Thượng
"Chuyện Tốt Nhất Trên Thế Giang Này
Hẹn Tri Kỷ Quen Biết 3 5 năm
Không Say Không Về"
"Đợi Đến Đêm Khuya
Cạn 1 Ly Về Những Chuyện Xưa Cũ
Đến Cuối Cùng, Bắt Tay Làm Hòa''
Tôi giới thiệu tiệm bánh rán ''Vạn Gia Đăng Hỏa'' Cho tất cả những người coi như thân thuộc.
Từ toàn nhà công ty đi ra, qua một con phố nhỏ lại qua 1 công viên rồi qua thêm hai con phố nữa. Như vậy tính ra có hơi tốn thời gian một chút, vì thế sau này chỉ có tôi thường xuyên đến cửa tiệm ấy. Thế nên, vì sao bánh rán lại không thể coi là món chính chứ? Haizz. Tôi ăn hai mươi tám năm, Thân cao 1m83.
Khi tôi đi qua dàn cây xanh xinh đẹp trồng bên đường cứ luôn muốn tùy tiện ngắt một chiếc lá. Tật xấu ấy, từ lúc tôi biết nhớ đã có rồi. Tôi là kẻ phẩm đức bại hoại làm nhiều việc ác.
Trước khi làm việc gì tôi cũng phải nghĩ đến mình đã, tôi ích kỉ tột cùng, cũng chẳng làm được việc gì nên hồn. Nhưng tôi sống thật sự rất tốt, tùy tiện một chút sẽ sống tốt. Ai sửa thì là người đó ngốc.
Bình thường tôi không thích trời mưa to, cảnh tượng càng chấn động tôi ảng không chịu được. Vũ trụ là biển sâu, tôi nhìn một cái cũng thấy sợ. Tôi chỉ biết tuân theo khuôn phép, không vội vàng cũng không lề mề.
Gia cảnh của tôi khá giả, làm việc cũng rất tốt. Rất nhiều người ngưỡng mộ tôi đầu thai tốt, nhưng từ trong xương tủy, tôi chẳng có lý tưởng gì. Mà cuộc sống tôi cũng chưa từng có hối tiếc. Và tôi sẽ lập tức quên đi một người.
Thật ra, tôi chẳng còn nhớ được dáng vẻ cậu ấy khi lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau nữa. Nhưng tôi nhớ thời tiếc hôm ấy... Tôi nhớ cảm giác gió thổi lên da tôi, cũng thường xuyên nhớ tới lúc tôi nhìn về phía cậu, có một con muỗi bay qua nhưng cũng lạ thật, tôi vẫn còn nhớ tiếng tim đập. Có lẽ là của tôi chỉ?
Dù gì thì lúc ấy, cậu cũng ở rất xa tôi. Tôi lớn giọng hỏi người bên cạnh tên của cậu, sau đó tự mình đọc tên cậu mấy lần.
Tôi cứ tưởng là ''Dịch'' chứ không phải "Nhất*". Đại khái là trong tiềm thức cảm thấy chữ đẹp như thế mới xứng với cảm giác kinh diễm khi tôi nhìn thấy cậu lần đầu tiên.
*yì 易 (Dịch) đồng âm với yī 一 (Nhất)
------------
Trường cấp ba mà tôi theo học ở cái thời đại ấy chỉ có hai tòa nhà rất nhỏ. Đến năm lớp mười hai mới có một khu học riêng, vì thế hai tòa nhà kia để lại cho khóa dưới, cũng vẫn coi như khán giả.
Trường trồng một loại mận lá đỏ vòng quanh sân bóng rổ. Loại cây ấy cho dì là mùa nào đi nữa cũng rất đẹp. Chỉ là cao quá, đến mùa quả chín chúng tôi sẽ dùng đá ném lên, đứa nào cao thì vươn tay một chút, có thể còn lấy được mấy quả mọc ở dưới thấp.
Có lẽ bắt chuyện thì nên tặng gì đó nhỉ. Vương Nhất Bác giống như một ngọn gió cô độc, thật ra tôi không giám lại gần cậu cho lắm. Mà cậu, có lẽ đã thích tôi từ rất sớm rồi.
Có lẽ là từ thời điểm cậu nhìn thấy tôi lần đầu tiên. À, tôi biết nói như thế có hơi tự luyến. Nhưng biết làm sao được, đời này kiếp này. Tôi vĩnh viễn không thể trở về khoảnh khắc ấy được.
Lúc đó ánh mắt cậu sáng ngời. Vừa đáp lại, vừa né tránh ánh mắt tôi. Cậu đáp lại tôi cái gì tôi cũng không nhớ rõ, nhưng cậu vừa nhẫn nhịn lại vừa kiềm chế. Tôi liền giống như... Cũng có thể nghe tiếng tim cậu đập.
Lúc nghỉ ngơi trong kì huấn luyện quân sự, tôi đưa cậu quả mận hái trộm được trong đêm đầu tiên. Cậu nhận lấy sau đó cọ cọ lên áo rồi liền ném vào trong miệng. Cảm nhận được vị thanh ngọt, lại quay đầu sang hỏi tôi:
-''Sao cậu cứ nhìn tôi mà cười thế?''
Cái này rất khó hiểu sao? Tôi muốn cậu làm bạn trai tôi. Tôi chắc chắn, Vương Nhất Bác đã thích tôi từ rất sớm rồi. Bạn xem, lúc cậu ấy cự tuyệt tôi, cũng chẳng nhịn được mà quay người chậm rãi cười. Lỗ tai và cổ đỏ hết cả lên.
Lúc tôi ôm lấy cậu ở trước bao nhiêu người như vậy, cả người cậu đều cứng ngắt. Huấn luyện quân sự mới qua được mấy ngày, cậu thường giả bộ đến bên cạnh tôi. Cậu nói cậu cao hơn người xếp phía sau một chút, huấn luyện viên cảm thấy cậu có hơi chắn tầm nhìn.
Thế nên, tôi sinh ra đã thích con trai sao? Không phải đâu, tôi không phải thế, cậu ấy cũng không phải. Có những người, bạn nhìn người ấy một cái thôi cũng có cảm giác như thể khinh nhờn thần linh. Nhưng Vương Nhất Bác lại thật sự tồn tại
Sự khổ cực với cậu mà nói, là một thứ đi kèm. Nhưng cậu ấy sao lại đột nhiên dám đối diện trực tiếp với tình cảm của tôi rồi? Đại khái là vào một buổi tối, tôi bốt phét ở ký túc xá. Tôi nói rằng có một bạn nữ hẹn tôi ra ngoài chơi.
Thật ra không phải tôi muốn kích thích cậu. Nhưng cậu thật sự sợ rồi, dùng mánh khóe mà tôi từng dùng, trèo lên giường tôi. Tôi đợi rồi lại đợi, đến khi sắp ngủ mất, cậu liền cử động.
Lúc ấy trong lòng tôi bắt đầu đếm ngược. Tôi nói, tôi đếm đến mười, nếu hết giờ cậu vẫn không làm gì. Vậy tôi sẽ không thích cậu nữa.
Sau đó cậu liền nhích lại gần tôi. Lúc ôm tôi, cả người cậu run rẩy. Có trời mới biết lúc ấy tôi sợ hãi đến thế nào, sao lại có người run đến mức này cơ chứ? Tôi có thể nghe thấy tiếng cọt kẹt của thành giường, và nhìn thấy ngọn đèn ở trong chăn của giường bên cạnh. Sáng lên rồi vụt tắt.
Vào năm mới khi học kì một của lớp 10 kết thúc, tôi đưa Vương Nhất Bác về nhà mình.
------------
Đêm 30 tôi nhận được điện thoại của cậu, khi tìm được cậu tiếng chuông điểm 0 giờ đã kêu thật lâu. Cả bầu trời đều là pháo hoa pháo trúc, trước cửa những ngôi nhà xung quanh đều châm đèn.
Vương Nhất Bác gãi cái ót cười với tôi, trong mắt có một chút ý muốn xin lỗi. Cậu nói đêm hôm thế này không nên nói rằng cậu nhớ tôi. Thật ra tôi biết, đêm hôm ấy cậu đã khóc vào cái lúc mà tôi ôm cậu nào lòng
Vương Nhất Bác, cậu ấy đã một mình trải qua rất nhiều cái năm mới. Cậu nói, những đêm giao thừa khác sau khi xem xong chương trình chào xuân rồi cậu đi ngủ luôn. Cũng nói, cậu không cố ý quấy rầy tôi. Chỉ là lần ấy, cậu thật sự không nhịn được.
Khi tôi nhận được điện thoại, trên TV đang bắt đầu điếm ngược. Cả nhà chúng tôi đều đang hoan hô tưng bừng, tôi gần như không thể nghe rõ giọng cậu. Vương Nhất Bác bắt kịp những giây phút cuối cùng của năm ấy, nói ra ba chữ kia. Tôi liền lập tức vứt điện thoại, đi tìm cậu
Tôi cũng nhớ cậu.!
Những lời này phải nói trực tiếp mới tốt chứ.
-------------
Năm lớp 11, có một người họ hàng đến tìm cậu ấy, Nói là, cha mẹ cậu nợ tiền người ta vẫn chưa trả. Sau đó tôi chơ mắt nhìn Vương Nhất Bác chuyển tất cả tiền còn lại trong thẻ của cậu đi. Cậu chẳng hỏi chuyện gì, thậm chí còn chưa xác nhận thật giả.
Gương mặt cậu bình tĩnh như thể vừa ngủ dậy, lúc trờ về chỗ vẫn bình tĩnh giải bài tập. Mà tôi lại lo lắng hết nửa tiết, cậu mới quay đầu sang nói với tôi câu đầu tiên. Cậu nói: ''Tiêu Chiến, làm sao cậu nhớ được công thức vậy lý thế". Tôi cảm giác học bằng cách nhớ quá khó ngược lại lúc làm bài suy ra có vẽ tốt hơn chút.
Vương Nhất Bác, cái người này vẫn luôn dễ bị hiểu lầm. Mà trên thực tế, cậu ấy lại tôn trọng cả những người không có quan hệ với mình. Cậu ấy rất không thích bạn nữ ở bàn trước quay đầu lại nói chuyện với cậu, nhưng thật sự lần nào cũng nhẫn nại đáp lời. Dáng vẽ cậu xị mặt nói chuyện, là thứ làm cho tôi cười mỗi ngày.
Sau này, rất nhiều năm trôi qua, tôi lại hồi tưởng lại. Cũng chỉ có khung cảnh ấy khiến tôi có một chút vui vẻ.
----
Cha mẹ tôi có một khoảng thời gian rất thích cậu, cứ luôn dặn dò tôi cuối tuần dẫn cậu về nhà. Vương Nhất Bác tự mình tính toán rất lâu, vào một buổi chiều thứ sáu cậu bày ra những thứ đồ mà cậu mua cho tôi xem.
Chuyện ngày hôm ấy tôi nhớ rất rõ, hai chúng tôi gần như chẳng ăn được mấy miếng cơm đã chui vào phòng tôi. Nhưng sau đó tôi hối hận rất nhanh, có lẽ không nên chọn địa điểm lần đầu tiên ở nhà tôi. Bởi vì tôi nhận ra, đau đến tột cùng cũng nhất định phải kìm nén.
Tôi không muốn khóc đâu, thật đấy. Nhưng nó là nước mắt sinh lý nhỉ? Sau đó Vương Nhất Bác liền hoảng loạn, cậu cứng đờ ở đó không hề động đậy. Tôi bình tĩnh lại hồi lâu mới nhận ra dáng vẻ tiến thoái lưỡng nan của cậu.
Thế nhưng bạn xem, cái người này có phải không biết lý lẽ không? Sao ngược lại là cậu bắt đầu ấm ức rồi?
Mà tôi ... có lẽ rất yêu cậu nhỉ? Ít nhất, ở cái tuổi ấy tôi thật sự rất yêu cậu ấy. Nếu tôi đi qua một cái cây thật đẹp nào đó, tôisẽ nhắm mắt lại cầu xin nó phù hộ cho đoạn tình cảm này.
Mẹ tôi trồng hai chậu hoa bách hợp ở ban công, ngay sau khi chúng nở hoa thì nó đã bị tôi ngắt xuống. Tôi lấy tất cả cánh hoa rải lên trên giường.
Được rồi. Bắt đầu điếm.
Số chẵn thì cậu ấy ngoại tình trước. Còn nếu là số lẻ thì chúng tôi sẽ ở bên nhau đến đầu bạc răng nong, bình bình an an mà sống hết quãng đời còn lại với nhau.
Nhưng hiện tại tôi đã 28 tuổi rồi. Tôi nghĩ đến vỡ đầu cũng chẳng nhớ ra, lúc ấy tôi đã điếm được bao nhiêu cánh hoa.
222618 tbc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com