Ngoại truyện: Những chuyện sau đó
Nói thì nói vậy thôi chứ cái chuyện biến đổi một người thành một huyết tộc không phải nói muốn làm là làm liền được đâu.
Một huyết tộc mới sinh ra cần phải chú ý rất nhiều thứ. Trước tiên phải nói đến bản năng hút máu, huyết tộc mới sinh đối với khả năng kiểm soát ham muốn hút máu là cực kỳ yếu ớt còn dễ dàng mất đi lí trí. Một không cẩn thận sẽ bị người ta phát hiện, lúc đó rắc rối sẽ kéo đến. Trở thành huyết tộc là vì mục đích được sống dài lâu bên cạnh người yêu, không phải để trốn chui trốn nhủi khắp nơi. Sau khi làm quen được với bản năng hút máu rồi thì phải tiếp tục làm quen với việc sống trong thế giới loài người, nơi mà xung quanh toàn là bữa sáng của mình.
Để làm quen được với thân phận mới, đó là một quá trình dài ơi là dài, không thể một sớm một chiều mà làm được.
Cho nên hôm đó người đàn ông cũng không có cắn con thỏ nhỏ của hắn mà tận tình làm cậu một trận rồi giảng giải cho cậu hiểu.
"Có phải ngài đã tính toán trước rồi không?"
"Ừm."
"Từ lúc nào vậy?"
"Từ lúc biết em đã trở lại bên tôi thì bắt đầu nghĩ."
"Vậy sao ngài không nói cho em? Ngài muốn chọc em phải không!"
Người nào đó mặc cho hai cái móng thỏ làm loạn trên mặt mình, còn rất đáng đánh ừm một tiếng nữa.
"Con thỏ xù lông sờ rất thích."
Lúc nói hắn còn đưa tay mơn trớn làn da trơn bóng, còn ở chỗ xương cụt của cậu nắn nắn một hồi, giống như thể ở đó có một cái đuôi lông xù tròn tròn cho hắn nắn vậy.
Thế là con thỏ nhỏ xù lông thật.
Hàm răng sắc bén của nó mạnh mẽ cắn phập lên chiếc cằm hoàn mỹ của tên đàn ông nó thích, để lại một dấu răng hình vòng cung hài hước vô cùng, cực kỳ có khả năng phá hủy hình tượng. Lúc này nó mới đắc ý bày tỏ bản thân độ lượng không trách hắn.
Huyết tộc Alpha thân vương nào đó chỉ biết cười dung túng cho nó.
Sau đó Tiêu Chiến vẫn trở lại trường đi học.
"Bây giờ cậu nổi tiếng rồi đấy."
Ngày đầu trở lại ký túc xá cậu đã bị bạn cùng phòng trêu ghẹo.
Tiêu Chiến không phải không có nghĩ đến sẽ nghe mọi người bàn tán chuyện hôm đó. Cậu cũng biết người đàn ông kia lo lắng cho cậu, dù cậu không nghĩ cậu yếu đuối đến mức không vượt qua được bóng ma kia nhưng cậu cũng không có nói gì mà thản nhiên trở lại trường. Cậu còn chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để tiếp nhận những lời xì xào vô tình nhưng ác ý của người khác. Thế nhưng lúc nhìn thấy biểu tình của bạn cùng phòng và những ánh mắt cậu trải qua trên đường trở về, Tiêu Chiến đã nhận ra mọi chuyện cũng không có giống như cậu nghĩ lắm.
Thế là cậu mờ mịt không hiểu nhìn Ricca, đợi hắn giải thích cho mình.
"Thì chuyện cậu là bạn đời của thân vương Napoli chứ đâu. Hiện tại khắp Milan không ai không biết biệt thự Napoli đã chính thức có chủ nhân thứ hai."
"Tin này là phía biệt thự đưa ra cho báo thành phố và báo mạng, cực kỳ chuẩn xác và đáng tin."
Marco cũng chen vào nói.
Tiêu Chiến ngẩn ra.
Nói thật là cậu có chút không ngờ được. Nhưng cậu cảm thấy chuyện này cũng không đơn giản là người đàn ông kia làm ra chỉ vì muốn lôi kéo sự chú ý của mọi người, để họ quên đi chuyện kia...
Cho nên sau khi hoàn hồn cậu đã móc điện thoại ra gọi cho Matteo trước mặt hai người bạn cùng phòng. Dù sao họ cũng biết rồi, không sợ bị phát hiện nữa.
"Làm sao vậy Tiêu thiếu gia? Ở trường không tốt sao?"
Điện thoại vừa thông ba người trong phòng đã nghe thấy đầu bên kia lo lắng hỏi. Ông còn nói thêm: "Có cần tôi trở lại đón cậu không?"
"Không cần đâu Matt. Tôi rất ổn."
Tiêu Chiến bất đắc dĩ lại cảm thấy cảm động không thể không lên tiếng đính chính. Sau đó không đợi ông hỏi đã nói ra mục đích của mình: "Matt, chuyện công khai... Có phải là đã được tính trước rồi không?"
Đúng vậy, là không phải mới đây mới nghĩ làm mà là đã dự mưu sẵn. Tiêu Chiến đã nghĩ như vậy khi nhớ đến cuộc nói chuyện mấy hôm trước giữa cậu và ai đó.
Quả nhiên sau đó cậu đã nghe Matteo bên kia thở dài đáp: "Tiêu thiếu gia cậu nghĩ không sai."
"Chuyện công khai là thời điểm thân vương muốn đến bữa tiệc đã chuẩn bị sẵn rồi. Tin tức đều đưa trước cho bên nhà báo, chỉ đợi sáng hôm sau là công bố ra ngoài."
Không thể không nói, Tiêu Chiến thật sự là bị làm cho cảm động đến rối tinh rối mù. Lúc cúp điện thoại vành mắt còn đỏ ửng lên.
"Chuyện gì thế? Chẳng lẽ tin tức không chính xác à?"
Ricca vừa thấy Tiêu Chiến cúp máy đã hỏi dồn.
Marco cũng đưa mắt nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhìn họ, cố gắng bình ổn lại cảm xúc rồi mới lắc đầu nói: "Không phải. Tin là đúng rồi."
"Rốt cuộc là cậu và thân vương..."
Ricca vừa thấy cậu thừa nhận thì lập tức muốn hỏi chuyện hắn đã tò mò lâu nay.
"Đã sớm quen từ lâu."
Tiêu Chiến không có để hắn hỏi hết đã chủ động nói. Bản thân vừa động thủ đem quần áo của mình gấp gọn lại, đợi buổi chiều cùng mang theo về biệt thự.
"Cậu đây là..."
Marco nhìn thấy hành động của cậu thì đã đoán được cái gì. Quả nhiên sau đó đã nghe Tiêu Chiến đáp: "Ừm, tôi chuyển đến biệt thự."
"Nhưng chúng ta vẫn là bạn bè."
Tiêu Chiến cười nhìn hắn.
"Đương nhiên là vậy rồi!"
Ricca không nhịn được móc cổ cậu khẳng định nói.
"Cậu đừng có động tay động chân coi."
Marco co giật khóe miệng đem hắn xách khỏi người Tiêu Chiến. Thấy hắn còn chưa nhớ ra cái gì thì bất lực nhắc nhở: "Cậu ấy là Omega."
"..."
Ricca đần mặt ra một chút rồi mới gãi mũi cười ái ngại với Tiêu Chiến: "Tôi quên mất."
"Không sao. Các cậu cũng không ngửi được cái gì."
Tiêu Chiến lắc đầu. Nếu không phải vậy thì từ ngày đầu phân hóa cậu đã chuyển đi rồi.
"Sao mà không sao được? Cậu là Omega đã có chủ..."
Ricca tuy đầu óc hơi đơn giản nhưng không có ngốc, bị Marco nhắc nhở là hắn đã tự kiểm điểm rồi. Cho nên khi thấy Tiêu Chiến nói vậy thì hắn là người đầu tiên phản bác lại. Nhưng nói giữa chừng thì hắn không khỏi ngập ngùng rồi cẩn thận nhìn Tiêu Chiến hỏi: "Cậu với thân vương đã... Cái kia chưa?"
Tiêu Chiến im lặng một chút, hiểu rõ hắn muốn hỏi cái gì rồi thì mới đáp: "Rồi. Mấy hôm trước tôi vào kỳ phát tình lần đầu tiên, đã đánh dấu chung thân rồi."
Hai người còn lại im lặng nhìn nhau. Một hồi Marco mới nói: "Càng như vậy thì càng phải chú ý."
"Đúng rồi."
Ricca gật đầu hưởng ứng ngay: "Tôi cũng không muốn bị thân vương diệt khẩu."
"Đây là xã hội pháp trị."
Tiêu Chiến phì cười.
Ý nói không phạm pháp thì không cần sợ.
"Cậu chẳng biết gì cả."
Ricca không trách cậu không hiểu, cũng không có nói mấy cái chuyện đen tối bên trong cho cậu nghe. Ngược lại là Marco lạnh lùng lên tiếng: "Cậu ấy nhất định không phải mới phân hóa đây. Cậu còn sợ Alpha của cậu ấy sờ gáy?"
"..."
Ricca thành công bị tạc cho cháy xém.
Tiêu Chiến lại mắc cười. Thật lòng mà nói thì cậu rất thích những người bạn này. Nhưng cậu vẫn muốn ở bên thân vương của cậu. Cùng lắm là sau này cậu nhiều mời họ đi chơi là được.
"Cậu không phải lúc vào trường đã là Omega rồi chứ?"
Ricca một hồi sau mới lấy lại được tiếng nói, hậm hực nhìn Tiêu Chiến. Bởi vì hắn nhớ tới bản thân không thiếu mấy lần ở trần trước mặt Tiêu Chiến. Thật là...
"Làm sao vậy được."
Tiêu Chiến bật cười.
"Thật ra lúc mới vào trường tôi còn chưa có phân hóa."
"Hả?"
Ricca há hốc mồm. Marco có vẻ cũng rất kinh ngạc nhìn cậu.
"Cậu phân hóa muộn?"
Nhưng hắn phản ứng lại rất nhanh. Chỉ có cách này mới có thể giải thích được cho tất cả.
"Ừm."
Tiêu Chiến gật đầu. Cậu nói: "Mãi đến ngày tôi lần đầu tới biệt thự làm công tôi mới phát hiện mình sắp phân hóa. Cái lần biến mất mấy ngày kia là tôi ở biệt thự vượt qua kỳ phân hóa."
"Cậu đã thông đồng với thân vương người ta từ sớm như vậy!?"
Ricca nắm bắt tình tiết rất nhanh, lập tức trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiêu Chiến: "Giỏi a Tiêu Tiêu! Bao nhiêu người ra ra vào vào biệt thự mà lại để cho cậu đắc thủ được."
Marco sao lại không có cảm giác giống hắn chứ.
Tiêu Chiến chỉ cười chứ không nói gì cả.
Nhưng im lặng chính là thừa nhận rồi còn gì.
"Nên bạn trai cậu nói là ngài ấy đúng không?"
"Chứ còn gì nữa mà hỏi."
Marco khinh bỉ nhìn hắn. Chuyện mất mặt như vậy mà hắn còn nói tới được. Nghĩ đến tình huống tối hôm đó, Marco cảm thấy thật quan ngại cho IQ của bản thân khi phải ở chung phòng với tên ngốc này. Mình chắc chắn là bị hắn lây cái ngốc chứ sao mà lại...
"Đúng rồi Tiêu Tiêu, cậu đã gặp thằng nhóc Frency kia chưa ui..."
Ricca còn chưa nói xong đã bị Marco đập cho một cái đau điếng. Tính sừng sộ lại thì thấy hắn nghiêm mặt nhìn mình, biểu tình nghiêm trọng khiến cậu ta hết cả hồn. Sau đó dưới cái trừng mắt đánh ý của đối phương rốt cuộc hắn đã nhớ ra mình vừa nói lỡ cái gì, không khỏi đưa mắt cẩn trọng nhìn Tiêu Chiến đang xếp đồ ở kia, trong lòng hối hận không chịu được.
Không phải chỉ có Tiêu Chiến cho rằng biệt thự thả tin tức kia ra là cố ý lôi kéo dư luận. Chuyện hôm đó tuy rằng không có mấy người chứng kiến nhưng đám con em quý tộc kia không thiếu người quyền cao thế lớn, khó nói họ không có biện pháp lần mò chuyện này chứ chưa nói còn có người không biết sống chết, đã ngồi trong trại cải tạo lại còn không chịu an phận đem tin tức phun ra. Tuy rằng đối phương không biết hết toàn bộ nhưng đúng như Yibo đã nghĩ, chỉ cần một chút thôi cũng có thể khiến Tiêu Chiến nhớ tới chuyện lúc đó. Rốt cuộc thì tin tức Tiêu Chiến mém bị cưỡng bức mà một trong những kẻ kia còn có một người là em họ cậu đã bị truyền ra ngoài.
Kẻ đó còn biết lôi kéo dư luận nghĩ muốn bôi đen Tiêu Chiến bằng cách tự biên tự diễn thêm một đống chuyện. Nếu không phải bên biệt thự truyền ra tin tức kia khiến mọi người chấn động đến quên mất chuyện đó thì...
"Cậu ấy làm sao vậy?"
Trong khi hai người bạn cùng phòng đề phòng cẩn thận, Tiêu Chiến lại làm như không thấy mà hỏi tiếp những lời Ricca chưa kịp nói khiến hắn không biết nên nói làm sao chỉ đành đưa mắt cầu cứu Marco.
Marco bị ép phải đi chùi mông cho hắn bực mà không muốn nói, chỉ có thể quan sát biểu tình của Tiêu Chiến một chút rồi lựa lời: "Thằng nhóc đó không gọi được cho cậu."
"Mấy hôm ở biệt thự điện thoại của tôi luôn ở chỗ quản gia."
"Cậu ta đến đây à?"
Nào chỉ đến đây. Còn sắp lăn lộn quen với họ luôn rồi.
Hai người Marco liếc mắt nhìn nhau hội ý tí rồi vẫn do Marco, người bình thường trầm ổn kia nhận trách nhiệm lên tiếng. Chỉ là chưa đợi họ nói gì thì đã nghe Tiêu Chiến nói: "Hai người không cần lo lắng như vậy đâu."
Lời cậu vừa ra khỏi nói trong lòng họ có bao nhiêu kinh dị, nhưng đụng vào tầm mắt trong suốt không chút tạp chất của Tiêu Chiến thì nội tâm lại trở nên tĩnh lặng hẳn.
"Đúng là tôi không muốn nhớ lại nhưng không đến mức né tránh như vậy. So với để ý nó, tôi thà quên đi còn hơn."
Tởm lợm thì khỏi nói rồi. Thế nhưng chỉ cần không trực tiếp nhắc đến thì sẽ không sao đâu. Lúc vô tình nghĩ đến cùng lắm chỉ là không nuốt nổi cơm thôi.
"Vậy cậu có định về biệt thự không?"
Biệt thự ở đây là De Garibaldi chứ không phải Napoli. Nếu Tiêu Chiến vì chuyện này mà muốn cắt đứt với người thân của mình...
"Đợi một thời gian nữa đi."
Cậu không muốn vô tình nhìn thấy những người ngoài cười trong không cười kia. Nhưng mà...
"Nhưng mà có thể gặp thằng nhóc đó."
Thằng nhóc đó chính là nói Frency. Chẳng biết từ lúc nào mà hai người đã lăn lộn đến mức cậu thả cho đối phương một cái ưu tiên rồi. Vậy cũng chỉ có thể trách thằng nhóc kia quá không thể khiến người ghét.
Thấy cậu nói như vậy thì hai người kia không khỏi vô thức thở ra. Sau đó Ricca kéo cái ghế đến ngồi xuống trước mặt cậu, kỳ quái nói: "Chắc tạm thời không gặp được đâu."
Tiêu Chiến đưa mắt lên nhìn hắn im lặng hỏi lý do.
"Nó phân hóa rồi."
Nói đến cái thằng nhóc kia thì thấy buồn cười. Lo lắng lại không thể chạy đến biệt thự, gọi thì gọi không được, kết quả ngày nào cũng chạy đến đây, làm như ôm cây đợi thỏ thì thỏ sẽ chui ra cho cậu ta vậy. Kết quả buồn bực mấy ngày trời bỗng nhiên lại muốn phân hóa. Ngẫm lại tình huống gà bay chó sủa cái hôm nó bỗng nhiên phân hóa mà Ricca không khỏi bật cười.
Cái này thì Tiêu Chiến có chút bất ngờ thật.
"Nó mười sáu tuổi rồi, nên phân hóa thôi."
Marco nhún vai.
"Nhưng mẹ nó phân hóa thành Omega!"
Ricca nói xong thì không nhịn được nữa mà cười như điên. Hắn cười đến mức Tiêu Chiến vừa kinh ngạc vừa khó hiểu luôn.
Kết quả là hắn vừa cười vừa kể cho Tiêu Chiến nghe tình huống lúc Frency phân hóa, sau đó Tiêu Chiến cũng cười theo.
Cái thằng nhóc kia thật không giống dì chút nào. Thật sự là dở hơi.
"Mẹ nó bám vào người ông hỏi sao lại nóng như vậy, có phải bị sốt rồi hay không. Còn nghĩ mình lo lắng cho anh họ đến mức bị bệnh, cứ thế định chạy đến biệt thự tìm cậu. Còn nói nếu thân vương không cho nó vào thì nó sẽ ở trước cửa biệt thự khóc lóc một trận đến khi người chịu cho nó gặp cậu mới thôi."
Ricca cười phá ra, mém thì té từ trên ghế xuống.
Thì ra người ta vào thời điểm đầu óc bị pheromone khống chế đều trở nên có dũng khí như vậy. Bình thường còn không dám làm nữa.
"Tôi quay lại cảnh đó rồi, đợi nó phân hóa xong phải cho nó xem mới được."
Tiêu Chiến nghe hắn nói mà cười chịu thua luôn.
Chuyện vốn là như vậy, Tiêu Chiến chỉ nghe như một chuyện cười nho nhỏ. Nhưng cho đến lúc Matteo đến đón cậu về biệt thự cậu mới biết, thằng nhóc kia không chỉ nói cho có. Khiến cậu nghe mà há hốc mồm.
"Cậu ta đang trong kỳ phân hóa đó, vậy mà không biết có phải bị mộng du hay không, một mình lái xe đến trước cửa biệt thự rồi bấm còi in ỏi. Trước không nói chuyện cậu ta có thể bình an đến được biệt thự là tổ tiên phù hộ, may mà xung quanh đó không có ngôi nhà nào khác, nếu không kiểu gì cũng bị người ta báo cho trị an đến lôi cổ đi."
"Cậu ta cứ đòi tìm cậu, còn kêu anh họ rồi khóc lóc sướt mướt nên tôi mới biết mà liên hệ với bên nhà họ đến đưa cậu ta về."
Tiêu Chiến đến là bái phục cái trình độ e sợ thiên hạ không loạn này của thằng em họ kia quá chừng. Nhưng bên cạnh đó cậu cũng rất cảm động. Nhất định là cậu chàng đã rất áy náy vì không trông coi tốt cậu mới để trong lòng lâu như vậy.
"Bác biết nhà cậu ta chứ."
"Nếu cậu muốn đi thăm cậu ta thì tôi đưa cậu đi."
Matteo vừa nghe đã hiểu.
Tiêu Chiến gật đầu xem như thừa nhận mình có ý này.
Nhìn bông tuyết bay lất phất bên ngoài cửa sổ xe, Tiêu Chiến có hơi thất thần nghĩ... Nhân sinh đúng là nhiều biến hóa không thể định trước được. Trước khi chết cậu không nghĩ sẽ có cơ hội dùng một cách thức kì quái như vậy sống lại. Trước khi đến Ý cậu cũng không nghĩ cùng thân nhân của thân thể này có qua lại. Sau đó là bao nhiêu chuyện xảy ra, chuyện nào cũng khiến người ta nghĩ mà sợ hãi chỉ có mỗi một việc là đúng như mong muốn của cậu...
Phải chăng đó là đánh đổi?
Tiêu Chiến khẽ rũ mắt. Lúc rèm mi lần nữa giương lên, phản chiếu bên trong đôi mắt kia chỉ còn là kiên cường và quyết tâm.
Sống trên đời này thật là không dễ, để có được thứ mình muốn lại càng không đơn giản hơn. Nếu phải dùng máu và nước mắt để đánh đổi, vậy thì đổi đi. Cho dù có cực khổ thế nào cậu cũng sẽ mạnh mẽ bảo vệ thứ mình đã có và đang có. Chỉ là một chút khó khăn nho nhỏ, có đáng là gì. Cái chết cậu cũng đã trải qua rồi, còn cái gì để sợ với hãi.
Tiêu Chiến, yếu đuối không làm nên cuộc sống mày muốn. Kiếp trước không phải mày đã trải nghiệm đủ rồi sao?
Matteo trong lúc đợi đèn đỏ vô tình lướt qua kính chiếu hậu. Chỉ là một cái nhìn này lại khiến ông giật mình, đến tận lúc xe phía sau bóp còi nhắc nhở ông mới giật mình hoàn hồn.
Tiêu thiếu gia cậu ấy... Hình như có chút khác.
Ông chỉ nghĩ được như vậy trong suốt quãng đường trở về biệt thự nhưng lại nghĩ không ra là khác cái gì. Sau đó ông cũng dần dần quên mất, chỉ có hình ảnh Tiêu Chiến ngồi ở ghế sau xe giương mắt nhìn ra ngoài thiên không tuyết rơi trắng xóa toàn thân lúc đó như phủ thêm một lớp quang mang thánh khiết lại vẫn ở trong lòng ông đến những năm cuối đời. Lúc đó Tiêu thiếu gia đã giống thân vương nhà ông, trở thành một huyết tộc có tuổi thọ dài lâu, có thể giúp ông ở bên cạnh thân vương của ông trong dòng thời gian dài đằng đẳng kia mà không cần phải sợ cô đơn. Khi ấy ông đã cho rằng, Tiêu thiếu gia chính là thiên sứ ông trời đưa đến cho thân vương nhà ông. Hình ảnh ông thấy trong xe có lẽ là một khoảng khắc thiên sứ lột xác để trở nên càng thêm thánh khiết hơn chăng.
Thời điểm Tiêu Chiến trở thành huyết tộc là vào mùa hè năm thứ hai sau khi cậu đến Ý, cũng là quãng thời gian cậu nghỉ hè khi kết thúc năm học đầu tiên ở Pavia.
Vì để chu toàn mọi thứ Yibo đã nhân dịp cậu nghỉ hè đem cậu đến Napoli, quê hương của hai người họ để thực hiện sự biến đổi trọng đại này.
Tiêu Chiến không phải không biết quá trình trở thành huyết tộc rất đau khổ. Nhưng đến lúc thật sự trải nghiệm cậu mới biết đó không chỉ là nỗi đau có thể dùng một hai từ để hình dung được. Cảm giác như từ máu đến thịt đều thay đổi một lượt từ trong ra ngoài. Khi quá trình đó kết thúc, cậu cảm thấy trên làn da xuất hiện cảm giác châm chích khó chịu, nhịp tim đập chậm hơn, tốc độ máu vận hành giống như được làm chậm mấy phần. Và đương nhiên, cả hình ảnh trong mắt cậu cũng trở nên chậm chạp, còn có rõ nét hơn. Thế gian trở thành một thước phim quay chậm, tựa như cái cách huyết tộc bọn họ sống mãi không chết được.
Tiêu Chiến nhìn mình trong gương, thật lâu mới há miệng nói: "Hình như cũng không có bao nhiêu thay đổi cả..."
Yibo nghe ra chút thất vọng trong lời nói của cậu thì có chút buồn cười. Hắn từ phía sau đem cậu ôm lấy vừa ở bên tai cậu nói: "Chứ em nghĩ thế nào?"
"Ừm thì... phải cao hơn, đẹp hơn... Giống như ngài ấy."
Ít nhất cũng phải cao hơn chứ nhỡ.
Người đàn ông phía sau không nhịn được cười phụt một tiếng. Sau đó không ngoại lệ nhìn thấy con thỏ nhỏ bĩu môi không vui thì vội vàng dỗ dành.
"Trở thành một huyết tộc cũng không phải được đắp nặn lại toàn bộ một lần."
Huyết tộc chỉ có sự bất tử là nổi bật nhất thôi.
Tính ra Tiêu Chiến không phải không có thay đổi. Không, phải nói là cậu sẽ không bao giờ thay đổi nữa.
Nhìn người trong gương đôi môi hồng nhuận hơn, làn da trắng hơn, tóc màu nâu hạt dẻ mềm mại sáng bóng hơn, tròng mắt màu xanh sophie như được dán thêm một lớp quang mang óng ánh... Tất cả đều khiến cho em ấy trở nên thật dễ dàng thu hút ánh mắt người khác. Nhìn thì như không có khác biệt, thật ra khác biệt lại rất lớn. Cái này chính bản thân em ấy nhìn không ra, nhưng người ngoài nhìn vào tự nhiên sẽ nhìn thấy. May mà em ấy là Omega, có đẹp cũng bình thường thôi. Dòng máu huyết tộc không khiến vẻ ngoài của em ấy biến đổi. Cùng lắm là khi em ấy đói, đôi mắt sẽ lóe lên chút ánh đỏ tựa như đóa hoa nở rộ giữa màu xanh kia. Lúc em ấy no, màu đỏ sẽ đậm hơn một chút, đồng thời tồn tại trong vài tiếng đồng hồ rồi biến mất, sẽ không có người phát hiện em ấy khác thường.
Mà cho dù có thấy thì nó chỉ giống như hình ảnh phản chiếu thôi, không chú ý, không biết thì sẽ không nghĩ sâu xa hơn.
"Đói không?"
Tiêu Chiến đang tần ngần bỗng nhiên nghe thấy câu này. Trong một khoảng khắc, bỗng nhiên cậu thấy đói thật. Sau đó mọi cảm xúc đều trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Cậu trước là cảm thấy cổ họng như muốn bốc cháy. Cái mũi nhạy cảm dễ dàng bắt được mùi máu tươi trong phạm vi năm trăm mét xung quanh mình. Sau đó là cảm giác răng nanh ngứa ran, muốn cắn...
Thời điểm suy nghĩ muốn cắn này nổi lên trong đầu cái cằm của cậu đã bị người đàn ông nắm lấy, môi mỏng của hắn áp xuống môi cậu, mạnh mẽ cạy mở hàm răng của cậu ra. Sau đó một dòng nước đặc sệt mang theo vị sắt rỉ không mùi tràn vào miệng cậu.
Tiêu Chiến vốn cứ nghĩ bản thân lúc này chỉ chăm chăm đi để ý đến cảm giác đói khát kia. Ai biết thời điểm bị người đàn ông hôn, cậu lại nhất thời quên mất... À không, cậu không quên cảm giác đói đó. Nhưng cậu không thèm máu nữa, cậu chỉ thèm...
Người đàn ông bị cậu bất chợt choàng tay lên cổ ghì chặt xuống, làm sâu nụ hôn này của họ còn giống như chết khát cướp đoạt nước bọt của mình mà không khỏi kinh ngạc một chút. Nhưng chẳng cho hắn thời gian suy nghĩ sâu xa hơn, hắn chỉ có thể trước tiên thỏa mãn con thỏ nhỏ "đói khát" này đến khi nó vừa ý rồi mới nghĩ đến chuyện khác được.
Rốt cuộc đợi cho mọi thứ kết thúc thì đó đã là chuyện của... hai tiếng sau.
Con thỏ nhỏ thỏa mãn còn hơn cả vừa được ăn một bữa mãn hán toàn tịch mềm nhũn nằm trong ngực người đàn ông thích thú mà vẽ vời trên ngực hắn, miệng còn la lá la vui khỏi nói. Yibo bỗng chốc có chút hoài nghi nhân sinh nhìn đỉnh đầu của con thỏ nhỏ một lúc lâu mới trầm khàn hỏi: "Em không đói nữa à?"
"Ân, hết đói rồi."
Cậu hết đói thật đó.
"Không muốn máu nữa?"
Yibo cố tình nhấn mạnh.
"Không muốn! Máu thật khó uống."
Con thỏ nhỏ trề môi chê.
Nhưng đợi một hồi không thấy người đàn ông nói nữa Tiêu Chiến mới khó hiểu lỏm ngỏm bò dậy ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: "Làm sao vậy?"
Yibo im lặng nhìn vào đôi mắt màu sophie ngây ngô kia một chút rồi mới nói: "Trường hợp của em có chút lạ, không giống như những huyết tộc mới sinh mà tôi từng thấy."
Tiêu Chiến ngẩn ra: "Khác chỗ nào?"
Yibo có chút bất đắc dĩ không tên, lựa lời: "Lúc nãy em có cảm thấy muốn cắn không?"
"Có a."
Tiêu Chiến thành thật đáp.
"Sau đó sao lại không thèm nữa?"
Tiêu Chiến nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút rồi mới đáp: "Tự nhiên ngài hôn em. Em cảm thấy so với thứ ngài cho em uống thì mùi vị trên người ngài thơm hơn."
Lần này đến phiên Yibo ngẩn ra. Hắn đã ngờ ngợ được chuyện này có lẽ là do mình, nhưng mà hắn nghĩ không ra em ấy muốn cái gì.
Kết quả hiện tại... hình như hắn cũng vẫn chưa hiểu được em ấy là cần cái gì ở mình...
Biểu tình của người đàn ông có chút ảo não khó được. Đã rất lâu hắn không cảm nhận được sự khó nhằn này.
"Làm sao vậy ạ?"
Tiêu Chiến khó thấy biểu tình này của hắn thì không khỏi lo lắng ôm mặt hắn lên gấp gáp hỏi.
"Tôi... Không biết nữa."
Yibo rầu rĩ nói. Đặng hắn ôm cậu lăn một vòng ngồi dậy, vừa bế cậu vào nhà vệ sinh vừa nói: "Ít nhất hiện tại phản ứng của em không giống như những huyết tộc mới sinh, điều này có thể xem là một may mắn. Nhưng vẫn cần phải kiểm chứng lại thì mới có thể yên tâm được."
Tiêu Chiến được người đàn ông ôm thả vào trong bồn tắm đầy nước, một hồi sau rốt cuộc cậu đã hiểu nãy giờ hắn trầm ngâm cái gì.
Ban đầu họ là sợ cậu sau khi biến đổi không kiểm soát được bản năng nên mới chuẩn bị đến giờ. Hiện tại là vì cậu không có cảm giác khát máu như một huyết tộc mới sinh nên...
"Nếu em thật sự không thèm máu nữa thì có cần uống máu không?"
Cậu lật người ở trong làn nước ngẩng đầu hỏi hắn.
"Cần. Huyết tộc nhờ máu mà bất tử, em có thể không cần dùng nhiều nhưng cơ thể mới biến đổi mỗi ngày em phải uống hai trăm CC máu. Đợi qua giai đoạn này rồi vài ba ngày thậm chí là một tuần một lần cũng được."
Hắn vừa nói vừa mơn trớn làn da trơn mượt của cậu một cách vô thức.
"Nhưng nó khó uống lắm ấy."
Con thỏ nhỏ lần thứ hai biểu đạt thứ kia thật khó uống.
"Hay là..."
Bỗng nhiên con thỏ nhỏ ngẩng đầu lên nhìn hắn, khiến lời hắn định nói ra miệng chỉ đành phải nuốt lại để nghe xem cậu muốn nói cái gì trước đã. Ai biết lại nghe cậu kỳ kèo mặc cả: "Hay là uống một ngụm hôn một cái nha."
"..."
Này là dỗ con nít uống thuốc đắng hay gì? Uống một ngụm cho một viên kẹo?
Cái chuyện như hôn hít làm tình này em ấy còn có lúc thương lượng với hắn cơ à? Bình thường toàn thấy em ấy nhào lên trước, có hỏi ý ai đâu?
Yibo trong lòng đánh nhau um sùm, ngoài mặt thì nghiêm trang đáp lại cậu: "Được."
Con thỏ nhỏ lâu lâu ngốc ngốc một chút chơi cũng thật vui.
Rốt cuộc thì cái chuyện bắt buộc mỗi ngày đều phải uống máu này đã được qua quýt quyết định như thế đó. Còn chuyện Tiêu Chiến không thèm máu mà thèm cái gì ở hắn trải qua một đoạn thời gian thử nghiệm Yibo mặt không chút cảm xúc kết luận lại như này: Nói nghiêm túc thì là em ấy thèm pheromone của hắn. Còn nói đen tối chút là do thuộc tính lẳng lơ của em ấy quấy phá trong quá trình biến đổi, khiến cho em ấy mỗi lần đói bụng là trở nên đói khát sắc đẹp của hắn. Những lúc em ấy đói chỉ cần cùng em ấy lăn giường một vòng là giải quyết xong. Yibo thật sự có chút cạn lời cùng dở khóc dở cười.
Cuối cùng thì bản thân đối với em ấy nhiều chấp niệm cỡ nào để mà...
Thôi vậy, dù sao như vậy cũng không có gì không tốt. Hắn đã sợ cậu trở nên khác đi so với trước khi biến đổi. Hiện tại thì... Không cần lo nữa rồi.
Cứ như thế, một trận phong ba biến đổi thành huyết tộc của Tiêu Chiến đã kết thúc viên mãn như vậy sau khi Yibo đưa cậu ra ngoài tiếp xúc với môi trường mà xung quanh toàn là nhân loại nhưng cậu không có trở nên xúc động chút nào.
Tuy rằng mọi chuyện đã xong nhưng họ không có lãng phí chuyến đi này mà vẫn ở lại Napoli mấy tháng trời xem như tuần trăng mật ngọt ngọt ngào ngào. Ở Napoli họ không sợ bị người dòm ngó nên thỏa sức chạy ra ngoài đi chơi, đi bơi, đi lưới sóng, đi thả dù, đi du thuyền xa hoa... Chơi đến quên trời quên đất. Có lúc đang ở ngoài mà Tiêu Chiến thấy đói hai người còn có thể ở mõm đá ngoài biển đánh dã chiến đầy kích thích nữa, hớ hớ hớ...
Nhưng người ta nói đắc ý quá cũng không tốt. Làm người không thể sống quá buông thả. Làm huyết tộc cũng vậy, không thể không có tiết chế, nếu không...
"Ọe..."
Tiêu Chiến ôm bồn cầu nôn đến thiên hôn địa ám, mặt mày tái mét, thiếu điều muốn gục luôn tại chỗ mà hoài nghi nhân sinh.
Tại sao làm một huyết tộc mà cậu còn phải chịu qua cảnh này?
Là do cậu ăn nhiều ngũ cốc quá hay sao?
Nhưng ai quy định huyết tộc không thể ăn ngũ cốc hoa màu của nhân loại chứ?
Mấy món bác Matt nấu thật sự là quá mỹ vị, không ăn không phải là có lỗi với cuộc đời sao?
Trong lúc Tiêu Chiến đang rầu rĩ bản thân đã được người đàn ông ôm ra ngoài, gói ở trên giường. Nhìn cậu ngơ ngác như mất hồn biểu tình của hắn cũng tràn ngập lo lắng.
Rốt cuộc thì hắn cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Từ lúc trở thành huyết tộc những chuyện lạ trên người em ấy không hề ít, khiến cho hắn không dám dùng lẽ thường để phán đoán về tình trạng của em ấy nữa.
"Không ấy... Chúng ta mời bác sĩ đi."
Matteo biểu tình trên mặt có chút kỳ quái, vậy mà đắn đo một hồi lại phát ra một câu còn kỳ quái hơn nữa.
Đừng nói Yibo, cả Tiêu Chiến đang trong cơn mơ màng cũng giật mình trực chỉ mà chăm chăm nhìn ông.
Matteo bị hai huyết tộc nhìn cũng không thấy căng da đầu, nhưng nghĩ đến khả năng đã hiện lên trong lòng mình mấy hôm nay, bàn tay đang nắm chặt của ông lại có chút run rẩy. Ông còn không biết mình là đang sợ hay kích động nữa. Nhưng thấy họ nhìn mình ông vẫn cố gắng kéo căng khóe miệng lên nói: "Tôi có một suy đoán lớn mật, không biết hai vị có muốn nghe không?"
Tiêu Chiến bị biểu tình nghiêm nghị của ông dọa cho vô thức nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt lăm lăm nhìn ông, nửa muốn đợi nghe ông nói, nửa lại không. Bởi vì cậu có trực giác ông sẽ nói ra cái lời gì kinh hãi thế tục lắm. Cậu sợ bị dọa hoảng.
"Nói nghe thử."
Yibo lại bình tĩnh hơn, hướng ông bày tỏ ý nghĩ muốn nghe ông nói.
Matteo sau khi được cho phép cũng không có nói liền mà nuốt khan một cái trước. Tiêu Chiến vậy mà bị ông lây, cũng nuốt một ngụm nước miếng, hai tay đang đặt ở trên chăn còn vô thức siết chặt, biểu hiện tâm tình cậu hồi hộp khó hiểu.
"Ừm thì..."
Ừm thì?
"Dạo này thấy Tiêu thiếu gia cứ nôn mửa nên tôi có đi hỏi thăm một người bạn làm bác sĩ. Sau khi ông ấy nghe nói, lại hỏi thêm một số chuyện thì ông ấy kết luận..."
Ực...
Không biết là tiếng nuốt nước miếng của ai, nhưng không khí trong phòng có vẻ căng thẳng lạ thường.
Đến Yibo còn vô thức ngừng thở.
"Ông ấy nói mấy tình trạng của Tiêu thiếu gia bây giờ giống như tình huống của người đang mang thai."
"..."
"..."
Trong phòng một mảnh im lặng như tờ.
"Ha... Matt à, bác nói đùa phải không?"
Tiêu Chiến sau một lúc mất tiếng không khỏi cười khan một chút, vô thức liếm môi nhìn ông.
Yibo ngược lại giống như chưa tỉnh. Matteo thì khẽ vuốt mặt cười khổ: "Tôi đùa thì đã không bảo gọi bác sĩ đến rồi."
Bản chất của lời đề nghị này đã là biện pháp dập nồi dìm thuyền nên mới đem ra. Bởi vì họ có phải người thường đâu mà tìm bác sĩ. Lỡ bác sĩ không khám ra em bé mà khám ra cái gì thì không phải chết toi.
Lúc này tự nhiên ông hi vọng trước mặt sẽ bỗng nhiên xuất hiện một huyết tộc làm bác sĩ, như vậy họ sẽ không cần rối rắm nữa. Mặc dù làm vậy cũng chưa chắc là chuyện tốt. Rốt cuộc thì có thêm một người biết được thân phận của họ thì lại mang đến một rủi ro nữa là khả năng bị phát hiện sẽ cao hơn, đang yên đang lành họ làm sao nghĩ để lộ chuyện này.
Nhìn vẻ mặt của Matteo trầm trọng như vậy Tiêu Chiến cũng không cười được nữa.
Cũng không phải cậu bài xích gì đứa nhỏ. Trước đây cậu đã từng nghĩ sinh thỏ con cho thân vương nhà mình, nhưng con người liệu có khả năng nào mang thai được cốt nhục của huyết tộc hay không họ đều không rõ. Ít nhất trong cả hai kiếp cậu đều không thể có con với Yibo. Hiện tại cậu là một huyết tộc... Huyết tộc có thể sinh con hay không vẫn còn là một vấn đề lớn chứ đừng nói đứa nhỏ là sự kết hợp của hai huyết tộc.
Giờ không rõ cậu có phải có thai thật không, nếu cậu có thật thì phải làm sao? Sinh đứa nhỏ không phải là chuyện đơn giản, họ còn không thể đến bệnh viện.
Rồi nếu cậu không có thì mấy hôm nay cậu bị gì? Phải làm sao giải quyết?
Mặc kệ thế nào thì chuyện này vẫn cần phải xử lý triệt để. Bởi vì cậu không muốn nhìn thấy người đàn ông kia lo lắng đến mức trầm mặc vì cậu như thế đâu.
"Yibo..."
Tiêu Chiến ngẫm nghĩ một hồi rồi quyết tâm quay qua gọi người đàn ông nãy giờ vẫn không nói gì ở kia. Đợi hắn đưa gương mặt không có biểu tình qua nhìn mình, dù không hiểu lắm vẻ mặt của hắn nhưng cậu vẫn nói: "Em nghĩ là do em ăn ngũ cốc mới xảy ra tình trạng nôn mửa đi. Hay là em không ăn nữa?"
Người đàn ông nghe cậu nói xong thì khẽ rũ mi, cũng không biết là đang nhìn cái gì nhưng một lúc lâu hắn mới nâng mắt lên nhìn cậu nói: "Không cần đâu."
"..."
"..."
Không chỉ Tiêu Chiến không ngờ tới câu này của hắn mà cả Matteo đều giật mình quay đầu qua nhìn thân vương nhà mình, trong mắt đều là mê man.
"Sao lại..."
Tiêu Chiến vô thức liếm môi, nói không hết lời.
Cậu bối rối như vậy, ngược lại là người đàn ông có vẻ bình tĩnh một cách thái quá. Đặng hắn ngồi xuống bên cạnh cậu, vươn tay sờ soạn đôi má nhỏ vì vừa mới nôn mửa một trận mà hơi hóp lại, so với hắn có nhiều hơn sự sống từ trong chính sự thay đổi nhỏ nhặt kia. Trong lúc Tiêu Chiến càng ngày càng hoảng loạn một cách khó hiểu vì trạng thái này của hắn thì hắn lại khẽ nở một nụ cười ôn nhu rồi nói với cậu: "Chiến Chiến, em có muốn đứa nhỏ của chúng ta không?"
Tiêu Chiến ngẩn ngơ.
Con của họ... Con của chúng ta... Thật là một cụm từ đẹp đẽ.
Mà khi nó phát ra từ miệng người đàn ông, bản thân còn chứa đựng thật nhiều cảm xúc khiến trái tim cậu nhộn nhạo một trận rồi triệt để yên tĩnh lại.
Sau đó dưới ánh mắt chuyên chú của hắn, cậu khẽ cười vừa dụi má vào lòng bàn tay hắn nói: "Sao lại không muốn chứ."
Thời điểm giọng nói của Tiêu Chiến vang lên, Matteo ở trong một khoảng khắc có ảo giác như bản thân nhìn thấy được một bầy tinh linh đang nhảy múa xung quanh hai người bọn họ. Tinh linh mang theo cái đuôi ánh sáng vờn quanh, không ngừng nhảy nhót, đồng thời mang theo những điều kỳ diệu đến với họ.
Tương lai rốt cuộc sẽ như thế nào họ không biết, họ chỉ biết câu trả lời của họ mãi mãi là như vậy. Kiên định và dứt khoát không chút đắn đo.
"Sao lại không muốn chứ."
[Hoàn toàn văn]
------------------------------
Sống ở đời có thể quên cái gì nhưng không được quên ba chữ này: Dám nghĩ, dám muốn, dám làm.
Chẳng sợ việc mình nghĩ, thứ mình muốn, điều mình làm quá hảo huyền, nếu đến cả nghĩ, muốn, làm cũng không dám thì làm sao sống được trong thế giới đầy rẫy những điều không vừa ý này chứ. Cuộc sống là của mình. Đừng ngần ngại vẽ thêm màu sắc cho nó bằng chính cây cọ trên tay mình.
Đây là thông điệp tác giả sau mỗi tác phẩm gửi đến các bạn.
Tuy rằng cái kết này sẽ khiến nhiều bạn không thỏa mãn, thế nhưng bản thân tác giả cảm thấy thế này đã đủ rồi. Tương lai của họ còn dài lắm, tác giả vẽ không hết, viết không dứt, thôi thì để tự trí tưởng tượng của mỗi người đem tương lai của họ lấp đầy đi.
Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng tác giả bao lâu nay, thân ái.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com