Chương 9
Thế là Tiêu Chiến được mọi người nhiệt tình giữ lại trong đại gia đình ấm áp này. Sau khi tất cả yên ổn lại, cậu dẫn Vương Nhất Bác đi xem phòng. Hai người đứng ở trước cửa phòng, Tiêu Chiến xấu hổ khi phải trưng bày phòng ngủ của mình. So với phòng của đám nam sinh khác thì Tiêu Chiến tự cảm thấy phòng của mình không hề bừa bộn chút nào, nên cũng không hiểu được cái vẻ mặt đầy chán ghét kia của Vương Nhất Bác là có cái ý gì.
“Chiều nay tôi sẽ bắt đầu thu dọn. Anh lúc nào cũng có thể dọn tới đây.” Tiêu Chiến đứng ở giữa phòng, nhìn xung quanh một chút. Trong ngăn tủ là quần áo nhưng cũng không nhiều lắm, nhưng để dọn dẹp cái giá đầy đĩa DVD kia mới là cả một vấn đề.
Vương Nhất Bác bước vào ngẩng đầu nhìn giá sách chất đầy DVD, có một số là đĩa gốc bằng tiếng anh. Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác vẹo cổ nhìn kỹ từng nhãn tên tiếng anh trên gáy hộp DVD, trong đầu tự nhiên bật ra một dòng chữ phấn hồng thật lớn “moe chết người”.
Goắt dơ phắc! (WTF) Tiêu Chiến rớt cằm nhận ra đầu óc mình đúng là không bình thường.
Ngay sau đó Vương Nhất Bác liền quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt của người đang đứng sau thì tự nhiên trán nổi gân xanh: “Cậu dám đứng sau lưng tôi làm mặt quỷ hả?!”
Tiêu Chiến hết đường chối cãi.
Vương Nhất Bác lại quay về giá DVD, lúc trước vẻ mặt còn có chút tán thưởng, ngay sau đó như đã tóm được nhược điểm gì, khóe miệng liền cong lên cười nhạo: “Đến cả cái đĩa rác rưởi của Vương Miểu cũng thu lại, nhìn qua cũng biết phẩm vị của cậu cũng chẳng ra gì.”
Cái này thì Tiêu Chiến không chịu: “Cái này không phải vì Vương Miểu. Tôi thu cái này là để cho An Gia Miện, chưa có kinh nghiệm nên ….”
“Ra là fan của hắn?” Vương Nhất Bác khoanh tay đánh giá Tiêu Chiến, giọng lạnh lạnh: “Chả trách, đạo đức giả y chang hắn.”
Tiêu Chiến vô tội há hốc miệng. Có điều Vương Nhất Bác đúng là người đầu tiên nhận xét An Gia Miện giả dối. Ảnh đế An trong mắt của những người quan tâm tới điện ảnh là một người đẹp cả ngoại hình lẫn tính cách, có thể nói là mẫu mực trong giới diễn viên, cũng chưa từng nghe nói anh ta thất lễ với bất kì ai. Cũng không rõ là Vương Nhất Bác có thể nhìn thấu hơn người thường hay chỉ đơn thuần nói thế chỉ để coi thường Tiêu Chiến.
“Cậu có bộ quần áo sạch nào không?” Vương Nhất Bác không hề khách khí nói, “Cho tôi mượn một bộ.”
Có ai đi nhờ vả người khác mà có thái độ này sao? Tiêu Chiến oán thầm trong lòng, nhưng sau lại nhớ ra quần áo Vương Nhất Bác bị bẩn cũng đều là do mình, thế là lí do để chửi thầm cũng không có. Cậu buồn bực kéo ngăn tủ ra, quay người lại liếc Vương Nhất Bác một cái. Tần đại mỹ nhân đứng bên cạnh giá sách bèn ngẩng mặt lên hất cằm lườm cậu một cái, không hổ là người mới đứng đầu khoa diễn xuất, cái biểu cảm kia sống động như viết mấy chữ “Thế nào, còn muốn thừa dịp ta không chú ý mà làm mặt quỷ sao?”
“Anh cao bao nhiêu?” Tiêu Chiến ỉu xìu hỏi.
“Một-tám-lăm”
Tiêu Chiến cao một mét tám hai, thầm nghĩ, phải tìm cho Vương Nhất Bác cái quần dài hơn một chút.
“Quần này tui mua qua mạng, mua về hơi rộng nên chưa mặc bao giờ.” Tiêu Chiến đem chiếc T-shirt và quần bò đặt trên giường, mời Vương mỹ nhân xem xét.
Vương Nhất Bác cầm lấy chiếc T-shirt màu tím không nói gì, chỉ khinh bỉ nhìn hình Hải miên bảo bào vàng khè giơ ngón tay cái ở trên, cầm quần áo ném trở lại trên giường. Tiêu Chiến tưởng anh ta không thích nhưng ngay sau đó đã thấy Vương Nhất Bác hai tay giao nhau kéo vạt áo lên, thản nhiên diễn trò thay áo ngay trước mặt cậu.
Tiêu Chiến tâm nói nhà anh phóng khoáng quá đấy, nói gì thì nói cũng là hoa khôi trường đó nha, biết ngại ngùng một chút không được sao? Lòng còn đang ngầm chỉa ngón giữa nhưng mặt không hiểu làm sao lại nóng bừng lên. Ánh sáng từ cơn mưa ngoài cửa sổ rọi lên trên bờ vai trơn bóng của Vương Nhất Bác một vệt sáng lóng lánh. Tiêu Chiến lại liều mạng nhớ lại cảnh tượng hôm phỏng vấn một năm trước.
Vương Nhất Bác trùm vào người chiếc T-shirt màu tím in hình Hải miên bả bảo, cúi đầu cởi thắt lưng. Tiêu Chiến dứt khoát đứng lên: “Anh từ từ thay đồ nha, tui thu dọn đồ!” Nói xong liền mau mau chóng chóng chạy tới giá sách tập trung thu dọn DVD.
Vương Nhất Bác vừa mới khom người mặc chiếc quần bò xong thì chợt nghe ở đằng sau “rầm” một tiếng. Quay lại thì thấy đám DVD trên tầng cao nhất của giá sách lộp bộp rơi xuống, trong đó có một chiếc hạ cánh an toàn xuống giữa trán Vương Nhất Bác. Anh căm tức ôm trán quát: “Tiêu Chiến! Tôi vừa rời mắt một cái là cậu đã làm loạn ngay sau lưng tôi đấy hả?!”
Tiêu Chiến tay chân luống cuống bắt được hai đĩa DVD cuối cùng, động tác nhanh gọn như thiên thủ Quan Âm, trong bụng cũng thầm chửi rủa chuyện éo gì thế này? Ngẩng mặt là bầu trời âm u ngoài cửa sổ, các vị thần thánh trên trời à, các vị làm phép xin chú ý xem đúng giờ nha, tui đâu có tội tình gì chứ!
Vương Nhất Bác không chịu nổi nữa, bước qua đống đĩa phim bừa bộn trên sàn đi ra ngoài cửa, cứ như sợ lát mà đổ ụp thì tránh không kịp. Tiêu Chiến đằng sau vội vã gọi anh lại: “Vương Nhất Bác! Từ từ…..”
Vương Nhất Bác đã đóng sầm cửa phòng lại, gần như đồng thời thì cánh cửa phòng đối diện cũng mở ra, Tiêu Chiến lập tức nghe thấy trên hành lang truyền đến giọng cười cao vút của Âu Triết Luân: ” Chậc chậc, thật không ngờ, hoa khôi trường đúng là GOODSIZE đó nha~~”
Vương Nhất Bác lúc này mới nhận ra mình đã quên ”đóng cửa sổ”, đỏ mặt xoay người nhanh chóng kéo khóa lên.
Tiêu Chiến đỡ trán: “Đấy, tôi đã định bảo anh từ từ, phải kéo khóa quần trước đã mà……”
“Cậu không biết nói có trọng điểm à?” Vương Nhất Bác giận giữ quay đầu lại.
Tiêu Chiến vô tội giơ hai tay lên đầu hàng. Kiểu gì thì quanh đi quẩn lại cũng là do cậu sai.
Vương Nhất Bác nén giận, lấy lại vẻ lạnh lùng nói: “Sáng mai tôi sẽ dọn tới đây. Hi vọng đến lúc đó cậu đã dọn sạch sẽ phòng rồi! Tạm biệt!!”
“Phành!”
Cửa phòng đóng sập một cái thật mạnh, lại có thêm hai đĩa DVD đáp xuống đầu Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến dành cả buổi chiều để thu dọn quần áo, sắp xếp lại đống DVD, đổi ga trải giường (tuy rằng mới đổi xong nhưng Vương Nhất Bác nói trên đó có nước miếng của Tiêu Chiến)…..Trong phòng khách không có tủ quần áo, đành phải để trong vali hành lý. Cũng may cậu là người không chú ý đến ăn mặc lắm, thế nên chỉ cần một vali kéo và một cái túi cầm tay là có thể đựng đủ quần áo. Lúc xách túi lớn túi bé đi xuống lầu thì nghe thấy chiếc stereo trong phòng khách đang phát một ca khúc sôi động đang rất nổi gần đây.
Hạ Lan Bá lười biếng mặc áo ba lỗ và quần đùi hoa, đi chân đất mặt quay về hướng ban công, đang tập bài tập thể dục buổi chiều thường lệ, lúc này đang tập đến động tác nâng cao đùi. Tuy nhiên mọi khi sư phụ Hạ Lan ở trong phòng khách vung chân múa tay sôi hăng hái cũng chưa từng thấy anh bật nhạc mà.
Tiêu Chiến đang buồn bực, nhìn thấy Âu Triết Luân ngồi trên sô pha, hai chân bắt chéo gác lên bàn trà ( đã được lật trở về vị trí cũ), mũi chân cũng nhịp nhịp theo điệu nhạc. Thấy Tiêu Chiến xuống lầu, Âu Triết Luân ngoảnh sang bắt chuyện với cậu: “Thấy sao, bài này hơi bị hay đúng không.”
Đúng lúc bài hát vừa kết thúc, Tiêu Chiến nhặt chiếc vỏ CD trên mặt bàn, giật cả mình.
“Cho chút cảm tưởng đi, hai vị.” Âu Triết Luân buông hai chân xuống, vẻ mặt dương dương đắc ý.
Không thể phủ nhận rằng bài hát này thực sự rất dễ nghe, gần như không thể bắt bẻ được gì. Tiêu Chiến chân thành xúc động: “Kĩ thuật viên thu âm thần thánh!”
Hạ Lan Bá gật gật đầu: “Kĩ thuật viên thu âm thần thánh +1.”.
Âu Triết Luân xanh mặt, đúng lúc Khải Mặc Lũng vừa đóng cúc tay áo vừa bước xuống lầu, nghe thấy bài hát đang phát lại liền vờ kinh ngạc nháy nháy mắt: “Cậu nhờ người thu âm hộ à?”
Âu Triết Luân nổi điên đứng bật dậy: “Sớm muộn gì tôi cũng phải yêu cầu fan xử đẹp các anh!”
“Giỏi thì sớm mà làm đi, đừng có mà ngồi đây uy hiếp tôi.” Hạ Lan Bá lấy khăn lau mồ hôi, “Bộ phim thần tượng tiếp theo của cậu nói không chừng lại rơi vào tay tôi đấy.”
Nhắc đến chuyện này Tiêu Chiến lại buồn cười. Nhớ đợt Hạ Lan Bá bắt tay vào viết kịch bản bộ phim thần tượng kể trên, Âu Triết Luân cầm kịch bản cười nhạo Hạ Lan Bá nguyên một buổi chiều. Cậu vẫn còn nhớ rõ lúc ấy Âu Triết Luân liên tiếp đưa ra những nhận xét, đánh giá vô cùng sắc sảo như thế này:
“Phim thần tượng gì thế này, ọe, giống vở tuồng thì có! Thạch Soái Thiên? Shit, đây là tên đàn ông số một á? Là người thừa kế của tập đoàn Thạch Phá Kinh Thiên, cha là chủ tịch tập đoàn Thạch Phá Kinh Thiên, mẹ là diễn viên đoạt giải Oscar, mang tám dòng máu Trung, Nhật, Hàn, Nga, Anh, Pháp, Đức, Ý? Anh nghĩ đây là liên minh tám nước đấy à? Gia sản 800 triệu. Đệch mọe. Là 800 triệu yên Nhật hay là tiền âm phủ đấy?! Bổn thiếu gia đây, ngay cả công chúa Dubai(2) nhìn còn không thấy vừa mắt, mà thèm nhận vai cái thằng gian thương lươn lẹo này của anh à. Mọe cái lời thoại thần thánh này, đến heo còn ếu ngửi nổi!”
Vậy mà một tháng sau, Hạ Lan Bá đúng hạn nộp kịch bản, lại một tháng sau nữa, kịch bản tới tay thần tượng mới nổi, tiểu Thiên vương Âu Triết Luân. Anh ta nhận lời tham gia bộ phim cũng không biết đó là một bộ phim thần tượng giẻ rách, lại còn vào vai nam chính não tàn số một, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Thạch Phá Kinh Thiên – Thạch Suất Thiên phong lưu hào hoa.
Nhưng đây còn chưa phải chuyện hài nhất, hài nhất chính là Hạ Lan Bá còn thêm một đoạn vào trong kịch bản, một cảnh Thạch Suất Thiên bị đàn ông đùa giỡn …. Nhớ lại lúc đó, Tiêu Chiến được cười đến xoắn cả ruột.
“Chú thử vai thế nào?” Hạ Lan Bá vừa làm động tác thả lỏng, vừa hỏi Tiêu Chiến.
Nhắc đến chuyện này Tiêu Chiến lại thấy đau đầu, ủ rũ ngồi trên sô pha, cuối cùng cũng đem câu chuyện gây thù chuốc oán tới tới lui lui với Vương Nhất Bác kể lại cho Hạ Lan Bá nghe một mạch.
Nói xong thì cả phòng khách đột nhiên im bặt. Âu Triết Luân chửi thề một tiếng: “Tiêu Nhị à, chú em xong rồi. Cả khoa đều biết tiếng hoa khôi trường tính tình khó chịu như thế nào. Chú dám chỉnh nó như thế, kiểu gì cũng bị nó giở trò ra, đùa cho đến chết!” Miệng nói nghe có vẻ thương cảm vậy nhưng giọng điệu đúng là vui cười trên nỗi đau của người khác.
Hạ Lan Bá cười nhạt: “Chém gió! Nhìn cái thân hình kia của Vương Nhất Bác, cùng lắm chỉ có cao thôi, Tiêu Nhị, chú thừa sức cường bạo nó.”
Tiêu Chiến cúi đầu nhìn lại mình, cũng coi là rắn rỏi khỏe mạnh đi nhưng thật ra cũng chẳng có chỗ nào có cơ bắp cả.
Khải Mặc Lũng trước khi ra ngoài, đeo kính râm cười bí hiểm: “Chuyện không đơn giản vậy đâu.”
Âu Triết Luân vốn là fan não tàn của Khải Mặc Lũng, nghe thế liền lập tức trưng ra bộ mặt xin-thỉnh-giáo-cao-nhân:
Khải Mặc Lũng ”tách” một tiếng dùng bật lửa châm điếu thuốc, tao nhã ngồi xuống tay vịn của sô pha: “Nếu như Vương Nhất Bác không muốn nhìn thấy Tiêu Nhị thì tại sao phải bắt mình cùng Tiêu Nhị ở chung dưới một mái nhà? Vậy nên tôi đoán là …… Vương Nhất Bác là một tên cuồng ngược.”
Âu Triết Luân hớn hở phun ra: “Vương Nhất Bác? Cuồng ngược?!” Tiểu Thiên vương xoa xoa bàn tay, “Sụp đổ hình tượng, em vẫn nghĩ nó là một tên S điển hình…..”
“Những kẻ cuồng ngược bình thường đều có tâm lý tự ti, vậy nên nó cư xử lạnh lùng với người khác cũng rất bình thường,” Khải Mặc Lũng chậm rãi nói, “Bình thường, những người cuồng ngược càng bị bắt nạt hay ngược đãi thì trong lòng lại càng hưng phấn, vui vẻ.”
Tiêu Chiến thực sự không tưởng tượng ra nổi hình ảnh Vương Nhất Bác sau khi ra khỏi cửa, lúc này đang ở trên đường sung sướng tới mức khoa chân múa tay sẽ như thế nào.
Khải Mặc Lũng đứng dậy, vỗ vai Tiêu Chiến: “Bây giờ tâm tình đã khá hơn chút nào chưa?”
Hạ Lan Bá thấy Khải Mặc Lũng xoay người định đi, bỗng nhiên nhớ ra điều gì: “Khải Mặc Lũng! Đã nói là không được hút thuốc ở phòng khách sao?!”
Khải Mặc Lũng đứng ở cửa, miệng ngậm điếu Marlboro đưa mắt nhìn sang: “Cậu nghĩ tôi đang hút cái gì?!”
Hạ Lan Bá đứng chặn trước cửa , chân đập đập dép lê lên cánh cửa: “Cậu á, đang hút Jing zi đấy chắc?!”
Âu Triết Luân lập tức cười khẩy: ” Vàng mà cũng nói sai nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com