Chapter 61
Cậu được bộc như cái bánh chưng đưa lên xe, dọc đường đi anh ôm cậu hỏi cái này hỏi cái kia, có lạnh không, có đau không, một câu hỏi tận mấy lần.
Chú Dak thấy vậy liền lên tiếng.
"Thiếu gia đừng lo lắng, yên tâm đi, vừa rồi bác sĩ nói cũng không sai biệt lắm.?"
Lúc nãy anh cầm que thử thai xuống lầu hỏi bác sĩ như này là sao, bác sĩ cũng không chắc nhưng hiện hai vạch, cơ bản chính là có rồi. Chỉ có tình huống như vậy thì hormone trong người Omega mới hiện hai vạch.
Chỉ có điều màu sắc hơi nhạt so với Omega mang thai bình thường.
Anh mới phản ứng lại, anh vừa tức giận rời đi công tác thì cũng là lúc Biu Biu khó chịu, bảo bối trong lòng anh lại uất ức đau khổ như vậy, ăn không ngon ngủ không yên.
Nghĩ đến cảnh cậu một mình nằm trên giường, bên cạnh trống không nhất định là rất khó chịu, bảo bối của anh thích khóc như vậy, yếu ớt như cọng cỏ, không có anh bên cạnh nhất định là rất tủi thân.
Hơn nữa khi vừa vào nhà, hương vị tin tức tố quá đậm, các bác sĩ đoán bởi vì không anh ở bên người, Omega không có pheromone an ủi, tâm tình không tốt, cho nên thân thể nóng sốt.
Anh mới nhớ cậu nói uống rất nhiều thuốc nhưng vẫn không khoẻ lại, các bác sĩ nói anh đưa người đến bệnh viện làm kiểm tra, hai vạch nhưng lại nhạt như vậy, cậu còn nói bụng đau, e rằng sẽ bị sinh non.
Bên trong xe yên tĩnh, bên ngoài ánh sáng lấp loé, hai bên đường hoa nở toả hương hay là ánh hoàng hôn tuyệt đẹp thì anh giờ phút này cũng không có tâm tư xem.
"Anh, em là bị bệnh sao. Anh làm sao vậy......"
Cậu không thoải mái xoay người muốn tìm chỗ thoải mái hơn.
Thay đổi nữa ngày, cậu dựa vào cửa sổ xe cậu bây giờ có chút say xe, cuối cùng vẫn là nằm trên đùi anh, nắm tay anh
"Không bị bệnh, chúng ta chỉ là đi bệnh viện làm kiểm tra, sẽ nhanh thôi, có được không?"
Phát hiện cậu có chút say xe anh lập tức nói quản gia.
"Chú Dak, chạy chậm một chút."
"Thật khó chịu......oè......"
Biu Biu nhịn không được muốn khóc, cậu đau đầu chóng mặt, sau cổ còn cảm thấy trướng trướng lại trống rỗng, không có cảm giác an toàn , không biết vì sao từ khi anh trở về đến giờ lại không cắn cậu.
Xe chạy như bay, cậu nằm trên đùi anh đặc biệt ngoan ngoãn, đầu nhỏ trống rỗng không nghĩ được gì bằng không cậu lại có chút muốn nôn.
"Rất nhanh sẽ không khó chịu nữa. Lại đây ngồi trên người tôi, có đỡ hơn chút nào không.?"
Anh đưa tay đỡ cậu ngồi trên người mình, một tuần không thấy thế mà gầy thành như vậy, nuôi khỏe mạnh được một chút, một tuần này liền trở lại như ban đầu, thật là làm người đau lòng muốn chết.
Mỗi lần sờ người cậu đều khiến anh vô cùng không nỡ và đau lòng.
Cậu giống như búp bê vải không có sức sống, mặc cho anh sắp xếp, dựa trên vai anh, hô hấp nặng nề, khó chịu nói không nên lời. Làm cho người ta muốn dịu dàng dỗ dành cậu.
Chỉ có điểm này là được, anh dỗ dành cậu, cậu vì muốn lấy lòng anh sẽ nói cậu có thể nhịn, không có nói những lời khó chịu làm anh càng thêm đau lòng.
"Anh cắn em một cái có được không, oe..... Khó chịu, anh ôm em cũng không đủ, anh cắn em một cái đi......"
Anh nhịn xuống dục vọng của mình.
"Một chút, một chút nữa thôi tôi sẽ làm em thoải mái có được không?. Hôn thì không đau nữa, ngoan."
"Ừm...... Bên này cũng muốn hôn, đều phải hôn......chào buổi sáng, chào buổi trưa, chào buổi tối anh đều phải hôn em...... Không thể không cần em, anh không biết em khổ sở như nào, hừ......"
Rõ ràng là tức giận nhưng lại biến thành làm nũng với anh.
Bây giờ anh không thể cắn cậu, nếu không sẽ chậm trễ kết quả kiểm tra.
Thật ra trong lòng anh rất rõ, tám chín phần là có, chỉ là bác sĩ nói khó chịu như vậy có thể là điềm báo sinh non.
Cậu còn nhỏ, tuyến thể còn bị thương, thân thể từ nhỏ đến lớn rất yếu ớt, gả cho anh mới có cuộc sống tốt đẹp.
Nghe quản gia nói, uống vài viên thuốc trị cảm, còn có vì bụng đau nên uống thuốc giảm đau, nếu thật sự sinh non, anh sẽ không nói với cậu chuyện mang thai, như thế khác nào nhẫn tâm khiến cậu đau lòng.
Cậu so với anh chính là một đứa nhỏ được nâng niu trong lòng bàn tay, vừa ngoan ngoãn lại vừa dính người, làm người khác yêu thích hôn một cái. Anh một tuần không để ý đến cậu thế mà cậu có thể nháy máy liền tha thứ , một chút cũng không ồn ào, cảm thấy tủi thân liền một mình núp trong chăn khóc oa oa.
Trái tim khó chịu giống như bị nước mắt cậu bao phủ.
Cậu vừa thành niên không lâu, lúc này lại mang thai, anh cũng không nỡ, chính là lần trước đánh dấu cậu, cậu luôn cẩn thận cũng không đúng chừng mực. Cũng may anh có thể sắp xếp ổn thoả.
Quản gia vững vàng dừng xe ở bệnh viện, cậu bị bao cho kín mít, anh sợ cậu ra ngoài sẽ lạnh.
Cậu mơ mơ màng màng muốn ngủ, bị ôm xuống xe cũng không biết, chỉ cần anh ôm cậu, trong lòng có đủ cảm giác an toàn làm cậu đi vào giấc ngủ, trong lòng nghĩ đi đâu đều được.
Lấy chút máu làm xét nghiệm, cậu sợ tiêm, đem đầu vùi vào ngực anh không dám nhìn, rầm rì vài tiếng, tự thôi miên bản thân.
"Đừng sợ, đừng sợ."
Anh vỗ vỗ lưng cậu.
"Biu Biu kiên cường, không sợ."
"Ừm......"
Lúc chờ kết quả, anh dỗ cậu ăn chút gì, uống một bịch dịch dinh dưỡng, phòng bệnh là phòng đơn, cậu liền nằm trên giường bệnh ngủ rồi.
Sau khi rút máu, anh nhẹ nhàng cắn cậu một cái, làm cả người cậu thoải mái, không có khóc như lúc nãy nữa, nắm lấy tay anh chậm rãi nhắm mắt ngủ.
Canh nửa ngày, nhìn cậu ngủ anh cũng không yên tâm. Thoạt nhìn cậu thật sự là quá đáng thương, sợ hãi bị người khác vứt bỏ, nếu cậu không phải được Puttha gia nhận nuôi, một người như cậu, cuộc sống sẽ như thế nào đây.
Có lẽ sẽ được người trong nhà cưng chiểu, cho cậu chọn Alpha mà mình thích chứ không phải bị ép gả cho anh, tuy anh coi cậu như bảo bối trên tay mà nâng niu, anh cũng có dục vọng chiếm hữu, chính là không cho phép cậu có bất cứ suy nghĩ nào muốn rời khỏi anh.
Từ gốc độ nào đó mà nói là anh ích kỷ, anh bỏ không được, buông không xong, cứ vậy đem cậu trở thành người của mình anh, anh cũng muốn cậu có một cuộc sống bình thường đi học, đi làm, cho cậu một hôn lễ cậu muốn.
Điểm mâu thuẫn của anh chính là cậu có quan tâm hay không, có muốn như vậy hay không, có thể làm anh hoảng loạn như vậy cũng chỉ có cậu, sợ cậu nhìn thấy thế giới bên ngoài, sẽ không muốn ở lại trong vườn hoa xinh đẹp anh vì cậu mà làm nữa.
Cậu sẽ không, sao có thể chứ. Anh đối với cậu cực kì tốt, cưới cậu, dạy cậu hôn môi, dạy cậu học tập, tuy đều là dáng vẻ chơi lưu manh, anh cho cậu cuộc sống muôn màu, cậu thích cũng sẽ yêu.
Bác sĩ gõ cửa.
"Sumettikul tổng."
Ý bảo anh đi ra ngoài một chút.
Anh gật đầu, đi theo bác sĩ ra cửa phòng bệnh, hành lang không có người, lo lắng cả buổi trưa, cuối cùng bác sĩ cũng đưa kết quả.
"Sumettikul tổng, ngài xem một chút, kết quả hiện đã được 5 tuần ."
"Năm tuần......"
Nói cách khác có nghĩa là đã hơn một tháng.
Trong lòng anh không hiểu sao có chút vui vẻ kỳ lạ, nhìn qua cửa pha lê bên trong cậu nằm trên giường không có động tĩnh, không thoải mái nhíu mày.
Tâm tình hưng phấn được một chút thì lại lo lắng hỏi.
"Sao em ấy vẫn còn khó chịu như vậy?"
"Omega của ngài tuổi còn quá nhỏ, mới thành niên không có bao lâu, tuyến thể không hoàn thiện, hơn nữa thời gian mang thai phản ứng của Omega không giống nhau, tuổi còn nhỏ, gần đây ngài cũng không ở nhà không có pheromone của Alpha, cho nên sẽ tương đối khó chịu"
Chỉ vào chỉ số trên giấy.
"Ngài xem một chút chỗ này, Omega của ngài trong thời gian mang thai pheromone tăng cực kì nhanh, nồng độ quá cao, nguyên nhân cũng là do gần đây không được đánh dấu."
Anh hỏi.
"Sẽ như thế nào?"
"Đây là điềm báo trước có thể sẽ sinh non, tôi đã truyền dịch dinh dưỡng cho cậu ấy, nhưng Omega sinh non cùng bản thân Alpha là có liên quan, ba tháng đầu là thời gian không ổn định, cho nên có thể giữ hay không còn phải nhờ ngài chăm sóc nhiều hơn."
Anh lại tiếp tục hỏi.
"Tôi có thể làm......làm gì để em ấy không khó chịu nữa."
"Cậu ấy là lần đầu mang thai cho nên phản ứng trong thời gian mang thai là bình thường, chủ yếu thân thể và tinh thần phải khoẻ mạnh và vui vẻ, quan trọng là phải được đánh dấu nhưng không phải thành kết đánh dấu, Omega trong thời gian mang thai sẽ phát tình, ba tháng đầu có thể không làm, chờ ổn định cậu ấy phát tình thì có thể, bình thường cắn sau gáy rót vào một ít pheromone là được."
"Những điều cần lưu ý chỉ có nhiêu đó, có thể về nhà nghỉ ngơi, cũng có thể ở bệnh viện, ngài xem như nào tốt thì làm, thuốc cũng đã kê xong rồi, chỉ cần uống theo đơn, sẽ không có vấn đề gì lớn."
"Em ấy từng uống thuốc giảm đau sẽ không có chuyện gì chứ.?"
"Có thì có, cho nên hiện tại pheromone mới loạn như thế, uống nhiều nước đem thuốc đẩy ra ngoài là được chỉ cần lúc đó không có chảy máu, thì không có vấn đề gì."
Anh gật đầu, nghe xong lời dặn dò của bác sĩ liền quay lại phòng.
"Ưm......"
Cậu bị âm thanh mở cửa đánh thức.
"Sao vậy?"
"Không có gì."
Anh đi lại ngồi bên cạnh cậu cúi người xuống hôn cậu như là hôn bao nhiêu cũng không đủ.
" Biu Biu......"
Anh đau lòng, ở bên tai cậu thầm thì.
"Em thật ngoan, làm sao đây, tôi có chút không nỡ...."
END CHAP 61.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com