Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 213: Năm mới vui vẻ

Tết năm nay, bởi vì thiếu một người mà không còn viên mãn nữa. Cố Ngụy nhìn pháo hoa bên ngoài cửa sổ, trong lòng có chút cảm khái, giờ này năm ngoái, anh và Trần Vũ còn đang gói sủi cảo, lúc đó anh thực sự cho rằng, rất nhanh Trần Vũ sẽ là một thành viên của gia đình này, nhưng ai ngờ...

"Ngụy Ngụy, vào ăn cơm đi con." Ngụy Tĩnh Như đau lòng nhìn bóng lưng gầy gò của Cố Ngụy, bà biết Cố Ngụy vẫn chưa buông bỏ được. Hai đứa chia tay đã được nửa năm, cộng thêm thời gian Trần Vũ vắng nhà, là gần một năm, Cố Ngụy bề ngoài trông có vẻ rất bình tĩnh, nhưng bà biết, tìm được người có thể khiến Cố Ngụy chấp nhận đã khó, vậy thì buông bỏ lại càng khó hơn, chưa kể nguyên nhân chia tay còn là...

"Vâng." Cố Ngụy thu hồi suy nghĩ, mỉm cười vào bếp giúp mẹ bê thức ăn.

"...Uống chút không?" Cố Chương Ngọc cầm chai rượu. "Không uống đâu, con còn phải lái xe." Cố Ngụy lắc đầu, anh không có thói quen mượn rượu giải sầu.

Bữa cơm tất niên này có chút nặng nề, tâm trạng Cố Ngụy không tốt, không muốn nói chuyện, ba mẹ anh thì cân nhắc từng từ, sợ không cẩn thận lại chạm vào vết thương lòng. Tấm lòng của ba mẹ Cố Ngụy đương nhiên cũng cảm nhận được, nhưng càng như vậy, anh càng cảm thấy khó chịu, khó chịu vì một người ngoài ba mươi tuổi như mình, còn bị chuyện thất tình cỏn con làm cho ảnh hưởng, đúng là mất mặt.

Cố Ngụy gắp một cái sủi cảo, năm nay không có sủi cảo xấu, cái nào cái nấy đều là hình đĩnh vàng, tròn căng xinh đẹp, nhưng không hiểu tại sao, anh lại cảm thấy không ngon bằng năm ngoái. Cố Ngụy cắn một miếng rồi lập tức ngây người, trong sủi cảo...có đường, đường chảy ra hòa vào nhân thịt có chút kì lạ, năm ngoái Trần Vũ cũng gắp cho anh một cái có đường, sao anh không cảm thấy...

"Ha ha, con ăn được sủi cảo đường rồi phải không, vậy thì năm nay phải thật ngọt ngào nhé." Ngụy Tĩnh Như nói xong liền cảm thấy không đúng, muốn sửa lại nhưng đã quá muộn.

"Cảm ơn mẹ, con ăn xong rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, con về trước đây." Cố Ngụy mỉm cười đứng dậy, tối nay anh thực sự không có tâm trạng, cũng không muốn ở trước mặt ba mẹ làm bộ bình tĩnh.

"Muộn thế này rồi, đêm nay ngủ lại đây đi." Ngụy Tĩnh Như có chút lo lắng đi theo.

"Lucky vẫn chưa ăn, năm mới cũng không thể để nó đói bụng được." Cố Ngụy cười cười, khéo léo từ chối đề nghị của mẹ mình, giao thừa năm ngoái, anh và Trần Vũ ngủ lại qua đêm, còn cùng nhau... Anh không muốn ở lại nơi này nhớ về quá khứ...

Cố Ngụy lái xe quay về căn hộ, bên ngoài không khí cực kì náo nhiệt, nhưng sự náo nhiệt này lại khiến ngôi nhà càng thêm lạnh lẽo. Cố Ngụy ôm Lucky vào lòng, chú mèo con được Trần Vũ cứu trong vụ hỏa hoạn bây giờ đã trở thành một con mèo mập nặng gần 6kg. Lucky ngẩng đầu liếm liếm mặt anh, giống như đang nói "Đừng buồn, còn có con đây." Cố Ngụy bế nó mặc dù dính một thân lông mèo, nhưng may mà có nó, anh mới không cảm thấy cô đơn. Cũng không biết giờ này bạn nhỏ đang làm gì, có gói sủi cảo ăn không...

Trên thực tế, Trần Vũ có gói sủi cảo, nhưng không phải cậu khởi xướng, mà là Chung Nhiễm. Hai người ở nơi đất khách quê người chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, mặc dù nói đây là chức trách của họ, nhưng vào những ngày lễ Tết như hôm nay, họ cũng muốn ăn một bữa sủi cảo. Chung Nhiễm không ngờ Trần Vũ lại biết gói, mặc dù...hình dạng không được đẹp cho lắm, nhưng chí ít không bị lộ nhân...

"Cô cũng không ngờ tôi lại biết gói sủi cảo, phải không?" Trần Vũ nhìn đĩa sủi cảo, đáng tiếc, cậu vẫn học được cách gói của Cố Ngụy. "Cậu thế này mà cũng gọi là gói, không hình không nếp, ai không biết còn tưởng là bánh trôi." Chung Nhiễm có chút kì thị gắp một cái sủi cảo rõ ràng không phải tác phẩm của mình.

"Đúng vậy, không biết gói, anh ấy mới chỉ dạy tôi một lần, còn chưa học được..." Trần Vũ cong cong khóe miệng, ăn một cái sủi cảo xấu xí, quả nhiên không ngon bằng năm ngoái...

"Cậu...đi làm nhiệm vụ cùng gần một năm rồi, sao không thấy hai người liên lạc." Chung Nhiễm quan sát nét mặt Trần Vũ, hình như...có chút vấn đề.

"Vì lí do an toàn, tốt nhất không nên liên lạc." Trần Vũ rũ mắt, từ sau ngày hôm đó, Cố Ngụy không còn nhắn tin hay gọi điện cho cậu nữa, với tính khí của bác sĩ Cố nhà cậu, nếu không phải thực sự tức giận, thì chính là triệt để buông tay.

"Cậu làm vậy sao được, công việc của chúng ta vốn đã gần ít xa nhiều, cậu còn không liên lạc với người ta, vị kia nhà cậu không có ý kiến gì sao?" Chung Nhiễm vừa nghe liền biết vấn đề nằm ở đâu, trước đây trong đội cô cũng có một anh chàng, bạn gái làm việc ở tỉnh khác, tình hình chẳng khác gì Trần Vũ, đến suy nghĩ cũng tương tự, hai người suýt chút nữa thì chia tay, Chung Nhiễm thực sự không hiểu, suy nghĩ của mấy tên đàn ông này sao lại giống nhau đến vậy.

"Chắc là có..." Trần Vũ cười cười tự giễu, đã chia tay rồi, có ý kiến hay không đâu còn quan trọng.

"Biết có vấn đề còn không giải quyết? Đừng đợi đến khi không thể cứu vãn rồi mới hối hận." Chung Nhiễm len lén quan sát phản ứng của Trần Vũ, kì thực chuyện tình cảm của người ta cô vốn không nên nói nhiều, nhưng khoảng thời gian này cùng Trần Vũ làm nhiệm vụ, cô thực sự coi cậu như chiến hữu của mình, cho nên mới nói hai câu.

"Nếu...tôi nói là nếu, bạn trai của cô ở thành phố S, cô sẽ thế nào." Trần Vũ ngẩng đầu nhìn Chung Nhiễm.

"Nếu anh ấy nguyện ý ở cạnh tôi, vậy thì phải chấp nhận công việc của tôi, đây chính là điều kiện tiên quyết, còn bản thân tôi, nếu không thể thường xuyên ở cạnh người ấy, thì tôi sẽ cố gắng cho anh ấy nhiều cảm giác an toàn hơn. Mỗi người lùi một bước, thấu hiểu cho nhau mới là đạo lý." Chung Nhiễm thở dài, cô đây là lý luận suông, vẫn chưa có cơ hội áp dụng thực tế, cũng không biết vị kia của cô đang ở đâu.

(Chung Nhiễm, cô nghĩ sao về Tiểu Quách nhà chúng tôi? Người vừa cute lại vừa hiểu chuyện, quan trọng là cũng chỉ giỏi lý thuyết ^^ )

"Cho anh ấy...cảm giác an toàn." Trần Vũ lẩm bẩm.

"Đúng vậy, cho nên tôi mới nói cậu làm vậy là không được, đã không nhìn thấy người, đến một cuộc điện thoại còn không có, ai mà chịu cho nổi. Mặc dù tình huống bây giờ đặc thù, không thể thường xuyên liên lạc, cậu cũng có thể đại khái ước định thời gian, hoặc là đặt ám hiệu gì đó. Di động không thể dùng, thì bên ngoài có điện thoại bàn mà, không tiện nói chuyện thì cho chuông reo mấy tiếng, biện pháp đều do con người nghĩ ra, kiến thức mật mã điện tín cậu trả hết cho thầy cô rồi à." Chung Nhiễm thực sự coi Trần Vũ như anh em của mình, con người, phải thực sự tiếp xúc mới biết có hợp hay không, tính cách này của Trần Vũ nếu như thực sự phải hẹn hò với cậu, e là cô sớm đã bị làm cho tức chết.

"Ám hiệu...mật mã..." Trần Vũ nhắm mắt, cậu đúng là ngốc thật rồi, lúc ấy chỉ nghĩ đến chia tay, nhưng nhiệm vụ này của cậu, ngày về chưa biết, còn rất nguy hiểm, ngộ nhỡ cậu xảy ra chuyện gì, hại Cố Ngụy còn đau lòng hơn...

"Được rồi được rồi, ăn sủi cảo đi, sắp nguội cả rồi... Năm mới vui vẻ, Trần Vũ." Chung Nhiễm mỉm cười nâng chén, không uống được rượu, chỉ có thể dùng trà thay rượu.

"Năm mới vui vẻ..." Trần Vũ chạm cốc với cô, cậu không có tâm trạng nên chỉ ăn mấy cái liền mượn cớ về phòng. Cậu lại đăng nhập tài khoản của Tiểu Quách, thời gian này, cứ có thời gian là cậu lại vào xem Cố Ngụy up gì. Tâm trạng Cố Ngụy có vẻ rất tốt, tần suất cập nhật cũng nhiều hơn trước, phần lớn là ghi lại cuộc sống thường ngày, thỉnh thoảng cũng sẽ up một ít ảnh chụp chung và ảnh selfie. Xem ra không có cậu, cuộc sống của Cố Ngụy thực sự rất thoải mái.

Trần Vũ cười cười tự giễu, mở Moments mới nhất của Cố Ngụy, đó là một bức ảnh chụp cảnh đêm, đèn đuốc sáng choang, pháo hoa đầy trời, thiên thượng nhân gian đều là thịnh cảnh, nhưng không hiểu vì sao, ý cảnh trong đó lại thiếu đi vài phần náo nhiệt, thêm vài phần vô đơn. Trần Vũ nhìn bức ảnh nửa ngày, cuối cùng ở dưới phần bình luận cùng mọi người viết một câu Năm mới vui vẻ.

Những lời Chung Nhiễm nói, ít nhiều đã tác động đến cậu. Trước đây cậu chỉ muốn cho anh những điều tốt nhất, nhưng chưa bao giờ có cho anh cảm giác an toàn hay không, sự bảo vệ của cậu, chưa chắc đã là điều Cố Ngụy muốn. Mấy  lần cãi vã trước, gần như đều vì lý do này. Nhưng với tình hình trước mắt, cậu không có quá nhiều thời gian suy nghĩ chuyện nữ nhi tình trường, cũng không biết sau này còn có cơ hội sửa chữa hay không. Trần Vũ thở dài một tiếng, ném điện thoại sang một bên, lại đi xem lại những manh mối mà cậu nắm được. Nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, chi bằng sớm hoàn thành nhiệm vụ, bứng hai cái khối u ác tính kia đi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #bjyx#boxiao