Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

lửa dưới trời đêm

Zhang Hao vốn tưởng, thế giới được ngắm nhìn qua bốn sợi dây kim loại trải thẳng trên cần đàn, khi hộp gỗ tì trên vai không ngừng ngân nga và khán giả bên dưới thì chìm đắm trong thanh âm thay đổi theo từng lần kéo vĩ, luôn luôn, là thế giới xinh đẹp nhất.

Ngày nắng và ấm. Hôm nay, sân trường náo nhiệt những tiếng reo hò.

Hoạt động ngoại khóa bắt đầu bằng phát súng vang rền của cuộc thi chạy, ngay tại khoảnh khắc những đôi giày bật khỏi bàn đạp với một lực vừa đủ, sau đó cả cơ thể bỗng nhẹ bẫng và chân thì lao đi như thể trọng lực của trái đất đã chẳng còn đủ sức giam cầm ý chí chiến thắng đang bùng lên. Dọc đường đua, vô vàn sợi ruy băng sắc màu đến từ đội cổ vũ bồng bềnh trong gió, cộng hưởng theo lá cờ lớn được điều khiển bởi cậu bạn đô con nhất mà uốn lượn thật phóng khoáng giữa nền trời.

Tiếng cười đùa bay bổng khắp khoảng sân, rả rích sang tận bụi mười giờ chực nở trồng ở phía sau mấy tòa nhà, tí ta tí tách, để rồi bị chặn đứng bởi hàng cửa sổ khóa chặt theo quy định đã được phổ biến từ hồi đầu năm.

Từng ngóc ngách của khuôn viên trường đều ồn ào đến lạ. Vừa hay tương phản với cái tĩnh lặng bên trong những bức tường.

Tòa giảng dạy của trung học quốc tế Seoul có tổng cộng sáu tầng, phòng âm nhạc nằm tít trên tầng thứ năm. Sau giờ nghỉ trưa, rất dễ bắt gặp những cậu chàng chạy thục mạng với cái bụng no nê để kịp tiết học hát đầu chiều, miệng thì chửi bới nhưng chân vẫn tốc lực phóng hết năm cái hành lang, chỉ biết cầu trời làm sao đừng cho con đụng mặt thầy giám thị khó tính là được.

Lần nào có tiết thanh nhạc cũng phải đấu tranh với thời gian muốn bay nửa cái hồn.

Cơ mà được cái ở trên cao nên yên tĩnh lắm.

Sẽ không có những tiếng còi tuýt dưới sân bóng thu hút sự chú ý giữa tiết học dang dở, quay qua hóng hớt xem đội nào sắp đưa bóng vào lưới mà quay lại đã thấy bảng đen chi chít phấn màu, rồi cảm tưởng như giáo viên đang giảng một kiến thức gì đó ngoài hành tinh chứ không còn là ngôn ngữ mẹ đẻ của mình nữa.

"Tóm lại là thích mê."

Ricky nằm trườn ra mấy cái ghế được xếp sát nhau tạo thành hàng thẳng đủ cho một người, tay khua bừa vài tờ nhạc phổ đặt trên nắp đàn piano, đưa lên ngang mắt, che đi cái gắt gỏng buổi sáng đang quấy rầy con đường tiến vào cơn mơ đầy trắc trở.

Biết thế không đồng ý lời rủ rê xem phim kinh dị của cha nội Kim Gyuvin.

Báo đốm chút thì vui còn báo cả đêm thì đi tong giấc ngủ.

Hại Ricky cứ nhắm mắt là hình ảnh mái tóc đen vừa dài vừa rối của oan hồn chui lên từ dưới giếng kia lại tràn về.

"Buồn ngủ thì theo anh làm gì? Anh có nói muốn tới để tập đàn chưa?"

"Đã nói."

Miệng đáp ngay tắp lự mà trông cơ thể hoàn toàn chẳng có ý định nhúc nhích thêm một phân.

Ricky thừa biết, người anh họ của mình kỵ nhất là mấy môn thể thao tiêu hao thể lực. Vì vậy ngay giây phút thấy Zhang Hao đeo hộp đàn trên vai, một mình rẽ qua đám đông mà hướng về phía tòa dạy học, Ricky lập tức ngợ ra người nọ muốn đi đâu, làm gì.

Ở hiền gặp lành quả không sai.

Cậu đang cần một chỗ ngủ, mà phòng âm nhạc cũng chỉ Zhang Hao mới được giáo viên ưu ái cho giữ chìa khóa mà thôi. Anh họ chiều mình nhất, mình lại còn ngoan ngoãn nghe lời như vậy, chỉ im lặng mà say giấc chứ không làm phiền, anh họ làm sao mà từ chối mình cho nổi.

"Em chợt nghĩ, biết đâu anh đàn hay quá, thôi miên em đi ngủ luôn thì tuyệt."

"Ừ, cứ ở đấy mà mơ."

Buổi sớm vẫn còn sương, sương bám trên mặt kính thành một lớp nước mỏng hơi mờ. Thoáng cái mây tàn, nắng hửng, cửa sổ đã lấm chấm từng vệt nước cằn khô, sờ lên cũng chẳng còn cái mát râm ran luồn trong từ kẽ da tay nữa.

Nắp hộp kim loại lạch cạch bật khỏi mép vành, mùi nhựa thông như có như không chờn vờn quanh chóp mũi. Zhang Hao chầm chậm xát nhựa từ đuôi vĩ rồi tiến dần lên, thật khẽ, để lớp bụi trắng phủ lấy dây đàn. Trông thì nhỏ bé như miếng bánh ngọt còn chẳng bõ ăn, nhưng thiếu đi nó, vĩ sẽ không đủ ma sát để tạo ra âm thanh, hoặc giỏi lắm cũng chỉ là vài tiếng yếu ớt lại nhạt nhòa.

"Cơ mà anh chưa phải đi khớp MC cho đêm văn nghệ hả?"

"Nãy em gặp anh Hanbin ngồi trên khán đài ôn kịch bản dữ lắm."

Dạo này họ Sung dễ quạu kinh khủng khiếp.

Kim Gyuvin vừa ôm gối run run như có thể hét lên bất cứ lúc nào vừa bật ra một câu cảm thán chẳng hề liên quan như vậy.

Đang xem phim ma lạnh hết cả gáy mà nói cái gì không biết.

Chả hiểu sao.

"Anh để ý thấy dạo này em nhắc đến Sung Hanbin trước mặt anh hơi nhiều nhỉ?"

Lời vừa dứt, ai đó vì nhột mà cứng hết cả người.

Ricky chẳng cần mở mắt cũng biết Zhang Hao đang nhìn mình chằm chằm, bất cẩn lộ ra sơ hở một cái là bắt thóp mình ngay, cho nên dứt khoát nằm im giả chết.

Người lớn xảo quyệt.

Đánh trống lảng mượt như bơ.

Còn mình rõ biết bản thân đang bị thao túng tâm lý nhưng cũng không có cách nào cãi lại.

"..."

Thủ đô xô bồ, thượng tuần tháng năm lấp ló sau nhúm mây trời heo hắt. Mấy cánh cửa trong phòng âm nhạc đều đóng hết, từ chối tiếp đón đám gió lửng lơ đang treo trên những tâm hồn vắt vẻo rối như cuộn len vàng bị con mèo nghịch ngợm.

Xuân mơn mởn, độ ẩm tăng lên theo cấp số cộng qua từng ngày.

Thời tiết thế này mà để nhạc cụ dính ẩm chẳng khác nào đem mạng mình ném bừa lung tung.

"Nói cái nè anh đừng đánh em."

"Nhưng em nhận ra gần đây hai người hòa hoãn hơn trước nhiều."

"..."

"Ai cơ?"

"Anh với anh Hanbin ấy."

Két.

Cây vĩ lơ đễnh trật khỏi tư thế chuẩn, réo một đường sởn gai ốc tưởng chừng mới cứa vào mặt bảng đen, chối tai đến mức khiến Ricky giật mình, mộng ban trưa liu diu bỗng vỡ tan như bong bóng xà phòng mùa hạ.

Cảm âm tuyệt đối mà cũng có lúc kéo nốt sai.

Hoặc là kẻ mất hồn lỡ để tâm trí trôi theo vài ba chuyện vu vơ thì mới vậy.

"..."

Sân thể dục xôn xao, Seoul vui vẻ những tiếng cười giòn tan của đội chiến thắng. Cúp rỗng cầm trên tay mà khoái chí như hái xuống cả mặt trời, cả buổi chỉ muốn chạy thật nhanh đến chỗ dịu dàng sâu thẳm trong tim ấy để khoe thật to, rằng tớ làm được rồi đó.

Đầu tình chớm nở, tựa lá, tựa hoa.

Sau tình ậng bên khóe mắt, tựa tan trong gió ngày tàn.

Ngồi thẩn thơ mà tự hỏi sao hôm nay lòng mình cứ nặng ơi là nặng.

.

.

Xẩm tối, sân vận động sáng rực ánh đèn đầy màu sắc từ sân khấu ở vị trí trung tâm.

Zhang Hao đứng dưới cánh gà, để mặc cho từng luồng hơi lạnh cào qua hai bên tai, trời có buốt đến đâu cũng chẳng thể so bì với trái tim hốt hoảng đang muốn nhảy lên cả cổ họng.

Rõ ràng là đứng ngay cạnh dàn âm thanh cao ngang ngửa cái đầu, đến cả lồng ngực dường như cũng tê rần rần theo từng nhịp rung của màng loa, ấy thế nhưng một chữ Zhang Hao cũng chẳng lọt tai nổi, chỉ thầm mong cho bài phát biểu của thầy hiệu trưởng dài hơn một chút, chậm hơn một chút, kéo dài thêm thời gian đến phần Gala văn nghệ thì xin hứa từ giờ sẽ không còn tư tưởng muốn gió thổi bay tóc giả trên đầu thầy nữa.

Có dạo Zhang Hao nghe bà nội trò chuyện phong phanh với mấy người bạn già, nói cái gì mà đời người mang tổng cộng sáu kiếp nạn, còn hỏi mình có tin hay không.

Nếu chỉ sáu kiếp nạn thì mình đã vượt qua hết mà sống an yên từ lâu rồi.

Cơ mà đời làm sao như mơ cho được.

Nạn này qua khỏi thì sẽ lại có cái mới tìm đến thôi.

Tỷ dụ như việc kế hoạch chương trình đột ngột thay đổi trong bốn mươi tám tiếng cuối, đêm văn nghệ chuyển địa điểm tổ chức từ hội trường trung tâm ra sân vận động ngoài trời, kéo theo bao nhiêu vấn đề về sân khấu khiến công việc của đội hậu cần bỗng chốc nhân đôi.

Rõ khổ.

Còn ai đó lại chẳng biết biến đi đâu rồi.

Lúc Zhang Hao nhận ra vấn đề rằng người đáng lẽ đã phải xuất hiện, cùng mình đứng chờ dưới cánh gà để lên dẫn ngay sau bài phát biểu khai mạc của thầy hiệu trưởng mà giờ này vẫn không thấy bóng dáng ở đâu, đã là câu chuyện từ tận nửa tiếng trước.

Bảo sao sáng nay đi chùa với mẹ, một bàn tay chưa bao giờ rút trúng quẻ gì đen hơn 'tiểu cát' như mình, đùng một phát nhận về hai chữ 'đại hung'.

Thật ra ban đầu chỉ tính đi chơi chơi, rút quẻ chơi chơi, bản thân lại không quá tin vào chuyện tâm linh như người đời hay kể, nên Zhang Hao cũng kệ. Nghĩ thầm mình để ý một chút, không tự tạo nghiệp cho bản thân là được.

Biết thế.

Nhưng giờ thì biết thêm một chân lý, rằng mình không tạo thì sẽ có người khác mang nghiệp đến cho mình thôi.

"Zhang Hao, cậu có liên lạc được với Hanbin không?"

"... Tớ không."

Làm gì lưu số của nhau mà gọi.

Cái đồ thiếu trách nhiệm, mình mới chẳng thèm lưu.

Sân vận động dưới bầu trời sao là một thứ gì đó rất khác so với buổi ban ngày. Khi nắng chiều rủ xuống, lăn tăn trên những băng ghế là nhiệt huyết của thanh xuân. Đợi tới lúc cái gay gắt ấy tàn lụi, màn đêm sẽ thổi bùng lên thứ cảm xúc bồi hồi đong đưa theo tán cây rỉ rả, hòa vào sắc đen bí ẩn trái ngược màu tâm hồn của những kẻ ngây ngô, mon men thật dịu trên vầng trán non mềm.

Trong không khí, phảng phất mùi hóa chất hơi hăng từ đống củi lớn được xếp cách sân khấu một đoạn, nổi bật hơn thảy hương gió, hương sương, xè cay sống mũi.

Zhang Hao bất giác nhíu mày.

"Nhíu nữa sẽ già đi thiệt đó."

"Bảo cậu mấy lần rồi mà cậu không nghe."

Tay người nọ rất lạnh, đặt lên trán Zhang Hao khẽ xoa những nét gồ ghề giữa ấn đường, ấy vậy nhưng mỗi nơi cậu ấy chạm qua, chẳng hiểu sao lại râm ran từng hồi bỏng rát.

Zhang Hao từ bé đã không thoải mái chuyện tiếp xúc cơ thể.

Đơn giản rằng trẻ con má phính, người lớn cứ thấy là bẹo, bẹo tới nỗi xước đỏ cả một mảng da, khiến cho đứa nhỏ nhà họ Zhang khóc òa òa. Lớn rồi vẫn không sao thích nghi nổi.

Bóng ma tâm lý đó giờ, chưa từng có ngoại lệ đâu.

Sung Hanbin đương nhiên cũng thế.

Chắc vậy.

"Zhang Hao, hôm trước cậu bắn cung là lần đầu thật hả?"

Mùi dầu hỏa hệt như cái mùi vẫn thoảng ra từ chồng gỗ đằng xa đột nhiên bị phóng đại cả tỷ, hung hăng xông vào khoang khứu giác, quậy phá hoang tàn, làm Zhang Hao thiếu chút nữa đã ho sặc sụa.

Cố kìm lại phản xạ muốn đưa tay che mũi, Zhang Hao thở ra một hơi, liếc mắt xuống phía cánh tay còn lại của đối phương, lại bắt gặp thứ đồ vừa quen vừa lạ mắt.

Thông thường, cung tên của câu lạc bộ bắn cung đều là loại cơ bản bằng nhôm, giống như lần nọ ở bãi tập. Thế nhưng giờ đây trong tay Hanbin chỉ có cây cung truyền thống được chạm khắc tinh xảo và duy nhất một mũi tên, đều được làm từ gỗ.

"Sao? Tôi bắn tệ lắm à?"

"À không..."

Hanbin xoa gáy cười hờ hờ. Lúc này, bài phát biểu dày đặc những dòng văn mến thương trên bục vừa vặn cũng kết thúc.

Tóc cậu màu đen, ngả nghiêng trộn sắc với bầu trời. Trời kia nhiều sao sáng, vài hạt lấp lánh trốn vào cả đôi mắt cười cong cong, hệt như sóng dạ quang dạt trôi bên biển bờ mù mịt.

Sung Hanbin trong những buổi trưa trên sân bóng rổ là vầng thái dương rực rỡ khiến mọi người đều muốn quay quanh.

Còn Sung Hanbin giờ đây đứng cạnh Zhang Hao, lại chỉ mang cái dìu dịu của chàng trai tuổi mười chín rất đỗi bình thường.

"5 điểm tượng trưng cho việc cậu có tố chất. Lần đầu bắn được thế đã tốt lắm rồi. Cơ mà tố chất thôi thì chưa đủ."

"Xin lỗi, vì thầy gọi tôi gấp quá, không kịp báo trước một tiếng với cậu. Bù lại, để tôi cho cậu thấy thế nào là định nghĩa của ba chữ trúng hồng tâm."

Đợi tới khi Zhang Hao hiểu hết ẩn ý đằng sau, trong tầm mắt đã chỉ còn hình ảnh của bóng lưng rộng đang bước trên bậc thang hướng dần lên sân khấu.

Vẫn là nó.

Bóng lưng thấm mồ hôi trong các tiết thể dục.

Bóng lưng vương vội bụi phấn trắng li ti, viết kín bảng đen những lời giải cho một bài toán khó.

Bóng lưng hậm hực bỏ đi vì vô số lần bị mình cự tuyệt lòng tốt.

Vẫn là, bóng lưng nổi bật nhất trong tất cả những bóng lưng nổi bật.

Lẽ ra khi nhìn thấy củi xếp thành đống chồng cao, rồi cả mùi dầu hỏa diu diu trong không khí và sau đó thì tẩm trên đầu mũi tên đậm nồng, Zhang Hao phải đoán ra lý do nhà trường đột ngột thay đổi địa điểm tổ chức rồi mới đúng.

Kỳ lạ ghê.

Rõ ràng nơi kia là địa bàn mình ưu thế, mà giờ phút này, cái người đang giương cung đằng đó mới rực rỡ hơn cả...

Sung Hanbin đứng ở chính giữa sân khấu, giữa hàng loạt tiếng hô hào phấn khích từ phía khán giả và ánh mắt đầy trông đợi từ các giáo viên. Sung Hanbin, là tâm điểm của sự chú ý.

Vào thời khắc tên bắn lao khỏi dây cung, khi tất cả đều đưa mắt theo ngọn lửa nhỏ xẻ gió vút bay trong màn đêm dày đặc, Zhang Hao chợt thấy khóe môi cậu ấy trộm cười.

Giống như, biết trước kết quả.

Giống như, chỉ cần cậu ấy muốn, tên bắn chắc chắn sẽ cắm tới vị trí được cậu ấy vạch ra.

Bụp một tiếng, lửa bén dầu. Lửa bao trùm lấy đống gỗ, đỏ bừng, cháy rừng rực.

Khi ấy Zhang Hao bỗng nhận ra, thế giới với ánh lửa bập bùng dưới trời đêm, cùng đôi mắt đắc ý mặc kệ mọi tiếng cổ vũ mà chỉ ngoảnh lại nhìn mình, cũng rất xinh đẹp.

Trúng hồng tâm hay chưa thì không biết.

Chứ trúng tim ai đó, có lẽ đã biết rồi.

——

các cậu có thể nói thử suy nghĩ của mình về mỗi quan hệ hiện tại giữa hai bạn (với Bin, với Hạo) trong 'ngày tan trên gò má' được không?

tớ rất muốn nhìn câu chuyện dưới góc nhìn của các cậu luôn ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com