Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 59: Tức giận

Tô Tô quay về bên cạnh lão phu nhân và kể lại mọi việc cho bà nghe.

Tô Tô sợ lão phu nhân sẽ cự tuyệt. Dẫu sao đối với nữ nhân xuất thân từ nhà tướng, có đôi khi tôn nghiêm còn quan trọng hơn tính mạng.

Sau khi lão phu nhân nghe xong, im lặng lắc đầu: "Ta thà chết ở Liễu Châu cũng không cho con đi theo hắn."

Tay lão phu nhân run run sờ lên mặt Tô Tô: "Nha đầu ngốc, hai năm trước con không hiểu chuyện, trong khi hắn là kẻ có thù tất báo, sao có thể bỏ qua cho con. Nếu con đến nước Chu thì còn có đường sống sao? Thủ đoạn hành hạ người khác, tổ mẫu đã thấy nhiều, không phải thứ con có thể chịu nổi. Tổ mẫu già rồi, cũng sống đủ rồi. Con đừng để ý đến tổ mẫu, trên đường đến Liễu Châu tìm cơ hội chạy đi."

Tô Tô thẫn thờ, rưng rưng nước mắt. Nàng nắm lấy bàn tay tiều tụy kia, khẽ nói bên tai lão phu nhân: "Đừng lo lắng, con sẽ không xảy ra chuyện gì cả."

Tô Tô nở một nụ cười giảo hoạt: "Hắn đang trao đổi điều kiện với con, chứ không phải bắt con đi."

Nghe vậy, lão phu nhân thoáng giật mình nhưng cũng nhận ra được gì đó. Ánh mắt bà đảo qua quan sát Đàm Đài Tẫn đứng dưới tàng cây, trong lòng nảy sinh một suy đoán hoang đường.

Chỉ là...nếu đúng như bà nghĩ, vậy tại sao Đàm Đài Tẫn lại đưa ra đề nghị với hoàng đế Đại Hạ, rằng hắn muốn lấy Diệp Băng Thường?

Tô Tô thấy lão phu nhân đã bị mình thuyết phục nên cúi người cõng bà lên.

Bên phía Đàm Đài Tẫn, lão đạo cũng đã vẽ xong trận pháp truyền tống.

Nhập Bạch Vũ nói: "Diệp tiểu thư, để ta cõng lão phu nhân cho."

Tô Tô lắc đầu: "Không cần."

Tâm trạng Nhập Mộc Ngưng có chút phức tạp. Lúc trước nàng ta không thích Tô Tô, nhưng hiện tại nàng ta càng không thích Diệp Băng Thường trong cung Ngọc Phù hơn.

Cùng là tiểu thư nhà họ Diệp, một người bảo vệ lão phu nhân, cam nguyện đến một nơi như Liễu Châu chịu khổ. Một người thì ngược lại, Tuyên vương chết còn chưa được nửa năm đã tình nguyện thừa hoan dưới thân kẻ giết phu quân mình. Nếu đã tới rồi thì thôi đi, đằng này còn cố bày ra bộ mặt sầu bi đáng thương, làm như bị ai cưỡng ép không bằng.

Pháp trận vặn vẹo một hồi, đến khi Tô Tô mở mắt ra thì đã ở hoàng cung Đại Chu.

Pháp trận kia không hoàn thiện và cũng chẳng phải tiên thuật chính gốc, vì thế nó làm cho người ta phải choáng váng đầu óc. Lão phu nhân không chịu nổi nên ngất đi.

Lá cờ màu đen trong tay Đàm Đài Tẫn xoay tròn trên không trung, Tô Tô ngước lên nhìn thấy cờ chiêu hồn mà trong mắt lạnh băng.

Câu Ngọc nói: "Là cờ chiêu hồn kia! Hồn phách lão đạo vẫn chưa tan. Lần trước người trúng thuật con rối chắc chắn hơn phân nửa là do lão ta giở trò."

Tô Tô cũng đoán ra được.

Lão đạo này tu luyện tà thuật. Trước kia khi Đàm Đài Minh Lãng nuôi dưỡng lão đã dùng vô số mạng người và nội đan yêu thú giúp lão xây dựng tu vi. Lão ta sống lâu rồi nên biết thuật con rối cũng chẳng có gì lạ.

Nhập Mộc Ngưng nói: "Diệp tam tiểu thư, đưa Diệp lão phu nhân cho ta đi."

Tô Tô định nói gì đó rồi lại thôi, giao tổ mẫu đang hôn mê cho nàng ta: "Làm phiền cô nương. Sức khỏe của tổ mẫu ta không tốt, mong cô nương tìm một vị đại phu chẩn trị cho tổ mẫu."

Nhập Mộc Ngưng vô cảm gật đầu, đưa Diệp lão phu nhân biến mất tại chỗ.

Tô Tô biết bọn họ sẽ cứu chữa cho tổ mẫu, nhưng cũng chính vì thế, lão phu nhân nhất định sẽ là con tin mà Đàm Đài Tẫn dùng để uy hiếp Tô Tô.

Đợi Tô Tô thu hồi tầm mắt mới nhận ra Đàm Đài Tẫn đã đi mất.

Một cung nữ lên tiếng: "Bệ hạ nói tiểu thư sửa soạn sạch sẽ thì đến điện Thừa Càn."

Bầu trời đã sụp tối, sau khi Tô Tô tắm gội xong, cung nữ đem tới cho nàng một bộ xiêm y cung nữ.

Câu Ngọc oán giận hừ một tiếng.

Nếu không phải biết diệt hồn châu lệ có phản ứng, Đàm Đài Tẫn đã có cảm tình khác, nó sẽ thật sự cho rằng Đàm Đài Tẫn muốn coi Tô Tô là cung nữ để sai khiến, vừa hay để báo thù vì Diệp Tịch Vụ trước đây vũ nhục hắn.

Đợi Tô Tô thay bộ trang phục màu trắng hồng dành cho cung nữ xong, cung nữ đến gần lục soát người nàng.

Có vết xe đổ lần trước nên lần này lục soát thật sự nghiêm túc. Toàn bộ vũ khí sắc bén và lá phù trên người Tô Tô đều bị tịch thu hết.

Tô Tô không thèm tính toán, dù sao nàng cũng biết rõ mục đích trở về lần này...

Biến diệt hồn châu lệ thành đinh diệt hồn đâm vào tim Đàm Đài Tẫn.

Nàng cần hắn động tình. Bất kể là vui sướng hay phẫn nộ bi thương, chỉ cần một loại cảm xúc đạt tới cực hạn, nàng sẽ có cơ hội.

Tô Tô đoán ngay khi tình cảm của hắn nồng nhiệt nhất, diệt hồn châu lệ sẽ nóng bỏng đến mức hòa tan, cuối cùng biến thành chín cây đinh.

Đến lúc đó là có thể rút được tà cốt.

Các cung nữ đề phòng Tô Tô cứ như nàng là một nhân vật rất nguy hiểm nào đó. Tô Tô vô tội nhìn bọn họ, cảm thấy thật sự buồn cười.

Sau khi soát người xong xuôi, bảo đảm Tô Tô hoàn toàn vô hại, lúc này nàng mới được dẫn đến điện Thừa Càn.

Hoàng cung Đại Chu ưa chuộng sự xa hoa, Tô Tô ngẩng đầu nhìn đèn lưu li dưới bóng đêm, bước vào điện Thừa Càn.

Lão thái giám ra nghênh đón và dùng ánh mắt khắc nghiệt đánh giá Tô Tô.

Tô Tô đứng yên rất quy củ, lão thái giám quan sát trong chốc lát mà không tìm được lỗi sai, vì thế lên tiếng nói: "Đã tới Đại Chu, ngươi không còn là tam tiểu thư nhà họ Diệp. Hãy làm tốt bổn phận của mình, hầu hạ bệ hạ cho tốt."

Tô Tô đáp: "Vâng!"

Lão thái giám suy ngẫm đến ánh mắt của bệ hạ khi bảo mình ra ngoài, nói tiếp: "Bệ hạ đã ngủ. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi vào gác đêm."

Tô Tô: "Vâng!"

Lão thái giám bắt đầu luyên thuyên một số việc cần chú ý. Ngoài mặt Tô Tô tỏ ra trầm tĩnh, kì thật là không để vào tai. Bởi lẽ nàng không tới đây để lấy lòng Đàm Đài Tẫn, không cần thiết nghe những thứ này.

Thấy Tô Tô có vẻ thuần phục, lão thái giám hài lòng gật đầu rồi cho nàng vào trong.

Tô Tô bèn xách theo đèn lưu li bước vào điện Thừa Càn.

Đàm Đài Tẫn thích màu đen, cho nên màn trướng long sàng cũng là màu đen. Loại màu sắc này được sử dụng khéo léo, nhìn còn rực rỡ và hoa lệ hơn so với màu vàng.

Tô Tô không thấy rõ người sau màn, nàng nhìn qua thấy kế bên chỗ đạp chân ở long sàng có một cái đệm đơn sơ đã được trải ra. Thấy vậy, Tô Tô liền đoán được tâm tư của hắn. Một năm trước, nàng ngủ ở trên giường, hắn ngủ dưới giường, một năm sau chỉ ngược lại mà thôi.

Tô Tô buông đèn lưu li rồi thản nhiên nằm xuống.

Có sao đâu, dù gì cũng tốt hơn so với lúc ở trên đường đi đến Liễu Châu. Mấy ngày trước, nếu muốn ngủ thì chỉ có thể ngồi xuống đất mà ngủ, bây giờ có chăn thơm đệm ấm, khá hơn rất nhiều.

Nàng gối đầu lên cánh tay mảnh khảnh và nhắm mắt lại, không quan tâm người trên giường đã ngủ hay chưa.

Bất thình lình tiếng roi xé gió truyền tới, Tô Tô phản ứng rất nhanh, lăn một vòng tránh thoát.

Màn trướng màu đen mở ra, thanh niên mặc đồ đen đi chân trần bước xuống.

Nửa năm không gặp, khí chất ở đuôi lông mày và khóe mắt hắn càng thêm lãnh khốc. Dù sao cũng là người đã từng ra chiến trường, tuy vẫn đẹp đẽ như trước nhưng lại thêm phần sát khí.

"Diệp Tịch Vụ, cô có biết làm nô tì như thế nào không?"

Diệt hồn châu lệ trong lồng ngực Tô Tô nóng lên. Nàng kì quái liếc nhìn hắn, trong lòng bỗng dấy lên sự hoài nghi, hắn tức giận là bởi vì nàng ngó lơ hắn. Nếu lúc nãy nàng đi vào đá hắn mấy cái, có lẽ sẽ làm cho hắn vừa lòng hơn nhỉ?

Tô Tô nhanh chóng bò dậy từ trên mặt đất: "Ta hầu hạ ngươi thay y phục?"

Đàm Đài Tẫn không nói gì. Sau một lúc lâu, hắn dang hai tay ra, lạnh lùng liếc nàng.

Tô Tô hiểu ý nên đi qua cởi áo cho hắn. Nàng biết hắn đang nhìn mình nên không thèm ngẩng mặt, thô lỗ cởi xiêm y cho hắn như vặt lông cho gà.

Lúc cởi đến chỉ còn áo lót, móng tay nàng lướt qua ngực hắn khiến hắn nhẹ nhàng run rẩy.

"Lỡ tay, xin lỗi. Cần ta cởi quần giúp không?"

"Cô nên tự xưng nô tì."

"Dạ, cần nô tì cởi quần giúp không?"

"Biến đi!"

Tô Tô lãnh đạm liếc hắn một cái rồi buông tay ra, nàng cầm lấy đèn lưu li cất bước đi ra ngoài.

Thanh niên nắm lấy tay nàng, lạnh lùng nói: "Cô đang giận trẫm."

Tô Tô dừng bước, Đàm Đài Tẫn tiếp tục nói: "Cô vì chuyện của Tiêu Lẫm mà canh cánh trong lòng. Cô vì hắn mà muốn giết ta."

Nói xong câu cuối cùng, hắn đề cao âm lượng và siết chặt tay nàng.

Tô Tô quay đầu lại thấy Đàm Đài Tẫn mím môi ra vẻ khó chịu. Hắn nhìn nàng không chớp mắt, chờ đợi đáp án của nàng.

Tô Tô trả lời: "Đúng vậy!"

Sắc mặt hắn lập tức lạnh xuống, dường như muốn nhảy tới bóp chết nàng.

Tô Tô nói: "Tuyên vương là người tốt, dù có chết cũng nên chết trên chiến trường, chứ không phải như vậy."

"Thắng làm vua thua làm giặc, đánh trận là không từ thủ đoạn." Đàm Đài Tẫn lạnh giọng mở miệng.

Tô Tô nhìn hắn chằm chằm, nàng bất chợt khẽ mỉm cười tựa như nhớ tới điều gì đó: "lúc ấy điện hạ cũng nói như vậy, cho nên ta không canh cánh trong lòng. Buông tay, không phải bảo ta cút sao? Làm đế vương mà lật lọng là không tốt."

Sắc mặt Đàm Đài Tẫn càng khó coi hơn, sau một lúc lâu mới chịu buông lỏng tay nàng. Hắn vuốt ve ngón tay mình, âm trầm thoáng nhìn ra bên ngoài.

Tô Tô vừa mở cửa ra, một con hổ lớn dùng thân mình lấp kín cửa điện.

Là con hổ yêu kia.

Hổ yêu này có thể hóa lớn thu nhỏ. Sau khi đi theo Đàm Đài Tẫn, tất nhiên được ăn toàn đồ ngon, vậy nên da lông óng ánh mượt mà. Lúc này nó đang há miệng thật lớn uy hiếp nhìn Tô Tô, muốn ép nàng trở vào trong.

Tô Tô thản nhiên nhổ một cọng râu của hổ yêu khiến nó đau đến gào lên, thiếu chút nữa định cắn nàng một cái. Tuy vậy, nó kiêng dè nhìn vào trong điện, cuối cùng chỉ dám dùng móng vuốt đẩy nàng vào.

Tô Tô lại nhân cơ hội nhổ thêm một cọng râu của nó.

Hổ yêu: "..."

Tô Tô quay trở vào liền nghe người trên giường lạnh lùng nói: "Không phải đi rồi sao, trở về làm gì. Trẫm không phải người tốt như điện hạ của cô. Nếu cô còn dám trêu chọc trẫm, trẫm không ngại để cô nếm thử..."

Tô Tô không thèm quan tâm đến thái độ quái gỡ của hắn, nàng xốc màn trướng màu đen lên nhìn người thanh niên đang ngồi xếp bằng.

Có lẽ là không ngờ nàng dám làm vậy, Đàm Đài Tẫn vẫn chưa kịp thu lại vẻ châm chọc trên mặt.

Tô Tô bất ngờ áp sát mặt vào hắn khiến hắn hết sức bàng hoàng. Nàng cách hắn rất gần, cứ như chỉ cần tiến lên phía trước một chút thôi, môi sẽ chạm vào mặt hắn.

"Cô..." Đàm Đài Tẫn vô thức muốn lui về phía sau.

Hắn vừa thốt ra một chữ, hai tay lập tức bị Tô Tô trói lại. Nàng dùng hai cọng râu hổ rắn chắc để trói tay hắn.

Tất cả việc này phát sinh trong chớp nhoáng. Chờ khi Đàm Đài Tẫn nổi giận muốn gọi Dạ Ảnh vệ tới thì lại bị Tô Tô đè lên giường, một tay bụm miệng hắn.

"Suỵt, đừng nói chuyện, nếu không ta đánh ngất ngươi." Nàng phiền chán nói, "Hoặc là ngủ, hoặc là ta đánh ngươi một trận rồi ngươi đi ngủ."

Đôi chân thon dài của thiếu nữ đè lên đùi hắn, mái tóc đen nhánh của nàng xõa lên bộ ngực trần trụi của hắn.

Tô Tô nhìn hắn chăm chú.

Không biết là do sợ chết hay vì điều gì khác, Đàm Đài Tẫn nhất thời lặng thinh. Cổ hắn dần dần ửng đỏ, đôi mắt vẫn lạnh lùng nhìn nàng.

Tô Tô thật sự rất tức giận. Nhớ tới Tiêu Lẫm, nàng chỉ muốn băm thây xẻ thịt hắn ra, chẳng qua bây giờ thời cơ chưa tới. Nàng hiểu rất rõ phải lấy đại cục làm trọng.

Nàng chợt nghĩ, dù không thể giết hắn nhưng vẫn có thể làm cái khác. Vì thế nàng hung hăng vươn tay véo một cái vào eo hắn.

Đàm Đài Tẫn kêu lên một tiếng, trong mắt dâng lên hơi nước, ngay cả đuôi mắt cũng hiện lên màu đỏ nhạt. Hắn giật giật tay, đáng tiếc râu hổ yêu còn chắc hơn cả dây thừng. Hắn cuộn tròn thân mình, dường như rất khó chịu.

Chứng kiến bộ dạng này của hắn, cơn giận trong lòng Tô Tô cuối cùng cũng vơi đi một chút. Duy chỉ có mình Câu Ngọc cảm thấy không đúng, nó hồ nghi nhìn vào mắt của Đàm Đài Tẫn.

Trước ngực thanh niên đổ đầy mồ hôi, nắm tay siết chặt. Hình như không giống bị đau...

Đối với người như Đàm Đài Tẫn, việc đã từng bị đánh là chuyện thường ngày, có nỗi đau nào mà hắn chưa từng trải qua, sao có thể bị Tô Tô nhéo mấy cái mà đã biến thành như vậy.

Nhưng hắn cụp mắt nên Câu Ngọc không thể đọc được cảm xúc của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com