Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Gặp gỡ định mệnh ~ Part 3


Cậu lúc đó còn quá nhỏ, miêu tả không rõ cảm xúc của mình, chỉ ngây ngốc mà nhìn chằm chằm Muộn Du Bình, từ đầu đến chân. Vị tiểu ca ca này nhất định đã lâu chưa cắt tóc rồi, những sợi tóc đen thẳng tắp che khuất trán và tai của hắn, trên tóc còn có rất nhiều bụi đất, chỉ lộ ra chân mày lãnh đạm cùng đôi mắt đen nhánh âm u bất định.

Ánh mắt ấy vừa như nhìn Ngô Tà, nhưng lại dường như chưa hề nhìn cậu, ánh mắt cơ hồ xuyên qua cậu, hờ hững mà hạ xuống ở một chỗ trong phòng. Trong đôi mắt lúc này sáng ngời, được ánh đèn phản chiếu tựa như tinh quang, nhưng cũng băng lãnh thấu xương.

Sắc mặt của hắn rất trắng, hiện ra vẻ thiếu dinh dưỡng, đôi môi mỏng trắng bệch, không chút huyết sắc gắt gao mím chặt, mang theo một tia quật cường cùng khinh thị, dường như hàm răng bên trong cũng cắn rất chặt, không tới vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không nói.

Hắn mặc một cái áo khoác thể thao màu đen bị rách mấy mảnh, vừa cũ lại rộng, tuyệt không vừa người; một cái quần đen, ống quần dài lõng thõng quết trên mặt đất , phủ lên cả bàn chân, lộ ra một đôi giày vô cùng bẩn thỉu. Giầy đá bóng có lẽ vốn là màu trắng, nhưng lúc này dính đầy bùn, hẳn là đi đã rất lâu, mũi giày phải còn bị thủng một lỗ lớn, có thể thấy lộ ra cả nửa bàn chân, xem ra hắn cũng không có đi tất.

"Đây là một đứa trẻ rất thông minh trong cô nhi viện, chỉ là tính tình hướng nội, không thích tâm sự. Ta thấy đứa nhỏ này đáng thương, vừa lúc Tiểu Tà cũng có thể có một người bạn, liền đem nó về, từ nay về sau nó sẽ ngụ ở trong nhà, cùng Tiểu Tà giống nhau". Ông nội nói với Tương Mụ, Tương Mụ mặc dù là người làm thuê, nhưng vì ông nội không lấy vợ, cho nên ở nhà, Tương Mụ càng giống một nữ chủ nhân, ông nội nói mấy câu đó cũng thực khách khí, nhưng vẫn là một loại ngữ khí phân phó.

Tương Mụ có chút kinh ngạc, nhưng cũng không có nhiều lời, chỉ gật đầu, ông nội liền cúi người,nhẹ nhàng cười mà nói với Ngô Tà: "Tiểu Tà, thế nào? Từ nay về sau sẽ có thêm một ca ca cùng con chơi đùa, con cũng sẽ không cảm thấy tịch mịch nữa."

Ngô Tà vẫn chưa trả lời, cậu cùng nam hài nhìn nhau nửa khắc đồng hồ, sau đó đột nhiên xoay người chạy về phòng.

"Tiểu thiếu gia! Làm sao vậy? Chậm một chút a~" – Tương Mụ ở phía sau gọi, Ngô Tà không để ý tới bà, vẫn bước tiếp, đôi chân nhỏ ngắn cứ thế mà chạy vào trong phòng.

Chỉ chốc lát sau, cậu lại chạy ra, thế mà trên tay lại ôm một đôi giày xanh trắng đan xen mới tinh.

" Tiểu thiếu gia, cậu mang giày ra làm gì? Đây chính là đôi mới mua hôm qua, bây giờ cậu muốn mang sao?" Tương Mụ có chút kinh ngạc.

Cậu lại lắc đầu, trực tiếp đem giầy ôm đến trước mặt tiểu nam hài, nhìn thấy con ngươi đen nhánh kia cuối cùng cũng ngưng tụ trên mặt mình, cũng có một tia hứng thú tìm hiểu.

Ngô Tà lập tức ngồi xổm người xuống, thật cẩn thận mà đem đôi giày xinh đẹp mới tinh đặt ngay ngắn bên chân tiểu nam hài.

Cậu ngẩng đầu lên, nhấp nháy mắt, lộ ra một nụ cười ngọt ngào:

"Tiểu ca ca, đôi giày này tặng cho anh, anh có thích không?"

Ánh mắt tiểu nam hài theo khuôn mặt tươi cười của cậu chuyển qua đôi giầy xanh trắng sạch sẽ kia, trong mắt hiện lên một tia sáng, đó là quang mang khao khát bản năng của một hài tử bình thường đối với thứ tốt, nhưng rất nhanh, hắn đem tia sáng ấy giấu đi, lại trở nên bình thản mà hờ hững, còn đem đôi giày rách lui về phía sau vài bước.

Sau đó hắn phun ra hai chữ, "Không cần!"

Thanh âm của hắn không mềm nhẹ như Ngô Tà, mang theo một thoáng thanh âm trẻ con, nghe lại có phần trầm, tuy rằng dễ nghe, nhưng cũng có một loại cảm giác rất xa xôi. Chỉ là hai chữ này lại nói vừa nặng vừa lãnh, thật sự tổn thương người. Ngô Tà tức khắc giật mình, ngồi chồm hổm trên mặt đất mà ngửa đầu nhìn hắn, đôi bàn tay nhỏ bé theo bản năng mà xiết chặt đôi giày mới, cậu trước giờ chưa từng bày tỏ thiện cảm với một đứa nhỏ cùng tuổi, lại càng chưa từng tặng đồ vật này nọ, lần đầu tiên đã bị cự tuyệt dứt khoát như vậy, lộ ra vẻ mặt vô cùng luống cuống.

Tương Mụ tại một bên nhìn không được, nói: "Ngươi hài tử này sao lại nói như vậy? Đây chính là đôi giày tiểu thiếu gia thích nhất, tháng trước mới mua, vẫn luyến tiếc không đi, nói muốn chờ đi học mới đi. Bây giờ cho ngươi mặc, ngươi lại không muốn..."

Song ông nội phất tay cắt đứt lời Tương Mụ, ông tuy rằngn hơi bực mình, nhưng sắc mặt tiếp tục hoà nhã mà sờ sờ đầu Ngô Tà, cười nói: "Tiểu Tà thật là bé ngoan hiểu lễ độ, là cháu cưng của ông nội, ông nội thương nhất con!" Ông nói xong, lại quay lại phía tiểu nam hài, mỉm cười nói, "Đây là tâm ý của Tiểu Tà, con nếu như không nhận, chính là xem chúng ta như người ngoài rồi. Trước kia không phải nói đây là nhà của con sao? Lại đây, mau nhận lấy, lúc khác ta sẽ mua một đôi cho Tiểu Tà."

Tiểu nam hài nhìn ông một cái, ánh mắt thoáng trở nên phức tạp, nhưng còn không có nói gì cả, chính là lại lần nữa nhìn Ngô Tà, nhìn cậu một đôi mắt to vì chịu đả kích mà nước mắt lưng tròng, lộ ra thần sắc cố chấp mà làm cho hắn tiếp nhận. Tiểu nam hài tựa hồ là hiểu được ý tứ trong mắt của cậu, nhưng vẻ mặt lại càng bướng bỉnh, môi hắn giật giật, nhưng vẫn không nói lời nào, hai người vẫn cứ tiếp tục im lặng mà đối mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com