Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36 : Từ Chối

Trời ngả chiều, mây xám phủ nhẹ. Chiếc xe hơi màu đen lướt qua hàng cây tùng dẫn vào khu biệt thự cổ kính của gia tộc Từ Minh. An ngồi bên cạnh Hải, tay vô thức siết chặt quai túi. Trái tim đập chậm hơn bình thường.

“Đừng lo.” Hải khẽ nói, mắt nhìn thẳng phía trước. “Anh ở đây.”

Cánh cổng sắt chậm rãi mở ra, đón hai người vào. Biệt thự Từ Minh uy nghi, trầm mặc, phủ kín bởi vẻ lịch lãm của những thế hệ quyền quý. Trong sảnh lớn, bà Minh ngồi đợi với ánh mắt ôn hòa. Bà gật đầu với An, không nói gì nhiều, chỉ cẩn thận quan sát.

Nhưng rồi, bước chân ông Hàn – bố của Hải – vang lên cứng rắn. Người đàn ông đã ngoài sáu mươi, khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt sáng lạnh như thủy tinh.

“Là em đây, An,” Hải giới thiệu, giọng vẫn nhẹ nhàng, nhưng tay đã nắm lấy tay An như một lời khẳng định.

Ông Hàn đứng yên vài giây, ánh mắt đảo qua bàn tay hai người đang nắm. Rồi ông ngồi xuống ghế sô pha, giọng trầm trầm nhưng chắc chắn:

“Không cần giới thiệu. Ta biết.”

Không khí như đóng băng.

“Bố… con đưa An về để… chính thức.” Hải ngập ngừng, nhưng vẫn giữ ánh mắt thẳng.

Ông Hàn ngắt lời ngay:
“Ta không đồng ý.”

Không cần lý do. Không cần giải thích. Câu nói buông ra như một bản án.

Bà Minh nhẹ nhàng lên tiếng:
“Hàn à, chúng còn chưa…”

“Không.” Ông Hàn lạnh lùng. “Gia đình Trần Gia đang nhìn vào từng bước của chúng ta. Cậu nghĩ chuyện với An là cá nhân? Không. Nó là lựa chọn ảnh hưởng đến cả tập đoàn.”

An không nói gì. Cậu nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trước mặt. Không tức giận, không phản kháng – chỉ là sự im lặng buốt giá.

“Bố,” Hải siết chặt tay An, “Con không quan tâm đến mối quan hệ Trần Gia, càng không quan tâm đến lời xì xào. Con chỉ cần một người bên cạnh con.”

Ông Hàn bật cười nhạt:
“Rồi xem con cần điều gì khi sóng nổi.”

An đứng dậy, cúi đầu lễ phép:
“Cháu xin phép về trước.”

Cậu không muốn làm khó Hải. Nhưng đôi mắt cậu lúc rời đi, sâu hun hút như một vùng biển không đáy.

Chiếc xe lại rời khỏi cánh cổng sắt. Nhưng lần này, lòng An nặng trĩu. Trời bắt đầu đổ gió.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com