Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 72

Vùng ngoại thành trung tâm thành phố một khoảng, vốn dĩ quản gia cũng không muốn dẫn cậu đi, thời gian này cậu vẫn luôn ở trong nhà hơn nữa công việc anh có chút bận rộn.

Chưa từng có đến công ty anh, lần duy nhất đi theo anh ra ngoài cũng là lần đến khách sạn tham gia tiệc từ thiện sẽ, nhưng mà đến công ty anh so với tiệc từ thiện không giống nhau.

Cậu quá bướng bỉnh cho nên quản gia đành đưa cậu theo.

Hiện tại đang đổi mùa, trời mưa thời tiết càng thêm lạnh một chút, cậu nghe lời mặc vài lớp áo, một thân mặc áo hoodie cùng quần jean, nhảy nhảy ra cửa, cậu còn chưa có đi xem anh làm việc a~~~.

Ngày thường khi ở nhà, cửa thư phòng đóng lại cũng không biết anh làm việc sẽ là dáng vẻ như thế nào, ngồi ở trong xe nhìn dọc đường đi, xe ngày càng nhiều, màu xanh của cây cối còn có các toà cao ốc đang trong quá trình xây dựng.

Cậu dựa vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài, ngoài cửa sổ mưa nhỏ tích tích, thật lạnh hơn nữa còn mang theo cảm giác của mùa đông, yên tĩnh lại đông vui.

"Anh hôm nay ăn cơm trưa như nào a~~?"

Cậu đột nhiên hỏi.

Quản gia lái xe từ kính chiếu hậu nhìn cậu một cái, đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ giống như có chút hưng phấn.

"Hôm nay nhìn thiếu phu nhân thật vui vẻ, thiếu gia chắc là còn đang bận, lát nữa tôi có thể không dẫn thiếu nhân vào được, vừa rồi trong nhà người hầu gọi điện thoại, nói cây ngô tới rồi, chuẩn bị trồng."

"Trong nhà không phải có vườn hoa sao, sao lại muốn nhổ để trồng cây ngô?"

Nghĩ đến vườn hoa, khi cậu gả đến hoa còn chưa nở hết, bây giờ đã tàn phai muốn rụng, chỉ sợ mùa đông muốn sẽ thành nhánh cây khô rồi.

Nhà cũ Sumettikul là nhà riêng hơn nữa sau vườn hoa có một chiếc xích đu anh chơi khi còn nhỏ, lâu rồi không có người chơi.

Quản gia cười cười.

"A, này không phải thân thể quý giá, thiếu gia nói nhiều loại hai cây có thể làm không khí tốt một chút, sửa lại xích đu một chút cậu nhất định sẽ rất thích."

Cậu sững sờ nhìn ngoài cửa sổ, dừng lại hai giây, tưởng tượng một chút cậu ngồi trên xích đu, chắc là mùa hè sang năm bảo bảo còn chưa được sinh ra.

Khóe miệng cũng nhẹ nhàng cười,  tâm tình có chút hương vị của ngày mưa.

"Như vậy nha......"

Vuốt bụng nhỏ thế nhưng lại có một tia thỏa mãn thậm chí có chút tự hào.

"Cũng không biết dáng vẻ của bảo bảo như thế nào"

"Hôm nay nhìn không có khó chịu khá hơn rất nhiều, xem ra không có việc gì nên ra ngoài đi dạo một chút"

Quản gia hiền từ cười, bình ổn lái xe.

"Đúng nha, chính là gần đây anh ấy thật sự quá bận, không biết......anh bận, có chú ý thân thể, con một hồi đem cơm cho anh a~"

"Thiếu gia thấy người đến sẽ rất vui."

Dọc đường đi tâm tình tốt lên rất nhiều, đều nói ngày mưa có thể làm lòng người phiền muộn, nhưng cậu không cảm thấy thế mà ngược lại cảm thấy có chút không tồi, vui vẻ chờ mong.

Thời gian cậu ra ngoài thật sự là quá ít, thích thú nhìn thế giới bên ngoài, nhìn các toà cao ốc, nghĩ đến thời gian khi ở Puttha gia, chỉ là bốn bức tường, sau khi học xong trung cấp thì bị nhốt ở nhà, khi đi học cũng là trừ ở trường học thì chính là Puttha gia, chỉ có hai nơi này, cậu không có tự do.

Cậu đã từng rất ngưỡng mộ những chú chim bay trên bầu trời, chúng thật tự do tự tại ngay cả khi không có nói tránh nắng che mưa, lông cũng sẽ không bị ướt chúng tùy ý có thể tìm một cây đại thụ để dựa vào.

"Trường học mà trước đây con học là ở thành Tây, con rất ít ra ngoài, những toà cao tầng kia là để làm cái gì nha?"

Cậu nhìn những toà cao tầng ở bên ngoài cửa sổ. Nhìn cũng không là trung tâm thương mại hay là cái gì, toàn bộ đều là thủy tinh màu xanh biển, đậm nhạt đan xen nhìn cực kỳ xinh đẹp.

"Đều là một số trung tâm, phía trước chính là công ty của thiếu gia, phòng làm việc của thiếu gia ở tầng cao nhất, vừa rồi gọi điện thoại không có nghe hẳn là đang họp, chờ một lát là được."

Xe dừng ở ven đường, quản gia muốn cầm ô che đưa cậu đi vào, điện thoại lại gọi đến thúc giục.

"Không cần, không đúng.. đừng bỏ xích đu, cái gì bên cạnh xích đu có đường ống nước. Tôi một lát sẽ về xem, hôm nay trời mưa thích hợp gieo trồng."

"Con có thể tự đi vào."

Cậu từ trong tay của quản gia tiếp nhận ô che mưa còn có một hộp cơm giữ ấm, đều là đồ ăn ngon hôm nay đã chuẩn bị.

"Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho chú, tìm không thấy người thì nói lễ tân dẫn người đi a."

"Biết rồi."

Bên kia điện thoại vẫn luôn thúc giục nhanh trở về, cho nên cũng vội vàng đi trở về.

Công ty Sumettikul thị rất cao, trừ mười mấy tầng giữa cho thuê, phía dưới năm tầng cùng tầng hai mươi trở lên đều là công ty anh.

Phía dưới năm tầng là văn phòng của nhân viên, tầng một là quầy lễ tân và một số nhân viên dọn dẹp nơi này, đại sảnh sạch sẽ, nền được lát cẩm thạch màu trắng cùng hoa văn màu vàng nhạt, từ cửa xoay đi vào, cậu đem dù đóng lại đặt một bên.

Sự xuất hiện của cậu trong toà nhà có một chút đột ngột, mặc áo hoodie bên trên con in hình con gấu nhỏ, còn có một cái mũ lông xù xù, mặc quần jean mang giày vải, cùng gương mặt non nớt chắc là vừa mới thành niên, giống như một học sinh tìm sai chỗ tránh mưa.

Sau khi đi vào nơi này, trừ đại cạnh đại sảnh có một ghế sô pha, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy các loại máy móc, bảo vệ cũng đứng ở một bên.

Cậu không biết nên đi như nào, bảo an chặn lại.

"Làm cái gì?"

"Tôi tìm anh Bible......tôi đến đây đưa đồ cho anh."

Lắc lư tài liệu trong tay còn có hộp cơm.

"Còn có cơm trưa ~"

Bảo an nhìn cậu một cái, chỉ vào trung tâm đại sảnh.

"Đăng ký đi."

"Ừm......"

Dáng vẻ thật hung dữ, cậu có chút sợ hãi, gật gật đầu đi đến, có hai Omega nữ đứng ở đó, chắc là lúc này không có bận, một người đang xem máy tính, một người đang tô son môi.

"Một lúc nữa đến giữa trưa nói không chừng Sumettikul tổng sẽ xuống dưới này, cậu nhìn xem tớ son môi màu này như thế nào?"

"Ai nha. Sumettikul tổng có sức hút như vậy, sẽ coi trọng loại người như chúng ta sao?. Ban ngày ban mặt bớt mơ mộng đi, vẫn là nên tập trung làm việc, đối đãi tương đối tốt."

Một Omega nữ hừ một tiếng, dáng vẻ có chút không vui, bộ dáng rất xinh đẹp, mặt trái xoan, mắt to, chính là phấn nền có chút đậm, nước hoa có chút nồng nặc, cậu đi qua có chút sặc, xoa xoa mũi vài cái nhưng không ngăn được hắt hơi.

"Cậu có việc gì?"

Omega nữ nhìn từ trên xuống dưới quét một lần.

"Tìm người?"

"Ừm......"

Ăn mặc bình thường, không giống những người làm việc, hơn nữa thoạt nhìn tuổi không lớn, đứa nhỏ này không có khả năng là đến làm việc, cho nên vừa thấy liền biết là tìm người, có thể làm lễ tân, tự nhiên là ánh mắt bén nhọn.

"Tìm ai a?"

Nữ lễ tân tiếp tục son môi, lấy ra miếng bông cọ cọ bên cạnh, nhìn gương nhấp môi ba cái.

"Hỏi cậu đấy, tìm ai a?"

"Tôi tìm...tìm anh Bible, Bible Sumettikul, anh ở văn phòng......"

Suy nghĩ vừa rồi chú Dak nói.

"Anh ở tầng cao nhất."

Cậu nhìn thẻ trên ngực nữ lễ tân, có để chức vụ, tên họ Lý Hân Nhiên, nhưng cũng chỉ là nhìn lướt qua,

"Vừa rồi anh bảo vệ nói tôi tới đăng ký......"

"Tìm ai?"

Lý Hân Nhiên chậm rãi cất gương, nâng đôi mắt với cặp lông mi dài cong lên.

"Cậu tìm Sumettikul tổng?"

Cậu bị hành động của chị gái trước mặt doạ sợ.

"Không...... Không thể sao?"

"A."

Lý Hân Nhiên giống như nghe được chuyện cười, nữ lễ tân bên cạnh xem máy tính nói một câu.

"Tìm Sumettikul tổng phải hẹn trước một ngày, tôi tra một chút......"

"Ngày hôm qua hẹn trước có...... tập đoàn Phương tổng, hơn nữa cuộc họp hội đồng quản trị còn chưa kết thúc, nghe nói buổi tối còn phải cùng tập đoàn Hạ thị ăn mừng việc cắt băng khánh thành trung tâm thương mại được xây dựng, lúc này cậu tìm ai?"

Đầu ngón tay của Omega nữ kia gõ  nhanh trên máy tính, coi lịch trình của Sumettikul tổng, đẩy đẩy mắt kính nhìn cậu.

"Trở về đi, Sumettikul tổng không tiếp khách."

"Loại người như cậu không phải là lần đầu tiên, đừng nói cái gì mà đưa đồ, thủ đoạn thấp kém như vậy cậu là người đầu tiên, ít nhất phải hẹn trước còn có thể có hy vọng gặp được."

Lý Hân Nhiên cong cong môi, màu son nhìn có chút già.

Cậu nghe không hiểu, mấy ngày nay tuy bận, nhưng sao lại cảm giác chị gái này nói rất khó nhìn thấy anh.

"Tôi có thể gọi điện thoại, tôi......"

Tìm điện thoại trên người nhưng không có, vừa rồi hẳn là đã bỏ quên ở trên xe

"Mang cái gì a?"

"Văn kiện cùng......cơm trưa a."

Lý Hân Nhiên trêu ghẹo.

"Này không phải bữa cơm tình yêu sao, tôi cũng có thể làm, trên dưới toàn công ty đều có thể làm, không cần."

Sau đó đứng dậy hướng về phía bên kia gọi.

"Bảo vệ"

"Không phải, tôi là.....tôi tên Build, chị gọi một chút đi, anh sẽ cho tôi vào, anh không thích ăn cơm công ty, một lát sẽ đói."

Lý Hân Nhiên hầm hầm trợn mắt.

"Bảo vệ, người này không có hẹn trước, đuổi ra ngoài."

"Tôi không có, tôi chỉ là không mang điện thoại, tôi có thể....chị gái chị gọi điện thoại sẽ biết, tôi quên ở trên xe......"

"Mang đi mang đi."

Bảo vệ nghe âm thanh chạy tới, sảnh lớn có không ít người bàn tán.

" Nhìn dáng vẻ, tuổi cũng không lớn, đi nhầm nơi?"

Cậu ngơ ngác không hiểu được, cậu sao lại không được vào công ty của ông xã nhà mình.

"Tôi là Omega của anh ấy nha~, tôi...."

"Cái gì Omega, phi, cậu nói như thế thì tôi cũng là, xem cậu tuổi tác không lớn đừng có mơ mộng hão huyền, mang đi mang đi."

END CHAP 72.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #biblebuild