Chương 115
Khi sủi cảo nóng hổi được bưng ra, Ngu Thanh Đồng không để ý rằng con trai mình cố ý chọn những chiếc sủi cảo xấu xí để ăn, nhưng An Thanh Yến chú ý, không nói một lời yên lặng cúi đầu gặm sủi cảo.
Mấy cái xấu đều là do cậu làm.
"Yến Yến, con ăn nhiều một chút, gầy như vậy dì nhìn thấy liền cảm thấy đau lòng." Ngu Thanh Đồng nhiệt tình gắp một cái sủi cảo lớn cho vào bát của cậu "Ăn thêm đi."
"Dạ, cảm ơn dì."
Ba người hòa vào không khí vui vẻ, hòa thuận ăn xong một bữa sủi cảo.
Ngu Thanh Đồng chợt nhớ tới chuyện này, bà mỉm cười nhìn Cố Phi, thăm dò hỏi: "Con trai, con độc thân lâu như vậy, chẳng lẽ không định tìm bạn đời sao?"
Bất kể người mẹ nào trên đời đều quan tâm đến chuyện tình cảm của con, đặc biệt là với cái tình tình này của con trai bà, từ nhỏ chưa bao giờ quan tâm đến bất kỳ cô gái nào.
Nếu bà không thúc giục, có khi Cố Phi có thể sẽ độc thân cả đời. Bà cũng không nhất quyết phải có cháu trai, bà chỉ muốn sau này con trai mình có một người bạn đồng hành để nó không còn cô đơn như vậy.
Cố Phi không nói chuyện, cố ý vô tình liếc nhìn An Thanh Yến bên cạnh, đối với động tác nhỏ này cậu cúi đầu giả vờ chơi điện thoại di động, lông mi dài che đi cảm xúc trong mắt.
Người đàn ông mím môi, sau đó quay mặt đi, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, nói với Ngu Thanh Đồng: "Việc này mẹ không cần lo lắng."
Ngu Thanh Đồng cũng không chú ý đến bầu không khí giữa hai người.
"Nên lo lắng thì phải lo lắng, đúng không Yến Yến?"
An Thanh Yến, người đột nhiên bị cue ngơ ngác ngẩng đầu lên, cậu không dám nhìn vào mắt Ngu Thanh Đồng chỉ phụ họa một câu : "Dạ... đúng."
"Vẫn là Yến Yến hiểu dì." Có người đứng về phía mình, Ngu Thanh Đồng càng tự tin, vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, mở album ảnh ra và đưa cho Cố Phi xem, "Nhìn xem, điều kiện của những cô gái này không tồi, lớn lên cũng rất xinh đẹp."
Cố Phi: "..."
Ngay cả Cố gia cũng phải đối mặt với việc ba mẹ thúc giục kết hôn. An Thanh Yến nhìn khuôn mặt của người đàn ông trở nên khó tả, khóe miệng không khỏi cong lên, lộ ra nụ cười hả hê.
Ánh mắt Cố Phi thản nhiên nhìn lướt qua màn hình, sau đó nhìn thiếu niên đang vui vẻ bên cạnh, lạnh lùng tàn nhẫn nói: "Không có hứng thú."
Mắt nhìn người của Cố Phi cực kỳ cao, người đẹp trong mắt hắn cũng bình thường, người vô cùng đẹp trong mắt hắn thủ cũng coi là được. An Thanh Yến trong mắt hắn chính là thần tiên.
Sở dĩ là thần tiên là bởi vì người khác không thể so với cậu.
Mỗi người mỗi gu, trong trái tim hoang vắng này của hắn chỉ có một mình An Thanh Yến, không còn chỗ cho ai khác.
Ngu Thanh Đồng nhếch khóe miệng, hướng ánh mắt về phía An Thanh Yến cầu cứu, cười nói: "Yến Yến, không phải con cũng nói những cô gái đó rất tốt sao, đặc biệt là người tên Tô Thiến Thiến này."
Lộp bộp một tiếng, nụ cười trên môi An Thanh Yến tức khác cứng đờ, sau đó trở thành cay đắng giải thích một cách hoàn hảo việc tự mình đào hố nhảy vào, hơn nữa còn vui vẻ tự mình nhảy xuống.
Đối mặt với ánh mắt thân thiện của Ngu Thanh Đồng và ánh mắt tràn đầy ý nghĩa sâu xa của Cố Phi, căng da đầu mỉm cười, gian nan mở miệng nói: "Đúng vậy, Tô tiểu thư vừa nhìn thấy là biết là tiểu thư khuê các dịu dàng đáng yêu. Thật sự rất hợp với anh Phi."
"Ừm... Rất xứng đôi." Cậu run rẩy bổ sung thêm.
Sau đó, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai cậu: "Thật sao? Yến Yến cũng muốn anh gặp cô Tô đó?"
An Thanh Yến: "... Đúng vậy."
Lúc nói chuyện suýt chút nữa đã cắn lưỡi, thậm chí không dám nhìn vào mặt người đàn ông.
"Nếu Yến Yến đã nói như vậy, con có muốn gặp Tô tiểu thư không? Gia đình cô ấy xuất thân từ gia đình trí thức. Ông bà và bố mẹ đều là giáo sư đại học. Đã tiếp thu từ nhỏ..."
Cố Phi: " Được rồi, con đi."
Ngu Thanh Đồng: "??"
Cố Phi đã đứng dậy, không có ý định thảo luận lại chủ đề này, giọng điệu vẫn bình tĩnh, "Còn còn có việc phải làm, con về phòng làm việc trước." Hắn ý vị không rõ nhìn lướt qua An Thanh Yến, sau đó quay người rời đi.
An Thanh Yến: “…” Xong rồi, xong rồi!
Chắc là Cố Phi không tức giận đâu nhỉ?
Cậu thề, khi nói câu này cậu không phải phát ra từ tận lòng, chỉ là vì bất đắc dĩ!
Ngu Thanh Đồng còn chưa kịp phản ứng, vậy là đồng ý rồi? Vậy là? Con trai bà từ khi nào lại trở nên dễ nói chuyện như vậy?
"Yến Yến, thật là cảm ơn con nhà, không nghĩ con nói chuyện lại có tác dụng như vậy!"
Ngu Thanh Đồng không chút do dự giơ ngón tay cái lên cho An Thanh Yến, "Nếu Cố Phi có đối tượng con chính là đại công thần, dì cảm ơn con nhiều."
An Thanh Yến: "...Không có gì đâu ạ."
Cố Phi có đối tượng, mà đối tượng là do cậu đề xuất.
“Mẹ gọi điện nói với Tô tiểu thư ngay mới được!" Ngu Thanh Đồng cầm điện thoại di động hưng phấn bước ra ngoài, đi được hai bước rồi quay lại, “Yến Yến, khi anh Phi của con kết hôn, con sẽ là phù rể!
An Thanh Yến: “…”
Đừng hỏi nữa, hỏi thì chính trái tim muốn chết luôn rồi.
Rể phụ chắc chắn không thể làm rể phụ.
Ôi, bực thiệt chứ cậu ngã xuống ghế sofa như một quả bóng cao su, lông mày rủ xuống, vẻ mặt chết lặng dường như đã mất hy vọng vào cuộc sống.
Cố Phi thật sự muốn gặp cô Tô đó sao?
An Thanh Yến lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa, lấy điện thoại mở trình duyệt, gõ vào thanh tìm kiếm: Làm thế nào để an ủi bạn trai khi anh ấy tức giận?
Cậu tùy tiện bấm vào một kết quả tìm kiếm.
[Vòng tay qua cổ anh ta, ngồi lên đùi anh ta, quấn hai chân quanh eo anh ta, nhìn vào mắt anh ta rồi ôm thật chặt, thở nhẹ và thì thầm những lời yêu thương vào tai anh ta, rồi hôn anh ta từ tai đến má, rồi xuống yết hầu...]
"..."
Cảnh tượng được mô tả không tự chủ hiện lên trong đầu cậu. Vành tai của chàng trai hơi đỏ lên lập tức thoát ra khỏi trang này... Cái này xấu hổ quá rồi!
Không đáng tin cậy, không đáng tin cậy chút nào!
Sau khi bình tĩnh lại một lúc và chuẩn bị tinh thần, An Thanh Yến bước đến cửa phòng làm việc trên lầu, dựa vào cửa nghe lén chuyện gì đang xảy ra bên trong, nhưng lại không nghe thấy gì.
Đúng lúc này có tiếng rắc, cánh cửa được mở ra.
An Thanh Yến vẫn giữ nguyên tư thế nghe lén, đứng không vững vấp ngã về phía trước, rơi thẳng vào ngực người đàn ông, lặng lẽ ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý đó.
Bốn mắt nhìn nhau.
"..."
Cậu vội vàng đỡ khung cửa đứng dậy, trước khi Cố Phi kịp mở miệng rất tự tin nói: "Ăn xong tôi thấy hơi no, em muốn đọc sách cho tiêu."
Cố Phi ừ một tiếng,“Mời vào.”
Phòng làm việc rất rộng, toàn bộ giá sách trên tường chứa đầy đủ loại sách, còn có những cuốn sách nổi tiếng thế giới và… sách thiếu nhi trước đây đã mua cho An Thanh Yến.
An Thanh Yến chọn đại một cuốn sách, ngồi ở bàn bên cạnh giá sách, giả vờ đọc, trên thực tế ánh mắt đã lướt đến trên người Cố Phi.
Người đàn ông đang ngồi ở bàn nơi hắn thường làm việc, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính. Từ góc nhìn của An Thanh Yến, tất cả những gì cậu có thể nhìn thấy là bóng lưng của một người đàn ông với bờ vai rộng và vòng eo hẹp.
Cậu đang suy nghĩ xem phải nói gì để phá vỡ bầu không khí bế tắc này.
Một lúc sau, cậu ngập ngừng nói: “Anh Phi, anh thật sự muốn đi gặp cô Tô đó sao?”
“Ừm” Cố Phi không quay đầu lại, đôi tay với khớp xương rõ ràng đang gõ phím, nói với giọng ngạc nhiên: "Không phải Yến Yến muốn anh gặp cô ấy sao?"
"Không phải." An Thanh Yến kích động đứng dậy, tiến lên hai bước, dừng một chút lại lui trở về.
Cậu cúi đầu, chọc chọc ngón tay lên mặt bàn, nhỏ giọng thì thầm: "Bất đắc dĩ lắm em mới nói vậy, em mới là người không muốn anh tiếp xúc gần gũi với người khác."
Cố Phi:"Em nói anh và cô gái đó xứng đôi."
"...." Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc!
Người khác có biết Cố gia đại danh đỉnh đỉnh lại nhỏ mọn như vậy không?!
"Hai người không hề xứng đôi." An Thanh Yến tiến thêm một bước, lần này không lùi bước nữa mà đi thẳng đến người đàn ông, nắm tay hắn: "Anh Phi, chúng ta mới xứng đôi nhất."
Giọng chàng trai dịu dàng.
Dỗ người đều giống như vậy.
Mọi chuyện đang xoay chuyển, vừa rồi Cố Phi dùng món tráng miệng dỗ cậu, hiện tại đến lượt cậu dỗ Cố Phi, nhưng cậu không có món tráng miệng nên phải dùng biện pháp khác...
Nhưng người đàn ông này dường như không nuốt cái thủ đoạn của cậu, hầu kết cũng chỉ lăn lăn, vẫn trưng ra khuôn mặt lạnh lùng người sống chớ gần, thậm chí còn đẩy tay cậu ra, đôi môi mỏng mấp máy, "Yến Yến, anh muốn làm việc."
Ý sẵn trong lời nói, muốn đuổi người.
Người đàn ông này khó dỗ hơn cậu nữa.
An Thanh Yến bất lực thở dài, tính hiếu thắng của cậu cũng bị Cố Phi làm cho nổi lên, nếu đêm nay không thể dỗ người này được cậu sẽ không đi, trước đó Cố Phi dỗ mình như thế nào?
Sau khi tìm kiếm trong đầu một lúc, nhanh chóng đưa ra kết quả.
Cậu ngập ngừng giơ tay xoa đầu Cố Phi, mái tóc ngắn còn có chút nhọn, đối diện với ánh mắt đầy cảm xúc phức tạp của người đàn ông, nhẹ giọng nói: "Phi Phi, ngoan, đừng tức giận.
Cố Phi, "..."
Chà... có vẻ như chiêu này không có tác dụng với Cố Phi.
An Thanh Yến cười khổ, xấu hổ buông tay xuống, xem ra dù sao cũng phải dựa vào tình huống thực tế, hắn đã hai mươi bảy tuổi, tuyệt đối không thể dỗ như một đứa trẻ.
Nhưng... hình như có gì đó không ổn?
Tại sao Cố Phi có thể coi cậu như một đứa trẻ?
Cậu đã mười chín tuổi rồi!
“Còn có chuyện gì sao?” Cố Phi tự nhiên không biết nội tâm phong phú đến mức nào của thiếu niên trước mặt, chỉ muốn xem đứa nhỏ này còn có thể dùng thủ đoạn gì khác để dỗ hắn.
Cố gia không hề tức giận, chỉ là hắn đang có ý xấu.
Ôm cổ anh ta, ngồi lên đùi anh ta...
An Thanh Yến cố gắng nhớ lại những gì mình vừa đọc trên mạng, do dự một lúc rồi thực hiện động tác trong thực tế một cách không thành thạo.
Trước khi cậu kịp hành động, chóp tai đã đỏ bừng, dưới ánh mắt thăm dò của Cố Phi, An Thanh Yến vòng tay qua cổ đối phương, ngồi lên đùi hắn.
Tiếp theo, ừm... quấn chân quanh eo?
An Thanh Yến đá văng đôi dép trên chân ra và làm theo.
"..." Vẻ mặt căng thẳng của Cố Phi cuối cùng cũng nứt ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com