Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Những ngày bình dị P.1

Cảnh tượng trong cung vẫn không thể nguôi ngoai sau khi những sự kiện bi thảm đã xảy ra. Tuy cuộc sống đã dần ổn định trở lại, nhưng trong lòng Tiêu Chiến, một ngọn lửa cháy bỏng vẫn âm ỉ. Y không chỉ muốn sống bình yên bên cạnh Vương Nhất Bác, mà còn muốn kết thúc mọi sự do dự, bất ổn giữa họ. Y muốn thực sự là một phần của cuộc đời Nhất Bác, không phải chỉ là một tình yêu âm thầm, mà là một sự cam kết mãi mãi.

Một buổi chiều, trong phòng riêng của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Những tia sáng cuối cùng của mặt trời chiếu xuống mặt hồ, tạo thành một khung cảnh đẹp như tranh. Y nhẹ nhàng quay lại nhìn Nhất Bác, ánh mắt kiên định và đầy quyết tâm.
"Ta muốn kết hôn với huynh" Tiêu Chiến nói, giọng t trong trẻo, nhưng lại mang một sức mạnh không thể chối cãi. "Huynh đã bên cạnh ta trong suốt bao gian nan, giờ đây ta muốn sống cùng huynh bên nhau trọn đời."
Vương Nhất Bác đứng lên, ánh mắt lấp lánh, nhưng lại lộ rõ sự lo lắng. Hắn bước đến gần Tiêu Chiến, cúi xuống, nắm tay y một cách nhẹ nhàng, nhưng không nói gì. Tình yêu hắn dành cho Tiêu Chiến là vô hạn, nhưng trong lòng hắn biết rõ rằng con đường hôn nhân với Tiêu Chiến không phải là điều đơn giản. Lời hứa với hoàng đế, sự ràng buộc với triều đình, tất cả đều khiến hắn lo ngại.
Ngày hôm sau, Tiêu Chiến quyết định một lần nữa nói chuyện với hoàng đế về chuyện hôn ước. Y không muốn chờ đợi thêm, không muốn mãi giấu kín tình cảm này. Vương Nhất Bác theo sát y, nhưng trong lòng đầy lo lắng, cảm giác không thể yên lòng.

Cung điện hôm ấy tĩnh lặng, không một tiếng động. Hoàng đế ngồi trên ngai vàng, đôi mắt sắc bén nhìn về phía hai người. Tiêu Chiến quỳ xuống trước mặt ông, giọng điềm tĩnh nhưng kiên quyết.
"Hoàng thượng, con muốn kết hôn với Vương Nhất Bác. Ngài đã cho con rất nhiều vinh quang, nhưng giờ đây, con chỉ muốn sống cùng người mình yêu,"

Tiêu Chiến nói, ánh mắt không hề rời khỏi hoàng đế.
Hoàng đế nghe xong, sắc mặt trở nên âm trầm. Một lát sau, ông mới lên tiếng, giọng lạnh lùng: "Không được. Vương Nhất Bác là công thần của triều đình, không thể rời khỏi hoàng cung để kết hôn với ngươi. Con không thể vì tình yêu mà quên đi trách nhiệm của một người hoàng tử."

Lời nói của hoàng đế sắc bén như một cú đánh mạnh mẽ, khiến Tiêu Chiến không thể phản bác ngay lập tức. Nhưng trong lòng y, quyết tâm vẫn không thay đổi.
Vương Nhất Bác đứng bên cạnh, khẽ nắm chặt tay Tiêu Chiến. Hắn nhìn vào hoàng đế, đôi mắt đầy kiên định.
"Tiêu Chiến đã chọn con, con cũng chọn huynh ấy. Chúng con không thể sống trong hoàng cung này nữa. Nếu hoàng đế không đồng ý, chúng ta sẽ rời đi."
Sự cương quyết trong lời nói của Vương Nhất Bác khiến không khí trong phòng thêm căng thẳng. Hoàng đế trầm mặc một hồi lâu, ánh mắt lóe lên sự giận dữ.

"Các ngươi đã có sự lựa chọn rồi, vậy thì đi đi. Nhưng đừng bao giờ quay lại tìm kiếm sự bảo vệ từ triều đình này nữa."

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nhìn nhau, rồi quỳ xuống chào hoàng đế lần cuối. Không một lời thách thức, không một lời oán trách. Họ rời khỏi hoàng cung, mang theo quyết định của chính mình.

Một ngày sau, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác rời khỏi hoàng cung, lặng lẽ rời xa tất cả những trách nhiệm, quyền lực và danh vọng. Họ không muốn bất cứ điều gì ngoài một cuộc sống bình yên bên nhau. Ngôi nhà cũ trên núi, nơi họ đã từng sống trước khi mọi thứ thay đổi, giờ đây trở thành nơi trú ẩn của họ.

Cả hai đến ngôi nhà tranh nhỏ giữa những ngọn đồi, nơi có dòng suối róc rách chảy qua, có cây cối xanh tươi, và những cánh hoa nở rộ quanh năm. Đây là nơi họ sẽ bắt đầu một cuộc sống mới. Không có vương triều, không có mưu mô, chỉ có họ, chỉ có tình yêu.

Cả hai cùng nhau làm việc, hái rau, nấu ăn, chăm sóc vườn tược. Buổi sáng thức dậy, họ cùng nhau đi dạo trong khu vườn, ngắm nhìn mặt trời mọc. Buổi tối, họ ngồi bên bếp lửa, chia sẻ những câu chuyện, những kỷ niệm, và những ước mơ về tương lai.

Cuộc sống đơn giản nhưng tràn đầy hạnh phúc. Không còn những nghi ngờ, không còn sự xa cách, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cuối cùng đã tìm được bình yên, không phải trong triều đình, mà trong tình yêu của chính họ.

Và họ biết rằng, dù thế giới ngoài kia có thay đổi thế nào, chỉ cần có nhau, thì mọi thứ đều có thể vượt qua.

Cuộc sống bình yên của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác trôi qua trong sự lặng lẽ nhưng đầy ắp tình yêu. Ngôi nhà tranh nhỏ nằm giữa đồi núi, nơi không khí trong lành, gió mát lành và cỏ cây xanh tươi, trở thành tổ ấm mà cả hai cùng chăm sóc từng ngày. Họ không cần những xa hoa, quyền lực hay danh vọng, mà chỉ cần có nhau.

Mỗi buổi sáng, Tiêu Chiến thường thức dậy trước khi bình minh ló rạng. Y đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn mặt trời lên, những tia sáng đầu tiên chiếu rọi lên vườn rau và dòng suối nhỏ phía xa. Cảnh vật như mờ ảo trong làn sương sớm, nhưng trong lòng anh lại tràn đầy sự yên bình, như thể thời gian đã ngừng lại để dành cho những khoảnh khắc này.

Vương Nhất Bác thức dậy ngay sau đó, đi ra ngoài cùng Tiêu Chiến. Cả hai cùng nhau chăm sóc vườn tược, hái rau, thu hoạch trái cây và chăm sóc những cây sen mà Tiêu Chiến đặc biệt yêu thích. Vương Nhất Bác luôn giúp đỡ Tiêu Chiến, đôi tay vững vàng, dịu dàng. Có những buổi chiều, họ cùng nhau ra suối rửa rau, nói cười không ngớt, chẳng hề có lo toan hay gánh nặng.

Sau bữa cơm, họ thường cùng nhau ngồi bên bếp lửa, chia sẻ những câu chuyện xưa cũ, những kỷ niệm khi còn trẻ. Tiêu Chiến không bao giờ hết yêu thích những câu chuyện về những ngày tháng họ đã trải qua, từ những tháng ngày gian nan ở chiến trường đến lúc tìm được nhau trong cái thế giới rộng lớn.
Y biết rằng mọi thứ bây giờ chỉ đơn giản là niềm vui bên người mình yêu thương.
Vào những buổi tối, khi trăng lên cao, cả hai sẽ đi dạo dưới ánh trăng mờ. Họ cùng ngắm những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương thơm của cỏ cây. Trong những khoảnh khắc ấy, không cần lời nói, chỉ cần cái nắm tay ấm áp, là tất cả.

Có lúc Tiêu Chiến ngồi bên bếp lửa, khuôn mặt tỏa sáng ánh sáng ấm áp từ ngọn lửa, nhìn vào Vương Nhất Bác bằng ánh mắt đầy yêu thương. Vương Nhất Bác sẽ cười nhẹ, quay lại nhìn y, rồi họ lại tiếp tục câu chuyện chưa dứt, chẳng bao giờ thấy chán. Chỉ có những khoảnh khắc giản dị và ngọt ngào ấy, làm lòng họ thêm kiên định, thêm tin tưởng vào nhau.

Không còn những lo toan về triều đình, về chiến tranh, hay những cuộc đấu đá tranh quyền. Họ không cần gì ngoài tình yêu và sự hiểu nhau. Và đôi khi, họ chỉ ngồi bên nhau, không cần nói gì, chỉ cần có mặt nhau là đủ.

Dần dần, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nhận ra rằng, cuộc sống này không phải là những thứ hào nhoáng hay vinh quang. Mà là những ngày tháng bình dị bên người mình yêu thương, là những giây phút chia sẻ, chăm sóc và hiểu nhau đến từng hơi thở. Đó chính là hạnh phúc mà họ đã tìm kiếm suốt bao nhiêu năm tháng.

Một buổi sáng tinh mơ, khi những tia sáng đầu tiên của bình minh len lỏi qua rừng cây, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác quyết định lên núi để đào củ mài, một loại củ quý mà Tiêu Chiến rất thích dùng trong nấu ăn. Cả hai chuẩn bị xong, mang theo giỏ đựng, dao và một ít nước uống, rồi rảo bước lên con đường mòn dẫn lên đỉnh núi.

Con đường lên núi hôm nay dường như tĩnh mịch hơn mọi khi, chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng và tiếng chim hót líu lo, làm cho không gian xung quanh càng thêm phần thanh bình. Cả hai không vội vàng, mà cùng nhau đi chậm rãi, tận hưởng không khí trong lành của núi rừng.

"Nhất Bác, huynh nghĩ củ mài hôm nay sẽ mọc nhiều không?" Tiêu Chiến hỏi, đôi mắt lấp lánh nhìn lên vạt đồi xanh mướt phía trước.
Vương Nhất Bác cười, giọng trầm ấm: "Cũng không biết, nhưng đệ đi với huynh thì mọi thứ đều trở nên dễ dàng thôi."
Tiêu Chiến nghe vậy, trong lòng bất giác ấm áp. Đã lâu rồi, y không có cảm giác nhẹ nhàng và yên bình đến vậy. Bên Nhất Bác, mọi khó khăn đều có thể vượt qua, và mọi lo toan như tan biến trong khoảnh khắc.

Cuối cùng, cả hai đến một khu vực cao hơn, nơi có những cây cổ thụ mọc sát nhau, rễ cây vươn dài trên mặt đất. Đất ở đây khá mềm, và có nhiều dấu hiệu cho thấy củ mài sẽ mọc ở đây. Vương Nhất Bác cầm dao, bắt đầu đào xới từng lớp đất, trong khi Tiêu Chiến ngồi bên cạnh, quan sát từng động tác của anh, đôi mắt không rời.
"Đào một lát lại thấy một củ mài to, chắc chắn hôm nay sẽ có một bữa ăn tuyệt vời," Tiêu Chiến vui vẻ nói, đôi tay vẫy nhẹ trong không khí như thể đang trò chuyện với chính mình.

Vương Nhất Bác cũng không khỏi nở nụ cười, nhưng rồi bất chợt hắn quay sang, nhìn Tiêu Chiến bằng ánh mắt ấm áp, rồi khẽ lên tiếng: "Cái gì cũng không quan trọng bằng có huynh bên cạnh. Chỉ cần chúng ta có nhau, mọi thứ đều có thể vượt qua."

Tiêu Chiến nhìn hắn, đôi mắt lấp lánh như những ngôi sao sáng trong đêm. Y không thể phủ nhận rằng, cuộc sống giản dị như thế này chính là điều anh mong muốn từ lâu. Một cuộc sống không phải bận tâm về vương triều, không phải lo lắng về chiến tranh hay quyền lực, mà chỉ đơn giản là có người yêu bên cạnh, cùng chia sẻ những khoảnh khắc bình yên như thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com