CHƯƠNG 24
Ba người, mỗi người đều đau khổ, đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình. Tiêu Chiến cảm giác mệt mỏi tới mức quay trở về phòng, vùi mình vào chăn.
Hàn Kỷ nói không sai. Yêu Vương Nhất Bác, anh hoặc sẽ phải lang thang khắp nơi cùng hắn, hoặc vò võ ở nhà dăm ba tháng gặp nhau một lần. Hắn tuyên hôn còn đỡ, nếu ẩn hôn thì phận chồng chồng như anh muốn gặp còn phải trốn chui trốn nhủi. Mà tuyên hôn với minh tinh lưu lượng không bằng tuyên bố ẩn cư cho xong. Vương Nhất Bác chắc không yêu anh tới mức chấp nhận chấm dứt sự nghiệp, hắn cũng không phải cậu ấm con nhà giàu như Hàn Kỷ, nói bỏ là bỏ.
Hàn Kỷ ổn trọng bao nhiêu, Vương Nhất Bác sẽ có bấy nhiêu nóng nảy. Một bên nhất mực cưng chiều theo ý anh, một bên đòi anh làm theo ý mình. Một bên sẽ ăn cùng anh những món ăn anh yêu thích, một bên sẽ gọi cho anh những món anh thích, bản thân hắn sẽ chỉ ăn những món hắn thích. Một bên cam kết bảo bọc cho anh trọn đời, một bên sáng nay vừa nói ... yêu anh.
Tiêu Chiến cảm thấy muốn khóc, tại sao ông trời ba mươi năm không để anh yêu ai, đùng một cái lại cho anh tới hai lựa chọn. Anh là đưa lên bàn cân như thế, nhưng trong bụng đáp án đã có từ lâu. Đáp án không phải là chọn lựa ai, mà đáp án là anh chấp nhận hy sinh bản thân mình tới mức nào.
Khi Tiêu Chiến lấy lại bình tĩnh và dọn đồ xong thì trời đã tối. Anh muốn mang một lần đi hết vì không muốn trở lại đây, lỡ gặp Hàn Kỷ lần nữa thì thực khó xử . Tiêu Chiến để chìa khóa và tiền nhà ở trên bàn, lau dọn sạch sẽ mọi thứ rồi mới rời đi.
Tiêu Chiến mở cửa, còn đang lò dò giương đôi mắt cận thị nhìn đường thì suýt hét lên vì sợ. Trong ánh sáng mờ tối của hành lang, Vương Nhất Bác đứng lù lù trước cửa căn hộ của anh.
"Vương Nhất Bác, cậu có độc à, làm tôi sợ rớt tim ra ngoài".
"Thế à" Vương Nhất Bác nghe anh nói liền cúi xuống, tìm tìm.
"Cậu tìm gì?".
"Trái tim của anh. Mang về, giấu đi".
"Sến súa, đồ trẻ con".
"Ừm, để trẻ con đưa anh về".
"Tôi không đi mô tô đâu, tôi còn đồ đạc".
"Em cũng không đi mô tô, chú Huấn chở".
Tiêu Chiến vùng vằng, cái tên dở hơi này vì sao anh lại thích hắn cơ chứ, một câu cũng không nhường anh. Vương Nhất Bác giành lấy hai cái vali, đẩy đi trước, Tiêu Chiến đi sau làm đủ loại động tác xỉ vả sau lưng hắn.
"Tiêu Chiến".
"Gì?".
"Đừng có làm điệu bộ nữa, dễ thương quá em không chịu nổi, sẽ muốn làm chuyện không đứng đắn với anh".
Tiêu Chiến sững người, không phải chứ, bộ hắn gắn mắt ở phía sau gáy sao? Ưng nhãn Hoành Điếm là có thực à? Anh bực bội dậm chân len lên trước, bấm chờ thang máy.
Vương Nhất Bác cười cười, không nói là cái gương cuối hành lang nãy giờ tố cáo anh bằng hết rồi, thỏ con à.
Chú Huấn chờ dưới xe, ngồi phía cabin gật gù. Thấy Tiêu Chiến gọi một tiếng thì tỉnh dậy, cười vui vẻ nhảy xuống tiếp lấy hai cái vali từ tay Vương Nhất Bác, còn bảo sao hai người lâu thế. Tiêu Chiến nghe không rõ, hỏi lại chú nói gì thì bị Vương Nhất Bác gạt đi. Chú Huấn ở phía sau xếp đồ, nói lại lần nữa, bảo Vương Nhất Bác lên nhà từ lúc chiều, có hai vali hai người làm gì tới tối mới xếp xong thế này? Vừa lúc Tiêu Chiến đang mở cửa xe, lạch xạch quay lại hỏi Vương Nhất Bác chú nói cái gì chiều? Vương Nhất Bác bảo chú hỏi anh đã ăn chiều chưa? A, đói rồi nha, chú Huấn ơi về nhà nhanh nào.
---
Tiêu Chiến phát hiện sự lạ. Vương Nhất Bác mỗi ngày đưa anh đi làm đứng trước cửa tiệm đều nói yêu anh, mỗi tối đi ngủ dém chăn cho anh xong cũng sẽ nói yêu anh. Hắn đi show Street Dance bị trật chân chứ đâu có bị đập đầu, sao lại thay đổi lạ lùng thế này. Hay là có dì Hạ ở đây nên hắn làm màu? Cũng không phải đi, những câu yêu đương này toàn nói lúc không có dì bên cạnh.
Bữa tiễn dì Hạ ra sân bay về quê, Tiêu Chiến trên đường trở về nhịn không nổi, hỏi thẳng Vương Nhất Bác.
"Cậu ... có chuyện gì không?"
"Chuyện gì là chuyện gì?" Vương Nhất Bác vươn tay ra phía sau, khẽ ôm eo Tiêu Chiến kéo lại. Từ hôm anh trở về hắn chỉ dám lôi lôi kéo kéo như thế này thôi, tuyệt không dám đòi hôn hôn, chuyện kia lại càng không có cửa.
Đúng là sai một ly đi một dặm, Vương Nhất Bác ước gì ngày Tiêu Chiến giận dữ bỏ đi hắn có thể đủ liều mạng, đủ mạnh mẽ để giữ anh lại thì bây giờ đâu có vất vả cua lại từ đầu như thế này.
"Sao dạo này hay nói mấy câu ... sến súa với tôi?". Tiêu Chiến giãy ra, ngồi thẳng lại.
"Chiến Chiến không thích sao? Vậy lần sau em sẽ đổi câu khác".
"Không phải?".
"Vậy là anh thích? Không cần đổi?".
"Vương Nhất Bác! Cậu nói linh tinh gì vậy?" Tiêu Chiến nổi giận, hắn thừa biết anh muốn nói gì lại cứ đi vòng quanh. Vương Nhất Bác không nói chuyện tiếp vì xe đã dừng trước cửa. Hắn một đường lôi Tiêu Chiến vào nhà.
"Tiêu Chiến, chúng ta hẹn hò đi". Vương Nhất Bác không úp mở, vào đề thẳng như tính cách của hắn xưa giờ vẫn vậy. Hắn bảo chúng ta tiến triển nhanh quá, bỏ bước quá nhiều, hắn muốn bù đắp khoảng thời gian yêu đương cho anh.
Tiêu Chiến ngồi thừ trên ghế, cảm thấy có chút thất vọng về tên đầu gỗ ngồi trước mặt. Hắn còn chưa tỏ tình một cách đàng hoàng với anh, anh còn chưa nhận lời hắn mà.
"Không".
"Chiến Chiến".
"Mẹ về rồi. Hôm nay tôi sẽ dọn đồ đi".
"Anh ... muốn đi đâu?" Vương Nhất Bác hoảng hốt. "Anh trở về với Hàn Kỷ sao? Sau khi biết mọi thứ về anh ấy?".
"Tôi đi đâu thì liên quan gì cậu?". Tiêu Chiến cáu kỉnh. Thực ra tiệm đông y có một phòng bỏ không của ông chủ tiệm, do ông với bà khách quen dọn chung về một nhà nên không dùng. Nghe Tiêu Chiến hỏi thăm tìm nhà thuê liền bảo anh về ở, đằng nào cũng trông coi kho dược liệu dùm ông, một công hai chuyện.
Vương Nhất Bác thực sự hoảng sợ, trong chuyện tình cảm hắn thực ra cũng chỉ là một tấm chiếu mới trải, đâu hiểu sự đời. Từ nhỏ tới lớn còn toàn được người ta theo đuổi, đã theo đuổi ai lần nào đâu.
Vương Nhất Bác nhào tới, cầm chặt tay Tiêu Chiến.
"Chiến, em yêu anh, thời gian 6 tháng tìm hiểu của chúng ta chưa hết, có thể nào cho em một cơ hội được không?" Tiêu Chiến nhìn cái tay đang nắm chặt tay mình, trong lòng cười tới rạng rỡ, đúng rồi đó em trai, tiếp đi.
"Có thể điều kiện của em không so được với Hàn Kỷ, nhưng em sẽ cố gắng bảo hộ anh thật tốt, anh đừng có không để ý em, đừng dọn ra ngoài ở, có được không?" Tiêu Chiến đảo mắt một vòng, thở dài, đang đi đúng đường, sao lại cue người khác vào? Cậu muốn tôi lại đặt hai người lên so sánh tiếp sao, đồ ngốc.
"Tôi bây giờ đi dọn đồ, cậu đừng ở đó nói nhăng nói cuội nữa" Tiêu Chiến rảy tay mình ra đứng lên. Vương Nhất Bác không được đáp ứng bất cứ yêu cầu nào, ngồi thẩn thờ trên ghế đến tội nghiệp.
Tiêu Chiến vòng một vòng quanh nhà, đồ của anh dọn từ căn hộ kia về cũng chỉ bỏ ra vài món nên căn bản cũng không có gì, chừng mươi phút đã dọn bằng hết. Anh kéo vali ra phòng khách, đi ngang qua ai đó thì e hèm.
"Nghe nói ... cậu mới nhận bằng lái, có muốn chở tôi đi không?". Tiêu Chiến thực lòng không muốn Vương Nhất Bác hiểu lầm anh quay lại sống với Hàn Kỷ một chút nào.
Vương Nhất Bác bật dậy như lò xo "Đương nhiên, anh chờ em một phút". Hai dấu ngoặc bên má đã cong lên không kìm được, câu thần chú dục tốc bất đạt lại lẩm nhẩm trong miệng.
---
Tiêu Chiến ngồi bên ghế phụ, tay chống cằm nhìn ra ngoài trời, thở dài. Tại sao anh lại nảy ra ý định để Vương Nhất Bác chở anh đi chứ? Anh từ nãy tới giờ hoặc lắc tới lắc lui như con lật đật hoặc đang di chuyển mà cứ tưởng mình đứng yên. Cũng tại cái tên mới lấy bằng lái kia, đi xe chứ phải đang làm tình đâu mà cứ cà nhấp cà nhấp, lại còn như rùa bò. Đoạn đường đáng lẽ đi trong 10 phút thì 30 phút sau hai người mới tới nơi.
Khi xe dừng trước cửa hiệu thuốc, Tiêu Chiến thở phào, nhảy xuống xe, hất đầu ra hiệu cho Vương Nhất Bác mở cốp xe ra. Tên đầu gỗ xưa giờ toàn được trợ lý và tài xế vác hành lý cho, lần đầu tiên đầu óc sáng suốt bảo để em mang hành lý lên phòng cho anh, việc nặng là của người yêu.
Tiêu Chiến ngắm vuốt đôi bàn tay của mình, mắt nheo lại, ờ há, cuối cùng thì tên đầu gỗ này tuy chậm hiểu nhưng mà có tiến bộ.
Quá tiến bộ là đằng khác, đạo diễn thường bảo Vương Nhất Bác sáng dạ, một khi hắn đã chú tâm sẽ học một hiểu mười. Bằng chứng là mang đồ đạc cho Tiêu Chiến lên tới phòng rồi thì ngần ngừ không chịu ra về.
"Gì đây"
"Quá trưa rồi, anh không thấy đói bụng sao?"
"Thì sao?"
"Đi ăn với em"
Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác xấu đói, công việc giờ giấc tùy tiện nên việc ăn uống cũng không có giờ giấc, cái dạ dày của hắn cũng không được coi là tốt. Anh ngần ngừ một lúc rồi gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com