Chương 12: Mưu kế
"Sức khỏe ngươi đã ổn hơn rồi. Hãy nghỉ ngơi đi." Tiêu Chiến dịu dàng nói, không thể che giấu sự quan tâm trong ánh mắt.
Vương Nhất Bác gật đầu, khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận được sự ấm áp và an lành mà Tiêu Chiến mang đến. Hắn không hiểu vì sao lại có cảm giác này, nhưng lại không thể phủ nhận rằng sự hiện diện của Tiêu Chiến làm cho mọi đau đớn và mệt mỏi trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.
Mấy ngày sau đó, sức khỏe của Vương Nhất Bác dần hồi phục, nhưng mỗi khi nhìn thấy Tiêu Chiến, hắn lại cảm thấy có một thứ cảm xúc khó tả xâm chiếm trái tim mình. Hắn không thể hiểu được, chỉ biết rằng, mỗi lần gặp gỡ, mỗi lần nghe tiếng nói nhẹ nhàng của Tiêu Chiến, hắn lại cảm thấy thế giới xung quanh trở nên ấm áp hơn, như thể mình không còn đơn độc trong cuộc sống đầy những sóng gió và gian nan này.
Những ngày tiếp theo, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ở bên nhau, chăm sóc lẫn nhau trong một không gian tĩnh lặng, ấm áp. Quân lính, dù còn đang lo lắng về tình hình chiến tranh, cũng không khỏi chú ý đến sự thay đổi trong trại quân.
Họ nhìn thấy Vương Nhất Bác – vị tướng quân nổi tiếng lạnh lùng và mạnh mẽ – giờ đây lại nằm yên lặng, đôi mắt mềm mại mỗi khi nhìn Tiêu Chiến, người thiếu niên hái thuốc mà họ chưa bao giờ nghĩ sẽ gắn bó với tướng quân của mình.
Nhưng không ai có thể phủ nhận được sự dịu dàng mà Tiêu Chiến mang lại cho Vương Nhất Bác, cũng không thể không nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của tướng quân mỗi khi nhìn vào người bên cạnh.
Tiêu Chiến vẫn kiên nhẫn chăm sóc Vương Nhất Bác mỗi ngày, từ việc thay băng vết thương cho đến những bữa ăn nhẹ mà y tự tay nấu.
Đôi khi, Tiêu Chiến hái thêm vài nhánh rau dại, hoặc thu lượm một ít củ sen từ khu vườn nhỏ của mình, rồi chế biến thành những món ăn đơn giản nhưng đầy đủ dưỡng chất cho Vương Nhất Bác. Những bữa ăn ấy không chỉ là dưỡng chất cho cơ thể, mà còn là những giây phút yên bình và ấm áp mà cả hai chia sẻ.
Quân lính trong trại nhìn thấy những cảnh tượng ấy, từ ánh mắt chăm sóc nhẹ nhàng của Tiêu Chiến đến những cử chỉ quan tâm của Vương Nhất Bác, dần dần cảm thấy ngưỡng mộ sự gắn bó ấy. Họ không hề biết rằng mối quan hệ giữa hai người này đã vượt ra ngoài sự chăm sóc thông thường.
Tất cả đều thấy sự dịu dàng, tinh tế và sự cống hiến mà Tiêu Chiến dành cho tướng quân. Không chỉ là một người chữa bệnh, mà còn là một người mang đến cho Vương Nhất Bác cảm giác yên bình giữa bão tố chiến tranh.
Bởi lẽ, Vương Nhất Bác vốn không phải người dễ dàng mở lòng, nhưng đối với Tiêu Chiến, hắn lại có một cảm giác đặc biệt, như thể sự hiện diện của Tiêu Chiến khiến hắn cảm thấy mình không còn cô đơn, không còn phải gánh vác mọi thứ một mình. Cảm giác ấy khiến hắn từ từ thay đổi, không còn lạnh lùng như trước, mà dần trở nên mềm mỏng hơn, ít nhất là với Tiêu Chiến.
Với Tiêu Chiến, mỗi ngày ở bên Vương Nhất Bác là một thử thách cũng là một cơ hội để y thể hiện tình cảm của mình. Dù không nói ra, nhưng Tiêu Chiến cảm nhận được từng nhịp đập trái tim của mình khi nhìn thấy Vương Nhất Bác dần dần hồi phục.
Y chăm sóc người mình yêu bằng tất cả sự chân thành, không kỳ vọng gì ngoài việc người ấy có thể khỏe mạnh trở lại, và cuộc sống bình yên của họ lại được tiếp tục.
Khi Vương Nhất Bác bắt đầu có thể đứng dậy và đi lại một chút, quân lính trong trại lại chứng kiến thêm một điều lạ lùng. Dù là tướng quân, nhưng Vương Nhất Bác chưa bao giờ thể hiện sự quan tâm hay lo lắng đến một ai như vậy. Nhưng giờ đây, mỗi khi có thể, hắn lại bước đến bên Tiêu Chiến, nói vài lời dịu dàng, hoặc chỉ đơn giản là ngồi cùng y trong những buổi tối lặng lẽ, ngắm trăng.
Quân lính không khỏi xôn xao về mối quan hệ này. Họ thầm ngưỡng mộ tướng quân Vương Nhất Bác, người vốn luôn giữ hình ảnh lạnh lùng, kiên cường, giờ đây lại trở nên dịu dàng và cởi mở khi ở bên Tiêu Chiến.
Không ai dám hỏi hay tỏ thái độ về chuyện tình cảm của hai người, nhưng trong lòng họ, đều hiểu rằng mối quan hệ này không chỉ là sự cảm thông giữa người cứu chữa và người được cứu, mà còn là thứ tình cảm thầm kín, sâu đậm mà mỗi người đều cảm nhận được.
Cuộc sống trong trại quân cứ thế trôi qua, với những ngày tháng bình yên bên nhau, dù chiến tranh vẫn luôn là một phần không thể tránh khỏi trong cuộc sống của họ.
Nhưng đối với Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, những ngày bên nhau này lại là khoảng thời gian quý giá, khi mà cả hai đều tìm thấy sự an lành trong lòng nhau, trong những khoảnh khắc tĩnh lặng và đầy tình cảm ấy.
Sau một thời gian hồi phục, Vương Nhất Bác đã cảm thấy mình đủ sức khỏe để quay lại với nhiệm vụ. Tuy nhiên, trước khi rời đi, hắn đã quyết định đưa Tiêu Chiến về nhà – nơi y có thể tìm lại chút yên bình và an lành sau những ngày tháng chăm sóc cho mình. Quân lính đã được chuẩn bị sẵn sàng, cùng với đó là một chiếc xe ngựa riêng để đưa Tiêu Chiến về.
Nhìn Tiêu Chiến chuẩn bị lên xe, Vương Nhất Bác đột ngột lên tiếng:
"Tiêu Chiến, ngươi không cần phải về nhà đâu."
Tiêu Chiến quay lại, đôi mắt y dịu dàng nhưng kiên định, không hề có chút bối rối nào. Y mỉm cười nhẹ, rồi nói với giọng bình thản:
"ngươi cũng biết, nơi đây với ta là một phần của cuộc sống. Ta không thể rời đi. Ta về nhà một chuyến lấy thêm ít thuốc và hái thêm thảo dược cho ngươi
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, trong lòng cảm thấy có chút không đành lòng. Nhưng dù sao, sự quyết đoán của Tiêu Chiến cũng khiến hắn không thể phản đối thêm. Hắn hiểu rõ rằng, dù Tiêu Chiến có về hay không, thì nơi đây vẫn là nhà của y – nơi y cảm thấy thoải mái, nơi mà những lo toan của chiến tranh không thể xâm nhập vào.
"Vậy thì, ở lại với ta. Biên cương vẫn cần có ngươi." Vương Nhất Bác nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết.
Tiêu Chiến gật đầu, không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng bước lên xe ngựa. Khi ngựa bắt đầu di chuyển, ánh mắt Tiêu Chiến không khỏi hướng về phía Vương Nhất Bác, và trong lòng y dâng lên một cảm xúc sâu kín mà không thể nào lý giải nổi.
Khi Tiêu Chiến quyết định ở lại biên cương, tất cả đều không thể ngờ rằng một thiếu niên từng sống cuộc sống an nhàn trên núi lại có thể đóng góp lớn đến vậy cho quân đội. Nhưng không ai biết rằng, ngoài khả năng chữa trị tuyệt vời, Tiêu Chiến còn sở hữu trí tuệ sắc bén và một tầm nhìn chiến lược đầy bất ngờ.
Sau vài ngày, khi Vương Nhất Bác đã bình phục hoàn toàn, Tiêu Chiến bắt đầu hiến kế cho hắn. Y không chỉ giúp Vương Nhất Bác trong việc điều trị những vết thương của quân lính mà còn bắt đầu nghiên cứu tình hình đối phương, cách thức chiến đấu của quân địch.
"Chúng ta không thể cứ đánh trực diện như thế này mãi," Tiêu Chiến nói khi cả hai ngồi trong trại quân, trước bản đồ chiến sự. "Địch quân đang lợi dụng thế mạnh về quân số để áp đảo chúng ta. Nhưng nếu chúng ta biết cách dẫn dụ họ vào một trận địa mà họ không ngờ tới, thì kết quả sẽ khác."
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, không giấu nổi sự ngạc nhiên. Những lời phân tích của Tiêu Chiến không chỉ đầy tính logic mà còn thể hiện một chiến lược tinh tế, một sự hiểu biết sâu sắc về quân sự mà ít ai có thể tưởng tượng được từ một người từng sống trong núi non hẻo lánh.
"Ngươi muốn chúng ta làm gì?" Vương Nhất Bác hỏi, giọng đầy sự trân trọng.
Tiêu Chiến mỉm cười nhẹ, rồi chỉ vào bản đồ, giảng giải rõ ràng từng chi tiết. "Chúng ta sẽ để quân địch nghĩ rằng chúng ta đang rút lui, nhưng thực chất, đó chỉ là cái bẫy để dụ họ vào sâu trong lòng biên cương.
Một khi quân địch lọt vào trận địa của chúng ta, chúng ta sẽ áp dụng chiến thuật phục kích từ nhiều phía, đánh vào những điểm yếu nhất của họ."
Vương Nhất Bác im lặng lắng nghe, trong lòng cảm thấy một sự kính phục sâu sắc. Hắn nhận ra rằng Tiêu Chiến không chỉ là một người chữa bệnh, mà còn là một chiến lược gia xuất sắc, có thể thay đổi cục diện của cuộc chiến này.
Ngày hôm sau, dưới sự chỉ huy của Vương Nhất Bác và sự tư vấn của Tiêu Chiến, quân đội của họ bắt đầu triển khai chiến lược mà Tiêu Chiến đã đề xuất. Cả hai đã chuẩn bị kỹ lưỡng, đặt bẫy ở những điểm chiến lược, khiến quân địch không thể ngờ tới.
Khi quân địch bắt đầu tấn công, mọi thứ diễn ra như kế hoạch. Địch quân bị dẫn dụ vào một khu vực hẹp, nơi mà đội quân của Vương Nhất Bác đã chờ sẵn. Những đợt tấn công liên tiếp từ nhiều hướng khiến quân địch hoảng loạn và không thể phản kháng. Chỉ trong một thời gian ngắn, quân địch đã bị đánh bại nặng nề, tổn thất không nhỏ.
Quân lính chứng kiến chiến thắng, không khỏi ngưỡng mộ Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến. Họ không chỉ là những chiến binh mạnh mẽ, mà còn là những người biết sử dụng trí tuệ để chiến thắng. Mọi người đều tin rằng, dưới sự chỉ huy của Vương Nhất Bác và sự thông minh của Tiêu Chiến, chiến thắng chỉ còn là vấn đề thời gian.
Với chiến thắng này, Tiêu Chiến không chỉ chứng tỏ được tài năng của mình mà còn dần dần khẳng định được vị trí không thể thay thế trong cuộc chiến này. Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, cảm nhận được sự gắn kết không lời giữa hai người, một sự hợp tác vững chắc, không chỉ vì chiến tranh mà còn vì tình cảm sâu sắc đã nảy sinh giữa họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com