Chương 6:
Thời điểm ngày hôm sau Tiêu Chiến tỉnh lại, trong đầu giống như đều vỡ vụn thành từng mảnh. Y rõ ràng không say đến mức bất tỉnh nhân sự, nhưng thật sự là rất hoảng hốt.
Anh chỉ nhớ khúc sau đó hình như đã nói ra rất nhiều lời lẫn lộn, lúc bắt đầu là lấy lòng, nhưng sau đó thật sự là đầu óc trống rỗng, nói cái gì làm cái gì cũng đều theo bản năng, không nhớ được gì hết.
Anh có chút kinh ngạc vì mình đang ngủ trên giường của Vương Nhất Bác, lúc trước lần nào anh cũng hoặc là bị Vương Nhất Bác "có lòng tốt" sắp xếp cho một gian phòng ngủ khác, hoặc là phải trực tiếp mặc quần áo rời đi, khập khiễng đi xuống lầu, có đôi khi là lão Lưu đưa về, nhưng lão Lưu cũng có tuổi rồi, Tiêu Chiến có nhiều lúc cũng ngại, cũng không thể gọi Lý Lâm tới đón, cho nên đành nhịn đau tự mình lái xe về. Mặc dù ngoài miệng thì hùng hùng hổ hổ nhưng anh đúng thật là rất vui lòng về nhà, dù thân thể đau muốn chết. Bởi vì anh cũng không biết được sau khi mình ngợp trong vàng son "cẩn trọng" đóng vai sủng phi của quân vương thì còn có thể làm cái gì nói cái gì với Vương Nhất Bác trong một không gian chỉ có hai người.
Tối hôm qua... cuối cùng là trực tiếp ngất đi, đến lúc hoàn toàn mất đi ý thức rồi mà vẫn có thể đứng dậy rời đi thì anh đúng là trâu điên.
Tên đàn ông thối tha kia có lương tâm sao? Tiêu Chiến cười lạnh trong lòng một tiếng, mơ hồ nhớ tới mấy câu tối hôm qua của Vương Nhất Bác.
Một chuyến này có nhiều đường tắt để đi, vẫn biết là tâm tư của mình không thể gạt được, chỉ là không ngờ rằng Vương Nhất Bác sẽ trực tiếp lật tẩy anh như vậy.
Ngoan một chút? Dáng vẻ lúc trước anh để mặc cho hắn chém giết còn chưa đủ ngoan sao?
Bị điên rồi đi. Tiêu Chiến lại cười lạnh trong lòng, hóa ra Vương Nhất Bác còn đòi hỏi cả chân tình của mình? Còn muốn mình cam tâm tình nguyện.
Bệnh thần kinh.
Nhìn thoáng qua nửa giường bên cạnh trống trải, cũng không biết là Vương Nhất Bác tức đến nỗi bật dậy sớm hay là bởi vì hôm qua anh làm tu hú chiếm tổ chim cho nên Vương Nhất Bác ghét bỏ đi đến nơi khác ngủ.
"Tiêu tiên sinh, ngài tỉnh rồi sao? Tiên sinh có việc đã đi trước rồi, bữa sáng đã được chuẩn bị xong, ngài có thể xuống dưới dùng bữa bất cứ lúc nào." Bảo mẫu Thẩm Ma ở bên ngoài gõ cửa nói vọng vào.
"Tôi biết rồi, đến ngay đây." Tiêu Chiến bị ngắt mạch suy nghĩ, chuẩn bị xuống giường.
Hậu huyệt không còn cảm giác đau đớn như bị xé rách giống mấy lần trước nữa, cho nên cảm giác xương sống và thắt lưng mềm nhũn càng phòng đại, lúc Tiêu Chiến bước xuống giường suýt chút nữa còn không đứng vững, hậu huyệt còn có nước chảy ra.
Một giây trước vẫn còn là đại bác cỡ nhỏ, một giây sau anh đã phải đỏ bừng mặt. Tối hôm qua thật sự phải thừa nhận rằng là một trải nghiệm rất khác biệt, anh dường như cũng cảm thấy lâng lâng không chân thực.
Thẳng đến khi dâm thủy phía sau chậm rãi chảy ra...
Đệt, đàn ông thối vẫn là đàn ông thối, Tiêu Chiến hùng hùng hổ hổ mắng chửi rồi cũng phải tự mình đi rửa sạch.
Khó khăn lắm mới miễn cưỡng rửa sạch được, lúc ngồi xuống cũng phải thận trọng ngồi trên nệm lót trong phòng ăn, mỗi lần xê dịch Tiêu Chiến đều bị đau đến mức không nhịn được muốn chửi thề trong lòng. Nhưng không thể không nói, tâm tình có tệ đến mấy cũng được hóa giải không ít bởi một bát cháo loãng, đồ ăn sáng của nhà Vương Nhất Bác cũng không tệ.
Một tuần nay mỗi lúc trời tối Tiêu Chiến cơ bản đều phải đến nhà hắn. Mấy ngày đầu người kia còn nhắn tin thông báo một tiếng, về sau Tiêu Chiến còn đang thấy may mắn vì không thấy tin nhắn thông báo nữa, kết quả là vừa đi ra từ phòng làm việc liền thấy chiếc Rolls-Royce đen thui sáng đèn, nhìn thấy lão Lưu vẫy tay với mình, Tiêu Chiến lại chửi thề trong lòng.
Ngày thứ hai khi đến phòng ngủ của Vương Nhất Bác thấy hắn đang đọc sách, ánh mắt lúc ngẩng đầu nhìn lên nhìn anh thật giống như đang nhìn con mồi. Tiêu Chiến hơi hồi hộp một chút, vốn còn tưởng rằng Vương Nhất Bác sẽ đối xử thô bạo với anh như mấy lần trước, sau khi chủ động hôn Vương Nhất Bác, đổi lại một trận làm tình triền miên thấu xương, anh mới nới lỏng dây cung trong lòng, mấy ngày sau đó nụ cười của anh cũng buông lỏng mấy phần, trên mặt không còn vẻ cứng ngắc nữa.
Hai ngày đầu anh cũng vô cùng phối hợp, nghĩ rằng mình nỗ lực ép khô tên đàn ông này thì hắn có thể cũng sẽ buông tha cho mình vài ngày, kết quả không ngờ rằng cuối cùng người bị ép khô là chính mình. Tên đàn ông khủng bố này dường như đổi từ mấy tuần làm một lần thô bạo thành ngày nào cũng làm một cách nhẹ nhàng hơn. Mấy ngày sau anh thực sự không dậy nổi, ngay cả khẩn cầu cũng nói một cách nũng nịu chân tình thực cảm.
Có trời mới biết là anh thật tâm, lúc ở trên giường chưa từng thật lòng như thế!
Mặc dù đêm đêm sênh ca, quân vương không tảo triều, nhưng mỗi sáng thức dậy Tiêu Chiến quả thật là đều không thấy được thân ảnh của Vương Nhất Bác. Hắn không thể nào nằm ườn ra giường vì anh được, người không dậy nổi chỉ có mình anh mà thôi.
Gần đây quả thật là Tiêu Chiến cũng có chút chuyện muốn nói với Vương Nhất Bác, mọi người đều nói đi đường tắt thế này đều được đáp ứng theo nhu cầu, Tiêu Chiến nghĩ mình "kính nghiệp" thế này, "nhu cầu" đúng là có hơi ít. Cho nên anh rất muốn sau khi ôn nhu triền miên xong sẽ thổi chút gió bên gối(*), nhưng ông trời không toại lòng người, mỗi lần làm xong mí mắt của anh đều không nhấc lên được, chỉ muốn đi ngủ, ầm ĩ thế nào cũng không tỉnh được.
(*) Gió bên gối: thường là chỉ chuyện chăn gối của vợ chồng.
Cuối cùng đã tới cuối tuần, lúc Tiêu Chiến xuống lầu không ngờ là lại nhìn thấy Vương Nhất Bác ở phòng ăn, lập tức hưng phấn đến nỗi chân mềm ra. Thẳng đến khi ngồi vào bàn ăn, anh mới bắt đầu sắp xếp lại mạch suy nghĩ.
Một tuần này dường như ngoài những tiếng rên không dám lọt vào tai trên giường kia, Tiêu Chiến không nói chuyện nhiều với Vương Nhất Bác, đến mức hiện tại Tiêu Chiến ấp úng cũng không biết phải mở miệng thế nào.
"Ừm... Vương, Vương tổng, em... Em muốn quay phim." Tiêu Chiến lộ ra một nụ cười mỉm ôn nhu tiêu chuẩn.
Bàn tay của Vương Nhất Bác dừng lại, nhưng cũng chỉ ngắn ngủi trong một chớp mắt, sau đó đặt dĩa xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến, thật lâu sau mới bình thản trả lời: "Cũng khá thích hợp."
Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác nhìn đến nỗi có chút chột dạ, anh không biết Vương Nhất Bác có ý khác hay không, ví dụ như anh đang giả bộ lấy lòng Vương Nhất Bác, tự cho là thiên y vô phùng, kết quả ở trong mắt Vương tổng lại chỉ là mấy trò mèo vặt vãnh.
Hoàn hồn cấp tốc, Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác trả lời như vậy liền cảm thấy có cơ hội, vội vàng nói bổ sung: "Kịch bản rất hay, là một bộ phim đại IP dân quốc cải biên, đạo diễn Lam Thần Vi chỉ đạo."
Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác không lên tiếng, tiếp tục nói: "Mặc dù là nam hai nhưng hình tượng nhân vật rất đặc sắc, có nhiều thân phận, ngài có muốn xem qua kịch bản một chút không? Em có thể gửi cho ngài." Tiêu Chiến quan sát sắc mặt của Vương Nhất Bác, cũng không biết hắn có nghe thấy không, nhưng cuối cùng không biết làm sao vẫn yên lặng bổ sung một câu: "Cũng không có... tuyến tình cảm gì."
Vương Nhất Bác đột nhiên đứng lên, làm tim Tiêu Chiến nhảy một cái.
"Ừm. Tôi phải ra sân bay rồi, nếu như là kịch bản hay thì em tự quyết định đi."
"Được được, vậy Vương tổng, ngài đi thong thả. Có gì cần thì... gọi tôi." Tiêu Chiến cũng không biết có nên hỏi Vương Nhất Bác đi đâu không, dù sao cũng chỉ biết là eo của mình rốt cuộc đã có thể nghỉ ngơi một chút.
Kể ra thì Tiêu Chiến rất nghiêm túc cân nhắc đến chuyện diễn xuất. Trước đó ngoài chương trình học thanh nhạc của công ty ra thì anh đã bỏ rất nhiều công sức cho diễn kịch.
Thông thường mà nói, hát tốt thì diễn cũng tạm, huống chi từ nhỏ anh đã rất xem diễn viên diễn xuất, hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút ảnh hưởng.
Chỉ tiếc là không có cơ hội.
Tiêu Chiến là một người đặc biệt trân quý những cơ hội không dễ kiếm, có thể là bởi vì khi còn nhỏ gia đình nghèo khó, cho nên dù là một đồng tiền cũng có thể đắn đo dung bốn hào đi mua cục xà bông rẻ nhất để giặt sạch tay áo đồng phục, bốn hào nữa có thể đi mua một chiếc bút chì có tẩy ở đuôi, còn thừa hai hào mua một cây kem đá tự đãi bản thân, anh cũng rất ngưỡng mộ bạn cùng bàn mỗi ngày đều được ăn đồ ngọt.
Anh từng đọc rất nhiều rắm cầu vồng (lời khen) của fan hâm mộ, nhưng ấn tượng sâu nhất chính là câu không kiêu ngạo không tự ti kia. Tính cách lễ phép khiêm tốn trong vòng giải trí không phải anh cố ý thiết lập, anh thật sự nguyện ý mất ăn mất ngủ vì công việc. Dù sao cũng đã có cơ hội như vậy, vậy thì nhất định phải chăm chú đối đãi hai trăm phần trăm, anh cảm thấy mình xứng đáng với những gì mà mình bỏ ra.
Lần này Vương Nhất Bác đi biến mất gần nửa tháng. Nửa tháng này của Tiêu Chiến trôi qua cực kì phong phú. Có Vương Nhất Bác ở bên này dẫn tiến, anh từ không có chút tư cách nào đến thuận lợi đạt được cơ hội thử sức, thuận lợi nhận được vai diễn này, thuận lợi đến mức có chút vượt ngoài ý muốn, nhưng lại giống như lẽ đương nhiên.
Tiêu Chiến không biết Vương Nhất Bác có đánh tiếng trước với bên sản xuất hay không, nhưng anh có lòng tin rằng mình sẽ diễn tốt vai diễn này, nếu không thì anh đã không tốn nhiều sức lực để lấy được cuốn kịch bản này như vậy. Nhìn từ kịch bản thì xác thực là khá đặc sắc, nhìn từ lợi ích, anh cũng đánh cược bộ IP này có thể hồng... Mà chủ yếu nhất là vì anh thích nhân vật này, có lẽ là vì thiết lập nhân vật không chịu khuất phục trước nghịch cảnh khiến anh rất mong chờ.
Bởi vì anh đã khuất phục rồi.
Lần tiếp theo nhận được tin nhắn của Vương Nhất Bác là ngày thử tạo hình.
Thực ra hôm đó anh chưa kịp nói với Vương Nhất Bác, nhân vật anh diễn là một nội gián, cũng là từ một võ sinh chuyển thành đào kép.
Ngũ quan của Tiêu Chiến bình thường vốn đã thanh tú, trang điểm như kép hát càng tăng thêm mấy phần nhu mì, nhưng khuôn mặt và khí khái vẫn hào hùng, đây chính là hiệu quả cần có.
Cho nên thời điểm chụp tạo hình nhân vật xong nhận được tin nhắn của Vương Nhất Bác, mặc dù Tiêu Chiến đã cố gắng tẩy trang thật nhanh nhưng cuối cùng vẫn phải đến gần mười một giờ mới kịp đến gặp hắn.
Vương Nhất Bác lại ngồi trên ghế sofa, chỉ có điều lần này không ôm máy tính mà chỉ đơn thuần ngồi trên ghế sofa, trong tay kẹp một điếu thuốc lá, giống như đang chờ anh.
Tình huống này dường như đã thấy ở đâu đó rồi, trong tiềm thức Tiêu Chiến cảm nhận được không khí này có chút không thích hợp, cũng vô thức nhìn rèm cửa từ từ khép lại, trong lòng có sự an tâm khó hiểu cho nên mới nhẹ giọng mở miệng nói:
"Vương tổng."
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến đang đến gần, giương mắt nhìn Tiêu Chiến, lập tức đứng lên hơi híp mắt nhìn anh.
"Vương tổng, sao ngài lại nhìn em như vậy... Trên mặt em dính thứ gì sao?"
Tiêu Chiến vô thức dùng tay sờ lên mặt, không có thứ gì bẩn dính vào nhưng đầu ngón tay bị dính phấn hồng, ngượng ngùng cười nói: "Haizz, hôm nay thử tạo hình, đi gấp quá nên vẫn chưa tẩy trang sạch."
"Bỏ vai đi."
"Hả?" Tiêu Chiến nhất thời không kịp phản ứng, nhìn Vương Nhất Bác xoay người ném một chồng tư liệu lên bàn trà,
Vừa rồi lúc bước vào Tiêu Chiến không chú ý, trong tay Vương Nhất Bác có một chồng tư liệu, hiện tới mới thấy đây là nội dung tóm tắt của bộ phim anh vừa nhận.
Tiêu Chiến có chút sửng sốt, nhỏ giọng hỏi: "Không phải ngài nói tôi có thể diễn sao?"
"Hiện tại tôi nói là không thể." Ngữ khí lẫn ánh mắt của Vương Nhất Bác đều nghiêm túc.
"Nhưng tôi đã qua vòng casting, ngay cả tạo hình cũng đã quyết định xong rồi." Tiêu Chiến rất kiên định nhìn Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến chằm chằm một hồi, chậm rãi nhắm mắt lại xoa lông mày thầm nghĩ, lại nói: "Gọi em tới đây chỉ là để thông báo với em một tiếng, nếu như em không nguyện ý vậy thì để tôi tự sắp xếp."
Tiêu Chiến hiểu rất rõ, muốn anh mất vai diễn này, đối với Vương Nhất Bác mà nói thật sự là dễ như trở bàn tay.
"Vậy tại sao ngay từ đầu không nói với tôi, vất vả lắm tôi mới có được cơ hội này."
Vừa dứt lời, Vương Nhất Bác liền nắm cằm của Tiêu Chiến, ngón tay dùng sức, bóp gương mặt của anh có chút biến dạng: "Tôi mới nói phải ngoan một chút mà, hửm?"
Thanh âm của hắn không chút trập trùng, nhưng từng chữ nói ra đều rất dùng sức.
Tiêu Chiến không biết lấy đâu ra dũng khí giật tay của Vương Nhất Bác ra, thanh âm đều lớn hơn mấy phần: "Tôi rất ngoan! Chỉ cần là ngài nói tôi liền chấp nhận, Vương tổng ngài có đọc kĩ không? Nhân vật trong bộ phim này không chỉ là một kép hát, câu chuyện thật sự rất đặc sắc!"
"Có đặc sắc hay không cũng không liên quan gì tới tôi, tôi..."
"Tôi sẽ diễn thật đặc sắc! Vì nhân vật này mà mỗi ngày tôi đều đi tìm thầy, mỗi ngày đều luyện tập, đạo diễn cũng nói tôi có thiên phú ca hát, nói nhân vật này là thích hợp với tôi nhất!"
Tiêu Chiến lấy hết dũng khí trực tiếp ngắt lời Vương Nhất Bác, anh cũng không biết có phải vì bị đè nén quá lâu hay không, lúc này Vương Nhất Bác càng nói không được thì anh càng muốn diễn, dù là anh không nghe ra được Vương Nhất Bác lúc này đã có chút mất kiên nhẫn.
Nói xong anh liền bước mấy bước:
"Vương tổng, tôi có thể hát vài câu cho ngài nghe. Thầy chỉ đạo nói tôi học được rất nhanh."
Đầu ngón tay duỗi ra hơi cong lên, thân hình khẽ lắc lư, khí tức trầm xuống, mở miệng liền phát ra giọng điệu thanh thúy.
"Khuyên quân vương uống rượu nghe Ngu ca..."
Gần đây Tiêu Chiến mới bắt đầu luyện tập tư thái, nhưng cộng thêm còn hơi có vẻ lạnh nhạt. Chính mình cũng chẳng biết tại sao lại hát vài câu ngớ ngẩn như vậy, tâm tính quá gấp đoán chừng là hát cũng không hay. Nhưng anh chính là muốn chứng minh thứ gì đó, giống như lúc trước...
Thời điểm vừa tiến vào giới giải trí, muốn chọn người vào nhóm, anh hận không thể đem tất cả các kĩ năng của mình phơi bày ra cho dù là góp cho đủ số lượng, đây mà là sơ tâm của anh.
Chỉ vài câu ngắn ngủi, Tiêu Chiến thu dáng đứng lại, nhanh chóng nói với Vương Nhất Bác:
"Tôi thật sự muốn diễn, được không?"
Tiêu Chiến chưa từng có khi nào thành tâm cầu xin Vương Nhất Bác như vậy, ngữ khí đều mềm đến đáng thương. Lúc này sự tức giận hay phẫn nộ của anh dường như đều bị áp chế hoàn toàn, cái gì mà "hèn mọn", "mất mặt" đều ném ra sau đầu, chỉ muốn yêu cầu một cơ hội, ngay cả ánh mắt cũng đang nói lên vẻ khao khát.
Vương Nhất Bác không nói chuyện mà chỉ nhìn vào mắt anh, đột nhiên quăng Tiêu Chiến xuống ghế sofa, cả người đè lên hôn Tiêu Chiến, khói trắng tràn ra từ khóe miệng của hai người. Vương Nhất Bác hôn rất sâu, Tiêu Chiến cũng bị khói thuốc làm sặc đến mức muốn ho khan, nhưng lại lập tức bị Vương Nhất Bác hung hăng hôn lên, sặc đến nỗi chảy nước mắt, sau đó quần áo trên người cũng bị Vương Nhất Bác giật ra.
Thực ra anh sớm đã học được rồi, điều chỉnh tư thế một chút liền lập tức phối hợp, ngón tay thon dài chủ động đẩy bờ mông trắng như tuyết ra, hai chân dạng rộng lộ ra hậu huyệt hồng nộn, cửa huyệt khẽ mở khẽ đóng, dường như đang mời gọi cự vật dữ tợn thô to hung mãnh tiến vào, hung hăng chà đạp. Thân thể quả nhiên đã có phản xạ có điều kiện, hạ thân chảy nhiều nước, Vương Nhất Bác đột nhiên chạm vào một vũng nước, sau đó liền mò ra nơi dâm thủy chảy xuống.
Mông của Tiêu Chiến bị bóp đến đỏ lên, cửa huyệt bên dưới càng ngày càng dính, từ trên xuống dưới đều có vết gặm cắn đến phiếm hồng, thanh âm phát ra mềm nhũn, giọng điệu vừa rồi mới uyển chuyển hát hí khúc biến thành tiếng rên ý mị, âm thanh ngắn nhỏ dồn dập cũng dường như hợp thành một điệu hát dân gian...
Đây là vừa thoát vai vừa nhập mình vào bộ phim, dù sao thì nhân vật với vai diễn mị hoặc quân vương của anh cũng phải diễn thật chuyên nghiệp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com