Chương 37
Trans: Gạo@Odnoliub
***
Ai cũng không ngờ đến slot cuối cùng của top 30 lại rơi vào trận PK giữa Ôn Thần và Tôn Nặc. Lần công bố thứ hạng đầu tiên họ đều nằm trong top thực tập sinh đầu bảng, nào ngờ đến lượt công bố thứ hai thì lại trực tiếp rơi vào vòng nguy hiểm như thế này.
Cuối cùng, thần tiên tỷ tỷ công bố bảng xếp hạng, Ôn Thần xếp vị trí thứ 30, Tôn Nặc bị loại.
Tôn Nặc là thực tập sinh thuộc phái sáng tạo, khả năng sáng tác nhạc của cậu đều được các huấn luyện viên đánh giá rất cao. Nhưng ở lượt công diễn lần trước, tài năng của cậu ấy lại không có đất dụng võ, hơn nữa cậu vốn kiệm lời nên các cảnh quay lại càng ít hơn, hầu như chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nếu như nói bản phối lại nhạc phim Doraemon của tập hai khiến cả sân khấu bùng nổ đã ghi lại dấu ấn đặc biệt trong lòng khán giả về thiếu niên vô cùng khác biệt khi ở trên sân khấu và sau khi xuống sân khấu này, thì thiếu niên yên tĩnh, trầm lặng sau này cũng khiến cho khán giả nhanh chóng quên mất cậu.
Ở thời đại mà mỗi ngày đều có vô số các sự kiện, tin tức mới trên các trang mạng xã hội thế này, sự yêu thích đến cũng rất đơn giản, mãnh liệt, mà sự quên lãng cũng có thể dễ như trở bàn tay.
Bản thân cậu cũng không ngờ đến kết quả sẽ như thế này, lúc nói lời chia tay cậu đã phải dừng lại rất nhiều lần. Cuối cùng Tôn Nặc cũng thành công không để bản thân mình rơi một giọt nước mắt nào. Cậu còn thử xoa dịu bầu không khí bằng vài câu đùa: "Xin lỗi những staff đã vô cùng chiếu cố chúng tôi của Shining Star, sau này mọi người không cần phải thấp thỏm đề phòng nữa rồi."
Cậu vừa nói xong thì rất nhiều chị PD ở đó đã bật khóc. Nói thật bản thân Shining Star vốn dĩ là một chương trình cạnh tranh, đào thải, nhưng qua khoảng thời gian dài ở cùng nhau, những cậu trai thực tập sinh có tính cách vô cùng khác nhau: Có người trầm tĩnh cũng có người rất "không nghe lời", họ dường như trở thành người nhà của bản thân mình. Nhất là Tôn Nặc - người luôn khiến mọi người lo lắng nhất ngược lại cũng tiếp xúc với PD nhiều nhất, các cô ấy hiểu rõ những nỗ lực của cậu, cũng biết rõ tài năng hơn người của cậu vì thế lại càng không thể chấp nhận kết quả như thế này.
Tôn Nặc nói: "Tôi đã thử viết một bài hát tặng cho Shining Star, nhưng mà hôm nay vẫn chưa viết xong, có chút tiếc nuối. Nhưng mà đã được đến đây để gặp mọi người, tôi không còn gì để tiếc nuối nữa."
Tiêu Chiến không muốn khóc trước máy quay, hai mắt anh ửng đỏ không nói câu nào. Mãi đến khi về đến ký túc xá, nhìn thấy trên bảng vẫn còn ghi lại lời nhắn của Tôn Nặc đã đi mất, là lời bài hát mà cậu viết tặng cho Shining Star, cậu cuối cùng trong đó là:
"Chúng tôi đang trên đường theo đuổi ánh sáng của mình, vì thế cũng có cho mình một vầng sáng lấp lánh (Shining Star), như thế dù cho có thất bại thì ít nhất chúng tôi cũng đã từng được chạm đến bầu trời."
Tiêu ba ba vẫn luôn cổ vũ Lâm Hòa phải mạnh mẽ cuối cùng cũng không khống chế được nước mắt của mình. Vào lúc đứng trước ước mơ, lúc phải nói lời chia tay, khi đang mơ hồ và khi nghi ngờ chính bản thân mình, anh cảm thấy bản thân mình trở nên yếu đuối và hèn nhát. Không chỉ có mỗi Lâm Hòa mà chính Tiêu Chiến cũng đang bắt đầu nghi ngờ bản thân khi mình vẫn còn đang đứng ở đây, trong khi đó những thực tập sinh tài giỏi như thế, nỗ lực như thế mà lại bị bắt buộc phải rời khỏi con đường theo đuổi ước mơ của họ. Một người không chuyên nghiệp như anh, cũng chưa từng làm thực tập sinh như anh, thậm chí còn chưa từng có quyết tâm bước vào showbiz như anh thật sự xứng đáng để tiếp tục đi tiếp hay sao?
"Hạng 21: Tiêu Chiến. Rất tiếc, bạn đã bị loại."
Anh đứng trên sân khấu nghe công bố bảng xếp hạng, phản ứng đầu tiên là ngẩng đầu nhìn về phía trên ghế vàng, Vương Nhất Bác đang ngồi ở phía trên cao đó.
Nhưng mà ở đó ánh đèn chói quá, lại quá cao vời, anh không nhìn rõ được biểu cảm của thiếu niên ngồi trên đó là như thế nào.
Tiêu Chiến hoảng loạn nói lời chia tay, anh chỉ nhớ mình đã vội vàng nói một câu: "Đừng buồn, làm ơn xin đừng cảm thấy buồn."
Người đã bị loại không có cơ hội để nói lời tạm biệt với người được đi tiếp. Lúc anh thu dọn hành lý xong xuôi chuẩn bị rời đi, nhịn không được khẽ vuốt ve gối của Vương Nhất Bác, vỗ vỗ cái gối như một lời an ủi của người đang không có ở đây.
Anh đi rồi, em nhất định phải tiếp tục cố gắng, nhất định phải đi được đến nơi mà em luôn muốn đến.
Hai tháng sau, một hôm nọ trên đường anh nhìn thấy tin tức nhóm nhạc nam Shining Star năm người debut. Người ngồi ở giữa đẹp đẽ đến chói lóa, thậm chí còn khiến cho Tiêu Chiến cảm thấy có chút lạ lẫm. Anh đưa tay chạm vào Vương Nhất Bác đang ở một nơi rất xa kia: "Em đã thành công rồi, nhưng sao em vẫn không hạnh phúc vậy."
"Tiêu Chiến à, cậu gửi bản vẽ lại cho tôi nhé."
Anh vội tắt trang chủ kia, trả lời: "OK."
Kế tiếp đó là cuộc hằng ngày vụn vặt, nếu nói là nuôi sống bản thân không dễ dàng gì thì thật ra cũng không quá đứng trên sân khấu cũng dần mờ nhạt trôi đi, rất lâu sau đó cũng không còn ai nhớ đến nữa. Người từng kề vai sóng bước trong kí ức kia cũng dần trở nên mơ hồ nhưng cuộc sống vẫn không ngừng đưa đến những tin tức về cậu ấy. Từ đầu đường đến cuối đường đâu đâu cũng treo đầy các tin tức thật thật giả giả về họ.
Một hôm nọ, anh đang bế con đi trên đường, bỗng dưng nghe thấy một bài nhạc chủ đề mà mình từng hát rất lâu trước kia.
Bé trai trong lòng hỏi anh: "Ba ơi, bài này tên là gì vậy?"
Anh dịu dàng mỉm cười đáp: "'Sao sáng khắp trời', ba cũng biết hát đó."
"Tại sao vậy ạ?"
"Tại vì, tại vì ba là fan hâm mộ của họ đó."
Bỗng dưng có người kéo anh một cái, Tiêu Chiến giật mình mở trừng mắt, trời vẫn còn chưa sáng. Trong bóng tối, người ngồi bên cạnh giường anh kéo anh dậy, ôm lấy anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh: "Đừng khóc nữa, chỉ là mơ mà thôi."
Tiêu Chiến uể oải vùi đầu vào vai người này, cảm nhận được nước mắt của mình đang rơi trên đầu vai của Vương Nhất Bác.
Cậu lại càng ôm chạt lấy anh hơn, thấp giọng an ủi: "Không sao đâu, chỉ là mơ thôi."
Tiêu Chiến lại càng không thể khống chế được bản thân, bất lực mà tiếp tục khóc không thành tiếng. Vương Nhất Bác hết cách với anh: "Mơ thấy gì vậy?"
"Mơ thấy anh được làm ba rồi."
Vương Nhất Bác giật mình, kéo anh ra khỏi một chút, cố gắng mơ hồ nhìn thấy anh trong bóng tối: "Cái gì?"
Tiêu Chiến lại bật cười: "Anh mơ thấy anh bị loại rồi, chúng ta mất liên lạc với nhau, sau này cũng không dính dáng gì đến cuộc đời của nhau nữa."
Chỉ vài câu nói đã khiến cho Vương Nhất Bác nắm chặt lấy tay anh.
"Anh có còn nhớ lần trước em nói em có chuyện muốn nói với anh không?"
"Em muốn nói với anh, em cũng đã thấy một giấc mơ." Cậu nhẹ nhàng nói ra những lời luôn muốn nói với Tiêu Chiến bấy lâu nay: "Em đã mơ một giấc mơ, trong mơ em vẫn luôn đợi một người, em vẫn luôn đợi, vẫn luôn đợi."
"Tiêu Chiến, em nghĩ người này, chính là anh."
Hai người nhìn nhau trong bóng tối, không ai chịu mở lời trước. Tay của hai người họ đan chặt vào nhau, dường như có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương. Không biết qua bao lâu, cuối cùng Tiêu Chiến cũng tìm lại được giọng nói của mình: "Em nói vậy là có ý gì?"
Vương Nhất Bác muốn mở miệng trả lời nhưng lại bị người này cắt ngang lần nữa, anh vội vàng nói ra một câu, dường như chỉ cần chậm một chút là anh sẽ lùi bước do dự: "Vương Nhất Bác! Thật ra anh biết là anh thích em, anh muốn hỏi em, em có thích anh không?"
Vương Nhất Bác trả lời còn nhanh hơn anh, buột miệng thốt ra một câu: "Thích."
Tiêu Chiến lại cảm thấy rất ngạc nhiên: "Anh đang nói tới kiểu thích không phải theo kiểu thích giữa bạn bè đâu, là kiểu thích kia ấy!" Bỗng dưng anh cảm thấy IQ của mình tuột xuống trầm trọng, không biết phải hình dung như thế nào, gấp đến không chịu được: "Thích theo kiểu không đứng đắn ấy!"
Vương Nhất Bác phì cười trả lời anh: "Không phải không đứng đắn, em biết, em cũng thích anh."
"Thật hay giả vậy?" Có lẽ do đối phương trả lời quá nhanh khiến Tiêu Chiến có chút không dám tin đây là sự thật, "Em phải nghĩ cho kĩ đó nha! Không được đổi ý đâu đó!"
Người đối diện đưa tay lau đi giọt nước mắt trên mặt anh, giọng nói trầm thấp nhưng lại có chút ý cười: "Thật mà, anh mà không tin là em hôn anh đấy."
Tiêu - bỗng dưng cảm thấy sợ - Chiến quyết đoán buông tay: "Không cần đâu không cần đâu, vậy..." Thầy Tiêu chưa từng yêu đương qua nên không biết quá trình như thế nào, cũng không biết nói gì cho phải, anh lại kéo lấy tay của Vương Nhất Bác lắc lắc: "Thế đã nói xong rồi nhá, mình thống nhất quan điểm rồi nha."
Hai người khá kì dị, đụng vai một cái như hai người bạn: "Quân tử nhất ngôn."
Tề Phương - người không bao giờ được nghe Phương Dịch làm nũng bảo không ngủ được nữa - đang trừng hai mắt trong bóng tối: Moẹ nó! Nửa đêm rồi còn phát cơm chó nhanh thế này, còn ship đến tận của nhà nữa chứ!
Cậu giống như đang nghe hai người họ cùng nhau hợp lực gào thét "Cơm chó đây, còn nóng hổi luôn, ngon ơi là ngon, thơm ơi là thơm. Mẹ ơi con muốn ăn cơm chó! Ăn, ăn cả phần bigsize luôn nhé. Hai phần đủ không? Đủ rồi, cảm ơn mẹ, mẹ tốt quá!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com