Chương 15: "Lên đi, để anh đây cõng cậu."
Chương Hạo lăn người né tránh cú vồ của một xác sống, sau đó tiến về phía bức tượng chiến binh La Mã. Từ vị trí trên cao, Kim Khuê Bân liên tục khai hỏa, yểm trợ cho Chương Hạo bằng những phát bắn chính xác, loại bỏ các mối đe dọa tiềm tàng trên đường di chuyển của anh.
"Lũ chết tiệt này sao lại đông như thế!", Thành Hàn Bân bực mình kêu lên, vừa bắn hạ một xác sống đang cố gắng trèo lên bệ tượng.
Tuy nhiên, trong lúc giằng co, một xác sống khác bất ngờ lao tới từ phía sau, quật ngã Chương Hạo. Trong quá trình ngã, khẩu súng của anh văng ra xa, rơi xuống một góc tối của căn phòng.
Với sự tập trung cao độ, Chương Hạo đưa tay lần mò trên bề mặt lạnh lẽo của bức tượng, tìm kiếm bất kỳ vật dụng nào có thể sử dụng làm vũ khí. Ánh mắt anh dừng lại ở thanh kiếm của chiến binh La Mã. Với một cú giật mạnh, anh cố gắng rút thanh kiếm ra khỏi tay bức tượng.
Như bật trúng công tắc lần hai, bệ tượng đổ sập, kéo theo Chương Hạo và con xác sống rơi xuống một khoảng không tối đen.
"Chương Hạo!", Thành Hàn Bân hét lên, không chút do dự lao theo Chương Hạo vào trong hố đen.
"Đội trưởng!", Kim Khuê Bân kêu lên, nhưng đã quá muộn. Cả hai đã biến mất trong bóng tối.
Kim Khuê Bân đứng đó, bàng hoàng. Anh không thể tin vào những gì vừa xảy ra. Đội trưởng của anh, người luôn lạnh lùng và lý trí, lại liều lĩnh nhảy xuống hố sâu chỉ để cứu một người lạ mới hợp tác chưa được vài tháng, còn không được tính là đồng đội chính thức.
"Hàn Duy Thần, cậu có thấy gì không?", Kim Khuê Bân hỏi qua bộ đàm, giọng anh run run.
"Không... không thấy gì cả," Hàn Duy Thần đáp, "Camera bị mất tín hiệu rồi."
Anh chạy đến chỗ họ vừa rơi xuống, nhưng chỉ thấy một đống đổ nát. Bụi mù mịt khiến anh không thể nhìn rõ bên dưới. Anh cố gắng tìm kiếm một lối đi, nhưng dường như đường hầm đã bị bịt kín hoàn toàn.
"Chết tiệt!", Kim Khuê Bân đấm mạnh vào tường, sự bất lực và lo lắng khiến anh mất bình tĩnh.
Trong khi đó, Chương Hạo và Thành Hàn Bân đang ở dưới đường hầm ngầm. Họ bị rơi xuống một căn phòng rộng lớn, tối tăm. Ánh đèn pin yếu ớt chỉ soi sáng được một khoảng nhỏ phía trước.
Chương Hạo tiếp đất trước, cơ thể anh va đập mạnh vào nền đất lạnh lẽo. Bức tượng chiến binh La Mã nặng nề đổ ập xuống ngay sau đó, tạo nên một tiếng động lớn làm rung chuyển cả đường hầm. Chương Hạo cố gắng lồm cồm bò dậy, đầu óc choáng váng, tai ù đi vì cú rơi.
"Chương Hạo!", tiếng hét thất thanh của Thành Hàn Bân vang vọng trong bóng tối. Anh vừa đáp xuống, vội vã chạy đến bên Chương Hạo.
"Có sao không?" Thành Hàn Bân hỏi, giọng nói bất ngờ lộ ra tia lo lắng.
"Không sao, chỉ bị trầy xước nhẹ thôi," Chương Hạo đáp, cố gắng đứng dậy nhưng cơn đau khiến anh không thể di chuyển.
"Lên đi, để anh đây cõng cậu." Thành Hàn Bân cúi xuống, để Chương Hạo leo lên lưng mình. Cảm giác ấm áp từ cơ thể người kia truyền sang khiến anh thoáng chút bối rối.
Chương Hạo do dự, nhưng rồi cũng đành gật đầu. "Cảm ơn."
Họ tiếp tục di chuyển trong đường hầm tối tăm, không ai nói lời nào. Tiếng thở dốc của Thành Hàn Bân và tiếng rên khe khẽ của Chương Hạo là những âm thanh duy nhất phá vỡ sự tĩnh lặng đáng sợ của nơi này.
Thành Hàn Bân cảm thấy hoá ra rơi xuống đường hầm cũng Chương Hạo cũng không phải quá tệ, vì cuối cùng cái người suốt ngày ra vẻ giúp đỡ người khác như cậu ta cũng tới lúc phải nhờ anh đây giúp đỡ. Nghĩ đến đây lòng đội trưởng Thành không khỏi sung sướng mà cười thầm.
Sau một hồi di chuyển, Thành Hàn Bân cảm thấy lưng mình nặng trĩu hơn. "Nặng quá đấy."
"Xin lỗi," Chương Hạo đáp, giọng anh có chút áy náy.
Thành Hàn Bân khẽ hừ một tiếng. Đúng là trẻ con, nói cậu ta nặng mà cũng không biết tức giận, còn tin là thật. Huấn luyện lính đặc chủng dày vò anh khắc nghiệt như thế nào, giờ nhớ lại vẫn còn rõ như mới hôm qua. Sáng nào cũng vác trên lưng balo dã chiến 30kg mà chạy đã thành quen, nhưng Thành Hàn Bân là trường hợp đặc biệt có người nhà nhờ vả, nên cái gì cũng được cho gấp đôi, nhất là cường độ luyện tập.
Một Chương Hạo này đã là gì chứ, người thì gầy, một tay anh ôm có khi còn thừa.
"Mình đang nghĩ cái gì vậy." Thành Hàn Bân bất giác giật mình gạt đi suy nghĩ quái quỷ vừa thoáng chạy qua đầu anh.
Trong bóng tối dày đặc của đường hầm ngầm, chỉ có ánh sáng le lói từ hai chiếc đèn pin trên tay họ soi rọi một phần nhỏ không gian ẩm thấp. Mùi hôi thối đặc trưng của môi trường thiếu khí và ẩm mốc xộc vào mũi, khiến họ khó thở. Tiếng bước chân của họ vang vọng trong không gian chật hẹp, hòa cùng tiếng nước nhỏ giọt từ trần hầm, tạo nên một bản hòa âm chết chóc.
Hai người tiếp tục bước đi, cố gắng giữ vững bước chân trên con đường gồ ghề. "Chúng ta đã di chuyển được bao xa rồi?", Chương Hạo lên tiếng, giọng anh khàn đi vì khát.
"Chưa thể xác định chính xác," Thành Hàn Bân đáp, giọng anh không hề dao động, "nhưng theo ước tính sơ bộ, chúng ta đã di chuyển khoảng 700 mét."
Bất chợt, Thành Hàn Bân dừng lại, ánh đèn pin quét qua một khoảng trống phía trước. "Cẩn thận," anh nói, "Có một cái hố."
Chương Hạo nhìn xuống, một hố sâu hun hút hiện ra trước mắt họ. "Xem ra chúng ta không thể đi tiếp," anh nói, giọng bình tĩnh.
"Đúng vậy," Thành Hàn Bân đồng tình, "Chúng ta phải tìm cách khác."
Họ tìm kiếm xung quanh, hy vọng tìm thấy một cây cầu hoặc một vật gì đó có thể giúp họ vượt qua hố sâu. Nhưng không có gì cả.
"Chết tiệt!", Thành Hàn Bân chửi thầm. Anh nhìn xuống hố sâu, ước lượng khoảng cách. "Có lẽ tôi có thể nhảy qua được, nhưng không thể mang theo cậu."
Chương Hạo im lặng một lúc, rồi nói: "Tôi có thể tự mình đi được một đoạn. Anh cứ đi trước, tôi sẽ cố gắng theo sau."
Thành Hàn Bân nhìn Chương Hạo, ánh mắt anh thoáng chút lo lắng. "Chắc chắn chứ?"
Chương Hạo gật đầu, "Tôi sẽ không làm liên lụy anh."
Thành Hàn Bân hít một hơi thật sâu, rồi lấy đà nhảy qua hố. Anh tiếp đất an toàn ở phía bên kia.
"Tới lượt cậu," anh nói với Chương Hạo.
Chương Hạo cắn răng, cố gắng đứng dậy. Anh bước từng bước khó nhọc, chân anh đau nhức, nhưng anh không muốn bỏ cuộc.
Thành Hàn Bân đứng bên kia hố, ánh mắt anh dõi theo từng bước đi của Chương Hạo. Anh biết rằng Chương Hạo đang cố gắng hết sức, và anh không thể không cảm thấy một chút khâm phục người đồng đội này.
Chương Hạo cuối cùng cũng đến được mép hố. Anh nhìn xuống, hố sâu dường như không đáy. Anh hít một hơi thật sâu, rồi nhắm mắt lại, nhảy.
Một tiếng "bịch" vang lên, Chương Hạo tiếp đất an toàn bên cạnh Thành Hàn Bân.
"Giỏi lắm." Thành Hàn Bân nói, giọng anh có chút nhẹ nhõm.
Họ tiếp tục bước đi trong im lặng, tiếng nước nhỏ giọt từ trần hầm và tiếng bước chân của họ vang vọng trong không gian chật hẹp. Bất chợt, một tiếng rít the thé vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh. Chương Hạo và Thành Hàn Bân dừng lại, ánh đèn pin quét qua bóng tối.
"Rắn!", Thành Hàn Bân thốt lên căng thẳng.
Ánh đèn pin chiếu vào một góc tối, nơi một con rắn hổ mang màu đen tuyền đang cuộn tròn, đầu ngẩng cao, lưỡi thè ra đe dọa. Những tiếng rít khác vang lên từ khắp nơi trong bóng tối khiến người ta rợn tóc gáy.
"Không chỉ một con mà cả một đàn." Thành Hàn Bân ôm mặt thở dài.
Họ bị bao vây. Hàng chục con rắn hổ mang trườn ra từ các khe nứt trên tường, mắt chúng sáng rực trong bóng tối, lưỡi không ngừng thè ra thụt vào. Chương Hạo và Thành Hàn Bân đứng sát vào nhau, lưng tựa lưng, súng chĩa ra xung quanh.
Hai người bắt đầu bắn, ánh lửa lóe lên trong bóng tối, những con rắn ngã xuống, nhưng số lượng của chúng quá đông. Chúng trườn trên mặt đất, trên tường, trên trần nhà, tìm mọi cách tấn công.
Một con rắn hổ mang bất ngờ lao tới, nhắm vào cổ Thành Hàn Bân. Anh né người, nhưng không kịp hoàn toàn. Con rắn kịp cắn vào cổ anh một nhát rồi rơi xuống đất, quằn quại trong đau đớn.
Thành Hàn Bân ôm lấy cổ, cảm giác đau đớn lan tỏa khắp cơ thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com