CHƯƠNG 11
Tiêu Chiến bước vào khu câu cá dọc bờ kè, lọt thỏm giữa hàng cột chắn sóng một lão trung niên đang ngồi ngủ gà ngủ gật, cần câu đã căng ra hết mức hắn vẫn không biết mà thu dây, cái mũ kéo sụp xuống che hết nửa khuôn mặt.
Tiêu Chiến đi đến bên cạnh, mở chiếc ghế xếp của mình rồi từ tốn lấy đồ câu cá, anh cuộn cuộn dây câu, vút một cái quăng cần câu tới vùng nước phía trước, khẽ kéo chỉnh lại rồi cũng lựa lựa thế ngồi xuống chiếc ghế xếp.
"Dạo này câu được gì không? Cá chim trắng hình như đã vào mùa" Người đàn ông trung niên dường như bị tiếng động của anh mà tỉnh dậy, hé mắt mở miệng bắt chuyện, cũng không quay mặt sang.
"Không có, thả mồi mãi một chỗ chắc nay mai phải đổi nơi câu rồi ..." Tiêu Chiến rũ mắt.
"À. Không khả quan?"
"Ừm, có điều tôi đã mua được một bộ dây câu tốt, hy vọng cuối mùa bắt được cá thu lớn"
"Oáp, vậy à" Người đàn ông ngáp lớn, ưỡn vai ngồi dậy thu dây câu về, một con dìa lớn mắc câu đang giãy dụa, hai mang đập đập trong không khí, ngáp ngáp không ngừng. " Hôm nay thế là đủ, tôi đi trước đây"
"A, ông để quên hộp mồi này" Tiêu Chiến liếc mắt về phía người đàn ông hất đầu ra hiệu. Người đàn ông cúi xuống nhặt hộp mồi, hướng về phía Tiêu Chiến gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Tiêu Chiến im lặng không trả lời, biểu tình lạnh nhạt, anh kéo mũ sụp xuống mắt, người hơi ngả ra dựa về phía sau, dường như cũng muốn ngủ.
Chim trắng - Hàng trắng? khẳng định không có. Từ ngày bám lấy Vương Nhất Bác, tham gia không ít các hoạt động của Công hội, Tiêu Chiến có thể khẳng định điều này. Với nhiệm vụ đánh án ma túy, Tiêu Chiến nghĩ anh sẽ quan sát Ý Hiên thêm một thời gian, sau đó có thể báo cáo để đóng hồ sơ YH0810 này lại. Còn mảng buôn lậu, nếu có lệnh anh sẽ tiếp tục tìm hiểu sau, tránh đêm dài lắm mộng. Ở vị trí đầu chiến tuyến, chuyên chú vào mục tiêu và giữ kỷ luật là điều kiện tiên quyết, không phải cho mình anh mà còn là an toàn của cả đội.
---
Bar Thiên Đường.
Vương Nhất Bác len giữa các dãy bàn tiến đến quầy bar, hôm nay đặc biệt đông? Chỉ là một đêm thứ năm, sao lại đông đến vậy? Cậu gim chút thắc mắc cúi người hỏi tên cận vệ.
"Nghe nói Sean hôm nay phục vụ quầy".
"Sean?" Vương Nhất Bác tính hỏi Sean là ai, nhưng khi nhìn về quầy bar thì tự động im bặt, không cần hỏi nữa.
Một nhóm cô nương đang vây quanh một thân ảnh đứng trong quầy bar, theo một câu đùa gì đó mà rộ lên cười. Người thanh niên tóc vuốt cao, vài sợi chải xuống lòa xòa không che hết vầng trán cao thanh thuần, cả người của anh được dàn đèn quầy bar chiếu thẳng từ trên xuống, như khắc họa rõ từng đường nét tinh xảo của một bức tranh đẹp.
Đôi mắt hỷ thước của anh đặc biệt mỹ lệ, càng đặc biệt thu hút khi nhìn người đối diện bằng ánh mắt trong veo màu hổ phách, sâu không thấy đáy. Hôm nay viền dưới đôi mắt ấy được đánh màu xám khói, rèm mi dày khẽ chớp, ánh mắt nhìn xuống thỉnh thoảng kết hợp với nụ cười nửa miệng trông vừa khiêu khích, vừa trụy lạc. Cúc áo anh mở rộng tới ba nút, lộ một khoảnh ngực trắng ngần cùng cái cổ cao, chiếc áo lụa đen bó sát thân người cao gầy, theo động tác lắc tay khẽ lay động.
Ánh mắt các cô nương không ngại ngần mà dán vào thân ảnh hút mắt, khi Tiêu Chiến đẩy ly cocktail tới trước mặt một cô nương, bàn tay năm ngón được chải chuốt kia đã vươn ra, vuốt nhẹ tay anh.
Vương Nhất Bác tự dưng cổ họng khô đắng, tiến đến ngồi bên rìa quầy bar, cũng không làm gì thêm, nửa sườn mặt chìm trong bóng tối, ngắm nhìn. Ba cận vệ đứng xung quanh cậu, không khí xung quanh tự dưng có chút lạnh lẽo.
Khi các cô gái đã nhận đồ uống miễn cưỡng mà tản ra bớt, Tiêu Chiến tiến đến gần Vương Nhất Bác, khẽ hỏi "Cậu muốn uống chút gì không? Lão Tứ?"
"Macallan của tôi" Vương Nhất Bác phẩy tay "nhớ nghề cũ sao?"
"À, một chút. Có thể thay bằng cái gì đó nhẹ hơn không? Cậu hình như chưa ăn tối?" Tiêu Chiến hơi nhíu mày, bàn tay đã với lên kệ có chút khựng lại.
Vương Nhất Bác lắc đầu, điện thoại có tín hiệu liền ghé sát tai, xoay lưng lại phía Tiêu Chiến.
"Ừm .... ừm ...."
"..."
"Muốn thay đổi địa điểm nhận hàng? Chỗ nào?"
"..."
"Ừm ... ừm ... Chờ tôi một chút, đã xác nhận với Lão Tam chưa?"
"..."
"Không được. Hiên tổng, báo cho bên lão Khoan mang hàng đến đi... Thành phần à? Không đổi"
"..."
"Cứ theo đi, không sao hết. Tôi tắt máy đây" Vương Nhất Bác kết thúc cuộc gọi, nhắn một tin nhắn rồi quay người lại. Trước mặt cậu là chai Macallan 30 năm tuổi được dán nhãn riêng, còn chừng một nửa, cốc uống pha lê thửa riêng cũng được để ngay ngắn trước mặt.
Tiêu Chiến phía bên kia đang tiếp chuyện với một thiếu phụ tầm ba mươi tuổi, hình như có gì vui mà cười rộ lên. Người đẹp khẽ đưa tay vén tóc, đôi bông Chanel đung đưa, mùi No 13 cũng vương vất đầu mũi. Những ngón tay trắng thơm đẩy một card visit tới trước mặt Tiêu Chiến, kéo ly B52 về phía mình xoay người đi, tấm lưng trần nuột nà thả lại một nụ cười ý nhị.
Vương Nhất Bác tự dưng thấy quặn đau ở ruột, đổi ý mà tiến đến kéo tay Tiêu Chiến "Đúng rồi, tôi chưa ăn tối nên có chút không khỏe, anh đưa tôi về".
Tiêu Chiến nhìn khuôn mặt lạnh như băng kia đang nhíu mày, có chút sợ liền tháo tạp dề ở thắt lưng, líu ríu theo chân Vương Nhất Bác. Tấm card visit không được dòm ngó nằm chỏng chơ trên bàn.
---
Cho đến khi ra xe, đến khi chiếc xe đã ra khỏi ồn ào của thành phố, đến khi chiếc xe tách khỏi đoàn xe mà dừng trước cửa nhà, đến khi Vương Nhất Bác chịu buông tay anh, ngồi phịch trên salon phòng khách, cậu vẫn không nói một lời nào.
Cậu ta giận hờn gì mình à? Mình có làm gì đâu? Tiêu Chiến tự hỏi rồi tự trả lời, một lúc xích lại gần đưa mu bàn tay lên sờ trán Vương Nhất Bác. Trán không nóng, anh nhẹ giọng hỏi "Cậu thấy chỗ nào không khỏe, tôi nấu chút gì cho cậu ăn nhé?"
Vương Nhất Bác cũng vẫn không trả lời, suy nghĩ trầm tư một chút, rồi đột nhiên kéo Tiêu Chiến lại, đẩy anh dựa vào thành ghế rồi ... hôn xuống.
Cả quá trình diễn ra chỉ trong vòng vài giây, Tiêu Chiến rõ ràng không ngờ tới nên không hề phòng bị. Anh mở to mắt cảm nhận rèm mi dày kia như cánh bướm mỏng đang khẽ rung, đôi môi cậu thật mềm, thật thơm, lại hình như có chút run rẩy mà miết lên môi anh, một khắc thời gian bị đóng băng Tiêu Chiến tưởng đã ngừng lại mãi mãi.
Một giây sau cửa chính có tiếng gõ rất gấp, cửa sổ lớn vì ánh sáng từ phía ngoài đột ngột chiếu tới mà sáng lên. Người ở bên ngoài hình như phát hiện cửa chính không khóa, nghe Vương Nhất Bác âm trầm kêu một tiếng "vào" liên tiếp mấy bóng người xô cửa chạy vào.
Đầu tiên là mấy tên cận vệ, bước vào liền dàn hàng đứng nghiêm, đầu hơi cúi xuống, cảnh sát đội phòng chống tội phạm ba bốn người cũng bước từng bước dài, hướng về Vương Nhất Bác mà tiến tới. Tiêu Chiến có cảm giác Vương Nhất Bác hình như đang chờ đợi cảnh này, bởi từ ngay âm thanh gõ cửa đầu tiên nụ hôn chuồn chuồn lướt nước của cậu đã rời khỏi môi anh, miệng hình như có chút nhếch lên cười, rất nhẹ.
Giang Trừng - đội trưởng đội phòng chống tội phạm - hay còn gọi tắt là hình cảnh thành phố Thượng Hải nhếch mép nhìn Vương Nhất Bác còn đang dở tay ôm Tiêu Chiến chưa buông. Cái đám quái gở trụy lạc này, hắn nhìn thế nào cũng không thuận.
Vương Nhất Bác hướng về Giang Trừng giọng tỏ vẻ rất ngạc nhiên. "Giang đội trưởng, khuya rồi các ngài còn đến thăm tôi, thực bất ngờ quá".
Giang Trừng như thấy khuôn mặt này, biểu tình này quen quá, hắn ngồi xuống ghế, tự tiện bật lửa rít thuốc, hất đầu giọng lười biếng lại như mệt mỏi "Nhất Bác, lần này không thoát được nữa đâu, chúng tôi đã bao vây cảng D, hàng hóa mang tới đang tiến hành khám xét. Để xem Lão Tứ cậu còn cười được đến bao giờ".
"Ài, tôi nói anh đó" Vương Nhất Bác đứng lên thở dài một hơi, khoanh tay nheo mắt nhìn Giang Trừng một phút mới chậm chậm tiếp lời "đội phòng chống tội phạm chưa bị kiện thì chưa hề sợ phỏng? các anh làm chậm hàng hóa của tôi lần này tôi nhất định đòi bồi thường. Đòi. Đủ. Từng. Xu" mấy lời cuối, Vương Nhất Bác còn nhấn nhấn ngón trỏ trên ngực Giang Trừng, từng chữ từng chữ gằn xuống.
"Ha ha, Vương Nhất Bác, cậu thật hề hước" Giang Trừng cười lăn lộn, nhóm người phụ trách lần buôn này hắn có người tay trong, nên tự tin tới phút cuối cùng.
Nói qua nói lại một hồi, Giang Trừng cũng chưa tỏ vẻ gì bắt người, dường như là đang đợi. Đến tận 30 phút sau điện thoại hai người reo lên gần như cùng một lúc, trong khi Vương Nhất Bác khá bình tĩnh, nhếch mép cười, Giang Trừng trông như có vẻ không gặp may.
"Cont rỗng? Con mẹ nó tại sao hàng lại là cont rỗng?" Giang Trừng nghe xong cuộc điện thoại, không còn giữ được bình tĩnh gần như hét vào mặt Vương Nhất Bác.
"Thì khách hàng mua cont, container chả phải cũng là hàng hóa sao?" Vương Nhất Bác lúc này mới cười lạnh "Giang đội trưởng, anh đã xét xong chưa, tôi còn phải cho hàng lên tàu".
Giang Trừng điên tiết, xiết chặt điện thoại trong tay, xác nhận thông tin một lần nữa rồi mới cam tâm cho người rút đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com