Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9:

Không lâu sau Vương Nhất Bác liền đứng lên, trực tiếp đi về phía Tiêu Chiến. Tiêu Chiến rõ ràng là cảm nhận được Vương Nhất Bác đang nhìn mình chằm chằm, trong lòng không hiểu sao còn có chút hoảng. Anh không cần mặt mũi thì cũng thôi đi, nhưng nếu như Vương Nhất Bác có làm gì đó trước mặt nhiều người như vậy, anh thật sự là không biết nên phản ứng ra sao.

Tiêu Chiến còn đang muốn cười nghênh đón trước, sau đó lại thấy Vương Nhất Bác trực tiếp đi qua mình, lên tiếng chào hỏi với người ở phía sau.

"Dục Minh ca."

Tiêu Chiến vốn đang mang bộ mặt xấu hổ, lúc này lại liếc mắt sang nhìn. Lại nữa, hóa ra là tự mình đa tình.

"Cậu xem cậu bận rộn thế này, nhiều năm không gặp đã biến thành người lớn rồi này Nhất Bác."

"Không phải anh cũng rất bận sao, chẳng phải em đã đến tham ban rồi còn gì."

Tiêu Chiến ở bên cạnh nhìn hai người ở nơi đó hàn huyên. Vương Nhất Bác không thường hay cười, nhưng anh từng thấy rồi, một là nụ cười thương mại qua loa, hai là nụ cười lúc ở trên giường chọc ghẹo anh. Nhưng đối với Tần Dục Minh, mặc dù anh đứng ngoài nhìn thì thấy dáng vẻ này vẫn có chút giả tạo, nhưng để thật sự thấy được Vương Nhất Bác cười tươi như vậy thì đúng là hiếm thấy, anh vậy mà còn nhìn thấy vẻ ôn nhu và chân thành trong ánh mắt của Vương Nhất Bác.

"Tiểu Chiến thật sự không tồi đâu." Tần Dục Minh đột nhiên cue đến anh, Tiêu Chiến có chút bất ngờ không kịp phòng bị, cười pha trò: "Dạ? Haha đâu có, Tần ca nói thế này thật là..."

Tiêu Chiến đưa mắt liếc nhìn Vương Nhất Bác một chút, sao lại cứ luôn cảm thấy người này cũng đang nhìn mình, lại vội vàng thu ánh mắt lại.

"À, quên không nói với Tiểu Chiến, hồi còn nhỏ chúng tôi học cùng nhau." Tần Dục Minh nói.

"À à, hahahahahaha duyên phận, duyên phận." Ngoài miệng thì Tiêu Chiến cười phối hợp, trong lòng lại đột nhiên nhớ tới đêm hôm trước Vương Nhất Bác đồng ý cho anh quay phim.

Chẳng trách lại đồng ý dễ như vậy. Thì ra là hai người họ là trúc mã, cũng thuận tiện tới đây tham ban.

Kịch bản cẩu huyết bạch nguyệt quang gì đấy chạy một lượt trong đầu Tiêu Chiến, khiến anh không kìm được bắt đầu đánh giá Tần Dục Minh, nhìn thế nào cũng không thấy đây là type người Vương Nhất Bác thích, chẳng lại Vương Nhất Bác lại nằm dưới...

Tiêu Chiến nghĩ đến mà cũng tự thấy phát run.

Hai vị kia nhiệt tình ôn lại chuyện xưa, Tiêu Chiến vốn nghĩ ở đây cũng không có chuyện của mình nữa, quay phim xong rồi cũng không biết làm gì, đang chuẩn bị đi gọi điện thoại cho Tề Giai Lân thì lại nhận được tin nhắn của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến còn tưởng là mình nhìn nhầm, ngoài miệng thì thường hay hùng hùng hổ hổ nói với Lý Lâm là trong đầu Vương Nhất Bác mỗi ngày đều chỉ có mấy thứ dâm đãng vớ vẩn, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy đắc ý không rõ nguyên do.

Thời điểm Tiêu Chiến lên xe nhìn thấy khóe miệng của mình như có như không cong lên mới đột nhiên lấy lại tinh thần.

Mong chờ cái gì, cut! Anh vỗ vỗ mặt mình, nhanh chóng điều chỉnh một chút, sau đó coi như không có gì xảy ra, nhìn ra ngoài cửa sổ nghĩ thầm: Có điều, xác thực là rất đắc ý. Nhìn thấy bạch nguyệt quang và anh quay phim ôm ôm ấp ấp mà hắn vẫn không hất anh đi, bạch nguyệt quang đã xuất hiện ở ngay trước mắt rồi mà hắn vẫn còn nghĩ đến anh, Vương Nhất Bác thế này là không quá chuyên tâm đến bạch nguyệt quang, hay là không quá tuyệt tình với anh đây.

Đến biệt thự nhìn thấy đèn dưới lầu đã tắt, anh liền trực tiếp đi lên gian phòng trên lầu, thấy Vương Nhất Bác đang cởi quần áo, anh có chút lúng túng đứng ở một góc.

Vương Nhất Bác liếc Tiêu Chiến, hừ lạnh một tiếng:

"Ôm cũng ôm rồi, còn thận trọng cái gì?"

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác trực tiếp cởi bỏ áo, trên lưng vẫn còn vết đỏ bởi vì hôm qua lúc bị đỉnh tới điểm mẫn cảm, anh thoải mái đến nỗi siết lưng hắn quá chặt, không hiểu sao lại có chút đỏ mặt.

Anh không biết Vương Nhất Bác đã ngẩng đầu lên từ lúc nào, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, tỉnh táo lại đã thấy mình bị đẩy lên giường.

Anh kinh ngạc hô một tiếng, còn chưa kịp nói gì đã cảm thấy Vương Nhất Bác nhanh chóng tách hai chân của anh ra sau đó đè lên, tay cũng đồng thời luồn vào trong ống quần của anh dò xét sau đó bóp đùi anh.

"Mới bóp có mấy lần đã để lại dấu rồi?"

Đầu óc của Tiêu Chiến có chút mơ hồ, không kịp phản ứng Vương Nhất Bác đang nói cái gì, thẳng đến khi nhìn thấy tay Vương Nhất Bác nắm chặt mặt cá chân của anh, sau đó càng dùng thêm sức kéo mình lại, anh thấy được trên đó có một vết đỏ, lúc này mới nhớ đến cảnh quay luyện công lúc chiều.

Mặc dù trong khoảng thời gian này luyện tập nhiều khiến cơ thể dẻo dai hơn một chút, nhưng Tiêu Chiến vẫn không nhịn được phát ra tiếng kêu đau rất nhỏ.

Thanh âm của Vương Nhất Bác trầm thấp vang lên lần nữa, ngữ khí bình thản nhưng lại có trọng lượng:

"Thời điểm cao trào cũng không thấy da thịt của em mềm như lúc này."

Người khác có lẽ không biết, Vương Nhất Bác áo mũ chỉnh tề, lịch sự đạo mạo lại có thể nói mấy lời thô tục như vậy ở trên giường mà không thấy ngại, từng chữ nói ra đều trần trụi cường thế.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến chằm chằm, ánh mắt của Tiêu Chiến giống như bị khống chế, căn bản không rời mắt được. Thực ra Vương Nhất Bác thật sự rất đẹp, là nét đẹp nhìn kĩ thì thấy thanh tú nhưng nhìn tổng quát lại khiến người ta cảm thấy thành thục mà lãnh khốc, còn có giọng nói trầm thấp càng có một loại gợi cảm lãnh đạm. Cho nên có rất nhiều người cũ không quên được hắn, lời nói thổi phồng rằng hắn có tiền có thế, có nhan sắc có vóc dáng, được hắn bao nuôi là một chuyện hạnh phúc nhất trong ngành giải trí cũng có căn cứ.

Không biết vì sao Tiêu Chiến đột nhiên nhớ tới câu nói "Đã thành người lớn rồi" lúc chiều của Tần Dục Minh, đột nhiên có chút không tưởng tượng ra được Vương Nhất Bác mặc âu phục đi giày da còn có lúc giống trẻ con.

A, trước đó thô bạo như vậy, trông cũng hơi giống mấy con khỉ quýnh đít lên.

Tiêu Chiến nghĩ một hồi lại bất giác cười thành tiếng, quay mặt sang một bên.

Vương Nhất Bác nhíu mày: "Nghĩ gì thế?"

"Không, đang nghĩ sao hôm nay ngài không ôn chuyện cùng bạn cũ... ưm..."

Vương Nhất Bác cắn lên yết hầu còn đang chuyển động vì chưa nói xong của anh, khiến Tiêu Chiến mẫn cảm đến mức co chân lại, Vương Nhất Bác lại ôm anh càng chặt hơn.

"Aizz đừng hôn, vẫn còn mồ hôi."

Ngữ khí có chút ghét bỏ của Tiêu Chiến vừa buột khỏi miệng, chính bản thân cũng cảm thấy kinh ngạc. Quả nhiên là Vương Nhất Bác cũng ngừng lại.

Hôm nay Vương Nhất Bác rất ôn nhu triền miên, Tiêu Chiến cũng trầm mê đến mức cắt bỏ luôn chủ đề vừa nhớ đến kia, lúc Vương Nhất Bác cùng côn thịt đâm vào cơ thể anh, Tiêu Chiến không nhịn được kêu lên: "Nhanh một chút", cuối cùng lại bị giày vò chỉ có thể thở, thanh âm cũng nhỏ như tiếng mèo kêu.

"Gọi tôi." Vương Nhất Bác lãnh đạm mở miệng.

"Vương... Vương tổng."

"Không đúng." Vương Nhất Bác hung hãn đâm vào, nặng nề chạm đến điểm mẫn cảm sâu nhất của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến cảm thấy mình sắp thất thủ rồi, nhưng Vương Nhất Bác lại đột nhiên dùng tay chặn bao quy đầu của anh lại.

Tiêu Chiến bị tấn công cả trước cả sau, Vương Nhất Bác giống như đang cố ý không cho anh bắn ra, thời điểm khó chịu hít thở không thông đột nhiên táo bạo nghĩ: Con đĩ mẹ, bạch nguyệt quang của anh trở về lão tử còn chưa nói gì, anh ăn giấm cái gì chứ, anh tra tấn tôi làm cái gì! Trong đầu Tiêu Chiến rối thành một cục không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng Vương Nhất Bác lại thúc vào thêm mấy lần, anh cảm thấy tinh dịch của mình sắp không chịu nổi nữa muốn phóng ra rồi, Vương Nhất Bác vẫn lấy tay chặn lỗ nhỏ không chịu buông, phía sau lại bắt đầu chầm chậm ma sát. Anh vừa dễ chịu vừa khó chịu, ngoại trừ tiếng rên không kìm nén được thì anh không thể phát ra bất kì thanh âm nào khác nữa, anh ôm cổ Vương Nhất Bác, gọi hắn giống như lấy lòng.

"Nhất Bác, Nhất Bác..." Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng buông tay ra, để anh bắn ra ngoài.

Đầu óc lập tức trống rỗng, thời điểm Tiêu Chiến mê man vẫn còn đang nghĩ, Vương Nhất Bác ở trong ngành giải trí không bao giờ cúi đầu mà đi, một người như hắn sẽ ăn giấm thật sao?

Anh vẫn cảm thấy không giống lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com