo. Aleksandr Volkov ngồi dựa lưng vào ghế, trước mặt anh là tập hồ sơ vụ án dày cộm. Những tấm ảnh chụp thi thể, dấu vết hiện trường, các bản giám định pháp y rải rác trên bàn.

Điều khiến anh bận tâm không chỉ là cái chết của Ivan Orlov, mà còn là sự bất thường trong não bộ của nạn nhân. Báo cáo giảo nghiệm thần kinh cho thấy một vùng hạch hạnh nhân (amygdala) bị tổn thương cũ, vết sẹo như thể từng bị phẫu thuật hoặc tác động trực tiếp. Điều này đồng nghĩa, nạn nhân có thể từng trải qua một ca can thiệp thần kinh học nào đó - nhưng không ai trong gia đình hay bạn bè biết đến.

“Nếu não bộ của anh ta từng bị can thiệp… vậy thì kẻ đứng sau đã muốn thay đổi gì? Một ký ức? Một thói quen? Hay toàn bộ nhân dạng của con người này?” – Volkov nghĩ thầm.


---

Cuộc thẩm vấn đầu tiên

Anastasia Petrova bước vào, mang theo cặp hồ sơ. Cô đặt xuống bàn, khẽ gật với Volkov.
“Có tin mới từ hiện trường thứ hai,” cô nói.

Volkov chau mày. “Ý cô là sao? Lại có thêm vụ nữa?”

Petrova mở tập ảnh: một căn hộ khác, cách hiện trường đầu tiên không xa, cũng trong khu phố Yelokhovo. Một người đàn ông khác – Andrei Zhdanov, 42 tuổi, nhân viên ngân hàng – được phát hiện tử vong. Tình trạng tử thi gần như trùng khớp với Ivan Orlov: dấu vết siết cổ, và một vết rạch nhỏ ngay sau tai trái, chạm đến thùy thái dương.

Volkov lặng người. Không thể là trùng hợp.

“Điều này có nghĩa,” Petrova hạ giọng, “chúng ta đang đối diện với một kẻ giết người hàng loạt, nhưng hung thủ không chỉ giết… hắn còn làm gì đó với não bộ nạn nhân.”

---

Volkov mở bản sơ đồ não người, đặt cạnh ảnh chụp thi thể. Anh dùng bút gạch chéo vị trí vết rạch. Đúng ở điểm giao giữa thùy thái dương và hạch hạnh nhân – vùng liên quan đến ký ức cảm xúc và phản ứng sợ hãi.

“Nếu ai đó kiểm soát được khu vực này… họ có thể xóa đi hoặc cấy ghép nỗi sợ, ký ức, thậm chí thay đổi toàn bộ hành vi,” Volkov trầm ngâm.

Petrova thở dài: “Anh đang nói đến… thí nghiệm trên não người?”

“Chính xác. Một kẻ nào đó có kiến thức y học thần kinh. Đây không phải hành động giết người bình thường, mà là một dạng thử nghiệm tàn nhẫn.”

---

Khi kiểm tra tài sản của Andrei Zhdanov, cảnh sát tìm thấy trong két sắt một quyển sổ nhỏ, bên trong ghi kín những con số và ký hiệu khó hiểu.

Volkov nhìn lướt qua, nhận ra ngay đó không phải mật mã bình thường. Một phần trong đó trùng khớp với sơ đồ thần kinh não bộ mà anh từng học trong chương trình điều tra đặc biệt ở Đức

Trong quyển sổ có một đoạn viết bằng tay run rẩy:

“Nếu tôi biến mất, hãy tìm đến ‘Lò rèn cũ, phố Varshava’. Mọi thứ bắt đầu từ đó”


---

Đêm đó, Volkov cùng Petrova bí mật tới phố Varshava. “Lò rèn cũ” là một nhà xưởng bỏ hoang, từ lâu không còn hoạt động. Bên trong tăm tối, vương mùi sắt gỉ và dầu máy.

Họ lần theo lối đi, ánh đèn pin quét qua những mảnh kim loại vỡ, những chiếc bàn phẫu thuật cũ. Không khí dày đặc như một phòng thí nghiệm bị bỏ quên.

Bất ngờ, Petrova khựng lại: trên bàn có một lọ thủy tinh, bên trong chứa một mảnh mô não người ngâm trong dung dịch bảo quản.

Cùng lúc ấy, cửa sắt phía sau đóng sập lại.

Tiếng cười khàn vang lên từ loa gắn trên tường:

“Các ngươi đến nhanh hơn ta tưởng, điều tra viên Volkov. Nhưng ngươi vẫn chỉ đang đi trong mê cung do chính ta tạo ra…”

Volkov siết chặt khẩu súng trong tay, mắt lạnh như băng.

Ai đó đã theo dõi từng bước đi của anh. Và kẻ đó, chắc chắn có mặt trong bóng tối này

----

Âm thanh kim loại rền vang khắp căn xưởng, dội vào bức tường gỉ sét như một tiếng chuông báo tử. Cửa sắt bị khóa chặt, ánh sáng le lói từ đèn pin trong tay Volkov càng làm bóng tối thêm nặng nề. Petrova khẽ nuốt khan, khẩu súng lăm lăm trong tay, nhưng lòng bàn tay rịn mồ hôi.

Giọng khàn khàn từ loa tiếp tục vang lên, mỗi chữ như khoan vào não:
– Các ngươi đang tìm gì, Volkov? Chân lý ư? Hay chỉ để khỏa lấp nỗi ám ảnh mà chính ngươi cũng không dám đối diện?

Volkov không đáp, đôi mắt lạnh lùng quét khắp căn xưởng, tai căng ra lắng nghe. Hắn – kẻ đang nói – chắc chắn đang ở đâu đó gần đây. Những vết nứt trên tường, những bóng đen chập chờn, tất cả như một mê cung thị giác. Petrova thì thào:
– Hắn biết tên anh. Hắn theo dõi chúng ta từ trước.

Volkov gật khẽ, hạ giọng:
– Giữ bình tĩnh. Mọi lời hắn nói đều nhằm đánh lạc hướng.

Anh tiến lại bàn phẫu thuật, ánh đèn pin lia qua lọ thủy tinh. Mảnh mô não ngâm trong dung dịch bảo quản không phải ngẫu nhiên. Volkov nhận ra đó chính là phần hạch hạnh nhân – khu vực từng thấy tổn thương trên não hai nạn nhân. Bàn tay siết chặt, Volkov thầm nghĩ: Hắn đang để lại dấu hiệu, như một trò chơi. Một kẻ bệnh hoạn muốn khoe mẽ công trình của mình.

Đột ngột, loa phát lại một đoạn ghi âm. Tiếng thở dồn dập, tiếng hét của một người đàn ông:
– Đừng… đừng đưa nó vào đầu tôi! Tôi không muốn nhớ nữa!

Petrova sững sờ, mặt tái nhợt. Volkov nhắm mắt vài giây, rồi mở ra, ánh nhìn sắc lạnh:
– Đoạn ghi âm này không phải để hù dọa. Hắn muốn chúng ta biết: hắn có quyền năng kiểm soát ký ức.

Ánh đèn pin bất chợt lóe lên, chiếu vào một góc tường. Một hình xoắn ốc được vẽ bằng sơn đỏ, to gần bằng cơ thể người. Những vòng tròn chồng lên nhau, méo mó, như muốn nuốt chửng ánh sáng. Petrova rùng mình:
– Đây không chỉ là biểu tượng. Nó giống… lối vào một mê cung tâm lý.

Volkov tiến lại gần, quan sát kỹ từng nét vẽ. Trên mép xoắn ốc có những ký hiệu nhỏ, gần như không thể nhận ra nếu không soi sát. Đó là những ký hiệu thần kinh học, các chỉ số điện não (EEG) quen thuộc. Anh thì thầm:
– Không phải ngẫu nhiên. Đây là công thức. Công thức tạo ra trạng thái ám thị trong não.

Ngay lúc ấy, loa lại vang:
– Ngươi thông minh, Volkov. Nhưng thông minh chỉ đưa ngươi đi sâu hơn vào mê cung của ta. Ngươi sẽ thấy, không phải kẻ mạnh mới chiến thắng… mà là kẻ biết gieo nỗi sợ.

Tiếng điện xẹt vang lên, toàn bộ hệ thống đèn neon trong xưởng sáng rực. Petrova giơ tay che mắt. Khi ánh sáng ổn định, cả hai cùng chết lặng: trên bức tường đối diện treo la liệt những tấm ảnh. Ảnh nạn nhân, từ Ivan Orlov, Artem Sokolov, cho đến Andrei Zhdanov. Nhưng xen giữa chúng, Petrova thấy một tấm ảnh của chính mình – chụp từ phía sau khi cô rời khỏi trụ sở cảnh sát chỉ vài ngày trước. Và ngay cạnh đó, một bức ảnh khác: Volkov, đang ngồi trong văn phòng, mắt chăm chú vào hồ sơ.

Không khí đặc quánh lại. Petrova lùi một bước, giọng run run:
– Hắn… hắn luôn ở rất gần chúng ta.

Volkov im lặng, mắt dán vào bức ảnh. Cổ họng khô khốc nhưng tâm trí anh lạnh lẽo đến tàn nhẫn. Đây không còn là cuộc điều tra thông thường. Đây là một trận chiến tâm lý, nơi hung thủ muốn bẻ gãy tinh thần của họ trước khi ra tay thực sự.

Anh hạ giọng, từng chữ dứt khoát:
– Petrova, hắn đã biến nơi này thành mê cung. Nhưng mê cung nào cũng có lối ra. Hãy tìm điểm yếu trong trò chơi của hắn.

Loa vang lên lần cuối, giọng khàn đầy mỉa mai:
– Điểm yếu ư, Volkov? Điểm yếu chính là quá khứ mà ngươi không bao giờ dám nhìn thẳng. Và ta… sẽ buộc ngươi phải nhớ lại.

Rồi im bặt

Trong khoảnh khắc im lặng ghê rợn ấy, Volkov chợt nhận ra một điều: kẻ đứng sau không chỉ hiểu rõ não bộ, mà còn hiểu rõ chính anh – điều tra viên Aleksandr Volkov.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com