Chương 21:
Thời điểm quay phim xong đã là rạng sáng, đa phần diễn viên chính đều ở trong khách sạn cách phim trường không xa, mọi người đang chuẩn bị kết thúc công việc về nghỉ ngơi. Lúc này đã rất muộn nhưng bầu không khí khá thoải mái, có lẽ là vì bộ phim sắp đóng máy rồi, tất cả mọi người nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị qua mấy ngày nữa là sát thanh.
Thực ra Tiêu Chiến rất ít khi ở lại khách sạn, một là bởi vì chỗ xở công ty sắp xếp cho anh không quá xa nơi này, hai là bởi vì nhiều khi sẽ đến nhà Vương Nhất Bác ngủ.
Anh cũng tương đối quen giường nơi khác rồi.
Hôm nay Lý Lâm không ở trường quay quan sát tiến độ, Tề Giai Lân cũng nhận một show tống nghệ, có lẽ cũng vừa mới quay xong. Trợ lý quản lý vốn là muốn lái xe đưa Tiêu Chiến trở về, nhưng Tiêu Chiến phát hiện hôm nay cô ấy thấy không khỏe trong người chạy khắp nơi mượn nước ấm, anh cũng bảo cô nhanh chóng về nghỉ ngơi, nói mình đi cùng xe với các diễn viên khác về cũng được, không có gì to tát cả.
Mấy ngày nay thời tiết thực sự đều rất tốt, ban ngày có nắng chói chang, ban đêm nhiệt độ lại hạ thấp nhanh chóng, thậm chí trong trường quay còn có nhân viên công tác mang áo lông ra khoác.
Nhưng gió lạnh thổi không biết vì sao lại khiến cho tâm tình người ta có chút thoải mái, chí ít là Tiêu Chiến cảm thấy như vậy.
Anh đột nhiên muốn đi trên đường lớn vắng vẻ một lát, dù sao ngày mai ngày kia anh cũng không có cảnh quay. Cho nên anh nói với tài xế rằng mình không lên xe, lát nữa sẽ trở về.
"Tiểu Chiến, cậu về một mình thật à? Đoạn đường này không xa nhưng chắc cũng mất khoảng hai mươi phút đó." Lam Thần Vi lên xe trước rồi gọi Tiêu Chiến lại.
"Thật sự không cần mà đạo diễn Lam, tối nay tôi ăn hơi nhiều, muốn tản bộ để tiêu hóa nhanh một chút." Tiêu Chiến híp híp mắt cười nói.
"Nhưng để cậu đi một mình tôi vẫn cảm thấy không an toàn lắm."
"Để tôi đi với em ấy."
Tiêu Chiến quay đầu, Tần Dục Minh đi tới.
Tiêu Chiến có chút ngại ngùng: "Không cần đâu Dục Minh ca, em cũng đâu phải trẻ con, haha, mọi người thật là."
"Ăn ít hơn anh còn kêu no quá sao?" Tần Dục Minh quay đầu nhỏ giọng trêu Tiêu Chiến.
"Bữa tối tôi cũng ăn hơi no, để tôi đi tản bộ cùng Tiểu Chiến cũng được."
"Vậy được, hai người về đến khách sạn thì báo với tôi một tiếng nữa."
"Được, đạo diễn Lam vất vả rồi."
Đường lớn trống trải, ngoài tiếng lá cây xào xạc vì gió thổi ra thì chỉ còn tiếng bước chân được phóng đại rất nhiều lần.
Tiêu Chiến giẫm lên cái bóng bị kéo thật dài trên mặt đất của mình, giật mình giống như vừa tỉnh dậy sau giấc mộng, vô cùng giống với cảnh tượng lúc này. Chỉ có điều dường như người trong mộng không phải người bên cạnh lúc này.
Cũng rất buồn cười, Tiêu Chiến bỗng nhiên bật cười thành tiếng.
"Cười cái gì?"
"Cười..." Tiêu Chiến nghĩ một hồi mới đáp, "Ngày mai không cần quay phim, có thể nghỉ ngơi thật tốt, thật tốt."
"Em muốn hỏi gì thì cứ trực tiếp hỏi đi."
"Tiêu Tư Mặc là ai?"
"Ya, trực tiếp vậy." Tần Dục Minh cười, "Anh còn tưởng rằng em sẽ vòng vo hàn huyên mấy câu trước đã."
Tiêu Chiến cũng khẽ "xì" một tiếng: "Anh đã mở miệng trước rồi, ở trước mặt anh em còn phải cần tỏ vẻ vậy sao, chẳng phải chuyện gì anh cũng biết à?"
Tần Dục Minh trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Trước kia bọn anh đều học chung trong một ngôi trường. Xí nghiệp của Vương gia trước giờ luôn khiến rất nhiều người đỏ mắt, năm đó có một lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn, là Tư Mặc đi báo tin cho nên mới kịp thời cứu được Nhất Bác."
"Bắt cóc sao?"
"Cụ thể thế nào anh cũng không nắm rõ, lúc đó Nhất Bác cũng còn nhỏ, không thể nói rõ ra được. Vương gia cũng giấu kín chuyện này, anh chỉ là được nghe qua đại khái là vậy."
Tiêu Chiến cười nhẹ theo phản xạ, nói một câu mang theo sự tự giễu không dễ dàng phát hiện: "Thì ra là ơn cứu mạng."
"Tư Mặc thích nghệ thuật, ước muốn trước kia chính là được làm diễn viên, về sau lại thích ca kịch, lúc đi Pháp du học lại học thiết kế."
"Thiết kế?"
"Ừ, thằng bé gia nhập câu lạc bộ của trường học sau đó thấy có hứng thú. Nhất Bác, thực ra còn từng làm người mẫu cho em ấy."
Tiêu Chiến nghe xong trong lòng có chút hồi hộp, một mảnh vỡ kí ức hiện lên, nụ cười trên mặt lại rất tự nhiên.
Anh thở một hơi thật dài: "Còn có chuyện này à? Vì sao hai người bọn họ lại chia tay?"
"Thực ra để mà nói một cách chặt chẽ rõ ràng thì bọn họ cũng chưa từng chính thức yêu nhau. Nhưng nhìn thì lại rất giống một đôi tình nhân, không ai chịu đâm thủng lớp màng ấy cả. Về sau Tư Mặc có bạn trai thì cũng không còn ai muốn nhắc đến nữa."
Bạn trai? Tiêu Chiến nhớ tới cuộc nói chuyện lúc chiều, Tiêu Chiến không biết được Tiêu Tư Mặc là ra vẻ thận trong hay là cố ý thăm dò mình.
Có điều anh đã nói đúng, thứ không thể nắm được vĩnh viễn sẽ náo động, nhưng tính cách trẻ con thật sự không phải là trẻ con đơn thuần.
"Anh thật sự không ngờ rằng Nhất Bác vì một câu 'làm diễn viên' khi còn bé mà hứa hẹn sau này này thật sự lập ra công ty giải trí, em ấy hoàn toàn có thể quên đi chuyện này mà."
Lại phá vỡ một chiếc hộp Pandora, loảng xoảng một tiếng, thanh âm dường như cũng dần dần không nghe được gì nữa.
"Small Simo (*), Tư Mặc, à, đúng vậy nhỉ, em chưa từng hỏi hắn ý nghĩa của cái tên này." Tiêu Chiến cười nói, "Nhưng em có tư cách gì mà hỏi hắn chứ. Quan hệ của em và hắn, người thông minh đều đoán ra được."
(*): pinyin của Tư Mặc là /si mò/.
"Có điều em cũng không ngờ rằng con đường em đi toàn là những cung đường người khác đã đi qua. Em còn tưởng rằng loại tình tiết thế thân cẩu huyết này chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết mà các nữ sinh thích đọc thôi chứ."
Tiêu Chiến để lộ ra vẻ nhẹ nhõm, nhưng nói đi nói lại thì vẫn để lộ ra một cảm xúc khác: "Có những lúc hắn khiến cho em cảm thấy, hắn thật sự rất tốt với em."
Trong đầu lại có thật nhiều mảnh vụn kí ức hiện lên, anh sờ lên eo phải, có hơi đau.
"Cũng không sao, có rất nhiều người đã đánh tiếng cho em phòng bị trước rồi, chẳng phải anh cũng từng gợi ý cho em sao?" Tiêu Chiến giận dữ khiển trách, "Nhưng mà Dục Minh ca này, sao ngay từ đầu anh không nhắc em nên cần thận một chút chứ!"
Anh ra vẻ tức giận đánh Tần Dục Minh một cái, muốn hóa giải bầu không khí này một chút.
"Anh nói từ đầu thì cũng có thay đổi được gì đâu? Anh cũng không biết quan hệ giữa hai người rốt cuộc là đang ở mức độ nào rồi. Chỉ là anh cảm thấy khi Nhất Bác ở bên em không giống với những lúc ở với người khác."
"Ừ không giống mà là quá giống ấy chứ." Tiêu Chiến cười cười đột nhiên nhớ tới thời điểm mình dò xét Hà Thanh Nghiêu, bỗng có cảm giác quen thuộc từ đâu hiện ra.
Tần Dục Minh trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: "Em động tâm rồi sao? Tiểu Chiến."
"Sao có thể!" Tiêu Chiến vô thức giải thích nói: "Em thừa nhận là hắn cũng rất có mị lực, nhưng em làm sao mà dám nâng vị trí của mình lên như vậy được. Chỉ là em muốn hiểu rõ thôi, đến ngày hôm nay rồi Vương Nhất Bác vẫn không gọi một cuộc điện thoại cho em."
Tần Dục Minh không nói lời nào mà nhìn Tiêu Chiến, thấy Tiêu Chiến ngượng ngùng nhìn lại, anh mở miệng nói:
"Hmm... thật ra anh cũng khá thích em."
Tiêu Chiến có chút ngẩn người, cười nói: "Em? Em có cái gì mà thích? Em vì danh lợi tiền tài mà bò lên giường của kim chủ, có cái gì mà thích đây?"
"Rất thuần túy. Em biết mình muốn cái gì cho nên trông rất tự do tự tại." Tần Dục Minh nhíu mày, quay phim chung với nhau nhiều ngày như vậy rồi, Tiêu Chiến cảm thấy anh ấy còn điều gì muốn nói nữa nhưng lại vẫn cười rất tùy ý.
"Đây là lần đầu tiên có người khen hành vi này của em là thuần túy đấy. Đừng chế nhạo em nữa hahaha, em cũng thực tế lắm đó!"
Bất tri bất giác đã đến cửa chính của khách sạn, nụ cười trên môi anh dừng lại, sau đó chân thành cảm ơn Tần Dục Minh một tiếng: "Em không biết là vì điều gì, em thật sự cảm thấy anh rất giống Tần đại ca, có rất nhiều chuyện em đều sẽ tình nguyện nói với anh."
"Nhận rõ hiện thực là tốt, nhưng anh cũng hi vọng em thuần túy với bản thân một chút." Tần Dục Minh giả bộ ho khan hai tiếng, rất nhanh đã chuyển sang chủ đề khác.
"Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút. Mặc dù ngày mai không cần quay phim nhưng em cũng đừng quên là buổi tối còn có tiệc rượu đó."
"Đúng nhỉ, vẫn phải làm việc... Vậy Dục Minh ca cũng nghỉ ngơi sớm một chút nhé."
Tiêu Chiến nhanh chóng nói ngủ ngon, nếu không chỉ sợ lớp mặt nạ sẽ rơi xuống mất.
Tiêu Chiến trở lại khách sạn rửa mặt bằng nước nóng. Lúc anh khom lưng xuống cảm nhận được rõ ràng trong tim mình có rất nhiều tâm sự nặng nề, nhưng nỗi buồn chất đống không thể phát ra tiếng vang mà lại khiến người ta có chút khó thở.
Gió bên ngoài thổi tới khiến mặt có chút cứng ngắc, anh dùng nước ấm rửa mặt rất lâu mới cảm thấy ấm áp hơn một chút, đứng thẳng dậy nhìn bản thân trong gương, anh lại có chút hoảng hốt tự hỏi đây là ai.
Chạm vào eo phải cảm thấy lại bắt đầu đau đớn, còn đau hơn vừa rồi nữa, có lẽ là bị nhiễm trùng rồi.
Nhưng thứ đau hơn dường như lại là khuôn mặt đã gượng cười quá lâu.
Tư vị cười gượng tuyệt đối không thoải mái một chút nào.
Anh không biết mình đã nhìn vào gương bao lâu, nhớ tới ngày mai có thể sẽ phải gặp người kia, đột nhiên anh nhìn thẳng vào mình trong gương rồi cười một cái, nói, ngủ ngon, Tiêu Chiến.
//
Chương sau Tiểu Vương đã biến mất ở hai chương sẽ trở lại! Đối mặt nói chuyện.
"Tiêu Phẩm Như", xông lên!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com